Ngụy Trang Học Tra

Chương 42




Hạ Triều cầm điếu thuốc trong tay, xung quanh nồng nặc mùi khói, tự dưng có cảm giác bị bắt quả tang làm chuyện xấu, im lặng một lúc mới nói: “Thật không ngoan… Giờ này còn chưa ngủ à?”

Có lẽ do vừa mới hút thuốc, giọng nói của Hạ Triều khàn hơn rất nhiều, trầm thấp và nặng nề, ngay cả âm cuối cũng trùng hẳn xuống.

Nói xong, Hạ Triều buông lỏng ngón tay, mẩu thuốc kia rơi thẳng xuống mặt đất. Hắn không biết nên nói gì bây giờ.

Đây là lần đầu tiên Tạ Du nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Triều, nói đúng hơn, là một Hạ Triều như vậy.

Từ ngày cậu gặp Hạ Triều, tên ngốc lớn xác này đã bắt đầu cai thuốc, ngày nào cũng ngậm kẹo que. Tạ Du ngửi thấy mùi nicotin tràn ngập trong không khí, chợt nghĩ, gã đại ca lầu Đông mà hồi lớp mười ai nghe thấy cũng sợ mất mật rốt cuộc là người thế nào.

Hẳn là như bây giờ?

Một kẻ với khí chất trầm mặc, nhưng nhìn đã biết là không dễ chọc, thậm chí còn khá tàn bạo. Dáng vẻ hơi uể oải, tính tình có lẽ không được tốt lắm.

“Tôi đi toilet đã.” Tạ Du dùng dáng vẻ ngang tàng trước đó của Hạ Triều, nhưng là phiên bản cường hóa, xoay người nói, “Tên khốn nhà cậu, thành thật ngồi đợi ở đây, không được đi đâu hết.”

Hạ Triều “À” một tiếng, lúc Tạ Du đi qua mặt hắn, mới nhớ ra: “Cậu chạy qua nhà xí bên này làm gì?”

Nhị Trung thì không cần phải bàn, điều kiện nội trú nổi tiếng tiện nghi, phòng nào cũng có điều hòa và toilet riêng, diện tích phòng khá rộng rãi.

Giọng nói của Tạ Du từ phía xa truyền tới: “Ống nước bị rỉ, đang báo hỏng.”

Hạ Triều ngồi trên bậc thang không nhúc nhích.

Thực ra hắn đã đi ngủ từ rất sớm, vừa về đến phòng tắm rửa xong là nằm xuống giường luôn, thế nhưng bị ác mộng dọa cho tỉnh giấc, lúc bật dậy cả người ướt đẫm mồ hôi, sau đó giữa tiết trời cuối thu mát mẻ, hắn lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được nữa.

Luôn văng vẳng bên tai, là câu nói của Lôi Tuấn trong quán ăn, lúc ấy gã đột nhiên ghé sát lại bên tai Hạ Triều mà rằng: “Hạ Triều, mày hại Nhị Lỗi thảm như vậy, sao mày còn chưa chết đi!”

Ngay cả trong mơ, hắn cũng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu, ngạt thở, không thể thốt nên lời.

Hạ Triều cúi đầu, nghịch cái bật lửa trong tay, “tạch” một tiếng, ánh lửa nhỏ bé bỗng vụt sáng.

Lại bỏ ra, đầu ngón tay cái vừa ấn xuống đã bắt đầu nóng lên, truyền đến cảm giác như thiêu đốt.

Lôi Tuấn, hay còn gọi là Cấp ca, năm thứ tư học viện Điện Kỹ, giữa chừng bị lưu ban một năm. Chưa đến mức gọi là giáo bá, thế nhưng đến tầm này thì các “anh đại” cầm đầu của Điện Kỹ đều đã ra trường gần hết, trọng trách này đương nhiên rơi xuống đầu gã.

Dẫu rằng giờ đây mỗi khi gặp nhau đều như kẻ địch, nhưng trước kia… Bọn họ từng là anh em tốt.

Hồi cấp hai, nhân duyên của Hạ Triều vẫn suôn sẻ như thế, ai cũng quen biết, thế nhưng để dốc lòng tâm sự cũng không có nhiều. Về sau hắn gặp được Lôi Tuấn, Lôi Tuấn đang thất tình, ôm lon coca nốc như nốc rượu, bên cạnh còn có một cậu nhóc vẫn luôn đứng đấy an ủi gã: “Bọn con gái kẻ đến người đi, nhưng anh em chúng mình vẫn còn đây mà.”

Lôi Tuấn nói: “Nhị Lỗi, mày thích anh à? Nhưng anh đâu có thích con trai.”

Kết quả là cứ thế quen biết nhau.

