Con người là loài động vật đáng thương,
chẳng có lúc nào là không muốn được ôm và hôn. Tuy những thứ đó không là mãi
mãi, vậy cô sẽ lùi lại để có được lần khác, lấy chiếc ghế này để thỏa mãn bản
thân.
Đường cong hoàn mỹ, chất liệu bằng da, tuy
không có hơi ấm, nhưng ngồi thật lâu, hơi ấm của mình cũng khiến nó dần ấm lên.
Nhắm mắt vào là có thể tưởng tượng, tưởng tượng mình vẫn đứng dưới ánh trăng
tối hôm đó, bàn tay được kéo lại, cơ thể chìm trong vòng tay anh, ngẩng đầu
nhìn vầng trăng trên cao, đâu đó điểm xuyết màu ghi nhạt, càng trở nên trắng
trong.
*********************
Ngày hôm sau, Lăng Tiểu Manh tỉnh dậy trong tiếng ve,
căn phòng nhỏ tràn ngập ánh nắng, cửa sổ là những tán phượng, rợp một màu xanh
đậm.
Khi mở mắt cô rên lên một tiếng, do mắt gặp phải ánh
sáng rất đau và rất, nhất định là do tối qua khóc quá nhiều.
Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ hóa ra tất cả đều là
thật, hại cô khi nãy còn mong đó là một cơn ác mộng.
Thương Tử Kỳ đã lâu không gặp, Tô Ngưng buồn bực tìm
lại ký ức, Bùi Gia Tề mỉm cười rồi hôn cô, còn cả Cố Chính Vinh vội vã ra đi,
tất cả đều ùa về rất rõ. Muốn trốn tránh hiện thực, cô nằm bất lực trên giường
hồi lâu.
Điện thoại trong phòng khách reo lên, cô vùi đầu vào
gối tiếp tục chạy trốn, tiếng chuông dai dẳng không dứt kế đến là điện thoại
của cô, bài Hành khúc đấu sĩ bò tót như sục sôi, là mấy tuần trước Tô Ngưng lấy
điện thoại cô tự mình cài đặt. Khi ấy Tô Ngưng vừa ấn nút vừa ra sức đập lên
vai cô, “Tiểu Manh, điện thoại người khác cô có thể không để ý, nhưng khi tiếng
nhạc này vang lên cô có biết phải làm gì không?”
Biết chứ, chính là sau khi tiếng nhạc này vang lên
phải lập tức nghe máy, nhất định phải nghe, có chết cũng phải nghe.
Lại rên lên một tiếng, cuối cùng Lăng Tiểu Manh cũng
bò dậy lấy điện thoại ra nghe.
Giọng Tô Ngưng lập tức vọng lại, “Lăng Tiểu Manh! Cô
đang bay lượn ở đâu thế hả? Đã nói hôm nay phải chụp hình, sao tới giờ vẫn chưa
đến?”
“Không phải buổi chiều sao?”, giọng cô rụt rè.
“Buổi chiều? Cô muốn chụp thế nào thì chụp à? Mau tới
đây cho tôi thử tạo hình hóa trang, lần này nhất định phải trang điểm cho cô
thật đẹp, bước ra phải trông như thiên thần.
Tô Ngưng nói chuyện rất dứt khoát, Lăng Tiểu Manh vốn
chỉ nghe dược một phần, lúc này đã cầm điện thoại vừa trả lời vừa đi vào phòng
tắm, lúc đứng trước gương cô hét lên thảm thiết.
“Sao vậy, sao vậy?”, Tô Ngưng lo lắng.
“Có thể đổi sang ngày khác không?” Lăng Tiểu Manh
giọng nói vốn rụt rè giờ trở nên cực kỳ thảm thiết…Đầu heo, Bùi Gia Tề nói
không sai, cô nhìn thấy trong gương cái đầu heo!
Tô Ngưng vừa nhìn thấy Lăng Tiểu Manh đã hít sâu một
hơi, không thể tin nổi nhìn kỹ một lượt từ đầu đến chân, rít lên, “Tối hôm qua
cô làm cái quái gì vậy?”.
Lăng Tiểu Manh xấu hổ muốn chết, cố kìm để không lấy
tay bưng mặt, “Đâu có đâu, có làm gì đâu, là do không ngủ được”.
“Không ngủ được?”, suýt chút nữa Tô Ngưng lại rít lên,
nghĩ một lúc rồi không thèm nhìn cô hỏi, vớ lấy điện thoại trên bàn đùng đùng
bước ra ngoài.
Anh được lắm Bùi Gia Tề, uổng công tôi toàn tâm toàn ý
giúp anh, đem một cơ hội tốt như thế trao vào tay anh, anh được lắm, chỉ trong
một đêm đi biến Lăng Tiểu Manh không khác gì cái đầu heo!
Đi ra tận ngoài cổng cô mới nhấc điện thoại, ngón tay
bấm rất mạnh, dường như bàn phím phát ra tiếng hét thảm thiết “Bùi Gia Tề! Tối
qua anh đã làm gì Tiểu Manh?”, điện thoại vừa thông cô đã hét lên.
“Cô ấy đã tới tòa soạn rồi? Giờ biết làm thế nào? Mắt
còn sưng lắm phải không? Đầu gối đã đỡ tí nào chưa?”, bên kia không thèm trả
lời mà hỏi một chuỗi các câu hỏi liên hoàn, giọng nói vẫn như có tiếng cười.
