Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình

Chương 14-2: Hao tổn hết tâm tư để hành hạ




Editor: Mẹ Bầu 

Một tay anh lôi kéo người cô, một tay mở cửa nhà của cô!

     Tuy cô vẫn không ngừng giãy dụa, nhưng bởi vì sức lực yếu hơn nên làm sao có thể địch nổi sức mạnh của anh, vì vậy cô bị anh hung bạo túm lấy, kéo vào trong gian phòng!

     Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, anh nhấc chân lên đã thẳng Quan Tĩnh vào giữa phòng khách!

     Thân thể của cô bay trong không trung, vẽ ra một đường cong, sau đó nặng nề rơi ở trên mặt đất. Cái trán của cô đập vào một góc của bàn trà, bị rạch thành một đường thật dài, máu tóe ra, nhỏ giọt xuống một màu đỏ tươi!

     Cô nằm trên mặt đất rất lâu, sau đó mới có phản ứng lại. Cô khẽ vỗ lên trán, đầu ngón tay tuyết trắng lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ!

     Mà kẻ bạo hành kia lại không chút thương tiếc, tiếp tục đạp một phát vào nơi bụng dưới của cô.

     Cô nằm trên mặt đất, cuộn mình ôm chặt lấy bụng, giống như một con tôm khô. Tóc tai rối loạn, quần áo lộn xộn, bẩn thỉu, rách nát, vạt áo bị xé rách cuộn lên cao, để lộ ra cả một mảng lưng tuyết trắng!

     Mà trên mảng da thịt tuyết trắng kia, đầy những vết hôn màu đỏ đậm nhạt khác nhau... Đây đều là dấu vết để lại sau những lần bọn họ hoan ái suốt mấy ngày nay! Trong giờ khắc này, những dấu vết 'tương thân tương ái' đó lại đầy vẻ  châm chọc biết bao!

     Quan Tĩnh nhắm hai mắt lại, đau đớn không thôi, nước mắt cô chảy xuống ở trên sàn nhà lạnh như băng. "Vũ Nghê là do anh cố ý bắt rời đi có phải không?" Tiếng cô hỏi đầy run rẩy!

     "Không sai, bởi vì cô tác oai tác quái nên tôi không thể không trừng phạt cô!" Anh hào phóng thừa nhận, người phụ nữ đáng chết này, nếu như không cho cô chút giáo huấn để cho cô biết được sai lầm của mình, thì sau này không thể biết được cô sẽ còn có thể hãm hại anh thế nào nữa!

     Càng nghĩ lại càng thấy hận, cô vậy mà lại dám nói ra cái loại chuyện này với Vũ Nghê kia chứ! Chửi bới anh khiến Vũ Nghê chán ghét anh! Đây là do anh không cẩn thận nên mới nghe được, còn nếu không nghe thấy thì sẽ đến đâu nữa? Không thể biết được là cô đã hãm hại anh đến mức nào! Nếu không, vì sao suốt bao năm qua Vũ Nghê lại không chịu tiếp nhận anh chứ?

Tất cả đều là do người đàn bà này!

     "Chỉ vì muốn đánh em mà anh đã gọi riêng Vũ Nghê, bảo mau chóng rời đi sao?" Tay Quan Tĩnh gắng sức chống đỡ, nâng gò má bị thương lên, những giọt lệ trong suốt lăn dọc theo gương mặt cô, không ngừng chảy xuống."Vì muốn đánh em, mà anh đã phải hao tổn tâm tư như vậy ư? Đánh em thế này, anh thật sự không thấy đau lòng chút nào hay sao?"

     Hơi thở của cô mong manh, cô hỏi lại một câu giống như chiếc chùy hung hăng đập thật mạnh vào ngực anh vậy. Lúc này, lồng ngực có cảm giác như bị một tảng đá lớn đè lên, ngột ngạt khiến anh khó chịu đến đau lòng!

     Nhưng mà, rất nhanh anh đã phủi sạch loại cảm giác này đi, anh mà lại đau lòng với loại đàn bà này sao? Cái miệng của cô ti tiện như vậy, lúc này đối với cô, anh chỉ thấy rất khinh thường!

     "Đây đều là do cô tự mình chuốc lấy phiền não mà thôi, khi cô hãm hại tôi, cô nên nghĩ đến chuyện mình sẽ phải chịu sự trừng phạt thế nào chứ!"