Hai người Lôi Tuấn và Phương Tiểu Lỗi, vì thành tích học hành quá bết bát nên dường như các giáo viên cũng mặc kệ bọn họ, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học của các bạn khác, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cả hai.

Mà Hạ Triều của ngày ấy, thật sự là hy vọng của toàn thôn, trong mắt mọi người chính là một học sinh với tiền đồ hết sức rộng mở.

Nhưng cậu học trò tiền đồ rộng mở này lại tự dưng cặp kè với hai đứa học sinh kém, các thầy cô bộ môn ai cũng xót hết cả ruột, nhất là giáo viên chủ nhiệm: “Bớt tiếp xúc với bọn chúng đi, em đâu có giống chúng.”

Bọn trẻ mới lên cấp hai, còn có thể kém đến mức nào chứ, thế giới trước mắt còn chưa trở nên phức tạp, thành tích kém một chút thì đã sao.

Lần nào Hạ Triều cũng nói: “Thưa cô, cô thử nghĩ xem, nếu em có trở nên hư đốn thì cũng không thể trách người khác được… Là lỗi do em mà, huống chi hiện giờ em vẫn rất tốt, xin cô đừng có thành kiến với các bạn khác được không ạ?”

Hạ Triều nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên ngả người nằm xuống, hai tay để sau gáy.

Hạ Triều ăn mặc khá phong phanh, vừa tiếp xúc với mặt đất, hắn đã cảm thấy hơi lạnh nhanh chóng xuyên qua lớp quần áo ngấm vào cơ thể.

Hắn vừa nằm xuống không lâu, Tạ Du rửa tay xong, lướt qua bậc thang đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Kẹo của cậu đâu, còn cái nào không?”

Hạ Triều tưởng cậu muốn ăn: “Trong túi, hình như còn một cái đó, cậu tìm đi.”

Thấy anh đẹp trai không hề có ý định động đậy, thế là Tạ Du vươn tay qua sờ: Chỗ nào?”

Hạ Triều nói: “Bên trái.”

Áo Hạ Triều đang mặc là áo ngắn tay, rõ ràng không có cái túi nào, bàn tay của Tạ Du tới nửa chừng, hơi khựng lại.

Thật ra Hạ Triều cũng nhớ nhầm, hắn tưởng mình vẫn đang mặc cái áo Yêu chuộng hòa bình kia, sáng nay lúc ra khỏi cửa hắn còn thảy thêm một cái vào trong túi áo. Mãi tới khi tay của Tạ Du cách một lớp vải, như có như không dán tới bắp đùi hắn, Hạ Triều mới bỗng nhiên bừng tỉnh.

“…”

Hạ Triều đang mặc một cái quần jean cạp trễ. Màu đen, rách lỗ.

Tạ Du cúi đầu xuống, thò tay vào túi quần hắn sờ một hồi không thấy gì cả, trái lại nhận ra người bên cạnh ngày càng trở nên cứng ngắc.

Hạ Triều không thể nằm tiếp được nữa, hắn ngồi dậy, vô thức siết chặt cổ tay Tạ Du, da thịt của thiếu niên thật ấm áp, khớp xương nhô lên nơi cổ tay cậu khẽ cọ vào lòng bàn tay hắn.

Hắn thầm mắng một câu “Mẹ kiếp “.

“Tôi nhớ nhầm, ” Hạ Triều nói, “Không có kẹo, ở phòng ngủ rồi. Nếu cậu muốn thì để tôi…”

Hạ Triều còn chưa dứt lời đã lộn một vòng, chống tay trên mặt đất đứng dậy, sau đó cách bậc cầu thang sải bước xuống dưới, thậm chí tới mấy bậc cuối cùng hắn còn không buồn giẫm nữa, dứt khoát nhảy xuống, góc áo bị gió cuốn lên theo từng động tác.

Như thể đang bay.

Tạ Du ngồi trên bậc thang, nghĩ thầm tên này lại nổi điên gì rồi.

Mấy phút sau, Hạ Triều bê cái hộp sắt quay lại. Cái hộp rất to, còn to hơn cả hộp kẹo trên bàn học mà cậu từng thấy trong phòng hắn, có vẻ Hạ Triều đã đem tới toàn bộ hàng lậu mình giấu giếm lâu nay.

Rực rỡ muôn màu, vị gì cũng có.

Hạ Triều nhấc nắp hộp, đưa cho Tạ Du: “Cho nè”. Cho cậu hết.

Tạ Du nhận lấy, cầm hộp đặt trên đầu gối, nghiêm túc lựa thật lâu, cuối cùng lục từ dưới đáy hộp ra một que kẹo vị dâu tây.

Hạ Triều dõi theo, nhìn bạn nhỏ lãnh khốc bóc vỏ kẹo ra, sau đó thình lình nghe thấy Tạ Du mở miệng, còn kéo giọng thật dài: “A.”

