Nhà Có Chính Thê

Chương 51: Hoàn toàn chia tay




Cửa phòng vừa đóng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, bậc gia trưởng đều bị nhốt ở bên ngoài.

Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa mở miệng, Triệu A Mỹ cũng sắp cắn nát răng. Thật ra thì đối với chuyện kết hôn cùng Quách Tĩnh Tĩnh cô quả thật chưa nghĩ ra, cho nên Triệu Kim Hoa làm một phen như vừa rồi cô vẫn đứng nhìn mà không lên tiếng, đáp ứng cũng được, không đáp ứng thì đính hôn sao cũng được.

Nhưng khi Quách Tĩnh Tĩnh thật sự nói không đính hôn, cô vừa tức vừa gấp, mặt đỏ bừng bừng.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Triệu A Mỹ, cậu thật rất muốn cưới cô, nhưng hình như suy nghĩ của cô và cậu không giống nhau.

"A Mỹ, ý của cô em cũng là ý của em đúng không? Em muốn hai mươi vạn, muốn những thứ quần áo trang sức kia sao?"

"Đây là tập tục, nhà nhà đều như vậy, em dĩ nhiên không muốn thua kém so với những người khác, nhà chúng ta cũng cần phải có mặt mũi chứ. Quách Tĩnh Tĩnh, anh không sẵn lòng sao? Anh cảm thấy em không đáng giá như những thứ kia đúng không?" Triệu A Mỹ ánh mắt đều đỏ rồi.

"Anh không phải cảm thấy em không đáng giá, " Quách Tĩnh Tĩnh siết chặt nắm đấm, "Anh chẳng qua có chút không hiểu em trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào. A Mỹ, em nhất định phải cùng anh đính hôn sao?Đối với anh, đính hôn với kết hôn chỉ là một cái khái niệm, nếu quyết định ở bên người kia, chúng ta phải nắm tay nhau cho đến lúc bạc đầu, nhưng em hình như không hề nghĩ như vậy."

Triệu A Mỹ cắn môi, cô không thể trả lời cái vấn đề này bởi vì trong lòng cô, cô quả thật không nghĩ như thế.

"Em tại sao lại nói cho cô em rằng anh không đưa em về nhà, sự thật rõ ràng không phải là như vậy! Anh không hiểu, A Mỹ em tại sao phải nói dối chứ?"

"Nhưng anh không đuổi theo em!" Triệu A Mỹ không biết là thẹn quá thành giận hay là thế nào, gương mặt đỏ bừng, thanh âm bén nhọn. Phải, là cô nói dối, ngày hôm qua cô một mình ngồi xe trở lại, không về nhà mà trực tiếp chạy tới nhà Triệu Kim Hoa, cô nói cho Triệu Kim Hoa biết cô cãi nhau với Quách Tĩnh Tĩnh.  Quách Tĩnh Tĩnh ở chỗ kia bỏ lại cô chẳng ngó ngàng gì tới, còn có chuyện Quách Tĩnh Tĩnh thất nghiệp,cô biết Triệu Kim Hoa để ý nhất chuyện này, cô chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Quách Tĩnh Tĩnh, anh cảm thấy em không để ý anh phải không? Không thương anh phải không? Nhưng anh thì sao? Anh yêu em sao? Đúng, là em đẩy anh ra xa, là em không cho phép anh đi theo, nhưng anh là bạn trai em, em đi như vậy anh không lo lắng em đi một mình sao? Anh cũng không muốn đuổi theo em để giải thích đó sao?"

"Anh giải thích nhưng em không tiếp thu nổi."

"Anh còn chưa đủ yêu em, nếu như anh yêu em thì đáng lẽ ra phải nghĩ biện pháp để em tha thứ cho anh! Quách Tĩnh Tĩnh, mỗi một cô gái đều hi vọng có một đoạn tình yêu duy mỹ, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cho em những thứ này, bỏ ra tương đương với thu hoạch, anh đối với em căn bản không có bỏ ra, em sẽ bất an, biết sợ, sẽ suy nghĩ sau này kết hôn, anh có quan tâm em nữa không."

Quách Tĩnh Tĩnh trầm mặc không lên tiếng, Triệu A Mỹ ngã ngồi ở một bên trên giường, lau nước mắt khóc.