Quả nhiên là anh ta! Tô Ngưng nộ khí xung thiên, “Có
thật là anh làm không? Thật quá đáng!”.
Tôi đang trên đường, đợi chút nữa tới phòng chế tác.
Chẳng phải hai người đi chụp hình sao? Tới rồi hẵng nói.”
Tên đàn ông này... Không thể nói nổi, Tô Ngưng bắt đầu
nghiến răng nghiến lợi.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Bùi Gia Tề hơi chau mày,
nghe giọng điệu Tô Ngưng có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng tối qua khi anh rời đi
Lăng Tiểu Manh vẫn ổn mà.
Thực tế, tối qua sau khi Lăng Tiểu Manh ngừng khóc,
anh không bỏ về ngay, mà còn bắt cô tới tiệm thuốc để xử lý vết thương.
Lúc đầu cô kháng cự quyết liệt, chẳng muốn nhấc chân,
sau anh ép mãi, cô sợ quá lùi lại một bước, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống
đất, anh liền cười phá lên.
Lăng Tiểu Manh sống ngay trung tâm thành phố, góc có
tiệm thuốc sáng đèn suốt hai mươi tư giờ, trong đêm tĩnh lặng chỉ hé đúng một ô
cửa nhỏ, bên trong có một cô lớn tuổi mặc áo blu, thấy hai người họ thì cười tươi
rói “Mua gì cháu?”.
Nhìn chàng trai đứng bên, Lăng Tiểu Manh quyết định
tranh nói trước, “Cháu muốn một túi băng Ugo”.
Bùi Gia Tề lắc đầu, “Chắc là không được”.
Cô bán hàng nhìn hai người họ rồi nói, “Để cô xem cho
nào”.
Tránh không được, Lăng Tiểu Manh đành kéo váy lên một
chút, để lộ đầu gối của mình.
“Hả...” Cô bán hàng hít một hơi dài, “Vết thương lớn
như thế này, chỉ bằng cứu thương thôi không được, phải lấy cồn khử trùng cái
đã”.
Cồn? Lăng Tiểu Manh trợn mắt lặng người, mất tự chủ,
cô bị Bùi Gia Tề ấn xuống một chiếc ghế không biết anh biến ra từ đâu.
Đêm dài lê thê cô đơn hiu quạnh, chẳng mấy khi có một
đôi khách trông vui vui lạ mắt, bà chủ rất nhiệt tình, cầm chai cồn và bông
băng đi ra, vừa làm vừa an ủi, “Không rửa sạch sẽ nhiễm trùng đấy, cháu cố chịu
một chút rồi sẽ hết thôi”.
Cái gì mà chịu một chút rồi sẽ hết? Lúc cồn rót vào
vết thương nóng như thiêu như đốt, Lăng Tiểu Manh nghiến răng thật chặt, môi
trăng bợt.
Bùi Gia Tề đứng bên cạnh nhìn, nói với cô bán hàng,
“Nhẹ tay chút cô”.
Cô cười, “Lần sau phải cẩn thận nhé, thấy chồng cháu
ghê chưa kìa.”
“Anh ấy không phải chồng cháu...”, đau chết rồi mà vẫn
phải giải thích, Lăng Tiểu Manh lẩm bẩm.
Giờ thanh niên chưa kết hôn nhưng sống cùng vói nhau
khá nhiều, cô bán hàng như hiểu ra, “Bạn trai hả, được được, để cô đi lấy băng
gạc”.
Định thanh minh thêm lần nữa thì cô bán hàng đã quay
người vào trong, trước mắt Tiểu Manh không có người để giải thích, vừa hay đúng
lúc Bùi Gia Tề đang cúi xuống, có phần ngại ngùng, miệng cô đang mở đành khép
lại.
Thái độ của anh rất tự nhiên, nhìn kỹ hai đầu gối thảm
thương của cô rồi nói, “Đã biết đau chưa, lần sau nhớ cẩn thận chút”.
Một miếng gạc lớn hình vuông, vừa dán xong đâu đấy,
Lăng Tiểu Manh thoáng nhìn liền thở dài, từ nhỏ khả năng đi thăng bằng của cô
rất tốt, cô cũng không phải đứa trẻ hiếu động thích chạy nhảy, thế nên chưa bao
giờ bị thương ở chỗ kinh điển này, cuộc đời quả lắm bất ngờ.
Ánh mắt trốn tránh vết thương của mình khiến anh thấy
thật thú vị, sau khi tiễn cô lên gác Bùi Gia Tề không nhịn được mỉm cười.
Lúc ấy mọi thứ còn khá ổn, chẳng lẽ sau đó Lăng Tiểu
Manh lại biến mình ra nông nỗi này? Nghĩ một lúc anh lại nhấc điện thoại, đầu
dây bên kia không có người nghe, mãi sau mới nghe thấy tiếng cô vọng lại.
“Tiểu Manh, các cô mấy giờ mới tới?” Vốn định hỏi đầu
gối thế nào, nhưng chỉ một giây sau, anh đã thốt ra một câu hỏi chẳng hề liên
quan.