Hạ Triều: “A?”

Chỉ vẻn vẹn một từ ngắn ngủi, miệng Hạ Triều vừa há ra, Tạ Du đã nhét kẹo vào mồm hắn, vừa nhanh vừa chuẩn. Hương vị ngọt lịm trong nháy mắt tản ra nơi đầu lưỡi, nhấn chìm vị thuốc lá đắng ngắt vừa nãy.

“Ăn đi, bạn nhỏ à,” Có cơ hội đáp trả danh xưng ‘bạn nhỏ’ này nên Tạ Du có vẻ rất cao hứng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ, “Ăn xong nhớ phải đánh răng nhé.”

Hạ Triều ngẩn người, lúc nghe tới đánh răng mới kịp phản ứng, ngậm kẹo nói: “Cậu thật là…”

Hạ Triều nói được một nửa lại thôi: “Được rồi, nhường cậu một lần đó.”

Lúc Hạ Triều chạy về đèn cảm ứng mới sáng lên lại tắt ngấm.

Một lúc sau, Tạ Du mới hỏi: “Cái thằng rác rưởi gì đó, là bạn cũ à?”

“Cấp ca? Nó tên là Lôi Tuấn.” Hạ Triều nói, “Bạn thời cấp hai, nó không xấu đâu, tôi với nó… Có chút ân oán.”

Đã nhìn ra.

Tạ Du tự nhủ thầm, nếu thật sự muốn gây sự thì cả hai đã không dễ dàng bỏ qua như vậy, còn đánh nhau rất công bằng, đánh xong rồi thôi.

Cậu đã từng chứng kiến quá nhiều trò ngu ngốc ở phố Hắc Thủy, dù phải gọi thêm người cũng quyết ăn thua đủ với nhau, như là keo dính chó, chỉ cần lỡ dính phải thì lột nửa tầng da cũng không dứt ra được.

Nhất định phải tàn nhẫn hơn cả, hoặc không thì cứ thật chày cối vào, chúng mới biết sợ.

Tạ Du không hỏi tiếp, Hạ Triều cũng không biết nói thế nào.

——  Thật ra tôi vốn là thiên tài siêu cấp, thành tích không hề kém cỏi chút nào. Mấy lời này mà nói ra khỏi miệng chắc sẽ bị đánh chết.

Hạ Triều nghĩ đi nghĩ lại, ma xui quỷ khiến, những câu nói ngày ấy lại dần văng vẳng bên tai hắn.

“Hạ Triều, cô sẽ giải quyết chuyện này, em cứ an tâm ôn tập đi, hãy làm vẻ vang trường mình nhé.”

Khuôn mặt chủ nhiệm lớp khá mơ hồ, nhưng khóe miệng cô rõ ràng mang theo ý cười: “Cô hiểu rất rõ em, biết em là đứa trẻ ngoan ngoãn, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, huống hồ em cũng đâu cố ý… Đừng có suy nghĩ nhiều nữa.”

Hạ Triều chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, Tạ Du đã đứng dậy chuẩn bị quay về phòng đi ngủ.

Không hiểu Hạ Triều nghĩ gì, tự dưng túm lấy góc áo Tạ Du muốn kéo cậu lại, vừa chạm vào vạt áo mềm mại, mới kịp phản ứng lập tức buông tay ra.

Tạ Du vừa giẫm lên rìa bậc cầu thang chưa kịp ổn định, bị hắn kéo một cái liền chấp chới, cơ thể không giữ được thăng bằng, trước khi ngã xuống chỉ kịp bỏ lại một câu: “… Hạ Triều, mẹ kiếp cậu có bệnh à?”

Ngày hôm sau.

La Văn Cường vẫn đang hết mình cổ vũ đám vận động viên còn lại chưa tới lượt thi đấu, nhân tiện tưởng tượng trước viễn cảnh đoạt giải chạy cự li dài ba ngàn mét của lớp mình, thậm chí đã nghiễm nhiên đút luôn cả giải nhất và nhì vào túi.

“Lớp tụi mình năm nay hơi bị ổn đấy, vững chắc vị trí số một số hai cả khối rồi còn gì. Thành tích học tập đội sổ thì sao, điểm thể dục cao bá cháy là được rồi! Chỉ cần có hai người Triều ca với Du ca…”

La Văn Cường còn chưa dứt lời, đã trông thấy Hạ Triều đang đỡ Tạ Du từ cửa sau đi vào.

“… Hai, ặc, hai tuyển thủ chạy cự li dài này,” La Văn Cường nghẹn lời, “Các cậu đã xảy ra chuyện gì?”

