Edit: A Phong
Beta: A Tử
Nói thật, Tiêu Tử Y chỉ sửng sốt một giây đồng hồ, liền giống như không có
việc gì mà lấy sợi tóc ra. Bởi vì với mức độ này, so sánh với nàng khi ở căn
tin đại học ăn những thứ có ruồi bọ hoặc những thứ khác cũng kém nhiều lắm.
Nàng còn nhớ rõ lúc ấy trong điện thoại có tin nhắn viết: Sinh viên năm nhất
khi ăn gặp phải ruồi bọ, oa oa kêu to đi tìm người phụ trách nhà ăn mà lý luận.
Năm thứ hai thời điểm ăn gặp ruồi bọ, thấy nhưng không thể trách mà buông chiếc
đũa, không ăn. Thời điểm năm thứ ba nhìn thấy ruồi bọ, dường như không có việc
gì mà lấy ra rồi tiếp tục ăn. Đợi cho đến năm thứ tư, đã muốn mặt không đổi sắc
mà ngay cả vật thể không rõ cũng cùng nhau ăn. . . . . . . . . . . .
Tiêu Tử Y tự hỏi nàng tuy rằng đã muốn năm thứ tư, nhưng mà còn không có tu
luyện đến trình độ cuối cùng, bất quá dường như không có việc gì mà lấy ra tiếp
tục ăn đối nàng mà nói thực bình thường.
Nhưng mà khi nàng đang định lấy cọng tóc ra, thời điểm thân đũa của nàng còn
chưa vươn tới chiếc mâm, tầm mắt Tiêu Sách ở bên cạnh nàng một mực không có rời
đi cũng phát hiện kỳ quặc , chỉ vào của mâm đồ ăn của nàng lớn tiếng nói ra:
“Đây là cái gì?”
Tiếng nói của Tiêu Sách đang trong thời gì thay đổi ở trong yến tiệc ôn hoà
giống như một đạo ma chú, đột ngột lại rõ ràng, lập tức liền khiến cho tràng
điện lạnh xuống. Tất cả tầm mắt của mọi người liền tụ tập đến trên người Tiêu
Tử Y, có lẽ, là bàn thịt nướng trước mặt nàng.
Khoảng cách khá xa nên mọi người đều nhìn không tới đến tột cùng đã xảy ra
chuyện gì, bất quá tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến, trước đây không
lâu Trường Nhạc công chúa này liền bởi vì ăn đồ ăn có độc mà hôn mê bất tỉnh.
Có thể hay không lại là một sự kiện giết người bằng thuốc độc nữa?
Mọi người trong đầu đều hiện lên này ý niệm này, đều câm như hến. Ánh nắng
ấm áp chiếu nào trên thân mọi người, nhưng không có một người cảm thấy ấm áp.
Loại chuyện này cư nhiên lặp đi lặp lại nhiều lần ở trong hoàng cung như trình
diễn, đều không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Tiêu Tử Y bị tiếng la của Tiêu Sách làm có chút choáng váng đầu, tiểu tử này
lại ở kế bên tai nàng la lên, khẳng định là cố ý. Nói, bất quá chính là một
cọng tóc mà thôi, có cần phải khoa trương như vậy không?
Trừ bỏ Tiêu Sách, cách Tiêu Tử Y gần nhất chính là Hoàng Đế. Hắn tự nhiên
cũng nhìn theo tầm mắt của Tiêu Sách, thấy được cọng tóc chói mắt ở giữa mâm
kia.
“Là ai phụ trách món ăn này?” âm thanh nhu hoà của Hoàng đế phát ra, một chữ
một chữ rõ ràng mà nói.
Đối với cận thần quen thuộc với tính nết của hoàng đế cũng biết, đây là tín
hiệu hắn sắp nổi giận. Lễ bộ thượng thư chạy nhanh bước ra khỏi hàng, nơm nớp
lo sợ mà nói: “Xin cho phép thần đi xuống tra rõ một phen.”
Tiêu Tử Y trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thấy Lễ bộ Thượng thư một đường chạy
chậm mà đi, khó hiểu mà cúi đầu nhìn cọng tóc trong mâm. Có cần làm cho mọi
việc trở nên lớn như thế không?
Trên thực tế, Tiêu Tử Y đem sự tình nghĩ đến rất đơn giản, đồ ăn từ trước
đến nay là trong cung chú ý chuẩn bị, thậm chí có triều đại có người đặc biệt
đứng ra ăn thử cho hoàng đế. Bên trong đồ ăn có dị vật quả thật là mới nghe qua
lần đầu, vẫn là lần đầu tiên phát sinh, Tiêu Tử Y căn bản không cách nào tưởng
tượng nó nghiêm trọng như vậy.
Này cũng là nguyên nhân Tiêu Sách ngạc nhiên.
Lễ bộ Thượng thư đi gấp, mà trở về cũng thật mau, đảo mắt liền mang theo một
người trở về, song song quỳ gối trước mặt hoàng đế.”Hoàng Thượng, phụ trách
thịt nướng hôm nay cho bữa tiệc là tân lễ bộ tinh thiện mới nhậm chức Thanh Lại
Tư.”