Chính mình tự tưởng tưởng tượng bản thân trong bộ dạng thê thảm cũng sẽ khiến cho mình càng thêm đáng thương, Triệu A Mỹ bây giờ chính là loại tâm thái này. Cô cảm thấy ủy khuất, mình dựa vào cái gì lại muốn gả cho một người không thương mình? Cô của cô nói đúng, bây giờ còn chưa qua cửa, ngay cả tiền cũng không bỏ ra được, sau này qua cửa còn không biết bản thân thê lương tới mức nào!

"Quách Tĩnh Tĩnh, nếu như anh thật sự không muốn cùng em kết hôn, chúng ta cũng không cần chậm trễ lẫn nhau đi."

Triệu A Mỹ có chút chán nản Quách Tĩnh Tĩnh cứ trầm mặc như vậy, luôn luôn cái gì cũng không nói, luôn là dáng vẻ "chịu đựng", cô thật sự chịu quá đủ rồi.

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn ra, siết quả đấm nói: "Anh chưa từng nghĩ sẽ không lập gia đình với em, anh chẳng qua là..."

"Là anh nói muốn kéo dài, anh thật ra là đang tìm đường lui đúng không? Nếu như vậy, chúng ta còn có cần thiết tiếp tục nữa không? Em còn chưa tới mức ủy khuất bản thân lấy một người không thương mình."

Quách Tĩnh Tĩnh há miệng, nhìn Triệu A Mỹ mặt đầy quyết tuyệt (quyết định cắt đứt quan hệ), từ lúc cậu bắt đầu bước vào cánh cửa này, Triệu A Mỹ tựa hồ liền chưa cho cậu thấy chính diện khuôn mặt, là không muốn cậu thấy sao? Là như vậy đi?

Quách Tĩnh Tĩnh rũ mắt, lông mi cũng phát run.

"Nếu em nói như vậy, vậy em tôn trọng quyết định của em, A Mỹ."

Quách Tĩnh Tĩnh xoay người, lúc tay đặt ở chốt cửa, cậu đưa lưng về phía Triệu A Mỹ, thanh âm có chút khàn khàn hỏi: "A Mỹ, em cảm thấy anh không quan tâm em, em thì sao? Em có quan tâm tới anh hay không?"

"Em..." Nhìn bộ dáng hiện tại của Quách Tĩnh Tĩnh, Triệu A Mỹ bỗng nhiên có chút khó mà mở miệng.

Quách Tĩnh Tĩnh nhắm hai mắt, kéo cửa ra đi ra khỏi phòng.

"A Tĩnh!"

Trương Thanh vừa thấy Quách Tĩnh Tĩnh đi ra, mừng rỡ nghênh đón, nói: "A Tĩnh, nói chuyện như thế nào rồi? Chúng ta bên này cũng thương lượng xong, tiền sính lễ trước sáu vạn sáu, quần áo đổi sáu bộ, đồ trang sức trước ba kim. Con xem, mọi người nhường nhịn lẫn nhau một chút thì cái gì cũng có thể thành, con đừng nản chí, sau này phải đối xử thật tốt với A Mỹ.."

"Ba, chúng ta trở về đi thôi. Bà nội, bà Mã, thật xin lỗi, để cho mọi người chạy tới bồi con không công một chuyến."

Quách Tĩnh Tĩnh một câu nói giống như dội một gáo nước lạnh vậy, đem nhiệt tình trong lòng Trương Thanh thành lạnh đến thấu tim.

Trương Thị trước kéo cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt đều là đau lòng: "Thế nào? Sắc mặt làm sao khó nhìn như vậy? Cùng A Mỹ nói chuyện không thuận lợi phải không?"

Quách Tĩnh Tĩnh có chút dùng sức cầm tay Trương Thị, cắn chặt hàm răng lắc đầu một cái.

"Cái này là ý gì chứ!" Triệu Kim Hoa tức giận xông lại, đẩy Trương Thanh ra chỉ vào Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Mày có ý gì! Hóa ra mày đùa bỡn với A Mỹ đúng không? Không coi nhà tao ra gì có đúng không? Nói đính hôn là các người, nói không đính hôn cũng là các người, Trương gia các người đều là một đám đầu óc có bệnh đi!!"

"Triệu Kim Hoa, miệng sạch một chút, nói bậy nói bạ nữa cẩn thận tôi xé miệng cô!" Trương Thị hung ác trợn mắt nhìn Triệu Kim Hoa. Triệu Kim Hoa cũng không phải không biết tính Trương Thị, thấy vẻ mặt này của bà bị dọa sợ lui về sau một bước.

