Editor: Mẹ Bầu
"Chúng ta không nói chuyện về người ấy nữa..." Cô nhẹ giọng nói lại, không để cho Vũ Nghê có cơ hội tiếp tục, cô vội vàng chuyển đề tài: "Tư Vũ đâu rồi, hiện tại thế nào? Cô ấy và Bùi Tạp Tư liệu còn có thể ở chung một chỗ nữa không?"
"Bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà tớ nghĩ bọn họ vẫn còn ở chung một chỗ, chỉ có điều là phải trải qua một số chuyện thì tình cảm mới phát triển thêm được!" Vũ Nghê thở dài một cái, trả lời, sao cô nghe mà không hiểu bạn tốt đang cố ý nói sang chuyện khác chứ!
"Gần đây cậu có tăng cân không? Dường như tớ lại mập thêm hai cân!" Quan Tĩnh ảo não nói!
"Cậu mới có hai cân thôi sao? Tớ đã mập lên sáu cân rồi!" Vũ Nghê kêu lên như muốn phát điên! Mà người bên cạnh cô lại càng phát điên hơn. Người này không phải là ai khác, chính là Tưởng Vũ Hàng cách xa vạn dặm, trải qua ngàn khó khăn hiểm trở đã đến nơi này.
Anh không ngừng ở trước mắt Vũ Nghê quơ tay múa chân, dùng khẩu hình nói: "Nói vào chuyện chính đi, hỏi thăm một chút gần đây thân thể cô ấy như thế nào? Thích hay không thích ăn cái gì? Còn ói ra nữa không? Hai chân có bị phù hay không? Bảy tháng cần ăn cái gì cho tăng thêm canxi, cô ấy có thiếu canxi hay không?"
Vũ Nghê không ngừng gật đầu, đồng thời dùng tay làm ký hiệu 'OK', sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại, dò hỏi từng chuyện một.
Vũ Nghê không ngừng gật đầu, còn Tưởng Vũ Hàng ở bên ngoài dựng tai lên để nghe tiếng nói vọng ra ...
"Ha ha, Vũ Nghê, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu, hiện tại tớ thật sự tốt hơn nhiều so với ngày trước. Ăn cũng không còn phun ra nữa, hơn nữa bây giờ còn có thể ăn rất nhiều! Lúc nãy tớ còn ăn mấy đồng xương sườn, lại ăn một bát sườn non nữa! Hàng ngày tớ đều ăn đồ ăn có can xi! Chỉ có điều chân tớ hơi bị phù, đi lại rất chậm chạp... Nhưng không sao, chúng ta là mẹ mà, chút khổ sở này coi là cái gì chứ!"
Lại được nghe thấy giọng nói ngọt ngào có chút phóng khoáng của cô, Tưởng Vũ Hàng kích động đến mức thiếu chút nữa rơi lệ.
Vũ Nghê cúp điện nói, đụng vào cánh tay của anh đang đặt ở trên bàn ăn. "Anh đã nhớ cô ấy như thế, vậy hãy đi thăm cô ấy một chút cho xong!"
Tưởng Vũ Hàng giống như bị kim châm vào vậy, lập tức lắc đầu."Không, không, anh không muốn làm cô ấy bị tổn thương, chỉ cần bây giờ cô ấy thực sự vui vẻ là anh yên tâm rồi!"
"Anh luôn luôn quan tâm cô ấy từ xa như thế, em nghĩ chưa chắc cô ấy đã vui vẻ. Có lẽ anh xuất hiện, cô ấy sẽ vui vẻ hơn nói không chừng!" Vũ Nghê tiếp tục khuyên nhủ. Rõ ràng Tĩnh Tĩnh rất yêu thích Tưởng Vũ Hàng, mà Tưởng Vũ Hàng cũng thật sự đã thay đổi, mấy tháng nay, anh luôn luôn bận rộn công việc... Chỉ biết làm việc, thật sự cũng không hề qua lại cùng với những phụ nữ khác!
Điểm này Jerry có thể bảo đảm, bởi vì cả khoảng thời gian dài như vậy, Jerry luôn luôn cho người theo dõi Tưởng Vũ Hàng. Kể cả thời gian khi anh làm việc và nghỉ ngơi hoặc khi gặp gỡ khách hàng, hay tham gia các buổi tiệc tùng yến hội, có thể nói là rõ như đường chỉ trong lòng bàn tay!
Tưởng Vũ Hàng uống xong một ly cà phê, nói đầy sâu xa: "Có lẽ có thể đánh cuộc được với người khác, nhưng mà anh không thể! Cảm giác chấn động lòng người đó đã làm anh vô cùng sợ hãi, cả đời chỉ cần trải qua một lần thôi cũng đã đủ rồi, anh không dám mạo hiểm nữa!"
Cô biết, ý anh muốn nói đến chuyện Quan Tĩnh định nhảy lầu!
Nhưng cô lại không muốn nói cho anh biết, thật ra thì lúc ấy Quan Tĩnh làm như vậy cũng không phải là thật muốn nhảy lầu, chẳng qua là cô đang dọa anh mà thôi ...
