Nhật Ký Của Đô Đô

Chương 8: 8: Tương Ngộ





Vu San San bị đưa đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán kết quả là đùi phải bị gẫy xương, đoạn thời gian này không thể đi lại như bình thường.
Vu San San quả thực muốn khóc, cô đây là vận khí nghịch thiên gì á, tại sao chỉ đến tham gia hoạt động của nhà trẻ thôi cũng rơi vào cảnh nửa tàn tật?
Đô Đô trơ mắt nhìn chân của mẹ bị chú bác sĩ bó thành một cục đá lớn, chị hộ sĩ còn chích cho mẹ, cậu lập tức đỏ vành mắt.
Cậu biết chích mà, thời điểm cậu bị bệnh cũng phải tiêm, có điều hắn chỉ bị kim cắm một chút thôi, chị hộ sĩ liền rút kim ra rồi, nhưng mẹ bị cắm thời gian rất lâu, kim vẫn ở trên tay mẹ còn không chịu đi.
Mami nhất định là bị bệnh rất rất nghiêm trọng mới bị chích lâu như vậy!
Đô Đô cảm thấy cực kỳ sợ hãi, mẹ của cậu có phải sẽ chết không?
Suy nghĩ một chút tiểu tử kia liền không nhịn được rơi lệ, chạy đến trước giường bệnh, nắm chặt tay của Vu San San, nghẹn ngào hỏi: \ "Mami, mẹ có phải sắp chết rồi không Ô ô ô..

Mami? Người không được chết.

\"
Vu San San: .
Tên nhóc xui xẻo này!
Bất quá nhìn cậu thực sự quá mức thương tâm, Vu San San cũng không tính toán với cậu, kéo tay nhỏ không ngừng lau nước mắt, dùng khăn tay sạch lau hết nước mắt trên mặt, lúc này mới an ủi hắn: "Đừng khóc, mami sẽ không chết, mami chỉ bị gãy xương thôi, tạm thời không đi lại được."
Đô Đô nghe vậy ngẩn người, tiếp tục ngốc nghếc nhìn mẹ, lại nhìn xuống chân mẹ, dường như đang tiêu hóa sự thật này, dần dần đừng khóc.
Vu San San còn tưởng rằng cậu hiểu rõ rồi, nào biết tiểu gia hỏa này đột nhiên lại òa lên khóc lần nữa.
\ "Mami, người có phải trở thành người què hay không? Con về sau có phải kéo người ra đầu đường xó chợ xin cơm hay không?"

Vu San San: \ "..

\"
Người bệnh cùng phòng: \ "..

\"
Đột nhiên, \ "Phì \" một tiếng cười phá vỡ bầu không khí bởi vì lời nói tiểu tử kia nói ra mà trầm mặc sau đó liên tiếp là tiếng cười.
Người bệnh của giường bên cạnh và bạn bè cùng người nhà đều cười tới điên rồi.
Đợi cười cho đã xong, nan nhân nằm trên giường bệnh cười nói với Vu San San: "Con trai cô thực sự quá đáng yêu rồi! Tiểu gia hỏa này thật biết đùa."
Người nhà của nam bệnh nhân cũng tán đồng phía sau gật đầu, từng người từng người nói quá dễ thương rồi.
Vu San San chỉ có thể lễ phép cùng không thiếu sự thành ý mà mỉm cười, thầm chấp nhận lời của bọn họ, kỳ thực trong lòng cô một chút cũng không cảm thấy đùa bỡn, cô chỉ muốn đem tên mập thối này hung hăng đánh một trận vào mông.
Tại vì sao cô trong lòng tên mập này không chết thì là tàn tật? Còn có thể còn chỗ nào tốt không?
Cuối cùng phải giải thích một trận rốt cuộc mới làm tiểu gia hỏa này hiểu rõ mẹ hắn không phải sắp chết cũng không phải sắp què, càng không phải đi xin cơm ở đầu đường xó chợ, chân của mẹ mấy tháng nữa sẽ khỏi hẳn.
Mà tiểu tử kia rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn, giọt nước mắt cũng không rơi nữa.
Biết mami không sao, Đô Đô rốt cục chiếu cố tới cảm nhận của cái bụng nhỏ của mình, bụng nhỏ của cậu sắp đói xẹp mất rồi.
Từ bữa sáng cho tới giờ này, lại vừa chạy vừa nhảy, sau đó lại tới bệnh viện tra tấn lâu như vậy, sáng ăn được gì đã sớm tiêu hóa hết sạch rồi, đừng nói Đô Đô là trẻ con, ngay cả Vu San San cũng bị đói tới ngực lép về lưng rồi.
Tuy chân phải Vu San San không thể di chuyển, nhưng cũng phải chỗ nào cũng không thể đi, cô truyền nước xong mượn một chiếc xe lăn từ chỗ hộ sĩ, sau khi ngồi lên xe lăn liền dẫn Đô Đô xuống lầu tìm đồ ăn.

