Nhật Kí Mua Nhà Của Cô Nàng Nam Tính

Chương 43: xao định hôn sự (1)






Ngạn ngữ nói, chưởng quyết định đánh rất đau, lão Cố không phải chưởng quyết định, nhưng ông đánh người thật sự đặc biệt đau.



Đặc biệt rất đau, không giống như bà tay của vợ, nhẹ nhàng vỗ, còn có chút tình thú bên trong, một cái tát này thật là một chút tình thú cũng không có, chỉ còn lại cảm giác nóng rát.



Có lữ đối với một số ít người ham JJ mà nói, nóng rát cũng là tình thú, nhưng lão Mã tuyệt đối không phải người như thế a, cho dù ông không có ham muốn như vậy, cũng không hy vọng cùng một ông lão mặt nhăn còn có râu đùa giỡn JJ a.



Cố Xán Xán mở to mắt, mặt tròn tròn, ánh mắt cũng mở to tròn tròn, không biết mở miệng nói gì… chấn kinh quá độ (┬_┬).



Lão Cố đánh lão Mã một cái tát, cười ha ha hỏi, “Thân gia, cảm giác thế nào, tốt lên chút nào không, thư thái không?”



Mã Văn Hùng bỗng dưng bị đánh một cái, đối phương còn cười ha ha hỏi có thư thái không? Muốn lật bàn quá mà… Đụng đến cái bàn mặt đá cẩm thạch trước mắt, quên đi, ông không có khí thế kia của vợ mình.



Nhìn thấy vợ đi vào, Mã Văn Hùng mặt đau quá, rất muốn khóc, nếu không có người ngoài, chắc đã chạy vào trong lòng vợ làm nũng: ông ấy khi dễ tôi…



Bất quá nhìn đến con dâu thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, ánh mắt mở thật to, long lanh, cái trán còn đeo băng gạc, hai má đầy thịt, giống một con sóc nhỏ hoảng sợ, Mã Văn Hùng muốn phát tác lại thế nào cũng không phát tác được, miễn cưỡng bị bộ dạng lóng ngóng này của con dâu níu bức trở về.




“Ha ha, không sao, không sao, mặt tôi bị chuột rút, thiếu chút nữa bị trẹo, thân gia làm đúng, bây giờ tốt hơn nhiều.” Mã Văn Hùng giương miệng làm vận động co duỗi, thật sự là rất đau, nhưng vẻ mặt linh hoạt hơn nhiều, lúc nãy trước khi bị đánh thịt giống như bị nhiễm độc, không có biểu cảm gì, bây giờ nét mặt phong phú hơn, răng tựa hồ cũng không đau ___ bởi vì mặt quá đau, đau đớn dời đi, tuyệt!



“Thật là như vậy sao?” Cố Xán Xán rốt cuộc cảm thấy cảnh này thực quỷ dị a, nhìn Tiểu Mã rồi đến mẹ Tiểu Mã xin giúp đỡ.



Ngô Ngọc Mai cũng bị doạ nhảy dựng, thấy chồng quả nhiên đang nhăn mặt, thì ra chỉ là hiểu lầm, nhìn thấy tiểu nha đầu kia cũng bị làm tỉnh lại, không kiềm được đi đến bên cạnh Xán Xán, cười nói, “Con tỉnh rồi, dì đã bảo phục vụ mang khăn nóng đến, con lau mặt đi, dì gọi món bạnh bột lọc củ cải muối con thích ăn, con còn bệnh, lát nữa có thể ăn một ít.”



Chuyện vừa rồi thật làm Cố Xán Xán sợ hãi, trái tim đập chậm đi hai nhịp, hoá ra là sợ chuyện không đâu, mở to miệng hô hấp.



Vì thế người một nhà lại tiến vào giai đoạn nói chuyện hoà bình trìu mến, tựa hồ bởi vì một cái tát này, không khí thêm sôi nổi một ít, Cố Hữu Tài mặt mày hớn hở vểnh râu khoe, “Ông ngoại Xán Xán là lão trung y có tiếng, được xưng thiết thủ, thời điểm tôi theo đuổi mẹ Xán Xán không ít lần bị đánh, bất quá càng bị đánh thân thể càng tốt, mới trước đây đi bị ngã tổn thương lưng cũng được đánh cho khoẻ lại. Tay này của tôi, cũng là đi theo ông ấy mà luyện ra, bất quá tôi còn chưa hoàn thiện, thân gia, ông nếu lần tới còn có vấn đề gì, tôi dẫn ông đi tìm ông ngoại Xán Xán, bảo đảm đánh đúng chuẩn giúp ông thoải mái.”



Mã Văn Hùng trong đầu có một vạn con bò chạy qua… Còn nữa à, ông đánh tôi đau đến mất cảm giác, ông còn định để ba vợ ông đánh tôi, đầu óc tôi bị nước vào mới đưa mặt để người ta đánh, cười gượng nói, “Không cần, không cần, đừng khách khí.”