Trong ngày hôm Quan Tĩnh muốn nhảy lầu, sau khi cô tỉnh lại ——
Cô trầm mặc dựa đầu vào giường, hai tròng mắt trống rỗng, bất lực! Hiện tại ai cũng biết Quan Tĩnh cô cùng Tổng giám đốc MBS quan hệ không nhỏ, coi như người khác không nói gì, nhưng chính cô cũng không có mặt mũi nào ngồi ở vị trí chủ nhiệm nữa!
Tưởng Vũ Hàng thành công hủy diệt sự nghiệp cùng mơ ước của cô, anh rất đáng hận!
Anh vẫn luôn không nghĩ qua muốn tôn trọng cô, ít nhất là tôn trọng cũng không có, làm sao có thể nói yêu?
Sự thật chứng minh, cùng với Lý Sấm là đúng!
"Cảm giác như thế nào rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái đúng không?" Vũ Nghê từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy Quan Tĩnh tỉnh lại, bước nhanh đến mép giường quan tâm hỏi thăm!
"Mình không sao!" Lúc mới vừa tỉnh lại, chính cô cẩn thận kiểm tra, cảm nhận được! Bụng không đau, cũng không còn có cái gì khác thường, bảo bảo chắc là rất an ổn nằm ở trong bụng của cô!
Vẻ mặt Quan Tĩnh quá mức trấn định, khiến cho Vũ Nghê không thể không hoài nghi suy đoán của mình."Tĩnh Tĩnh, cậu căn bản cũng không có muốn nhảy lầu, chỉ là muốn bắt ép anh ấy đi thôi đúng không?"
"Đúng!" Lúc cô nhìn Vũ Nghê, hai tròng mắt đang lóe lên."Tớ thật sự không muốn bị anh ấy làm ảnh hưởng nữa, thời gian tớ chấp nhận anh ấy, anh ấy không quý trọng tớ. Tớ bỏ qua, anh ấy lại tới dây dưa tớ. Tớ không muốn tất cả không vui, tớ không muốn tâm tình của tớ luôn bị anh ấy khống chế!"
Cho nên, hôm nay cô đúng là đang uy hiếp anh. Cô dĩ nhiên sẽ không lựa chọn tự sát nữa, bởi vì hiện tại cô có bảo bảo, cô nhất định phải để cho bảo bảo khỏe mạnh lớn lên!
Vũ Nghê làm sao lại không hiểu Quan Tĩnh nghĩ như thế nào, cô hiểu cô ấy, nhưng có một câu nói cô lại không thể không nói."Có một việc tớ cũng muốn nói cho cậu biết —— "
"Chuyện gì?" Quan Tĩnh hết hứng thú hỏi, hiện tại trừ đứa bé, thì không có chuyện gì có thể để cho cô hứng thú được!
" Vì cứu cậu, bản thân Tưởng Vũ Hàng từ trên sân thượng té xuống…"
"Cái gì…" Quan Tĩnh rống to, trong nháy mắt cặp mắt đã ươn ướt. "Anh ấy ở đâu, hiện tại anh ấy ở đâu!" Cô khóc nấc lên, người cũng nhảy xuống giường bệnh!
Sợ bảo bảo trong bụng của cô xảy ra nguy hiểm, Vũ Nghê vội vàng làm dịu đi cảm xúc khẩn trương. "Cậu trước tiên đừng có gấp, Tưởng Vũ Hàng anh ấy không có chuyện gì, anh ấy nắm được lan can, nhân viên bên phòng cháy chữa cháy tới kịp thời, đem anh ấy kéo đi lên!"
Cô nặng nề ngồi trở lại trên giường bệnh, hai tay che kín gương mặt, thở một hơi dài nhẹ nhõm âm thanh từ trong khe tay thoát ra ngoài."Tốt, tốt rồi!"
"Cho anh ấy một cơ hội đi được không?"
"..." Quan Tĩnh trầm mặc, không có cho Vũ Nghê đáp án, nhưng trong lòng cô đã có quyết định!
***********************************
Quan Tĩnh buông điện thoại xuống, lời Vũ Nghê mới vừa hỏi vẫn còn quanh quẩn ở bên tai cô!
Nếu như Tưởng Vũ Hàng xuất hiện ở trước mặt cô, cô sẽ tha thứ cho anh hay không?
Đương nhiên là sẽ!
Bất kể trước kia anh đối với cô đã làm cái gì, nhưng thời điểm nghìn cân treo sợi anh không lo cho tính mạng của mình mà đi cứu cô, cô còn có cái gì không thể tha thứ cho anh?
Suy nghĩ một chút đây chính là hai mươi mấy tầng lầu, anh lập tức liền rớt xuống, có thể nắm được lan can treo giữa không trung, chờ đội ngũ cứu viện tới, đây là vận may của anh. Cô thật không dám tưởng tượng nếu như không có phần may mắn này, anh có phải vì vậy biến mất khỏi thế giới này rồi hay không, cô vĩnh viễn mất đi anh!