Một tay Vu San San đẩy xe lăn, một tay nắm lấy tay Đô Đô đi, hai mẹ con mới đi tới cách thang máy không xa, đúng lúc nhìn thấy cửa thang máy đóng lại.
Đô Đô nhìn thấy cảnh tình này, lập tức buông tay Vu San San ra, chân ngắn nhỏ tốc độ chạy tới, vừa chạy vừa nãi thanh nãi khí hô to: "Thang máy, ngươi nhanh nhanh đợi chúng ta một chút!"
Có lẽ là tiếng gọi ầm ĩ của tiểu tử kia có hiệu quả, lúc đầu cửa tháng máy đã đóng lại tại giây tiếp theo lần nữa mở ra, bên trong có 3 người, lúc này 3 người đều nhìn tiểu gia hỏa đang cười này, đại khái chưa thấy qua Đô Đô đứa trẻ nhỏ như vậy đuổi thang máy, cảm thấy quái quái cũng rất thú vị.
Tiểu tử kia nhìn thang máy mở, cao hứng làm tư thế chiến thắng còn hô yes, sau đó nhanh chóng chạy về đón mẹ, ngại mami chậm chạp, cậu gắng sức lôi kéo chiếc xe lăn vào thang máy, Vu San San muốn cản cũng không cản được.
Đừng nói một thân thịt của tiểu gia hỏa này là phí công, sức lực còn rất lớn, chỉ nho nhỏ như vậy mà lôi lôi kéo kéo được xe lăn vào thang máy.
Sau khi vào thang máy, tiểu tử kia lập tức vỗ hai tay vào nhau hướng người trong thang máy khom người cúi lạy tỏ ý cảm ơn, "cảm ơn chú, cảm ơn dì đã đợi con cùng mẹ."
Mọi người đều bị dáng vẻ nghiêng trang lại hết sức đáng yêu của tiểu gia hỏa chọc cười, thi nhau nói không cần khách khí.
Nói cảm ơn xong, Đô Đô đứng bên cạnh xe lăn, nắm lấy tay của mẹ, nghiêm túc cùng mẹ thảo luận xem chút nữa muốn ăn gì.
Cũng cùng trong thang máy Kỷ Hiện không nghĩ tới lại khéo như vậy, nhanh như vậy đã gặp lại tiểu gia hỏa đáng yêu này rồi, trong lòng đối với cậu bé vừa hoạt bát vừa đáng yêu này sinh ra sự yêu thích, nếu như Lam Lam nhà hắn hoạt bát giống như tiểu tử này thì tốt biết mấy, khuê nữ nhà hắn đều bị người già trong nhà chiều tới hỏng rồi, rất là yếu ớt, bình thường đi đường nhiều một chút cũng muốn người lớn cõng muốn bế, càng đừng nói còn có thể giống tiểu tử này đuổi thang máy thậm chí còn có thể lôi mẹ chạy vào thang máy nha.
Hài, về sau vẫn phải rèn luyện khuê nữ của hắn nhiều hơn.
Kỷ Hiện một bên ước ao một bên xuống khoa ngoại, đi tới phòng chuyên gia, nhìn thấy cửa phòng còn chưa được mở ra, liền ở ngoài đợi một chút, đại khái 20 qua đi, cửa mở ra từ bên trong, Nguyên Lãng đi ra.
Kỷ Hiện vội vàng nghênh đón hỏi: \ "Khôi phục thế nào? Chuyên gia nói như thế nào? \"
Nguyên Lãng gật đầu, thản nhiên nói: \ "Không có việc gì, không cần lo lắng.

