Người Chồng Yêu

Chương 215




Trong đêm ở thôn lạnh giá, cái lạnh này vẫn như bình thường vậy song khiến người ta thấy lạnh.

Cả thôn núi đều im lặng, tĩnh như thế, cứ như có một núi lớn mãi mãi thủ hộ trầm mặc vững chắc.

Một trận gió lạnh thổi tới, Úc Linh rụt người bên cạnh Hề Từ, bị gió lạnh thổi tới tay hơi lạnh nhét vào trong túi áo khoác của anh sưởi ấm.

Hề Từ nhìn cô một cái, lấy tay cô từ trong túi ra, bỏ trực tiếp vào trong áo khoác cảu anh, áp sát vào thân thể ấm áp của anh.

Thân thể Hề Từ rất ấm, hai tay áp lên cơ thể của anh, đã nhanh chóng ấm lên. Úc Linh không kìm cười cong mắt lên cười.

trên mặt Hề Từ cũng cười, với tư thế nửa ôm nửa giữ eo cô này, hỏi nhỏ, “Có muốn về phòng đợi không/’

Úc Linh lắc đầu, nếu không sợ người ta phát hiện thì cô đã muốn đi nghe trộm rồi.

Lần trước cô và bà ngoại cùng làm việc nhà rửa bát, đột nhiên thấy mẹ biến thành quỷ cứ vậy chạy tới, trong lòng Úc Linh rất lo bà ngoại bị dọa sợ. NHưng ai ngờ năng lực chấp nhận của bà ngoại lợi hại hơn tưởng tượng của cô nhiều, nhìn thấy con gái quỷ đã chết nhiều năm của mình, không những không sợ mà ngược lại còn mắng té tát, mắng khiến mọi người ngẩn ra.

Lúc ấy bà ngoại nhìn thấy một luồng quỷ khí chết chóc chạy tới gọi bà là mẹ, rồi con gái, cả người cứng đờ, rồi nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vừa sợ vừa giận, sau đó mắng thế này, ‘Con đã chết rồi, vì sao vẫn còn ở lại dương thế làm gì hả? Chẳng lẽ là…”

Bà ngoại như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, trên mặt vừa lộ ra thần sắc sợ hãi và giận dữ, thoạt nhìn lại rất lo lắng.

Sau đó bà ngoại bất chấp người chung quanh, trực tiếp kéo con gái đã chết biến thành quỷ về phòng hỏi, để lại hai người một yêu tiếp tục ngơ ngác ở đây.

Giang Vũ Thành bị phản ứng của mẹ vợ cũng ngây ra như phỗng.

Thực ra ông cũng không lo mẹ vợ bị Úc Mẫn Mẫn biến thành quỷ dọa sợ, sau này làm cha mẹ, ông mới hiểu được tâm tình của người làm cha mẹ, chi dù có thành quỷ, mẹ cũng không ghét bỏ con gái của mình, trên thế giới này, đại đa số cha mẹ đều yêu con cái của mình hơn tất cả, chỉ có một số ít là ngoại lệ.

Chỉ là ông không rõ vì sao mẹ vợ lại mắng bà ấy.

Giang Vũ Thành cảm thấy chắc mẹ vợ còn tưởng tượng phức tạp hơn cả bọn họ nữa, thậm chí còn có thể biết gì đó, nếu không sẽ không có phản ứng này, hơn nữa lời của bà lão, cũng lộ ra ít cổ quái, thậm chí giống như không bài xích loại tồn tại dạng quỷ này vậy.

Ngẫm nghĩ, Giang Vũ Thành tìm tòi nghiên cứu về phía con rể và con gái.

Úc Linh thấy ánh mắt ba mình, thì dựa sát người vào Hề Từ, ra vẻ rất lạnh.

Phản ứng của bà ngoại, khiến Úc Linh cảm thấy hẳn bà lão biết gì đó. Hoặc là nói, trước đây ông ngoại cũng đã từng nói gì đó với bà lão, nên mới nhận nhanh chuyện con gái biến thành quỷ đến vậy, cứ như chuyện người biến thành quỷ này là đương nhiên, tuyệt đối không phù hợp với một bà lão ở nông thôn tý nào.