     "Ha ha ..." cô cười không phục, ấm ức hỏi lại: "Em hãm hại anh sao? Đừng nói là em không hề làm, cho dù là có đi chăng nữa, chẳng lẽ anh không từng làm qua việc này sao? Anh không từng bắt cá hai tay với phụ nữ khác sao? Tưởng Vũ Hàng, vài năm nay, em từ không phải là người phụ nữ duy nhất, cho đến là người phụ nữ duy nhất. Anh hãy nói đi, anh nhìn lại xem, anh đã phản bội Vũ Nghê bao nhiêu lần rồi hả? Đây đều là những chuyện anh đã từng làm, nhưng vì sao lại còn sợ em nói ra?"

     Lời nói của cô khiến gương mặt của Tưởng Vũ Hàng lúc đỏ lúc trắng, tức giận không chịu nổi. "Cái miệng của cô thật sự càng ngày càng hèn hạ... "

     "Đúng, cái miệng của em là hèn hạ, em không chỉ có cái miệng hèn hạ thôi đâu, trái tim của em cũng hèn hạ, con người của em cũng rất hèn hạ! Nếu như em không hèn hạ, vì sao anh đã đánh em đến như thế này, vậy mà em lại vẫn cứ thích anh! Nếu em không hèn hạ, vì sao lúc anh trơ mắt nhìn người đàn ông khác chiếm tiện nghi, sờ soạng em, dưới tình huống ấy anh cũng không hề bảo vệ cho em. Vậy mà em vẫn còn có thể yêu anh như vậy!" Cô vừa khóc vừa nói, từ trên mặt đất bò dậy, ai oán nhìn anh: "Chính anh đã nói, chính anh đã nói, anh bảo em làm bạn gái của anh! Em đã là bạn gái của anh, vì sao anh lại giữ bí mật mối quan hệ của chúng ta. Ở trước mặt bọn họ anh còn nói Vũ Nghê là bạn gái của anh? Anh nhìn thấy đài trưởng Cao động chân động tay với em, anh cũng không hề bảo vệ em là sao? Đây mà là bạn gái ư? Tưởng Vũ Hàng, anh đã lừa em... "

     Lời chỉ trích của cô gợi lên sự đau lòng trước nay anh chưa từng có, lại càng thêm hối hận vì sao vừa rồi lại không ra tay cứu cô.

     Không, không, không, anh không sai, bởi vì cái sai đều là của cô!

     Anh cười châm chọc, khóe miệng nhếch về một bên. "Hiện giờ cô lại còn đổ hết trách nhiệm cho tôi phải không? Cũng do chính cô đã tự nguyện để cho người đàn ông khác sờ mó ở trên người cô đấy chứ, nếu cô không đồng ý, tự cô có thể hất ra mà!"

     "Em vốn đang đợi anh giúp em giải vây, bởi vì anh là bạn trai của em!"

     Có lẽ là trời sắp đổ mưa, sắc trời ngoài cửa sổ tối đen một cách kỳ lạ, ánh sáng trong phòng làm cho cô không sao nhìn thấy rõ được vẻ mặt của anh! Chỉ cảm thấy anh rất lạnh lùng thờ ơ, sự lạnh lẽo làm cho trái tim của cô thấy băng giá!

     "Loại chuyện này chính cô có thể làm được, đừng đổ thừa cho tôi, nếu làm bạn trai của cô mà lại chỉ cho cô một người trốn tránh trách nhiệm, vậy thì chúng ta hãy chia tay nhau đi, như vậy sẽ tốt hơn!" Anh hổn hển nói!

     "Anh nói cái gì?" Cô lại giống như lúc trước, khi anh bảo cô làm bạn gái của anh, không tin vào tai của mình nữa!

     "Tôi nói, chi bằng chúng ta chia tay đi!"

     Quan Tĩnh từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chẳng quan tâm đến bụng mình đang đau đớn, trong bụng cô lúc này giống như đang có lửa đốt, nhưng nhất định cô phải đứng lên, nhất định...

     ************** phân cách tuyến ****************

     Cô đột ngột ôm lấy anh, vùi mặt vào giữa cổ của anh!

     "A!" Tưởng Vũ Hàng phát ra tiếng thét chói tai, giơ tay lên kéo mái tóc của cô ra, muốn cô nhả mình ra! "Chết tiệt, cô là chó sao? Nhả ra!"

     Quan Tĩnh nhất định không ngẩng đầu, liều mạng ra sức cắn mạnh vào động mạch chủ trên cổ Tưởng Vũ Hàng, giống như muốn cắn đứt ra vậy!

