"Người mẹ mẫu mực phải chú ý kiêng kỵ, nếu không sẽ gặp chuyện không tốt" – BY Triệu Thiên Cảnh.
Cuối cùng thì Vệ Sanh cũng tìm được mối tình đầu của mình, mỗi ngày cười hớn hở, chỉ sợ tất cả mọi người trên thế giới này không biết anh ta đang vô cùng hạnh phúc.
Nguyễn Thần nhìn thấy thế cũng bị nhiễm niềm vui của anh ta, khóe miệng cũng không tự chủ mà cong lên.
Hiệu trưởng chân bó thạch cao quay trở về vườn trẻ, việc đầu tiên là gọi Nguyễn Thần vào phòng làm việc xin lỗi cô.
Thật ra lúc mới đầu Nguyễn Thần bị lừa không hề biết chuyện gì nên có chút tức giận, nhưng nhìn thấy Hiệu trưởng bị thương ở chân vừa mới khá hơn đã đến tìm cô xin lỗi, chút khó chịu còn sót lại trong lòng cũng biến mất.
Hiệu trưởng nhìn Vệ Sanh lớn lên, quan tâm lo lắng cho anh ta là điều hợp tình hợp lý, Nguyễn Thần cũng rất kính trọng những trưởng bối như thế.
Việc nhỏ này cũng không để bụng nữa, nhận lời xin lỗi của Hiệu trưởng, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Chiều hôm đó lúc tan học, đứng ngoài cổng vườn trẻ là một người phụ nữ trẻ, trên tay bế bé gái chừng một tuổi tóc tết đuôi sam.
Vệ Sanh vừa hết giờ dạy lập tức lao ra cửa, toét miệng cười với hai người, vươn tay bế cô bé trong lòng người phụ nữ, hai người tay trong tay rời đi.
Nguyễn Thần nhìn hai người tươi cười tràn đầy hạnh phúc, trong lòng ấm áp, chỉ hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc như vậy đến hết đời.
Vệ sanh là người đã có vợ và con, ở vườn trẻ cũng cẩn thận hơn, không làm ra những hành động cử chỉ gây hiểu nhầm, đối với những đồng nghiệp nữ chưa kết hôn cũng giữ khoảng cách.
Bình thường nụ cười phóng khoáng thoải mái cũng trở nên chín chắn thuần thục hơn mấy phần, cũng biết được từ chối và tránh nghi ngờ, Nguyễn Thần cũng cảm thấy mừng thay cho anh ta.
Tốt xấu gì đã trải qua nhiều chuyện như thế, Vệ Sanh rốt cuộc đã trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, không uổng công cô làm chuột bạch chiu buồn bực lâu như vậy.
Việc này giải quyết xong rồi, đứa bé trong bụng Lý Tịch cũng sớm được sinh mổ, trong lòng Nguyễn Thần lo lắng, buổi tối lăn qua lăn lại không thể chợp mắt.
Đứa bé ấy chưa được tám tháng đã phải chào đời, dù được chăm sóc trong lồng kính cũng sẽ không biết được như thế nào...
Hơn nữa tình hình Lý Tịch ngày càng trở nên nghiêm trọng, trước đây chỉ khóc lúc gần sáng, sau này lại từ từ nổi giận, cũng bắt đầu có hành vi đánh người.
Bây giờ chẳng những có dấu hiệu tự sát, tự làm bị thương mình cũng không ít, Hoắc Thành ngăn cản bà cũng chịu không ít vết thương do bị dĩa đâm.
Hai vợ chồng nhà họ Hoắc đau lòng không muốn con trai độc nhất chịu khổ, nhưng cũng khố có cách nào kiểm soát được Lý Tịch.
Cẩn thận khuyên nhủ, Lý Tịch nghe câu được câu mất, bây giờ Lý Tịch mắc thêm chứng trầm uất, khuyên bảo cũng không được, chỉ có thể lo lắng suông, hai ông bà mới chỉ vài ngày mà đầu tóc bạc trắng.
Nguyễn Thần cũng buồn, cách vài ngày Hoắc Thành lại gọi thông báo tình hình, nghe thôi mà đã kinh hồn bạt vía, cũng chỉ có anh ta mới ở bên cạnh Lý Tịch một lúc, ở lâu hơn cũng không chịu nổi, đành phải để cho bác sỹ tiêm thuốc an thần cho Lý Tịch, tránh cho bà tự làm mình bị thương.
