Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình

Chương 26-3: Trời xui đất khiến 3




Editor: Mẹ Bầu

Trong cái nhìn đầy kích động của Lý Sấm, Quan Tĩnh gật đầu một cái."Em nguyện ý!"

     Lý Sấm hưng phấn nhảy lên, kích động đến mức hai tay nắm lại, giơ trên không trung quơ múa. Sau đó, một tay ôm Quan Tĩnh vào trong ngực, lần này anh ôm càng chặt hơn, dường như sợ cô sẽ bay đi mất bất cứ lúc nào!

     Quan Tĩnh bị tính trẻ con của anh làm cho buồn cười. Cô tựa vào bờ vai vừa rộng rãi vừa an toàn kia, cười thật ngọt ngào!

     Đứng cách bọn họ không xa, Vũ Nghê áo não vuốt ve cái trán.

     Đồ ngu ngốc, Tưởng Vũ Hàng anh đúng là đại ngu ngốc mà, tại sao người ôm chặt Quan Tĩnh lúc này không phải là anh chứ?

     Từ góc độ cảm giác của phái nữ, nếu như là Tưởng Vũ Hàng kéo Quan Tĩnh từ trong phòng giải phẫu ra ngoài, giờ phút này cũng là Tưởng Vũ Hàng ôm Quan Tĩnh, nếu vậy Quan Tĩnh chắc chắn sẽ tha thứ cho những hành vi bậy bạ của Tưởng Vũ Hàng lúc trước, bọn họ nhất định xoa tan những hiềm khích ngày xưa!

     Nhưng Tưởng Vũ Hàng, cái đồ đại ngu ngốc kia, đúng là con ốc sên lớn cho đến tận bây giờ vẫn còn chưa tới!

     Ai dà, trong lòng cô liền thở dài một cái thật dài, anh thật sự đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để xoay chuyển tình thế rồi!

     Không phải là cô không coi trọng Lý Sấm, mà là ...

     Vì cô và Tưởng Vũ Hàng đã có mối giao tình nhiều năm, cô vẫn luôn hi vọng Tĩnh Tĩnh có thể cùng với Tưởng Vũ Hàng!

     Cô còn đang ai oán thì Tưởng Vũ Hàng, người vượt qua hàng loạt đèn đỏ, thậm chí bị cảnh sát giao thông đuổi theo, vừa vặn hấp tấp vọt vào, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Quan Tĩnh nhìn về phía Lý Sấm gật đầu!

     Tưởng Vũ Hàng phảng phất có thể nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ tan tành, dường như anh đã tới chậm mất rồi!

     Ánh mắt Vũ Nghê quét qua Tưởng Vũ Hàng, sắc mặt nặng nề vừa tiếc hận lại vừa trách cứ nhìn anh: "Vũ Hàng ... "

     Vũ Hàng?

     Hai người hạnh phúc ôm nhau, cùng nhìn về phía tiếng nói nhẹ như gió ...

     Trái tim Quan Tĩnh như bị chạm nhẹ một cái.

     Tưởng Vũ Hàng, sao anh lại tới được đây vậy?

     ***********************

     Nụ cười trên mặt Quan Tĩnh biến mất, cô bình tĩnh nhìn anh, sau đó thu lại ánh mắt!

     Khóe miệng Lý Sấm vẫn chứa đựng nụ cười hạnh phúc như cũ, đồng thời anh ôm Quan Tĩnh càng chặt hơn, nghênh đón cái nhìn chăm chú của một người khác đứng cách đó không xa.

     Tưởng Vũ Hàng bước nhanh tới bên cạnh hai người bọn họ, cái nhìn thẳng tắp rơi vào trên người Quan Tĩnh. Anh tự cao tự đại kéo Tĩnh Tĩnh qua, cúi đầu nhìn gương mặt xinh xắn thấp hơn mình một cái đầu: "Tĩnh Tĩnh, em mang thai con của anh, anh là ba ba của nó, anh sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, chúng ta sẽ lập tức kết hôn, có được hay không?"

     Nếu như là lúc trước, e rằng chỉ ba phút đồng hồ trước thôi, nếu như anh nói ra lời như vậy, cũng có thể cô sẽ gật đầu nói được, bởi vì cô là người phụ nữ chỉ biết yêu một người. Nhưng bây giờ, cô đã nhận lời với Lý Sấm rồi!

     Quan Tĩnh nhìn Tưởng Vũ Hàng đầy xa lạ, dường như cô không hề biết người này! "Hình như anh đã nghĩ quá nhiều rồi, chuyện này không có chút liên quan gì đến anh hết!"

     "Sao lại có thể không có liên quan chứ? Anh là ba ba của đứa trẻ mà!" Tưởng Vũ Hàng kịch liệt chứng minh, tựa như học sinh tiểu học mỗi ngày làm việc thật tốt sau đó cố gắng chứng minh với giáo viên chuyện này là do anh làm!

     Lý Sấm người cao bằng Tưởng Vũ Hàng, chạy đến cứng rắn chắn ngang trước người Quan Tĩnh, cắt đứt sự lôi kéo của Tưởng Vũ Hàng và Quan Tĩnh! "Hiện giờ Tĩnh Tĩnh đang cần nghỉ ngơi, mời anh tránh ra!"