“Ừm... Tôi cũng không biết.” Lăng Tiểu Manh đang ngồi
trên chiếc ghế cao, trước mặt là người hóa trang, nhìn Tô Ngưng đang điên tiết
tóm lấy người hóa trang có hàng ria nhỏ thao thao bất tuyệt. Ý định bỏ chạy
càng lúc càng mãnh liệt, đáng tiếc Tô Ngưng nói được vài câu liền quay đầu lại
nhìn, áp lực nặng nề, gót chân cô chuyển hướng mấy lần rồi chẳng dám đành đứng
lại.
“Cô đang ở đâu?”
“Tòa soạn, Tô Ngưng nói phải tạo hình xong mới đi.”
Bùi Gia Tề đã chứng kiến toàn bộ cảnh thê thảm của cô tối qua, nghe thấy giọng
anh cô có phần ngại ngùng, nhưng đầu dây bên kia giọng khá thoải mái, hỏi đáp
chuyện trò, dần dần cũng khiến cô thả lỏng, nhẹ nhàng trình bày tình trạng của
mình.
“Tạo hình?” Anh cười, “Đồng chí Tiểu Manh, tôi đang
rất mong chờ đó”.
Tạo hình đầu heo mà cũng mong chờ, Lăng Tiểu Mang đau
khổ.
China Visual mời tới chuyên viên trang điểm tốt nhất
trong ngành, lúc này đã nghe xong một tràng về yêu cầu của Tô Ngưng, đi tới vỗ
vỗ lên gương mặt Lăng Tiểu Manh.
Vừa dập điện thoại, Lăng Tiểu Manh chưa kịp chuẩn bị
sợ điếng người, bên tai nghe thấy giọng nói hùng hồn của người tạo hình, “Không
thành vấn đề, cứ để đấy tôi.”
Trông thấy Lăng Tiểu Manh đáng thương bị kéo đi, Tô
Ngưng thở dài rồi tiếp tục bận rộn. Triển lãm còn một tuần nữa là khai mạc, lúc
này mọi việc đang bộn bề ngổn ngang, vừa bận rộn vừa phải nghĩ xem rốt cuộc tối
qua Lăng Tiểu Manh và Bùi Gia Tề đã xảy ra chuyện gì. Cô coi Tiểu Manh như bạn
mình, nếu vì cô mà Tiểu Manh xảy ra chuyện gì, chắc cô đập đầu vào tường mất.
Nhà tạo hình tốt nhất trong giới quả nhiên có năng lực
biến thứ khủng khiếp nhất trở nên kỳ diệu, cuối cùng thì khi Lăng Tiểu Manh
xuất hiện trước mặt mọi người, ai ai cũng kinh ngạc, trầm trồ, hòn đá to nặng
trong lòng Tô Ngưng rơi xuống, quên luôn dáng vẻ cuống quýt của mình khi nãy,
thu dọn đồ đạc liền cười hì hì kéo cô ra ngoài.
Phải thay một chiếc áo lệch vai khá nghệ thuật, một
vai lộ ra ngoài, khiến Lăng Tiểu Manh không quen chút nào, vừa đi vừa kéo,
miệng còn cầu xin, “Có thể thay bộ khác được không? Tôi không quen”.
Người tạo hình còn đang đắc ý đón nhận ánh mắt ngưỡng
mộ của mọi người, nghe thấy vậy lập tức nhìn lại, Lăng Tiểu Manh nuốt nước bọt
rồi cúi đầu không dám mở miệng.
Một đoàn người ầm ĩ náo nhiệt đi đến phòng chế tác, lễ
tân trong cửa hàng đã quen với Tô Ngưng và Tiểu Manh, mỉm cười rồi chỉ lên gác,
“Bùi tiên sinh đã đến từ lâu, đang đợi ở trên kia đấy ạ”.
Tô Ngưng hừ một tiếng, Lăng Tiểu Manh lấy làm lạ nhìn
cô, định hỏi làm sao vậy, nhưng bên tai có tiếng rì rầm to nhỏ, cô bị đẩy lên
gác liền nhìn thấy Bùi Giạ Tề và ông Lý.
Đồ gia dụng đã được chuyển đến từ lâu, tất cả thiết kế
lần này của cô đều được sử dụng kỹ thuật nén ép, nên đường nét trơn láng, không
hề sử dụng đến một chiếc đinh ốc, bề mặt được đánh bóng bằng tay, màu sơn bóng
loáng, không có màu lót, những vân gỗ nguyên bản tán đều dưới ánh nắng, cho ta
cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Bùi Gia Tề cùng ông Lý đang đứng trước cửa sổ, thấy
cầu thang có tiếng động hai người ngoái đầu lại nhìn, ông Lý nhìn Lăng Tiểu
Manh rồi vỗ lên vai anh, giọng vang dội, “Có phúc nhá, tên tiểu tử này”.
Không ngờ Lăng Tiểu Manh mới chỉ trang điểm qua loa mà
đã long lanh đến thế, Bùi Gia Tề sững người mất một giây, rồi đưa mắt nhìn đám
người phía dưới, nhướng mày cười.
Tất cả đều rất chuyên nghiệp, đèn chiếu đã đâu đấy, Tô
Ngưng vốn định hỏi cho rõ, nhưng thấy Lăng Tiểu Manh nhìn Bùi Gia Tề với thái
độ bình thường, vẻ mặt Bùi Gia Tề lại không có gì khác thường, chẳng lẽ cô đã
lẫm rồi sao?