Cổ chân Tạ Du đắp miếng cao dán, ống quần xắn lên, dựa vào người Hạ Triều, cậu chỉ chỉ sang người bên cạnh: “Cậu hỏi tên này ấy.”

“Tôi thực sự không cố ý mà,” Hạ Triều cẩn thận từng li từng tí đỡ eo Tạ Du, nói, “Cậu đau lắm không, nếu không lại qua phòng y tế nhé? Hay cậu muốn về phòng bây giờ?”

Tạ Du nói: “Tôi muốn cậu ngậm miệng lại.”

Thế là hạng mục chạy cự li dài chỉ còn lại mỗi dòng độc đinh là Hạ Triều.

Lúc xuống tầng dưới, La Văn Cường vẫn còn lảm nhảm: “Đáng lẽ tôi không nên nói đùa, cái gì mà hy vọng toàn thôn chứ, lần thành thật sự biến thành hy vọng duy nhất của toàn thôn rồi.”

Hạ Triều xách hai cái ghế trong tay, lát nữa còn phải quay lại một chuyến đón anh bạn nhỏ qua nữa.

La Văn Cường tiếp tục: “Triều ca, cậu nói tôi nghe, tôi có thể tin tưởng cậu được không hả Triều ca?”

“Hạng nhất chứ gì, không thành vấn đề,” Tới nơi, Hạ Triều đặt ghế xuống, “Cường Cường, cậu yên tâm, tôi có chiến đấu một mình đâu, tôi còn mang theo linh hồn của bạn cùng bàn mà.”

“Đến hôm nay chỉ còn lại các hạng mục là chung kết nhảy xa, chung kết một trăm mét, chạy cự li dài ba ngàn mét nam, chạy tiếp sức bốn x một trăm mét, còn có thi đấu tập thể, kéo co… Cuối cùng là phần tranh tài bốn trăm mét của các giáo viên.” Chủ nhiệm Khương lại bắt đầu công tác cổ động, “Nhìn thấy quang cảnh trên sân vận động ngày hôm nay, tôi cảm thấy rất vui mừng, đây mới chính là dáng vẻ nên có của thế hệ thanh thiếu niên chứ! Cố lên hỡi các vận động viên!”

Tạ Du ngồi một chỗ, cúi xuống nhìn điện thoại, trên đầu là cái áo khoác to sụ mà lúc nãy Hạ Triều cố phủ lên bằng được cho cậu, nói là giúp cậu tránh nắng.

Chạy cự li ba ngàn mét vẫn là phần thi trọng điểm từ trước tới nay, thời gian tranh tài cũng dài nhất, Hạ Triều chuẩn bị qua chỗ vạch xuất phát, trước khi đi hết sức tự tin: “Mấy đứa nghĩ từ bây giờ đi, chờ tới lúc lớp mình lấy được giải nhất rồi nên phát biểu cảm tưởng thế nào nhé.”

Vạn Đạt vỗ tay: “Nhất định sẽ được giải nhất.”

Lưu Tồn Hạo: “Ngầu ghê, nhìn Triều ca kìa.”

Tạ Du dùng cái chân lành lặn đạp một cái: “Bớt nhiều lời, cút nhanh lên.”

Hạ Triều đi, bốn chữ số 4286 phía sau được ánh nắng chiếu vào sáng lấp lánh.

Sau khi Hạ Triều rời khỏi, đám La Văn Cường tụ lại một chỗ bàn bạc xem nên soạn diễn văn cổ động cho tuyển thủ chạy cự li dài duy nhất thế nào, mấy cái đầu chụm vào nhau tranh luận nửa ngày, Vạn Đạt quay lại nói: “Du ca, cậu xem giùm tụi này coi, thế đã được chưa?”

Tạ Du nhận lấy, phát hiện ra đây vốn đâu phải cái gì mà diễn văn cổ động, mà chính là phát biểu cảm nghĩ của Hạ Triều sau khi nhận giải.

Trên mặt giấy là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của Lưu Tồn Hạo.

–  Thắng lợi sẽ thuộc về Triều ca, thuộc về lớp 11-3, cảm ơn đại diện các lớp khác đã tới tham dự, nhưng thật tiếc phải thông báo, các người nhất định chỉ là kép phụ chẳng có tí tiếng tăm gì trong vở diễn này thôi!

“…”

Lưu Tồn Hạo chớp chớp mắt hỏi: “Thế nào! Có thấy tài hoa xuất chúng không?”

“Mặt dày vô sỉ, sau đại hội thể thao thể nào cũng bị người trùm bao tải đánh một trận,” Tạ Du ngừng một chốc, lại nói, “Thế nhưng Triều ca của các cậu nhất định sẽ rất thích.”

Tác giả có lời muốn nói: Thế nên là, nguyên nhân không phải từ gia đình Triều ca đâu nha… Yêu mọi người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.