Editor: sani94
"Cậu và anh ta thật sự không cơ hội quay lại nữa sao?" Bạn học kiêm bạn tốt của Quan Tĩnh là Lý Giai hỏi một câu. Ban đầu cô từ nhóm chuyên về thiếu nhi của MBS rời đi, sau đó chuyển sang ngành ăn uống, bây giờ đã là bà chủ một nhà hàng lớn trong nước, nói tới nói lui có dáng vẻ rất thích hợp!
Quan Tĩnh lắc đầu một cái, khổ sở cười một tiếng. "Không có cơ hội, mình bây giờ rất đau khổ! Nếu như mỗi ngày ở chung với nhau đều đau khổ như vậy, thì không bằng không nên ở cùng một chỗ!"
"Lý Sấm rất thích cậu đó, ha ha, cậu có phải nên suy nghĩ một chút về anh ấy không!" Lý Giai nháy mắt một cái!
Từ trong miệng bạn tốt nhắc tới 'Lý Sấm', làm cho cô khó hiểu híp mắt lại. "Cậu làm sao sẽ biết 'Lý Sấm' ?" Lý Sấm tới làm việc sau khi cô ấy rời khỏi MBS, bọn họ có lẽ chưa gặp mặt nhau, mà cô cũng chưa từng đề cập tới người có tên 'Lý Sấm' kia ở trước mặt cô ấy nha!
"Cái này. . ." Lý Giai cười một tiếng, đang lúc ấy thì, một người đàn ông đi tới, cười chào hỏi với Quan Tĩnh. "Ha ha, Tĩnh Tĩnh, Lý Giai là con gái của chú anh, chúng tôi là anh em họ!"
"Ha ha, anh, anh tới đây rất nhanh nha. Em nói có Quan Tĩnh tới chơi, anh lập tức tới ngay, thế nào? Vé máy bay không có mua liền trực tiếp mua vé tên lửa để đi đến hay sao?" Lý Giai đùa giỡn với anh trai mình, sau đó hướng vị trí bên trong ngồi xuống, nhường lại vị trí phía ngoài cho anh trai!
Mà Quan Tĩnh cùng Lý Sấm vừa vặn ngồi đối diện nhau!
Quan Tĩnh hết nhìn người này rồi nhìn người kia, đôi môi từ từ tròn thành chữ 'O'. Khó trách, cô vẫn cảm thấy Lý Sấm rất giống một người, thế nhưng lại không nghĩ tới đã từng gặp ở đâu. Không sai, mi tâm của hai anh em Lý Giai và Lý Sâm rất giống. "Thì ra hai người là anh em họ? Vậy tại sao lúc trước hai người không nói cho em biết?"
Lý Sấm buồn cười nhìn cô chằm chằm, lại không trả lời cô!
Lý Giai ngồi ở giữa anh trai và cô bạn thân, hết nhìn người này rồi nhìn người kia, cuối cùng cô quay đầu đi ngã xuống đầu vai của anh trai. "Ha ha, không có cách nào nha, người nào đó không cho tớ nói, sợ cậu sẽ bị lúng túng. Tĩnh Tĩnh, thế nào, suy nghĩ về anh trai tớ một chút đi? Anh ấy thật sự rất thích cậu đó, luôn đi hỏi tớ sở thích của cậu là gì. Làm anh em nhiều năm như vậy, tớ vẫn thấy đây là lần đầu tiên anh ấy dụng tâm đối xử với một cô gái như vậy đấy!"
Quan Tĩnh lúng túng, cúi đầu, uống ly nước chanh của mình!
Lý Sấm cảm thấy Quan Tĩnh đang tránh né, vội vàng hóa giải lúng túng với em gái: "Em gái à, em đừng luôn miệng nói lung tung như vậy được không hả? Phải nói thì cũng chính anh phải tự mình đi nói, như vậy mới có thành ý. Không phải là em đang muốn phá hư chuyện tốt của anh đó chứ? Hơn nữa em dùng từ lại không chính xác cho lắm. Cái gì gọi là lần đầu tiên anh ấy dụng tâm đối xử với một cô gái kia chứ? Chẳng lẽ bên cạnh anh có rất nhiều cô gái sao?"
Lý Giai liền vội vàng lắc đầu. "Không, đâu có, trước kia đều là các cô gái theo đuổi anh, anh cũng trốn tránh các cô ấy! Tĩnh Tĩnh, đây là lần đầu tiên anh chủ động theo đuổi đó… "
Quan Tĩnh còn trầm mặc hơn. Lý Sấm nhìn cô, đã lâu anh không nhìn thấy cô rồi. Anh rất nhớ!
Thấy gương mặt cô gầy gò, không cần hỏi anh cũng biết, gần đây cô có chuyện không vui! Nếu cô không vui, anh đương nhiên có lý do theo đuổi cô!
Lý Giai rất hiểu biết, lập tức nói trong nhà hàng có một người cần xin ứng thù lao, sau đó thì đi ra ngoài!