     Cô cắn anh, hai hàng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống đất, dường như người đau đớn ở đây không phải là anh, mà chính là cô! Nước mắt cô lã chã rơi xuống chảy xuôi vào trong cổ áo của anh, làm cho cổ áo sơmi của anh sũng nước!

     Anh cố gắng túm tóc cô lôi ra, nhưng càng về sau anh càng chùn tay, còn cô lại giống như chú cún con đã phát điên lên rồi, nhất định không chịu nhả miệng ra!

     Vì sao anh lại có thể tùy tiện làm tổn thương cô như thế? Vì sao anh lại có thể nói muốn cô là phải được cô, nói không cần cô thì sẽ không cần cô ngay lập tức, một chút lưu luyến cũng không hề có như vậy!

     Chia tay ư, có thể!

     Chỉ cần anh nói, anh thật sự không thích cô, thật sự không muốn cô nữa, lúc này cô sẽ chấp nhận chia tay!

     Nhưng hiện giờ thái độ của anh lại muốn vứt cô giống như ném thứ đồ bỏ đi như thế, thật sự cô không sao chấp nhận nổi!

     Cô hận anh, nhưng lại thương anh!

     Mùi tanh của máu tươi tràn ngập ở trong miệng cô, giờ phút này cô mới cảm giác trong miệng mình có thêm chất lỏng dinh dính! Rốt cục, cô buông miệng ra!

     "Bốp!... "

     Một cái tát thật nặng nề vang lên ở bên tai Quan Tĩnh!

     Mái tóc xòa ra che kín cả đôi gò mà cô, gương mặt cô bị hất sang bên phải rất mạnh!

     "Cô bị điên rồi à?" Tưởng Vũ Hàng một tay ôm lấy cổ đầy đau đớn, một tay chỉ vào mũi cô.

     "Em không chia tay, ít nhất là lúc này em sẽ không chia tay!" Cô như bị choáng váng nói với anh như vậy xong, lập tức nặng nề té ngã xuống sàn nhà, hôn mê bất tỉnh!

     Tưởng Vũ Hàng tức giận đến thất khiếu bốc khói, hận không thể một cước đạp chết cô luôn, nhịp tim dường như dừng lại, cứng ngắc nhìn cô gái nằm ở trên mặt đất!

     Anh buông tay ở cổ ra, ngồi xổm xuống ôm lấy cô lúc này đã ngất đi. "Quan Tĩnh, tỉnh tỉnh? Này, cô đừng có giả vờ với tôi nhé...?"

     Cho dù anh lay gọi thế nào, hai mắt cô vẫn gắt gao nhắm chặt!

     Tưởng Vũ Hàng hoảng sợ ôm cô đi ra ngoài, đi đến bệnh viện!

     ***************** phân cách tuyến *****************

     "Bác sĩ, cô ấy sao rồi? Vì sao vẫn chưa tỉnh lại?" Tưởng Vũ Hàng sốt ruột hỏi bác sĩ vừa mới tháo ống nghe bệnh ra!

     "Bệnh nhân bị “cấp hỏa công tâm” (quá nóng giận làm ảnh hưởng đến thần kinh) do tạm thời bị choáng. Chàng trai này, có phải lúc trước đã đánh nhau không? Hai người chắc là có nhiều chuyện khúc mắc, có chuyện gì cũng phải nhẹ nhàng nói cho ra ngọn ngành chứ!" Bác sĩ khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, xem xét cái trán bị thương của cô gái còn đang hôn mê bất tỉnh kia, lắc đầu nói!

     "Bác sĩ, vậy khi nào thì cô ấy mới có thể tỉnh lại được?"

     "Một lát nữa sẽ tỉnh lại thôi, nhưng nhớ là không được để bệnh nhân chịu kích động mạnh, như vậy thật sự sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe đấy!"

     Sau khi nói xong, bác sĩ rời khỏi phòng bệnh!

     Tưởng Vũ Hàng đứng ở trước giường bệnh, lúc này anh đã không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng mình nữa! Anh không hẳn là yêu cô, cũng không hẳn là chịu được những ảnh hưởng của cô! Nhưng hiện tại anh thật sự thật lo lắng, thực sự sốt ruột!

     "Không... Em không muốn... chia tay, vừa mới bắt đầu... đã chia tay... nhất định so... cô ấy... em đã yêu anh nhiều..." Trên giường bệnh cô nói đứt quãng những lời vô nghĩa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.