\"
Cái gì không cần lo lắng, viên đạn thiếu chút nữa là trúng tim! Trái tim! Người này là người sắt à, vết thương nghiêm trọng như vậy mới qua hơn một tháng đã đi khắp nơi, biểu hiện trên mặt không khác người thường một chút nào.

Không hổ là binh vương.
Thật bì không nổi, bì không nổi.
Biết hắn hỏi thế nào người này đều sẽ nói không có việc gì, Kỷ Hiện cũng không hỏi nữa, ngược lại mở miệng nói chuyện thú vị "anh nói này vừa rồi thật sự rất khéo luôn, trong thang máy anh lại gặp được cậu bé kia, chính là đứa bé ở lớp huấn luyện vũ đạo anh nói với chú là một cậu bé hết sức đáng yếu ấy, còn nhớ không?"
Không biết thế nào, Nguyên Lãng giây phút đầu tiên nghĩ tới cậu bé ấy, khóe miệng không biết mà hiện lên ý cười.
Thấy hắn nhớ kĩ, Kỷ Hiện nói tiếp: \ "Vừa nãy anh từ khu nội trú đi xuống, ở một tầng dưới đấy, vốn dĩ thang máy sắp đóng rồi, tiểu tử ấy cách thang máy thật xa hô thang máy đợi cậu, anh liền ấn thang máy đợi cậu bé, cậu bé kia liền kéo xe lăn của mẹ lôi vào trong, ôi, khí lực ấy, thật sự không phải bày lên cho đẹp đâu, thể trong của mẹ bé thật sự không nhẹ, cư nhiên bị cánh tay nhỏ hắn kéo vào trong."
Kỷ Hiện vừa nói vừa nở nụ cười, học dáng vẻ chấp tay cảm ơn của cậu bé nói: "Thú vị hơn là, tiểu gia hỏa vừa vào thang máy liền chắp tay nói cảm ơn với mọi người, thật sự làm tim của ai nhìn thấy cũng mềm đi rồi, anh thấy tương lai của tiểu gia hỏa này cũng không phải một kẻ đầu đường xó chợ, có tiền đồ! \"
Trong đầu Nguyên Lãng lập tức hiện ra dáng vẻ một cậu bé cám ơn với người lớn, tim không tự chủ cũng mềm theo, đột nhiên rất muốn gặp tiểu tử kia một lần, chính mắt nhìn thấy dáng vẻ của bé.
Nhất định rất đáng yêu.
Hai người nói nói liền đi ra cửa lầu, ở giữa xuyên qua hoa viên để bệnh nhân giải sầu đi dạo chính là cửa lớn của bệnh viện, xe của hai người dừng ngay bãi xe ở cửa lớn bệnh viện.
Kỷ Hiện trong lúc vô ý quét một vòng hoàn cảnh chung quanh, liếc mắt liền thấy bồn hoa cách đó không xa có bóng dáng nhỏ quen thuộc.
Đây chẳng phải là mẹ của cậu bé đáng yêu kia sao.
Xem ra hai mẹ con ăn xong cơm thuận tiện đi dạo ở công viên này, cậu bé kia chạy đi nơi khác chơi rồi.
Kỷ Hiện cằm hướng chỗ Vu San San gật đầu một cái, nói với Nguyên Lãng bên cạnh: "Nhìn nữ nhân ngồi trên xe lăn bên kia đi, chính là người rất béo ấy, người ấy chính là mẹ của cậu bé anh vừa nói với chú.