"Em muốn đi ra ngoài đi dạo một chút không?" Anh đưa ra lời mời với cô!
Quan Tĩnh gật đầu một cái!
Bây giờ đã là mùa đông, ngày hôm qua tuyết vừa mới rơi, trên nhánh cây tuyết trắng phủ đầy. Toàn bộ cây trồng trên đường phố giống như là toàn cây bông vải vậy!
Chóp mũi của cô bị đỏ lên vì lạnh, gương mặt cũng dính vài bông tuyết trắng. Lý Sấm cũng không nhịn được nhìn đến ngây dại! "Làm bạn gái của anh đi! Lâu như vậy, em cũng nên biết tâm ý của anh mới đúng!"
Cô khó xử vén vài sợi tóc ra sau tai, nhìn về phía ngã tư đường bên kia. "Ha ha, em muốn trước tiên yên tĩnh một chút đã!"
"Ha ha …" anh cũng cười, bởi vì anh biết cô đã quyết định rời khỏi Tưởng Vũ Hàng. Anh không sợ cô 'yên tĩnh', anh sẽ nắm chặt khoảng thời gian này hơn!
**************** phân chia tuyến *************
Dưới ánh đèn mơ màng, anh ở trên người của cô điên cuồng - đong đưa, liên tiếp giống như sư tử gào thét, sau đó là tiếng thở hồng hộc, cuối cùng yên tĩnh trở lại!
Lại một lần, anh ở trên người của cô chiếm lấy sung sướng, hơn nữa anh càng ngày càng hiểu ra, thật ra thì anh rất sợ bị mất đi cô. "Em có đói không? Có muốn gọi đồ ăn bên ngoài không?"
Cô híp mắt cặp mắt lại, không tiếng động lắc đầu một cái. Anh không phải đã quan tâm quá muộn chứ?
Nếu như sau khi cô vào cửa anh liền hỏi cô, có muốn ăn cơm không, cô thật sẽ rất cảm ơn anh. Nhưng anh chưa từng hỏi, anh lại trước đem cô kéo lên trên giường, sau hai lần đòi hỏi, rồi mới hỏi cô có muốn ăn không!
Tưởng Vũ Hàng lại thất bại một lần nữa, tính tình cũng bắt đầu nóng nảy! "Đừng có suốt ngày làm bộ dạng nửa chết nửa sống chết kia nữa! Cô làm cái bộ dạng này để cho ai nhìn, cho tôi nhìn sao? Để cho lòng tôi thương xót cô sao? Tôi cũng không có thời gian rảnh mà đi đau lòng cho cô!"
Quan Tĩnh im lặng ngồi dậy không lên tiếng, mò tới chiếc túi da đặt ở trên tủ đầu giường, móc từ bên trong móc ra một bộ hồ sơ. "Trong này là mười ba phần trăm cổ phần MBS, tôi có thể chuyển nhượng cho anh theo như giá thị trường!"
Đang muốn xuống giường Tưởng Vũ Hàng kinh ngạc dừng lại hết thảy động tác, cau mày nhìn cô. "Cô nói gì?"
"Cổ phần, tôi có thể cho anh, đây là mười ba phần trăm của tôi, anh nhất định có thể trở thành đại cổ đông của MBS, sau này cũng không cần phải phòng bị đối với Jerry! Anh có thể quyết định mọi chuyện ở MBS, không người nào có thể cản trở!" Cô hơi cười cười, đối với hết thảy mọi chuyện trước mắt cũng rất lạnh nhạt, không có một chút khẩn cầu, bao gồm tình cảm.
Tưởng Vũ Hàng nhìn bộ hố sơ, mười ba phần trăm cổ phần này, đúng là anh vẫn tha thiết mơ ước, nhưng bây giờ anh không nghĩ muốn, bởi vì anh không muốn mất đi cái cớ để cùng cô ở chung với nhau!
"Gần đây tôi lại đầu tư mấy cái hạng mục, trong tay không có dư tiền!"
Cô nhìn bóng lưng của anh vẻ không hiểu, đối với câu trả lời kia của anh, cô cảm thấy vạn phần kỳ quái. "Anh không phải vẫn muốn cái này sao? Cho nên mới miễn cưỡng cùng tôi ở chung một chỗ! Cái này cho anh, vậy sau này anh cũng không cần phải miễn cưỡng nữa!"
Tưởng Vũ Hàng bị cô nói đến không biết phải đáp lại thế nào. Anh rất muốn nói, không phải như vậy, thật ra là anh bởi vì cô, bởi vì anh không thể rời bỏ cô được!
Chuyện này không biết bắt đầu từ khi nào, nhất là sau khi xảy ra chuyện Lạc Ngạo Kiệt, lúc ấy anh cảm thấy cũng không có một chút cảm giác nào với Vũ Nghê nữa! Phó Vũ Nghê rời khỏi MBS lâu như vậy, anh cũng không có một ngày nghĩ đến cô ấy, cho nên chuyện này cũng anh cũng xác định là anh không hề yêu thích cô!