Quách Tĩnh Tĩnh khàn giọng nói: "Cháu thật sự xin lỗi, chuyện này đúng là cháu sai, cháu không đúng với A Mỹ, lừa gạt A Mỹ, hại cô ấy thất vọng khổ sở nên mới không đồng ý hôn sự này. Nếu như có người bởi vì chuyện này ở sau lưng nói A Mỹ không phải, cô chỉ cần nói mọi chuyện là do cháu sai, cháu tuyệt đối sẽ không phản bác."

"A Tĩnh..." Trương Thanh nước mắt cũng rớt xuống, con trai y rất hiếm khi nói nhiều lời như vậy, mặc dù cậu nói đều là lỗi của cậu nhưng y biết, Quách Tĩnh Tĩnh chính là muốn giữ danh tiếng cho Triệu A Mỹ. Trong nông thôn, danh tiếng con gái rất quan trọng, sẽ trực tiếp đến việc tìm chồng sau này.

Trong phòng Triệu A Mỹ cũng nghe thấy, móng tay dài nắm chặt cũng sắp cào nát lòng bàn tay. Cô biết Quách Tĩnh Tĩnh là người tốt, vẫn luôn biết, nhưng lời nói đã thốt ra đã không thể nào thu hồi lại được, cô cùng Quách Tĩnh Tĩnh chính là không thể nào.

"Chúng ta đi."

Trương Thị hít một hơi, một tay dắt Quách Tĩnh Tĩnh, một tay nắm tay Trương Thanh, ưỡn ngực, từng bước một dẫn bọn họ ra cửa Triệu gia.

"Nhanh cút đi! Cút cho tôi! Triệu gia chúng tôi không cần thân thích với loại như mấy người, làm chuyện thất đức như vậy mai sau sẽ bị trời đánh! Sau này các người chớ đi qua trước cửa nhà tôi, nhìn thấy là xui xẻo! Ta phi!" Triệu Kim Hoa đuổi theo phía sau, nhặt lên cái chổi dựng ở cửa chạy theo đánh, không đập vào người nhưng cái giọng oang oang của nàng còn có lực sát thương hơn cả bị chổi đánh.

Bởi vì những lời này của nàng, người đi đường cùng hàng xóm ở ngoài cửa cũng bị thu hút, sau lưng Quách Tĩnh Tĩnh xì xào, chỉ chỏ bàn tán.

Trương Thị từ đầu đến cuối vẫn thẳng tắp sống lưng mà đi, vững vàng thẳng thắn, đường đường chính chính đi qua trước mặt bọn họ.

Dọc theo đường đi Quách Tĩnh Tĩnh không nói lời nào, Trương Thanh cả người cũng không tập trung, Trương Thị cũng không hỏi nhiều, cùng với Mã Phượng đã mất đi ngôn ngữ cùng dáng vẻ vui mừng ban nãy. Xe buýt một đường thuận lợi về đến nhà, xuống xe, Trương Thị lúc này mới lên tiếng nói: "Cũng đến giờ cơm rồi, Phượng Nhi nếu không ngại thì đến nhà tôi ăn trưa nhé?"

"Không cần không cần, hôn sự này cũng không thành em làm sao có thể không biết xấu hổ. Tôi  về đây, mọi người đi thong thả."

Mã Phượng nhếch mép một cái, nói xong không đợi Trương Thị trả lời phất tay rời đi.

Trương Thị cũng không so đo bà ta có đi hay không, nhìn con trai cháu trai của mình, cười rộng rãi nói: "Đi, đi tới nhà bà nội ăn cơm, bà nội hôm nay nấu cho con ăn ngon."

Dứt lời liền kéo hai người đi tới nhà mình. Trương Quốc Phú mới vừa uống ít rượu, trên bàn có một mâm cải xanh, một chồng đậu phộng cùng dưa chuột muối, trong chén còn dư lại cơm chưa ăn được mấy miếng, thấy Trương Thị bọn họ trở lại, mặt đầy kinh ngạc hỏi: "Tại sao đã trở lại rồi? Triệu gia ngay cả cơm cũng không giữ lại gì sao? Đúng là chẳng có quy có củ gì hết trơn á."

"Sao ông lắm lời thế? Cái món gì đây, mau đi mua một ít vịt muối thịt trâu đi, chỉ chút này bọn trẻ sao mà ăn nổi!"