Cố Hữu Tài vẻ mặt nghiêm túc nói, “Thân gia, đây là bệnh của ông, có bệnh phải trị sớm, vừa rồi ông xem, thật nguy hiểm, lớn tuổi, lỡ như trúng gió vân vân thì không tốt, ông nghĩ xem sức khoẻ tốt không vì chính mình thì cũng vì con cái, cũng không thể bỏ qua trị liệu a!”



Mã Văn Hùng đã muốn rít gào, ông mới có bệnh, ông mới bỏ qua trị liệu…



Lúc này người phục vụ mang khăn nóng vào, Xán Xán tiếp nhận khăn nóng, thoải mái lau mặt, lập tức thanh tỉnh hơn nhiều, cô lại dặn người phục vụ mang thêm một cái khăn lạnh đến, vì nhìn thấy ba của Mã Liệt miễn cưỡng cười vui, bộ dạng ba mình nước miếng tung bay, Xán Xán trong nháy mắt như đã hiểu ra cái gì, đợi người phục vụ mang tới một khăn lạnh, cô đưa cho Mã Văn Hùng, “Chú Mã, chú cũng lau mặt đi.”



Khi cái khăn lạnh dán trên mặt, Mã Văn Hùng trong nháy mắt muốn rơi lệ, thật thoải mái, quả nhiên nói con gái là áo bông nhỏ tri kỉ, con dâu này chưa vào cửa đã nhu thuận như vậy.



Cố Hữu Tài tuyệt đối là có tinh thần đồng đội, làm cho Mã Văn Hùng trong nháy mắt hảo cảm với con dâu lập tức tăng vọt, dâng nhanh tới đỉnh.



Lúc này con trai ngốc của ông đang nói chuyện với nhạc phụ tương lai, vợ ở đâu đó phân phó phục vụ, đồ ăn phải nhạt… Chỉ có con dâu là tri kỉ, cho mình một cái khăn lạnh lau mặt, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi một bên, cũng không nhìn mình chê cười, gào khóc, thật sự cảm động quá.



Không được, cho dù thân gia không đồng ý sang tên, cũng không phải không thể, cùng lắm thì để con dâu tiếp tục mua nhà ở trạm xe phía Tây, bên này trưởng bối chúng ta làm như tặng lễ vật.



Quyết định chủ ý như vậy, Mã Văn Hùng liền thoải mái hơn, hồn nhiên quên lúc ban đầu là ai không đồng ý a.



Cố Xán Xán cảm thấy đặc biệt vui mừng, ba cùng ba mẹ của Tiểu Mã đều hoà thuận nhau, ăn cơm cũng ăn vui vẻ, mẹ Tiểu Mã vì chiếu cố cô, cơ bản chỉ gọi thức ăn rất nhạt, cô cũng ăn một phần bột lọc củ cải muối, vì bị thương không thể ăn nhiều, chỉ là cô lại cảm thấy ăn rất ngon, cho nên gắp cho ba Mã Liệt ngồi ở bên cạnh mình một miếng.



Mã Văn Hùng đắc ý, gắp miếng bột lọc củ cải muối, giống như thị uy nhìn thoáng qua Cố Hữu Tài, hắc hắc, là con gái ông cho tôi a.




Cố Hữu Tài không rõ thân gia đây đắc ý gì, không phải chỉ là củ cải sao, ở nông thôn một nắng thu được một vại, nhìn còn dài hơn.



Bất quá nhìn vẻ đắc ý của thân gia, ông cũng khiêu khích mang chén sang, ý bảo con gái gắp cho.



Cố xán Xán không hiểu lão Cố nhà cô sáp đến vui vẻ gì, không phải không thích ăn củ cải sao, bất quá vẫn gắp cho ông một miếng.



Sau đó Tiểu Mã ưỡn ngực, như làm nũng, cọ cọ Xán Xán, Cố Xán Xán không nói gì, cũng gắp cho anh một miếng, trên bàn những người khác đều gắp cho, không gắp cho mẹ Tiểu Mã cũng không được, Cố Xán Xán lại gắp cho bà một miếng, đi xong một vòng, chỉ còn lại một miếng cuối cùng.



Cố Hữu Tài và Mã Văn Hùng, như hổ rình mồi nhìn miếng cuối cùng, đôi bên hết sức căng thẳng, mắt thấy ai ăn xong trước người đó thành công. Xán Xán quay đầu thấy Tiểu Mã đã ăn xong miếng bột lọc, khoé miệng còn dính hạt vừng, rất đáng yêu, yên lặng đem miếng bánh cuối cùng trước mặt gắp lên, đưa vào trong bát Tiểu Mã, “Anh ăn đi.”



Tiểu Mã rất vui, quả nhiên vợ rất chăm sóc, vợ yêu mình nhất, nhất định phải nhanh chóng mang về nhà.



Cơm đã ăn xong, cảm tình tăng lên, bữa cơm xong thì mọi chuyện cũng quyết định xong rồi, người ta bàn chuyện đều thích như vậy, có lẽ ăn no, chỉ số thông minh không rảnh làm việc, tâm phòng bị cũng thấp chút, đàm phán tốt.



“Thân gia, ông xem, hai đứa nhỏ đều hợp ý như vậy, chúng ta có phải nên bàn tới chuyện quyết định ngày không.” Ngô Ngọc Mai lên tiếng.