Chần chừ một lúc, rồi Tô Ngưng lại bận chạy tới chạy
lui để điều hành, nhiều việc không kể hết, công việc đúng là quan trọng nhất.
Không quen khi mọi người đổ dồn ánh mắt, nhưng bước
tới những đồ gia dụng do chính mình thiết kế, ngón tay khẽ chạm lên bề mặt được
làm bằng gỗ láng bóng, cuối cùng Lăng Tiểu Manh cũng bình tĩnh lại phần nào.
Bên tai có tiếng Bùi Gia Tề, “Đặc sắc lắm, đặc biệt là
ở chỗ này, làm sao em có thể nghĩ ra được?”.
Ngón tay anh thật dài, đặt lên thành một ghế, chiếc
ghế tựa đó hai bên khum lại, cong cong đẹp mắt, ngồi vào mà có cảm giác như
đang được nằm trong vòng tay người khác.
Lăng Tiểu Manh khẽ cười, “Tự nhiên nghĩ ra, tôi nghĩ
mấy cô gái độc thân chắc sẽ thích lắm”.
Tiếng người chụp hình hô lên, “Bùi tiên sinh tránh ra
chút ạ, Tiểu Manh, ngồi xuống để thử ánh sáng”.
Lãng Tiểu Manh ngoan ngoãn ngồi xuống, tất cả đồ gia
dụng đều được làm bằng gỗ thô, duy chỉ có chiếc ghế này bằng da, nếu nhìn kỹ sẽ
thấy bên trên có một lớp vải bằng vân gọn trong suốt, phản chiếu ánh sáng muôn
màu, khiến ta liên tưởng tới ánh trăng trong đêm tĩnh lặng.
Chiếc ghế này được cô thiết kế cuối cùng, đặt chính
giữa trông lại càng nổi bật, một cảm giác hài hòa đến kỳ lạ thoáng nhìn cũng có
thể thấy được.
Ánh đèn nhấp nháy không ngừng, chiếc ghế là một đoàng
cong hoàn chỉnh, cô ngồi xuống mà thu mình vào trong, chiếc ghế tựa cong cong,
tựa như đang ôm cô vào lòng.
Con người là loài động vật đáng thương, chẳng có lúc
nào là không muốn được ôm và hôn. Tuy những thứ đó không là mãi mãi, vậy cô sẽ
lùi lại để có được lần khác, lây chiếc ghế này để thỏa mãn bản thân.
Đường cong hoàn mỹ, chất liệu bằng da, tuy không có
hơi ấm, nhưng ngồi thật lâu, hơi ấm của mình cũng khiến nó dần ấm lên. Nhắm mắt
vào là có thể tưởng tượng, tưởng tượng mình vẫn đứng dưới ánh trăng hôm ấy, bàn
tay được kéo lại, cơ thể chìm trong vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn vầng trăng
trên cao, đâu đó điểm xuyết màu ghi nhạt, càng trở nên trắng trong.
Cũng chẳng sao đây là vòng tay cô trao cho chính mình,
mãi mãi không sợ mất đi.
Quên hết tất cả, Lăng Tiểu Manh nhắm mắt rồi mỉm cười,
sâu trong cổ họng có một cảm giác lạ kỳ, lúc nuốt nước bọt thấy khó khăn và đau
rát, nhưng cô chọn cách lờ đi, ít nhất thì bây giờ cô đã không còn sợ nữa.
Chiếc ghế trắng như màu trăng, thấp thoáng đường vân,
giống như một vòng tay, cô gái với bờ vai trắng ngần thoáng nở nụ cười, hiền
hòa nhẹ nhàng, tựa như làn mây.
Tất cả đều nín thở, chỉ có ánh đèn nhấp nháy liên tục,
người chụp hình có vẻ rất mãn nguyện và hung phấn, còn Bùi Gia Tề tay đút túi
quần, đứng lặng thinh một bên, anh vẫn hay cười nhưng lúc này đột nhiên chau
mày lại.
Có phải anh quá nhạy cảm? Tại sao trong chớp mắt Lãng
Tiểu Manh trước mắt đã trở nên xa xăm đến thế? Cảm giác như cô đã đến một thế
giới khác, khiến anh muốn đưa tay tóm cô lại, ít nhất cũng có cảm giác chân
thực.
Vào một buổi chiều sau đó một tuần, Lăng Tiểu Manh
ngồi trước bục chế tác vừa gặm sandwich vừa giở tài liệu, cầu thang có tiếng
động, ngẩng đầu lên thì thấy Tề Cách Cách đang cười rất tươi, dưới ánh đèn hàm
răng trắng bóng.
“Tiểu Manh, tôi tới rồi.”
Cứ ba bốn ngày lại gặp vị đại tiểu thư này, Lăng Tiểu
Manh không quen cũng thành quen. Nhưng hôm nay Tề Cách Cách đến có việc thật,
cô bị Tô Ngưng bắt tổ chức party cho nhà tài trợ tham dự triển lãm, lúc đó Tề
Cách Cách rất trượng nghĩa đứng ra bảo đảm, “Không có gì đâu, tôi với cô cùng
làm, đằng nào cha tôi cũng là một trong số những nhà tài trợ”.