     "Người nên tránh ra chính là anh, bé cưng trong bụng Tĩnh Tĩnh là của tôi, biết không? Là của tôi, là của Tưởng Vũ Hàng này! Anh coi là đó là cây hành tây à? A, sao anh lại muốn xen vào một nhà ba người của chúng tôi gây chuyện vậy?" Tưởng Vũ Hàng điên cuồng hò hét hoàn toàn không quan tâm đây là nơi công cộng. Anh kêu lên như vậy đã khiến bao nhiêu người chú ý tới. Cũng không quan tâm làm như vậy, sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Quan Tĩnh đến mức nào! Anh chỉ muốn mắng cái người đàn ông không thức thời ở trước mắt đây dám nguyện ý làm ba ba của cục cưng khi ba ba của nó đã có sẵn ở đây rồi!

     Quan Tĩnh nhìn hai người đang ồn ào kia, lúc này cùng với ánh mắt tò mò, tiếng bàn luận xôn xao của mọi người càng lúc càng lớn, Quan Tĩnh nổi giận quát lên. "Tưởng Vũ Hàng, anh thật là quá đáng! Lý Sấm, cứu cứu em, em không muốn để ý đến anh ta nữa, mau dẫn em đi khỏi chỗ này!" Cô quay đầu lại nhìn Lý Sấm nói cầu cứu.

     "Được!" Lý Sấm được khích lệ, đảm nhận chức vụ làm hộ hoa sứ giả, đỡ Quan Tĩnh đi về phía thang máy! Anh thật sự rất vui khi thời điểm khó khăn Tĩnh Tĩnh đã có thể nghĩ đến anh, muốn anh tới giúp một tay!

     "Hai người đứng lại cho tôi..." Tưởng Vũ Hàng cũng muốn chạy xông vào trong thang máy!

     "Vũ Hàng, không được, để cho cô ấy đi thôi!" Vũ Nghê lôi kéo ống tay áo của anh, không để cho anh tiếp tục đuổi theo!

     Cửa thang máy đóng lại, Tưởng Vũ Hàng chỉ có thể nhìn thang máy dần dần đi xuống tầng trệt, trái tim cuồng loạn của anh cũng hạ dần theo xuống!

     "Tại sao? Tại sao em lại không cho anh đuổi theo vậy, cô ấy đã đi cùng Lý Sấm ...” Tưởng Vũ Hàng vẫn nhìn theo thang máy, không chịu buông tha ý định muốn đuổi theo Quan Tĩnh! Anh quay đầu lại, ảo não nhìn Vũ Nghê hỏi: "Có phải ở thời điểm mấu chốt em đã nghĩ lại hay không? Em cũng mong cô ấy có thể chung sống cùng với tên đàn ông vô dụng ấy phải không?"

     Vũ Nghê cố sức hất cánh tay của Tưởng Vũ Hàng ra, hận không thể mài sắt thành dao được, nói: "Nếu như anh muốn ép cho trái tim Tĩnh Tĩnh càng xa mình hơn, vậy thì bây giờ anh hãy đuổi theo ngay đi, tốt nhất là hãy đánh nhau với Lý Sấm, liều một trận anh sống tôi chết đi! Giỏi lắm, như vậy anh cho rằng là có thể đoạt Quan Tĩnh trở lại sao? Nói cho anh biết, cho dù lúc này anh có thể đoạt lại người Quan Tĩnh, chỉ sợ rằng trái tim của cô ấy sẽ ngày càng cách xa anh hơn mà thôi!"

     Cơn tức giận của Tưởng Vũ Hàng liền biến mất hơn nửa, phần còn lại cũng chẳng làm được gì."Vậy thì anh phải làm sao bây giờ hả?"

     Vũ Nghê kéo chiếc túi da của mình lại, tức giận nói: "Làm sao bây giờ hả? Ít nhất tôi muốn mình không phải ở chỗ này để nghĩ “làm sao bây giờ”, tôi cũng không muốn ở lại cái nơi này để xấu hổ vì bị mất mặt nữa." Cô xoay người lại, nhìn về phía sau cánh cửa phòng giải phẩu, lại thoáng nhìn chung quanh đang càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại!

     Mặc dù lúc này cô đang mang một chiếc kính mát lớn, có thể che kín phần lớn gương mặt nhưng cũng đã có không ít người đối diện cô nhiều lần ngó nghiêng rồi, chắc chắn sẽ nhận ra cô là ai!

     *************************

     "Xin em đấy, Vũ Nghê, em suy nghĩ thật kỹ cách giúp anh đi, hiện tại anh nên làm thế nào đây?!" Tưởng Vũ Hàng nhìn thấy Vũ Nghê như không muốn giúp, hoàn toàn không chút phản ứng trước các món ăn ngon mà mình gọi ra!

     Đáng chết, nếu như không phải bởi vì Vũ Nghê chợt nói cô đói bụng đến không sao chịu nổi, nhất định phải đi ăn cái gì đó ngay lập tức, thì anh làm gì có tâm tư để ngồi ở trong phòng ăn chứ? Hơn nữa nơi này lại còn là vừa được trùng tu lại rất lộng lẫy, phong cách rất lãng mạn, phong cảnh tao nhã, ngay đến cả cái khay trong phòng ăn cũng đều là đồ sứ nổi tiếng của nước Anh!

     Trong bụng cảm giác đói làm cho Vũ Nghê nhất thời không nói được lời nào. Cô chỉ biết mình phải không ngừng chăm sóc cho cái bụng của mình. Không phải cô không sốt ruột với chuyện của Tưởng Vũ Hàng và Quan Tĩnh, mà là lúc này cô đang rất đói bụng, đói đến mức không chịu nổi, bởi cục cưng của cô đang nhất định muốn được ăn thứ gì đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.