Tiêu Tử Y nghe một vòng chức quan thì không khỏi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn
phía trước, quả nhiên nhìn thấy bên người Lễ bộ Thượng thư quỳ một người thanh
niên mặc quan phục màu xanh, hắn cúi đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh mà
nói: “Là thần Lí Vân Thanh phụ trách.”
Hoàng đế bí hiểm mà nhìn Lí Vân Thanh, sau một lúc lâu cũng chưa lên tiếng.
Tiêu Tử Y nghiêng mắt nhìn Đàm Nguyệt Li ở một bên đang lắc đầu thở dài,
liền nhớ tới thần côn này trước khi yến hội bắt đầu đã nói, hôm nay Lí Vân
Thanh sẽ rất không may.
Quả nhiên là gặp chuyện không may. Tiêu Tử Y không đành lòng mà mở trừng hai
con mắt. Chuyện này không lớn cũng không nhỏ a! Bãi quan hoặc là thậm chí bỏ
mệnh đều có thể a! Toàn bộ chỉ bằng một câu nói của hoàng đế mà thôi. . . . . .
Bất quá, Đàm Nguyệt Ly trước đó đã dự đoán sẽ có chuyện, là hắn thật sự đoán
được, hay là hắn căn bản chính là biết cái gì đó?
Hoàng đế thật lâu cũng không lên tiếng, tiếng bàn luận xôn xao trong yến hội
càng nhiều hơn, Tiêu Tử Y phát ra nội lực tập trung toàn bộ tinh thần ngồi
nghe.
“Lí Vân Thanh a! Chẳng lẽ là Lí gia?”
“Đúng vậy đúng vậy. Cái kia Thái Nguyên Lí gia.”
Thái Nguyên Lí gia?! Tiêu Tử Y nghe âm thanh truyền vào tai, giống như nghe
được sấm sét chấm động.
Cái kia Thái Nguyên Lí gia? Cái kia vốn hẳn là hoàng tộc Lí đường của Thái
Nguyên Lí gia? Nàng mấy ngày nay tìm tư liệu cũng có chú ý tới, Thái Nguyên Lí
gia ở thời Dương Dũng, bị xếp vào một tội danh cơ hồ bị diệt cả nhà. Vì cái gì
hết lần này đến lần khác Thái Nguyên Lí gia gặp phải loại đãi ngộ này?
Điều này không khỏi làm cho trong đầu Tiêu Tử Y chuyển thêm mấy vòng .
Hơn nữa mới vừa rồi Độc Cô gia, vào thời triều Tuỳ có danh gia vọng tộc bao
gồm có Lí gia t, Độc Cô gia, Vũ Văn gia cùng Tống gia. Trong đó cần chú ý nhất
chính là Lí gia, bởi vì trong lịch sử, Lí gia leo lên thành Hoàng đế a!
“Lí Vân Thanh, ngươi cũng biết tội?” Hoàng đế rốt cục mở miệng, lạnh như
băng mà nói.
Lí Vân Thanh cúi đầu không nói, cũng không biết là biết tội hay là không
biết tội. Ngược lại Lễ bộ thượng thư bên cạnh hắn lại gấp đệ độ đầu đầy mồ hôi,
một thân lớn tuổi thiếu chút nữa là bất tỉnh.
Tiêu Tử Y thấy căn bản không có bất cứ người nào chịu đứng ra nói chuyện vì
Lí Thanh Vân. Loại này thể hiện rõ là chuyện bị hãm hại, bên trong khẳng định
có nội tình khác.
“Cái này xong rồi a! Aizz! Lí Vân Thanh còn có một muội muội sống nương tựa
lẫn nhau! Xem ra Thái Nguyên Lí gia này coi như xong đời đại cát.”
“Kỳ thật đã sớm danh phù kỳ thực, bây giờ làm một Lễ bộ nhỏ bé còn có ý
nghĩa gì?”
(A Tử: danh phù kỳ thực => danh xứng với thực)
Tiếng bàn luận xôn xao vẫn liên tục không ngừng mà truyền vào tay Tiêu Tử Y,
đồng tình, hay vui sướng khi thấy người gặp họa đều có.
Hoàng đế nhíu lại hai mắt, hắn vốn cũng không phải rất tức giận, nhưng thái
độ của Lí Vân Thanh lại làm hắn phát cáu. Thời điểm đang muốn nghiêm trị không
tha, hắn nghe được bên tai một giọng nữ trong trẻo chậm rãi nói:
“Phụ hoàng, Tử Y cảm thấy rất kỳ quái a! Cái này nướng tốt như vậy, than lửa
nhất định rất mạnh. Da cháy thịt nát, ngược lại tóc ở mặt trên hoàn hảo không
tổn hao gì a?”
Hoàng đế mới vừa nâng tay lên liềnn dừng lại, không dám tin mà nhìn về phía
Tiêu Tử Y đang ngồi kế bên cười nói nhẹ nhàng.
Vừa rồi, nàng nói chuyện?