"Anh nói Lý Tịch có thể bình an sinh ra đứa nhỏ không?" Nguyễn Thần bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Hoắc Thành, hai hôm nay lo lắng thấp thỏm không yên.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, ai có thể yên tâm nổi?
Triệu Thiên Cảnh ôm cô, biết Nguyễn Thần gần đây ngủ không ngon giấc, trên mặt có hai vết thâm quầng dưới vành mắt, tâm tình cũng rất tệ, không khỏi đau lòng.
Chuyện của Lý Tịch làm hai nhà huyên náo, tâm trạng cũng không thảnh thơi, trong bụng Nguyễn Thần còn hai đứa nhỏ, tiếp tục như thế này nếu bị trầm uất thì làm sao bây giờ.
Triệu Thiên Cảnh vốn không biết Hoắc Thành nói gì với cô, thấy Nguyễn Thần hai hôm nay không ngủ được, cũng chỉ nói với mình một ít, trong lòng quyết định nếu Hoắc Thành lại gọi đến, anh sẽ nhận điện thoại thay Nguyễn Thần.
Tâm trạng của phụ nữ mang thai là quan trọng nhất, Triệu Thiên Cảnh rất vất vả mới làm cho Nguyễn Thần vui vẻ, bị Hoắc Thành ba ngày hai lần làm phiền, cô cả ngày thở dài, nghe thấy cũng không thể nào thoải mái.
"Không sao đấu, bác sỹ Lý tự mình làm phẫu thuật, sẽ không có sơ suất gì đâu." Đứa bé sinh ra không có vấn đề gì, chỉ sợ nuôi dưỡng trong lồng kính không chịu được.
Tuy nói y học bây giờ rất phát triển, thế nhưng trẻ sơ sinh mới chào đời bị bệnh rồi sinh các loại biến chứng vẫn rất nguy hiểm. Điều này ngay cả bác sỹ cũng khó mà đảm bảo tuyệt đối an toàn.
Nhưng tình trạng của Lý Tịch đã có chiều hướng tự làm mình bị thương, nếu như không lấy đứa bé ra, đến lúc ấy cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Thần lặng lẽ gật đầu, tay không tự chủ mà vuốt ve bụng mình.
Triệu Thiên Cảnh nhìn thấy vậy biết cô còn đang lo lắng, không còn cách nào khác đành nói: "Nếu em lo quá, ngày mai anh đến bệnh viện xem thế nào nhé?"
Nguyễn Thần sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Vậy em..."
"Không được," Triệu Thiên Cảnh để cô ở nhà một mình đến bệnh viện đã là nhượng bộ rồi, để cho Nguyễn Thần mang theo hai đứa nhỏ nhìn hình ảnh máu me như vậy, anh không muốn.
Hơn nữa ai biết được kết quả ra sao, Nguyễn Thần cũng không chịu được kích thích lớn như thế.
Nguyễn Thần dẩu môi: "Anh đừng xem em yếu ớt quá như vậy."
Sau này cô cũng sinh con, cũng máu me đòi mạng, coi như chuẩn bị trước là được.
Triệu Thiên Cảnh giữ vững lập trường, ý chí kiên định, nhất quyết không cho Nguyễn Thần theo mình đến bệnh viện, không còn cách nào khác cô đành phải thỏa hiệp.
Cả ngày Nguyễn Thần ở vườn trẻ mà không yên lòng, cô giáo Lương thấy kỳ lạ, Vệ Sanh làm việc rất tốt, cũng không làm phiền cô, sao tâm trạng lại còn tệ hơn so với lúc trước.
"Hôm này Tiểu Nguyễn làm sao thế?" Cô nhìn Nguyễn Thần lần thứ hai làm đổ cốc nước, sữa tươi làm ướt hết tài liệu, lại phải in thêm tài liệu một lần nữa. Cô biết cô giáo Lương quan tâm mình, nhưng chuyện mẹ ruột mình sinh con, thật đúng là không thể nói ra được.
Cô do dự một lúc, hồi lâu mới không nên lời kể cho cô giáo Lương nghe.
Cô giáo Lương vẻ mặt kinh ngạc, mẹ Nguyễn Thần tuổi không còn trẻ, lại còn sinh con, nhất thời mang lại cho cô cảm giác mình đang còn trẻ, không cần phải vội vàng mang thai.