"Bụp bụp!"
Trong bụng lại truyền tới mấy quyền đấm cước đá, Quan Tĩnh vội vàng vuốt ve 'Cái bụng' không chịu an phận, môi đỏ mọng cong lên. "Bảo bảo, ba ba đối với mẹ thật không có tính nhẫn nại, ba con cứ như không cần chúng ta nữa vậy! Con nói, mẹ thật một chút cũng không đáng giá để ba con tốn thêm một chút thời gian kiên trì theo đuổi sao?"
Cùng lầm bầm với đứa bé xong, từ hai tròng mắt của cô, hai hàng nước mắt chảy xuống. "Tưởng Vũ Hàng, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua em nói điều này, lần này anh nghe cho kỹ!" Cô lung tung lau khô nước mắt trên mặt. "Em có con với anh, anh còn nghe lời em rời đi như vậy, chỉ có thể nói rõ anh yêu em chưa đủ sâu… Em sẽ không tha thứ cho anh, nhất định sẽ không tha thứ cho anh!"
Câu nói kế tiếp, Quan Tĩnh tức giận phát tiết!
Càng nghĩ càng giận, nước mắt cũng càng rơi nhiều hơn. "Tưởng Vũ Hàng, trong lòng của anh rốt cuộc có em và con không, chúng em đều ở đây chờ anh, anh có biết hay không vậy? Khốn kiếp, ngu ngốc, ngu ngốc, được lắm anh vĩnh viễn cũng không muốn trở lại! Em muốn cho người khác làm ba ba của bảo bảo, xem anh sau này nghe được có khổ sở hối hận hay không!"
Cô vừa phát tiết vừa nhéo cái gối đặt ở trên đùi, cái gối ôm chất liệu tốt bị cô nhéo làm cho nhăn nhúm! Nếu như lúc này Tưởng Vũ Hàng là cái gối, như vậy nhất định sẽ bị Quan Tĩnh làm cho thê thảm rồi!
Buổi sáng vẫn còn ở phía Nam, buổi tối Tưởng Vũ Hàng đã trở lại phía Bắc!
Lúc về đến nhà, anh cũng lười mở đèn, trực tiếp vùi người trên ghế sa lon, không tiếng động uống rượu mạnh!
Ngoài cửa sổ ánh trăng ôn nhu chiếu vào gương mặt rầu rĩ của Tưởng Vũ Hàng!
Hiện tại bảo bảo đã bảy tháng rồi. Anh thật lo lắng cho cô nửa đêm sẽ gặp khó khăn, anh thật muốn mình có thể chăm sóc cho cô...
"Haizz..." Ở bên trong phòng yên tĩnh, một tiếng thở dài này rõ ràng như vậy. Anh đã tặng cho người ngoài quyền lợi thuộc về anh, thật là ngu ngốc! Làm cho hiện tại anh rất muốn quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại nữa!
Ngày đó ở trên sân thượng vẻ mặt cô kiên định muốn chết, còn có một màn kinh hiểm này màn in dấu thật sâu ở trong lòng của anh!
Anh không dám, thật không dám cầm tính mạng của cô mạo hiểm!
Chỉ cần sau này cô có thể hạnh phúc vui vẻ, như vậy anh nên đi chúc phúc cho cô!
Hơn nữa, cô rất yêu Lý Sấm, trong lòng của cô giờ không hề có anh nữa!
********************************
Vị nữ bác sĩ mặc quần áo màu trắng đặt dụng cụ ở trên cái bụng cao cao của Quan Tĩnh, dụng cụ phát ra tiếng lạch cạch, sau đó không lâu, chính là tiếng tim đập mạnh có lực theo quy luật “Thình thịch'! Thình thịch”
Quan Tĩnh yên lặng lắng nghe, trên mặt càng ngày càng vui vẻ. Đây là nhịp tim của bảo bảo con cô, bé con rất mạnh khẻo.
"Nhìn mẹ cười vui vẻ như vậy, ha ha, không cần mình nói chắc cậu cũng biết, bảo bảo rất khỏe mạnh nha!" Vị nữ bác sĩ có tuổi xấp xỉ với Quan Tĩnh, cầm lấy mấy tờ giấy vệ sinh đưa cho cô lau dung dịch trên bụng!
Quan Tĩnh nhận giấy vệ sinh, vừa lau vừa xuống giường bệnh, nhưng vẫn rất quan tâm hỏi bạn học của mình."Bao nhiêu, nhịp tim là bao nhiêu?"
Vị nữ bác sĩ đã ngồi trở lại trên ghế, bắt đầu ghi chép rồi trả lời. "Mỗi phút 151 nhịp tim, rất tiêu chuẩn!"
"Tháng trước kiểm tra mỗi phút còn là 146 lần đó, bây giờ nhiều hơn năm lần rồi…” Mặc dù bạn học nói đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn hỏi lại một chút. Giống như mỗi người mẹ cũng sẽ khẩn trương như thế, sẽ đối với nhịp tim của con mình tính toán chi li!