Biết tới lúc đó Tô Ngưng sẽ rất bận, có người bên cạnh
nói chuyện vẫn tốt hơn bị mọi người nhìn chằm chằm, Lăng Tiểu Manh bèn nhận
lời.
Hoàn toàn chẳng mong tới bữa tiệc, lúc này Lăng Tiểu
Manh đang ngồi ăn bữa tối đã chuẩn bị sẵn, nói với Tề Cách Cách, “Có muốn ăn
sandwich không?”.
Nhìn vào hộp cơm nhỏ của cô, mắt Tề Cách Cách sáng
lên, “Là cô làm đấy à? Cô làm thì tôi mới ăn”.
Biết nhau càng lâu càng thấy ngạc nhiên với Lăng Tiểu
Manh, tài nấu nướng của cô ấy không chê vào đâu, thứ dở nhất cũng có thể trở
nên kỳ diệu, chỉ là món cháo rau đơn giản cũng có thể cho ta dư vị thơm lành.
“Làm đại ấy mà, ăn đi.” Đằng nào cô cũng không ăn được
nhiều như thế, Lăng Tiểu Manh đẩy hộp cơm về phía Tề Cách Cách.
Cắn miếng đầu tiên Tề Cách Cách đã cười tít mắt, “Tiểu
Manh à, có biết cảnh giới cao nhất của võ hiệp là gì không?”.
Sao lại có cả võ hiệp ở đây, “Cái gì thế?”.
“Đó là vô chiêu thắng hữu chiêu, cho dù là thứ gì, chỉ
cần cô ra tay là có thể khiến người khác chẳng còn gì để nói.” Để tăng phần
hiệu quả, Tề Cách Cách còn hoa tay lên, “Có biết Hoàng Dung không? Cải xanh đậu
hũ cũng có thể nấu thành đệ nhất thiên hạ, cô còn lợi hại hơn, sandwich cũng có
trở thành đệ nhất hương vị, ha ha”.
Cô bị chọc cho phì cười, “Cô thích là tốt rồi, ăn
nhiều chút đi”.
“Không được đâu, ăn nhiều sẽ mất đắng.” Tề Cách Cách
sờ lên eo thở dài, “Ngưỡng mộ cô thật, nhìn người chỗ nào cũng thấy chuẩn”.
“Tôi thì có gì mà ngưỡng mộ.” Dáng chuẩn? Lăng Tiểu
Manh cúi nhìn cơ thể bằng phẳng của mình.
“Nhưng anh Tề thích mà.” Tề Cách Cách thở dài, “Ngưỡng
mộ chết mất thôi”.
Lăng Tiểu Manh lập tức lắc đầu, “Tôi chẳng có gì với
Bùi Gia Tề cả.”
“Tôi biết chứ, nhưng cô nhìn những thứ trên bàn này
xem.”
Trên bàn là những tài liệu mới nhất về những thiết kế
gia dụng của một vài triển lãm trong và ngoài nước, phòng chế tác vốn có rất
nhiều, nhưng từ lúc Lăng Tiểu Manh đến đây hầu như mỗi ngày lại thấy có cái mới
xuất hiện.
“Sao vậy? Những thứ này đều là của phòng chế tác mà,
tôi chỉ giở đại thôi.”
Lại hít một hơi dài, Tề Cách Cách ôm ngực, “Giở đại?
Cô tưởng những thứ này kiếm được dễ lắm sao? Kể cả có tìm được cũng không đầy
đủ và nhanh thế này đâu, anh Tề tốn bao nhiêu công đấy, chỉ là không nói mà
thôi”.
Lăng Tiểu Manh lặng người, rồi khẽ "ừ" một
tiếng.
“Cô chỉ ừ một tiếng thôi sao?” Tề Cách Cách chịu hết
nổi, “Đừng thay anh ấy lúc nào cũng cười hì là nhầm, lần này vì cô mà làm vậy,
tôi còn cảm động chết đi được, cô không thích sao? Không thích thì đưa tôi là
được rồi, tôi muốn lắm”.
Bó tay, đó là một người đàn ông, hơn nữa lại chẳng
phải vật sở hữu của cô, làm sao có thể đưa tới đưa lui? Điều quan trọng nhất
là, cô chẳng cẩn biết anh ta có để tâm hay không? Chẳng biết phải trả lời thế
nào, Lăng Tiểu Manh bắt đầu nhăn nhó.
“Thế thích cái gì nào?” Đầu cầu thang vọng lại tiếng
con gái vừa nhanh vừa dứt khoát, họ cùng ngoái đầu lại nhìn, Tô Ngưng cùng Bùi
Gia Tề người trước kẻ sau cùng bước tới, Bùi Gia Tề chân rất dài, rõ ràng đang
ỏ phía sau, nháy mắt đã đứng cạnh bục chế tác, “Tiểu Manh, sao giờ này lại ăn
sandwich? Cách Cách, em lại ầm ĩ gì thế?”.
Nhìn thái độ và giọng điệu anh ta thay đổi hoàn toàn
kia! Tề Cách Cách tức điên, đứng dậy lớn tiếng đáp, “Ầm ĩ? Là ai bảo em đến sớm
giúp Tiểu Manh chuẩn bị thế hả?”.