Bị ánh mắt cổ quái của cô giáo Lương nhìn chằm chằm, cả người Nguyễn Thần không được tự nhiên, lúc nhận được điện thoại của Triệu Thiên Cảnh âm thầm thở phào nhẽ nhõm.
"Sao rồi?" Cô cầm lấy điện thoại, lẻn ra góc hành lang ngoài phòng làm việc, nhỏ giọng hỏi anh.
Triệu Thiên Cảnh trả lời đơn giản: "Con trai, ba cân tám, vừa mới đưa vào lồng kính chăm sóc đặc biệt, hai mẹ con đều bình an."
Nguyễn Thần thở dài một hơi: "Hoắc Thành thì sao?"
"Đang ở cùng chị Tịch, ba mẹ anh ta đang tìm bác sỹ hỏi tình hình đứa nhỏ." Triệu Thiên Cảnh kéo kéo cà vạt, vừa nhìn thấy đứa bé không lớn hơn lòng bàn tay bao nhiêu, trong lòng cảm thấy là lạ.
Có người nói đứa nhỏ mới chào đời đều khá nhỏ, nhiều nếp nhăn, da dẻ đỏ sậm, xấu xí muốn chết. Đặc biết là đứa nhỏ của Lý Tịch sinh không đủ tháng, so với đứa bình thường lại càng bé.
Triệu Thiên Cảnh nhìn chằm chằm vào bé trai nằm trong lồng kính, trong lòng suy nghĩ lúc bé cưng của anh và Nguyễn Thần chào đời cũng vừa bé vừa xấu như thế sao?
Bé cưng nhỏ xíu như vậy, nhìn qua rất yếu ớt, giống như lúc ôm không cẩn thận dùng sức mạnh một chút sẽ vỡ mất.
Người làm cha mẫu mực bắt đầu thấy sợ, cảm thấy lúc về nhà nhất định pahir bảo vệ tốt người sắp làm mẹ, mua thêm mấy quyển sách chăm sóc trẻ sơ sinh.
Nguyễn Thần không biết trong lòng ông bố mẫu mực Triệu Thiên Cảnh đã suy nghĩ đủ đường, đem hai đứa nhỏ còn chưa chào đời trong bụng cô xếp vào mục tiêu quan trọng cần bảo vệ, sau khi nghe được tin tức mẹ con Lý Tịch đều bình an, tâm trạng trở nên rất thay đổi một cách kỳ lạ.
Đứa bé nho nhỏ kia, chính là em trai ruột của cô...
Triệu Thiên Cảnh cách hai ngày lại đến bệnh viện nhìn đứa bé đang được chăm sóc đặc biệt trong lồng kính, nhưng một tuần sau lại không thấy đến nữa.
Nguyễn Thần khó hiểu nghĩ nghĩ, tưởng rằng e ngại Lý Tịch và Hoắc Thành, dù thế nào thì hai người cũng là người ngoài, không tiện đến bệnh viện làm phiền, nhưng không biết được trong lòng Triệu Thiên Cảnh đang rất tồi tệ.
Bệnh của đứa bé xuất hiện biến chứng, tình trạng cơ thể dần chuyển xấu, bác sỹ đã nói với Hoắc Thành chuẩn bị tốt tâm lý cho tình huống xấu nhất, bây giờ đang nỗ lực cấp cứu.
Triệu Thiên Cảnh vẫn chưa nói cho Nguyễn Thần biết, không muốn để cô biết được tin tức cô vừa mới có một đứa em trai nhỏ hơn hai mươi tuổi, còn chưa đầy tháng có thể sẽ rời khỏi cuộc đời này khiến cô đau lòng nên vẫn lặng lẽ giấu kín.
Anh cũng không dám đến thăm nữa, mới chỉ thấy vài lần, nhưng đối với đứa nhỏ kia lại có loại cảm giác xót thương không nói thành lời.
Triệu Thiên Cảnh sợ lúc sinh ly tử biệt lại càng khó, chi bằng dao sắc chặt đay rối, không hề đến bệnh viện thêm một lần nào nữa.
Nguyễn Thần không biết suy nghĩ của anh, nhưng cũng nhận ra trong khoảng thời gian này Triệu Thiên Cảnh muộn phiền không vui, giống như trong lòng có chuyện.