Cân nặng của mẹ cậu bé ấy rất khả quan nha, thế mà tiểu gia hỏa còn có thể kéo đi được, chú nói khí lực có lớn hay không!"
Nguyên Lãng theo chỗ hắn chỉ nhìn tới, quả nhiên thấy một nữ nhân đang cúi đầu nghịch điện thoại trên xe lăn.
Đúng lúc này, đối phương đột nhiên ngẩng đầu lên, như là đang tìm cái gì, lập tức hướng bên này nhìn lại.
Tầm mắt của hai người trên không trung đụng vào nhau.
Thời khắc thấy rõ mặt nữ nhân, con ngươi Nguyên Lãng co rụt lại, vốn muốn thu lại ánh mắt bỗng nhiên đông cứng lại.
Mà Vu San San, cũng tại thời khắc này đại não một mảng trống rỗng.

* * *
Đại khái là biểu tình của hai người không thích hợp, cũng có thể thời gian hai người đôi diện nhau quá dài, Kỷ Hiện cảm thấy có điểm không đúng, vỗ vỗ bả vai Nguyên Lãng \ "chú làm sao vậy? Quen biết cô ấy? \"
Bị Kỷ Hiện như thế vỗ, con ngươi Nguyên Lãng rốt cục động đậy, chỉ có điều không đợi hắn nói cái gì, Vu San San cách đó không xa tốc độ quay xe lăn chạy đi, nhanh như chớp liền biến mất không biết chạy đi đâu.
Tay Nguyên Lãng buông thõng bên người vô ý thức nắm chặt lại, môi mỏng cũng nhấp.
Kỷ Hiện càng cảm thấy kỳ quái, hỏi: \ "chú thực sự quen biết mẹ của cậu bé ấy? Sao anh lại không biết chú còn quen biết với người số 1 này?"
Nguyên Lãng lại không trả lời, mà là thấp giọng hỏi: \ "Cô ấy..

Có con trai? \"
Kỷ Hiện gật đầu, \ "Đúng vậy, anh không phải đã nói với chú chính là đứa bé hết sức thú vị ấy sao, vừa nãy chính là mẹ của cậu bé ấy, sao vậy? Có vấn đề gì sao? \"
Môi Nguyên Lãng giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, quay người mới thản nhiên nói: \ "Đi thôi, trở về.

\"
Kỷ Hiện như tên hòa thượng tay sờ không tới đầu, có điều chuyện của mấy người Nguyên Lãng thường dính tới cơ mật quân sự, hắn không tiện hỏi thêm, thế là cũng không hỏi nữa, đi theo phía sau hắn ra khỏi bệnh viện.
Mà thời điểm hai người xoay người đi ra khỏi bệnh viện thẳng tới khi nhìn không thấy thân ảnh, Vu San San trốn đằng sau cây cột to rốt cục mới dám nhúc nhíc người, vừa khẽ cử động mới phát hiện, toàn thân vì thời gian dài không cử động mà tê rần, hiện giờ chỉ cần khẽ động chút thôi liền tựa như kim châm kiến đốt.
Nếu như quá khứ cô tuyệt đối sẽ lớn tiếng kêu rên, nhưng giờ khắc này cô tựa như không cảm thấy đau, toàn bộ tinh lực tâm tư đều đặt trên người nam nhân vừa đi xa rồi.
Hắn ta sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lúc nào hắn trở về? Tại sao lại ở chỗ này?
Trong đầu Vu San San như tương hồ, tâm tình phức tạp tới chính cô cũng không rõ.
Cô cũng không biết lúc này bản thân hoang mang nhiều hay là kích động nhiều hay là vui sướng nhiều, hay là sợ hãi nhiều một chút, nhưng duy nhất có thể khẳng định là, cô không muốn gặp hắn.
Cô tuyệt không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này, tuyệt đối không!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.