Trương Thị chê hướng Trương Quốc Phú đồng thời phát hiệu lệnh, Trương Quốc Phú nhìn tình huống này cũng biết hôn sự tám chín phần là hỏng, lúc này cũng không thể đắc tội với vợ, vội vàng đứng dậy: "Được được được, tôi đi liền, chờ tôi tẹo nhá nhá."

"Ông nội, để con đi cho."

Quách Tĩnh Tĩnh muốn ngăn Trương Quốc Phú không để cho lão đi, Trương Thị kéo cậu trở về, nói: "Để cho ông nội con đi đi, cả ngày chỉ biết đánh bài, không chịu vận động, kiểu gì cũng bị ba cao (*)!"

(*) ba cao: thuật ngữ chung chỉ mỡ máu cao, huyết áp cao và lượng đường trong máu cao

Trương Quốc Phú ra cửa, vừa đi vừa âm thầm cúc cu cúc cu (lẩm bẩm á =))): Tôi vốn bị ba cao rồi! Sợ quá cơ!

Trương Quốc Phú mua thức ăn về, thịt vịt nướng, thịt trâu kho, cộng thêm một ít tảo bẹ lạnh trộn (**), buổi trưa không nấu cơm mới, Trương Thị liền nấu mì sợi, một người một tô, ăn không hết cũng phải ăn, ai cũng không cho phép bỏ. Trương Thị toàn tâm toàn sức gắp thức ăn cho con trai, cho cháu trai, vừa kể chuyện cười. Mặc dù Trương Thanh cùng Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không biết làm sao để mở miệng nói chuyện, nhưng không thể chối, sự thoải mái hoạt bát của Trương Thị quả thật khiến cho tâm tình của bọn họ đã khá hơn nhiều. Lúc mọi chuyện không được như ý muốn có được một người thân ở bên cạnh bầu bạn, khích lệ, tuyệt đối có tác dụng hơn so với linh đan gì gì đó.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Thị lại giữ hai cha con ở lại ngồi một hồi, có người tới kêu bà đi đánh bài, bà cũng từ chối. Người già khi lải nhải thật đúng là kinh người, cứ trò chuyện như vậy, một mực hàn huyên tới bốn năm giờ, lão thái thái cứ thế giữ lại bọn họ lại ăn cơm tối xong mới thả bọn họ về nhà.

Trương Thanh vào lúc này cũng tỉnh táo lại, hai người tản bước về nhà, bầu trời trăng sáng tròn vo, nhìn rất đẹp.

"Lúc ba mới đến thôn, lần đầu cũng thấy trăng sáng như thế, thật là có điểm bị giật mình liền nghĩ, nguyên lai người xưa nói "Nghi thị địa thượng sương" (***) là thật sự có chuyện như vậy, gặp lúc trăng tròn vào khi trời sáng, chiếu sáng mặt đất đầy vệt sáng màu bạc. A Tĩnh, con còn nhớ không? Khi còn bé ba dạy con bài hát kia."

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái: "Dạ nhớ."

"Vậy con hát cho ba nghe đi. Trước kia đều là ba hát cho con nghe, con hiện tại... Hát cho ba nghe có được hay không?"

Trương Thanh thanh âm cũng khàn, Quách Tĩnh Tĩnh biết y đang lo lắng cho mình nhưng cậu lại không biết nên khuyên như thế nào. Cậu thật ra  không quá yêu thích việc ca hát, bất quá lần này, cậu ngược lại không cự tuyệt.

Cậu há miệng thấp giọng hát lên: "Trăng sáng ở Bạch Liên Hoa vây trong đám mây xuyên qua hàng lối, gió buổi tối thổi tới từng trận tiếng ca cũng vui mừng..."

(**) tảo bẹ lạnh trộn: nguyên gốc là 凉皮拌海带, mình search chỉ có hình ảnh của 海带 nên mạn phép để như thế.

(***) Nghi thị địa thượng sương: một câu thơ trong bài "Tĩnh dạ tứ" của Lý Bạch.

Bản gốc:

床前明月光,

疑是地上霜.

举头望明月,

低头思故乡.

Dịch thơ: 

Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương.

Đầu giường ánh trăng rọi,

Ngỡ mặt đất phủ sương.

Ngẩng đầu ngắm trăng sáng,

Cúi đầu nhớ cố hương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.