Nói gần nói xa vài lần, Triệu Thiên Cảnh giữ miệng so với trai ngọc còn chặt hơn, nói thế nào cũng bảo không hiểu, cô không còn cách nào khác đành nói cuối tuần ra ngoài hẹn hò, dự định để anh thay đổi tâm trạng, không chừng sẽ khá hơn một chút.
Triệu Thiên Cảnh nhìn thấy ý tốt của cô, không nói hai lời liền đồng ý.
Đêm trước đó hai vợ chồng hào hứng lên kế hoạch cho hành trình một ngày hẹn hò, tắm rửa đi ngủ từ sớm đẻ tinh thần thoải mái.
Bởi vì lo lắng cơ thể Nguyễn Thần không chịu được mệt nhọc quá sức, chuyến đi của hai người cũng không vội vàng, đi một đoạn lại dừng lại nghỉ ngơi, quan trọng nhất là muốn trước khi bé cưng chào đời tận hưởng thế giới ngọt ngào của hai người.
Sáng sớm hai vợ chồng đến nhà hàng nổi tiếng ăn sáng, tận hưởng vị ngọt ngào sau khi uống trà đắng, lại ăn chút điểm tâm ngọt ngấy.
Nguyễn Thần không thích uống trà, mỗi loại điểm tâm đều ăn một chút, còn thừa giao cho Triệu Thiên Cảnh xử lý.
Anh cười nhận lấy tất cả, ngày hôm nay phải chăm sóc người sắp làm mẹ và hai đứa nhỏ trong bụng rất vất vả, sao có thể không ăn nhiều một chút để bổ sung thể lực.
Ăn sáng xong, hai người nắm tay sang trung tâm thương mại ở bên cạnh đi dạo, ở quảng trường ngoài trời mua hai cốc đồ uống nóng, rồi mua vé vào rạp chiếu phim xem phim hài.
Lúc Nguyễn Thần ra ngoài cả khuôn mặt đã cười đến cứng ngắc, lâu rồi không đi xem phim, còn nghĩ rằng mình sẽ ngủ, ai ngờ cười nghiêng ngả, Triệu Thiên Cảnh còn ôm lấy Nguyễn Thần sợ cô bị ngã.
Bộ phim hài này là do cô chọn, tiện thể muốn người sắp làm mẹ nên cười thật nhiều, xem phim buồn thảm như vậy sẽ rất dễ khóc, không phải là tạo cơ hội cho hai đứa nhỏ trong bụng chê cười sao?
Nhưng mà Nguyễn Thần cười nhiều quá, không những bụng cũng thấy đau mà còn chảy cả nước mắt, Triệu Thiên Cảnh thấy vậy không còn cách nào khác đành đưa cô xuống tầng dưới nghỉ một lúc.
Nguyễn Thần sau khi cười lại hơi đói bụng, chọn một vài đĩa đồ ăn.
Hai vợ chồng ngồi cạnh cửa kính sát đất, mặt trời lúc năm giờ chiều mang theo màu vàng óng, chiếu lên người có chút ấm áp, Nguyễn Thần ngồi trên ghế sofa không muốn động đậy, thật sự rất thoải mái.
Triệu Thiên Cảnh ngồi đối diện, nhìn cô nheo mắt lại giống con mèo nhỏ dựa vào ghế mơ màng ngủ, nhịn không được mà bật cười.
Nếu mỗi ngày đều có thể như vậy thật là tốt biết bao nhiêu...
Hai người vui vẻ ở cạnh nhau suốt một ngày, sau khi về đến nhà thì ngã xuống ghế không muốn cử động.
Ngày hôm nay ăn không ít, bọn họ còn chưa thấy đói, nghĩ đến bầu không khí lúc nãy không bằng ở phòng chiếu phim gia đình xem tiếp một bộ phim nữa rồi mới bắt tay làm bữa tối.
Nguyễn Thần dựa vào đệm được một lúc, cảm thấy bụng có chút đau.
Bé cưng đã bắt đầu động đậy, duỗi tay đá chân, thỉnh thoảng cũng làm bụng cô thấy hơi đau, Nguyễn Thần cũng đã quen nên không để ý.
Thế nhưng không đến mười phút sau, cô càng lúc càng đau, hai tay ôm bụng, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Trong phòng tối đen như mực, Triệu Thiên Cảnh vốn không nhìn thấy động tác của cô, nhưng cô đột nhiên dựa vào người anh, cả người cứng ngắc, miệng còn rầm rì kêu đau, khiến anh thiếu chút nữa sợ đến mức nhảy dựng lên.