Tô Ngưng ăn mặc rất trịnh trọng, lúc này đang chau mày
lại với kiểu ăn vận của Lăng Tiểu Manh, nghe vậy liền giảng hòa, “Là tôi mà,
nhưng Cách Cách à, cô đến sớm vậy cũng chẳng có hiệu quả lắm”.
“Sao lại không có hiệu quả, mọi thứ đã đem đến hết
rồi, tôi còn chưa kịp nói với cô ấy hai câu, ai bảo hai người cũng đến sớm thế
này.” Bị nghi ngờ về năng lực làm việc, Tề Cách Cách liền rút đồ trong chiếc
túi cô mang ra để chứng minh.
Trông thấy chiếc váy đó Lăng Tiểu Manh trố mắt, quay
lại tóm lấy Tô Ngưng, “Tôi không mặc đâu”.
Đã sớm biết được phản ứng của cô, Tô Ngưng kịp né sang
một bên, mắt vẫn nhìn chiếc váy đó, tay Lăng Tiểu Manh đã đặt luôn lên người
Bùi Gia Tề đang đứng cạnh đó, chạm vào cánh tay ấm áp và rắn chắc của anh, bên
tai như có tiếng cười, “Không mặc cũng không được đâu”.
Lăng Tiểu Manh mặt mũi đỏ ửng lên.
Bữa tiệc được tổ chức trên tầng ba một khách sạn, họ
đến muộn, trong sảnh khi ấy đã cực kỳ náo nhiệt, Lăng Tiểu Manh đi sau Tô Ngưng
và Tề Cách Cách, chỉ dám cúi đầu bước thỉnh thoảng ngoái đầu lại thì thấy mọi
người cứ nhìn mình, chiếc váy dài ngang gối khiến cô thấy áp lực, dọc đường đi
cứ lấy tay kéo váy xuống.
“Đừng kéo nữa, kéo nữa mà rơi xuống là tôi không chịu
trách nhiệm đâu đấy.” Tô Ngưng ngoái đầu lại nhìn, vừa buồn cười vừa bực, vội
kéo cô tới nói chuyện với nhóm người quen thuộc, thần thái nhanh nhẹn, chào hỏi
với người khác một cách thuần thục.
Tề Cách Cách đưa tay kéo Bùi Gia Tề đang đi đằng
trước, “Đợi chút, em có chuyện muốn nói”.
Thấy Tô Ngưng và Lăng Tiểu Manh đi vào đám đông, Bùi
Gia Tề mỉm cười đáp, “Sao vậy?”
“Anh, anh nghĩ Tiểu Manh có thích mình không?”
Cô em đồng môn này vẫn luôn khiến người khác phải kinh
ngạc, câu hỏi tuy hơi thiếu tế nhị, nhưng Bùi Gia Tề cũng không quá ngạc nhiên,
“Cái này sao lại hỏi anh, phải hỏi cô ấy chứ”.
Tề Cách Cách chau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Em đã
hỏi rồi”.
“Hả?” Bùi Gia Tề so vai, “Xem ra đáp án không tốt
rồi”.
“Anh, em đã nghĩ thông rồi, anh biết em luôn thích
anh, đúng không?”
Thẳng thắn thật, Bùi Gia Tề bật cười, “Anh vẫn luôn
lấy làm vinh hạnh”.
Tề Cách Cách lườm anh, “Yên tâm đi, thích là thích,
vẫn chưa đến mức yêu đến sống đi chết lại đâu, nên thấy anh thích Tiểu Manh, em
cũng không đau khổ đến mức ôm ngực mà chết”.
Với cô gái như thế này, có muốn ghét cũng không ghét
được, Bùi Gia Tề cười ha hả, “Anh biết, nếu không sao anh dám đứng cạnh em?”
“Đắc ý vừa thôi, bây giờ có phải anh thấy rất bất lực
với Tiểu Manh không? Như nhau cả thôi, cô ấy thế là làm cho em mở mày mở mặt
đấy.”
Bùi Gia Tể mếu máo, “Nói hay lắm, nhưng phàm việc gì
mà miễn cưỡng thì cũng không được, đặc biệt là Lăng Tiểu Manh, em nhìn cô ấy
xem”.
Nhìn thì nhìn, Tề Cách Cách lướt mắt nhìn trong đám
đông, Lăng Tiểu Manh đang bị Tô Ngưng kéo, ánh mắt thất thần, chân cứ như muốn
hướng ra ngoài.
Chắc chắn cô ấy đang miễn cưỡng, Tề Cách Cách không
nói được gì.
Nơi này thực sự không thích hợp với cô ấy, Lăng Tiểu
Manh đang nói chuyện mà mấy lần cứ ngó trái, ngó phải tìm đường để chạy.
Lăng Tiểu Manh không quen với những buổi tiệc, vẻ mặt
ngó trái ngó phải của cô rất đáng yêu. Tề Cách Cách đã bị bạn bè kéo đi, Bùi
Gia Tề tới trước bàn ăn lấy rượu, đứng từ xa cố ý thưởng thức vài phút rồi mới
bước tới.
Lúc cô ngoái đầu nhìn lại ánh mắt lạc lõng, nhưng sau
đó biến mất rất nhanh.
“Tô Ngưng, cho tôi mượn Tiểu Manh một chút nhé”, Bùi
Gia Tề nói với Tô Ngưng.