Đầu tròn? Cố Hữu Tài quay đầu nhìn, con gái của tôi đầu rất là tròn a, con bà đầu không quá tròn, có chút vuông a… Bất quá đây không phải trọng điểm, quan trọng là ngày, Cố Hữu Tài nghẹn lâu như vậy, đã muốn đem ngày mười tám tháng sáu nói ra, thế nhưng đôi bên nói chuyện nhịp nhàng, trước đó nói chuyện phiếm hàn huyên hết nửa giờ.



(“Đầu duyến” (hợp ý) được ba của Xán Xán nghe nhầm thành “Đầu viên” )



“Đồng ý, tôi xem lịch thấy mười tám tháng sáu này là ngày tốt, có thể đính hôn trước.” Cố Hữu Tài một bộ suy tư thật lâu mới lên tiếng.



Cố Xán Xán cúi đầu, không dám nhìn thẳng, ba a, ba giả vờ làm gì, biểu tình ba hận không thể sớm nói ra cùng động tác chậm rì rì kia, làm cho người xem cảm giác muốn mù, ba chỉ như vậy liền muốn đẩy con gái ba đi xa a.



Mã Văn Hùng ngồi xuống bên cạnh vợ, vẫn cảm thấy bên vợ có cảm giác an toàn, đánh bạo hỏi, “Không được.”



Mặt Cố Hữu Tài lập tức đen, giọng cũng lớn!



“Ông nói gì? Ông lặp lại lần nữa?”




Mã Văn Hùng lập tức rụt lại, tựa vào người vợ, nhỏ giọng nói, “Tôi nói, trực tiếp kết hôn là được, đính hôn rất phiền phức.”



Cố Hữu Tài lúc này sắc mặt mới tốt lên, phải biết rằng, ngày này là từ lúc con gái có bạn trai đầu, ông đã định ra rồi, ông là người rất để ý sĩ diện a, ai dám phản đối, ông nổi cáu với người đó.



“Thân gia nói chuyện với ông không nói đầy đủ, ù ù cạc cạc a.” Cố Hữu Tài thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Mã Văn Hùng lại một hơi không chịu nổi, ai ù ù cạc cạc, không phải ông quá kích động, không cho người ta nói xong sao, ông già đáng chết này như thế nào lại là thân gia của tôi a… Nghiệp chướng a!



Ngô Ngọc Mai mặc kệ hai ông so chiêu thế nào, cười tủm tỉm nói, “Tôi cũng có ý này, bây giờ con trai sốt ruột, tôi cũng nôn nóng, thân gia nếu cảm thấy thích hợp, chúng ta trực tiếp chọn ngày kết hôn luôn đi.”



Cố Hữu Tài vốn không quá đồng ý, vẫn nên dựa theo lễ tiết, đính hôn trước kết hôn sau, nhưng bây giờ thấy con trẻ sốt ruột, bà thân gia lại nói như vậy, chắc là muốn cháu lắm rồi…



“Thân gia, không bằng như vầy, chiều cho người đi đón mẹ của Xán Xán tới đây, buổi tối ở nhà tôi, cha mẹ hai bên gặp mặt, xem như đặt lễ đính hôn, cũng xem như đính hôn xong, trực tiếp kết hôn.” Ngô Ngọc Mai nhìn Cố Hữu Tà có chút do dự, đề nghị.



“Vậy cũng được, để xem ý của mẹ Xán Xán thế nào, tôi trở về một chuyến.” Cố Hữu Tài nói đến bạn già, mặt có chút đỏ, đôi bên cứ như vậy quyết định xong.



Mẹ Xán Xán vóc dáng cao lớn, hơn một thước bảy, nghe nói lúc chụp ảnh kết hôn, mẹ Xán Xán đứng ở bậc thang dưới, ba Xán Xán đứng ở bậc thang trên, chênh lệch một bậc, hai người mới xem như nam cao nữ kiều.



Xán Xán không được di truyền chiều cao từ mẹ… Cũng may khuôn mặt được di truyền gần hết, rất đoan chính, chỉ có lông mi giống ba, ngắn, đậm, có chút khôi hài, loại lông mi này lấy bút kẻ mắt trang điểm rất tiện.



“Lão Cố, chắc ông để người khác thêm phiền toái đi?” Mẹ Xán Xán vừa buộc tóc vừa hỏi.



“Không, ông bà thân gia tốt lắm, đặc biệt hiếu khách, tôi còn giới thiệu cho ông thân gia ba của bà, mặt ông ấy có chút không thoải mái, lần sau để ba bà chữa giúp.” Cố Hữu Tài nhìn vợ chải tóc, tâng bốc một câu, “Tiểu Mi, tóc bà thật đẹp, đen bóng a.”



“Cút, có tuổi cũng không biết xấu hổ, ở bên ngoài chờm tôi đi thay quần áo, trong nhà có trái cây, ông đưa một chút cho tài xế, thuận tiện đi bắt hai con cá lớn mang đi.” La Tiểu Mi trừng mắt nhìn chồng một cái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.