Triệu Thiên Cảnh nhanh chóng bật đèn, thấy Nguyễn Thần đau đến độ cả người đầy mồ hôi, trong lòng nóng ruột muốn chết, sờ tay chân cô luống cuống: "Tiểu Thần, đau ở chỗ nào? Ở đây hay là ở đây?"
Nguyễn Thần nhăn mặt chỉ vào bụng, đã đau không nói thành lời.
Triệu Thiên Cảnh hoang mang lo lắng, có phải là cục cưng muốn ra đời sớm không?
Vừa nghĩ đến đứa nhỏ của Lý Tịch còn nằm trong lồng kính chăm sóc đặc biệt sống chết chưa rõ, anh run rẩy chuẩn bị cầm điện thoại gọi xe cấp cứu, lại nghĩ nghĩ Ngô Vận ở tầng dưới còn đến nhanh hơn cả bác sỹ, tức khắc gọi điện thoại xuống dưới nhà.
Ngô Vận nhanh chóng đi lên, không đi thang máy mà đi bằng cầu thang thoát hiểm chưa đến năm phút đồng hồ, Triệu Thiên Cảnh sắc mặt lo lắng ngồi chờ trước cửa, vừa thấy bà đã kéo vào trong phòng.
Bà thấy Nguyễn Thần đau đớn ôm bụng, mặt mũi tái nhợt cũng bị dọa sợ.
"Tiểu Nguyễn bắt đầu khó chịu từ lúc nào? Ngày hôm nay hai đứa đã làm những gì?"
Không có đạo lý gì bỗng nhiên lại đau đến lợi hại như vậy, Ngô Vận cũng có phần lo lắng có phải hay không là sinh non.
Triệu Thiên Cảnh so với bà lại càng thêm khẩn trương, lắp bắp trả lời: "Không làm gì cả, cô ấy chỉ vừa mới đau..."
Ngô Vận cau mày, bỗng thấy Nguyễn Thần hai tay chống lên ghế muốn đứng lên, vội vàng lại gần đỡ cô.
"Con đừng lộn xộn, để mẹ kiểm tra xem, nếu không được thì đến bệnh viện."
Nguyễn Thần nhỏ giọng nói gì đó, ôm bụng khó chịu, bị Ngô Vận đè xuống ngồi lại trên ghế.
"Con nói gì?"
Ngô Vận cúi người lại gần, nghe được Nguyễn Thần nói rõ ràng, vẻ mặt dở khóc dở cười, vội đỡ cô vào toilet, tiện tay đóng cửa lại.
Triệu Thiên Cảnh thấy thế trợn mắt há miệng, muốn chạy vào toilet thì bị Ngô Vận kéo lại.
Anh chà chà tay, đi vòng vòng xung quanh, quay đầu lại hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại không vào? Tiểu Thần muốn sinh sớm hay là làm sao?"
Ngô Vận không nhịn được mà "xì" một tiếng bật cười.
"Vợ con không có việc gì, chỉ là... ăn lung tung nên bị đau bụng thôi."
Triệu Thiên Cảnh nghe một lúc lâu mới hiểu rõ những lời này, ngẩn người: "Ăn nhiều quá nên bị đau bụng?"
Ngô Vận thở dài: "Hai người các con hôm nay ra ngoài ăn lung tung cái gì vậy? Nhìn bộ dạng kia của Tiểu Nguyễn, rất dọa người."
"Không ăn gì, chỉ là..." Triệu Thiên Cảnh đem tất cả những nơi đã đến trong ngày báo cáo lại, hai người đều ăn như nhau, sao chỉ có mỗi Nguyễn Thần đau bụng?
"Xem ra trong đồ ăn có những thứ kỵ nhau, khiến Tiểu Nguyễn bị đau bụng." Ngô Vận nhanh chóng gọi điện thoại xuống tầng dưới thông báo cho Triệu Thanh đang lo lắng, bảo anh không cần phải sốt ruột, mang theo vẻ mặt buồn cười đi xuống nhà mình.
Triệu Thiên Cảnh chờ bên ngoài toilet, mặt mày cứng ngắc, khóe miệng co giật.
Này người mẹ mẫu mực, em không cần phải dọa người như vậy nữa đâu....