Sự kiện đầu heo ngày hôm đó, cuối cùng Tô Ngưng cũng
biết qua loa từ lời kể củaa Lăng Tiểu Manh, sau khi biết Bùi Gia Tề không “làm
bậy”, đương nhiên cô tiếp tục giúp anh như trước. Tuy lúc này Tô Ngưng đang nói
rất hăng, nhưng vẫn gật đầu ngay lập tức, “Được chứ”.
Đi tói một góc Lăng Tiểu Manh mới thở dài nhẹ nhõm,
nhìn anh với ánh mắt đầy cảm kích, chỉ vào chai rượu Bùi Gia Tề hỏi, “Uống một
chút nhé?”.
Kinh nghiệm thảm hại lần trước vẫn còn nguyên, Lăng
Tiểu Manh cảnh giác nhìn.
“Là sâm panh, yên tâm đi.” Bùi Gia Tề tủm tỉm, có thể
đừng đáng yêu thế này được không, mỗi một động tác của cô dù là nhỏ nhất cũng
khiến anh mỉm cười.
Những lời của Tề Cách Cách vẫn vang vọng bên tai, giờ
đây cứ nhìn thấy nụ cười của anh Lăng Tiểu Manh là thấy sợ, cô lắc đầu, “Tôi đi
đổi nước cam là được rồi”.
Thở dài, anh biết cô nhát gan, nhưng hai người đã quen
biết nhau lâu rồi vậy mà cô vẫn nhìn anh rón ra rón rén, Bùi Gia Tể thực sự
thấy bất lực.
“Để tôi đi”, đón lấy chiếc ly trên tay cô, anh đi tới
bàn ăn.
Dáng người Bùi Gia Tề cao ráo, lúc đi rất khoan thai,
nhìn sau lưng cũng đầy sức hấp dẫn, hai cô gái lạ mặt ăn vận rất đẹp khẽ tán
dương, “Nhanh tới xem mỹ nam kìa”.
Đây chính là lý do tại sao lần nào cô cũng cực lực né
tránh xuất hiện cùng người đàn ông này, Lăng Tiểu Manh hơi lùi vào trong góc.
Lùi được hai bước cô va phải một người, định quay đầu
xin lỗi, vừa quay đẩu Lăng Tiểu Manh hoàn toàn chết lặng.
Gần đây Lăng Tiểu Manh rất hay mất ngủ, bởi cô sợ ngủ
rồi thì lại mơ, giấc mơ chỉ xoay quanh một người, đó chính là người đang đứng
sau cô.
Trong giấc mơ của cô lúc nào Cố Chính Vinh cũng trầm
lặng, nhìn cô không nói một lời, rồi quay người bỏ đi, lần nào cô cũng cố gắng
kìm chế để bản thân không ngăn anh lại, lúc tỉnh lại xương cốt đau ê ẩm, chẳng
thà là cô không ngủ.
Tuy đã thấy anh rất nhiều lần trong mơ, nhưng mặt đối
mặt thật sự với anh, Lăng Tiểu Manh vẫn thấy lo sợ bất an, mấy tuần rồi không
gặp, hình như anh gầy đi nhiều, vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị, lời nói cũng luôn
ngắn gọn lướt nhìn cô, rồi trở về đứng bên cạnh bạn.
Người đứng cạnh anh là Tề Lý Chính, thấy cô liền mỉm
cười, “Hóa ra là Lăng tiểu thư, trước khi ra ngoài Cách Cách có nhắc đến cô
đấy”.
Trước mặt là Cố Chính Vinh, đầu óc Lăng Tiểu Manh lúc
này tạm ngừng hoạt động, rồi ý nghĩ đầu tiên của cô là Tô Ngưng và Tề Cách Cách
gạt mình, cô đã xem kỹ danh sách khách mời ngày hôm nay, trong số nhà tài trợ
tuyệt đối không có công ty cũ của mình, cũng có nghĩa là Cố Chính Vinh không
xuất hiện, thế nên cô mới đồng ý tới đây, không ngờ trong chóp mắt đã gặp được
anh, còn anh đang đứng cùng Tề Lý Chính, Tề Lý Chính vẫn đang mỉm cười hỏi cô,
đến cơ hội chạy trốn cũng không có.
Cũng không cần thiết phải chạy, Bùi Gia Tề đã bước
tới, thấy Cố Chính Vinh và Tề Lý Chính cũng không dừng bước, đi thẳng tới chỗ
cô đưa ly nước, “Tiểu Manh, nước cam của cô đây”.
Lăng Tiểu Manh đón lấy ly nước rồi cúi đầu kề sát
miệng ly.
Giọng Tề Cách Cách vang lên, “Ba à, ba ở đây ạ”.
“Con nhóc này, nhiều người ở đây thế này, sao không
mau chào.”
“Xin chào Tổng giám đốc Cố.” Tề Cách Cách lập tức chào
anh.
“Còn cả những người khác nữa?”
“Ba nói đàn anh của con á?” Tề Cách Cách lè lưỡi cười,
thôi đi, anh ấy đang cố gắng theo đuổi chị Tiểu Manh, tốt nhất chúng ta nên để
họ có một chút riêng tư, con không làm kỳ đà cản mũi đâu”.