Sợ anh không mua cổ phần, cô tùy tiện kiếm một lời nói dối. "Nếu như anh không muốn mua, có một tổng giám đốc công ty mạng lưới internet đang muốn mua lại cổ phần của tôi, vậy tôi sẽ bán cho anh ta!"
Tưởng Vũ Hàng mặc xong áo ngủ, có chút bối rối. Anh đốt một điếu thuốc lá: "Cô cho là vì tôi muốn số cổ phần này, cho nên tôi mới ở chung một chỗ với cô, đúng không?"
"Không phải vậy sao?"
Sau khi hít vào rồi phun ra làn khói, anh gật đầu một cái. "Vậy cũng tốt, tôi sẽ mua!"
******************* phân chia tuyến ****************
Anh rốt cuộc ký chữ ký mua cổ phần, mà Quan Tĩnh cố ý xin nghỉ một ngày, ở nhà sửa sang này nọ, đóng gói quần áo cùng đồ dùng của anh lại, thuận tiện để anh mang đi!
Trở lại nơi ở của cô, Tưởng Vũ Hàng mới vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy hai cái va ly hành lý lớn ở cạnh cửa! Mà trên đầu cô đang cột một cái khăn lông, lúc này cô đang ngửa cổ lau trần nhà!
"Nhanh thật đấy! Cô vậy mà đã thu dọn xong đồ của tôi rồi à? Rõ là hận không được lập tức để cho tôi dọn ra ngoài!" Tưởng Vũ Hàng cảm giác ngực mình tức đến phát nổ, cô muốn đuổi anh ra khỏi cửa, đúng không?
Quan Tĩnh đặt cây lau nhà xuống, bình tĩnh nhìn về phía anh. "Công việc của anh khá bề bộn, lại nói tôi cũng muốn quét dọn căn phòng của mình gọn ghẽ một chút! Thuận tiện, liền thu dọn đồ của anh luôn!"
Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn cô thật cẩn thận, hy vọng từ nét mặt của cô có thể phát hiện ra một ít gì đó luyến tiếc. Nhưng nhìn tới nhìn lui, anh cũng không thể nhìn ra cô có một chút luyến tiếc nào. Anh hổn hển đi về phía cô, hai tay dùng sức nắm bả vai của cô. "Tôi đi rồi, nhất định cô sẽ cảm thấy thật vui vẻ, đúng không?"
"Ít nhất tất cả mọi chuyện cũng có thể chấm dứt, tôi nghĩ tôi sẽ vui vẻ!"
Tưởng Vũ Hàng giống như là một con mãnh thú bị trọng thương, cắn răng nghiến lợi, ánh mắt mang đầy sự nguy hiểm, nhìn lại cô: "Tốt lắm, nếu như vậy chúng ta không phải nên làm lại một lần nữa, cũng coi như một kỷ niệm chứ?"
"Tưởng Vũ Hàng, tốt nhất là anh không cần làm xằng bậy!"
"Ha ha, làm xằng bậy, như thế nào là làm xằng bậy vậy? Số lần chúng ta cùng nhau ở một chỗ, kể ra đếm cũng không hết, như thế nào lại là xằng bậy đây?" Anh cười hỏi, sau đó lại dùng sức áp thân thể của cô lên tường!
Đang lúc anh muốn làm loạn, thì từ trong phòng bếp có một người lập tức xông ra, chặn Tưởng Vũ Hàng lại. "Được thì hợp không được thì đi, anh thế này là đang làm khó một cô gái, có ý nghĩa gì sao?"
Trong nháy mắ, mí mắt của Quan Tĩnh đỏ ửng, nước mắt không ngừng chảy xuống. "Tưởng Vũ Hàng, anh đi đi, chúc anh sau này may mắn!"
Tưởng Vũ Hàng nhìn Quan Tĩnh một chút, lại nhìn Lý Sấm một chút, trong nháy mắt trái tim giống như bị móc rỗng, rất khổ sở. Bất quá, theo thói quen ngu ngốc của anh, lựa chọn cách che giấu thất bại ngu nhất của mình, nói: "A, thì ra là như vậy, cô đã tìm được người đàn ông mới!"
"Đúng!" Lý Sấm đứng ra, không muốn để cho Quan Tĩnh tiếp tục bị ức hiếp nữa. "Quan Tĩnh là cô gái tốt, tôi thích cô ấy… "
"Cô gái tốt? Ha ha…" Tiếng anh cười rất lớn, sau đó anh chỉ vào Quan Tĩnh, dùng sức châm chọc nói: "Cô gái tốt? Cô là cô gái tốt? Anh hỏi cô ta một chút, suốt ba năm qua, cô ta đã từng ngủ với tôi bao nhiêu lần rồi? Anh hỏi cô ta xem, cô ta không cảm thấy xấu hổ khi mình được gọi là cô gái tốt hay sao?"