“Tổng giám đốc Tề, Tổng giám đốc Cố, các vị đều đang ở
đây ư.” Lại có tiếng chào, Tề Lý Chính mỉm cười ngoái đầu lại, ánh mắt Cố Chính
Vinh rõ ràng chẳng hề có cảm xúc, nhưng Lăng Tiểu Manh lại thấy như bị dao đâm,
đau tới mức không mở nổi mắt.
Thấy Tề Cách Cách và hai người họ đã đi xa, Bùi Gia Tề
mới cúi đầu nói, “Tiểu Manh…”
“Xin lỗi, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.” Đại
sảnh rộng lớn khiến cô có cảm giác như nghẹt thở, Lăng Tiểu Manh vội vã buông
một câu rồi quay đầu ra ngoài.
Phản ứng của cô khiến anh nhớ tới cảnh cô vội vã rời
khỏi bữa tiệc tại biệt thự nhà anh, vẫn vẻ hoang mang lo sợ ấy, bước chân cô
vội vã, anh định đuổi theo, nhưng chẳng biết có phải do bản năng, anh bước lên
trước rồi ngoái đầu nhìn lại.
Trong đám người đó chỉ có Cố Chinh Vinh đang nhìn lại,
bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Cố Chính Vinh lãnh đạm, họ nhìn nhau như không quen
biết rồi anh quay người bỏ di.
“Bùi tiên sinh, đợi đã.” Phía sau có người gọi lại, là
Tổng biên tập của China Visual, Bùi Gia Tề ngoái đầu thì thấy Tổng biên tập
đang mỉm cười, “Vội đi đâu vậy?”.
Tổng biên tập China Visual cùng vài người phụ trách
bên phía tài trợ đang đi tới, đã khá quen với Bùi Gia Tề, nên cách nói chuyện
của họ cũng bớt phần khách sáo, “Giờ chưa đi được đâu, mới bắt đầu, dù sao cũng
phải đợi tôi nói chuyện xong đã”.
Bùi Gia Tề nhìn về phía Lăng Tiểu Manh biến mất, chỉ
nói đúng một câu, “Tôi đi tìm Lăng Tiểu Manh, đợi tôi vào cùng cô ấy”.
Bên cạnh có người hỏi, “Lăng Tiểu Manh? Lăng Tiểu Manh
của bên Tổng giám đốc Cố ư?”.
Anh hơi chau mày chưa kịp đáp thì Tổng biên tập đã trả
lời giúp anh, “Giờ không còn nữa rồi, giờ Tiểu Manh đã chính thức gia nhập
phòng chế tác của Bùi tiên sinh, nào nào, mọi người cùng làm quen với Bùi Gia
Tề, Bùi tiên sinh”.
Anh không hay xuất hiện ở nơi công cộng, nên những
người trong nước biết đến anh không nhiều, hai bên gật đầu chào hỏi, mấy người
bên cạnh không hỏi chuyện anh mà bắt đầu nói về Cố Chính Vinh, “Nhắc đến Cố
Chính Vinh mới nhớ, sao hôm nay anh ta cũng tới nhỉ? Thời gian trước nghe nói
anh ta về Thụy Điển, khu Đại Trung Hoa đã đổi người rồi".
“Không phải thật đâu, Cố Chính Vinh làm việc có ai
đoán được bao giờ, nói đến đổi người, có biết tên họ Đổng đó không? Thời gian
trước còn làm việc, giờ đột nhiên từ chức, chẳng biết chạy đi đâu mất, bên phía
Osun đó mới gọi là đổi người”.
Bên cạnh có tiếng cười, “Trong giới này khó lường, ai
biết được anh ta đã động đến ai?”.
“Đừng suy diễn nữa.” Người đầu tiên nói chuyện Cố
Chính Vinh tiếp tục hỏi, “Lần này bên phía nhà tài trợ không có công ty của Cố
Chính Vinh, sao anh ta lại đến đây? Lấy thể diện hay tự tìm rắc rối?”.
“Anh đang đùa đấy à? Lần này anh ta tài trợ dưới danh
nghĩa cá nhân với số tiền lớn như vậy, hôm nay không tới sao được?”
Một đám người nói chuyện tận đâu đâu, Bùi Gia Tề nhìn
vị Tổng biên tập China Visual vẫn còn đang đứng đó mỉm cười rồi nhướn mày hỏi,
“Thật không?”.
Tổng biên tập thở dài, “Người trong giới chuyện gì
cũng không giấu được”.
“Danh nghĩa cá nhân?”
“Là anh ấy không muốn cho người khác biết hơn nữa Tiểu
Manh...”, nói tới đây như thấy mình lỡ miệng, kìm lại.
Nhưng Bùi Gia Tề vẫn nói rất tự nhiên, “Không có gì,
tôi cũng biết được, không có anh ta Lăng Tiểu Manh có được cơ hội tốt thế này
sao?”.
Ông Tổng biên tập nhìn anh thêm lần nữa nói, “Anh là
người thông minh, đối với Tiểu Manh cũng rất tốt, anh ta cũng kỳ lạ, biết
chuyện mà cũng không ngăn cản”.
Không ngăn cản…Bùi Gia Tề nghe được mấy chữ này không
nhịn được đành thở dài, rồi quay đầu nhìn theo hướng Lăng Tiểu Manh biến mất
khi nãy, “Không ngăn cản? Là do anh ta thấy không cần thiết mà thôi”.