úc Linh lại liếc mắt nhìn ba, rất sáng suốt nuốt suy đoán này xuống. Bất kể là chuyện của ông ngoại hay là chuyện của bộ tộc thông linh, cô tạm thời không muốn nói cho ba ba biết. Không phải là muốn gạt ông, mà ba cô là người thường, biết lắm thứ này chẳng có lợi gì cho ông cả, cho dù ông có biết, cũng chẳng giúp gì được cho họ, mà ngược lại còn khiến ông thấy khó chịu, chẳng bằng không nói thì hơn.

Ngay lúc hai người một yêu đang đứng hứng gió trong sân, đột nhiên cửa phòng bà ngoại mở, tiếp đó nghe được tiếng bà ngoại gọi, “Các người vào đi”

Giang Vũ Thành tâm tình thấp thỏm bước tới, là người đầu tiên vào nhà. Úc Linh và Hề Từ thì đi vào sau.

Nhìn thấy bộ dáng ba ba cố gắng trấn định đi đằng trước, Úc Linh biết thực ra ông vẫ vô cùng để ý, bà ngoại có thể tha thứ cho ông không, có tiếp tục nhận ông là con rể không thì phải xem hôm nay rồi.

Lúc ba người vào nhà, chỉ thấy trong phòng thắp một ngọn đèn tối om, toàn bộ ánh sáng bên trong âm u tối, lộ ra không khí âm trầm. Quỷ bản năng gần gũi âm khí, không thích có ánh sáng quá mức sáng, vì thế lúc quỷ xuất hiện, đều chọn nhưng nơi có vẻ âm u quỷ dị, liên quan đến ngọn đèn chung quanh sẽ tự giác tối, rất phù hợp với yêu thích của quỷ/.

NHưng những điều này trong mắt con người thì phải nói là cực kỳ âm trầm khủng bố, người nào có lòng thừa nhận yếu, đều sợ tới mức bị bệnh tim bộc phát.

Lúc này ánh sáng hơi tối trong phòng, có một bà lão ngồi cùng với một con quỷ có diện mạo xinh đẹp, nếu hai người này không phải là người thân của cô, Úc Linh chắc sợ tới mức muốn tè rồi.

Phòng bà ngoại là điển hình phòng ở nông thôn, ở tận bên trong cùng là một cái giường mắc màn có giá trên tường, trước giường là một chiếc bàn chân vuông, trên đó có nhiều quần áo này nọ, cuối giường có một chiếc tủ sơn đỏ, đối diện là bộ ghế sofa gỗ có đệm mềm, chung quanh còn có mấy cái ghế nữa cũng không đẹp hơn được.

Vẻ mặt bà ngoại trấn tĩnh ngồi ở đó, thấy họ tiến vào, nói luôn, “Đều lại đây ngồi đi”

Úc Mẫn Mẫn vẫn ngồi cạnh mẹ yên tĩnh, nhìn họ cười sung sướng, mí mắt đều là cười, trong khoảng khắc chung quanh bà quỷ khí có vẻ nhạt đi không ít.

Úc Linh chạy tới ngồi cạnh một bên bà ngoại, kéo tay bà hơi mát, vẻ mặt đầy ỷ lại, khiến bà ngoại không kìm được vỗ vỗ má cô.

Giang Vũ Thành và Hề Từ cùng nhìn ba phụ nữ ngồi trên ghế salon, tự dưng không biết nói gì, ngồi xuống ghế đối diện.

“Mẹ….” Giang Vũ Thành là một người lớn, ngồi trên chiếc ghế đẩu thoạt nhìn bộ dạng có vẻ ấm ức, nói câu “Mẹ” cũng thấy do dự.

Bà ngoại hừ một cái,  cuối cùng cũng không nói những lời lạnh nhạt giống trước nữa mà nói với họ, “Chuyện của Úc Mẫn Mẫn, ta đã biết, Hề Từ, cảm ơn cháu đã làm chuyện vì nó”

Hề Từ mỉm cười bảo, ‘Bà ơi, đây là điều cháu nên làm”

Thần sắc bà ngoại hơi phức tạo, nhưng lại càng thêm yêu thích Hề Từ hơn, nhìn anh cười, đối lập hẳn với đứa con rể chẳng có bộ dạng kia của bà.

Giang Vũ Thành lại hơi ấm ức, cảm thấy mình quả thật là con rể chẳng ai thích mấy, chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa người và yêu đó ao?

Yêu quả nhiên am hiểu mê hoặc lòng người.

Úc Linh không biết lúc trước mẹ cô và bà ngoại nói gì, lại giải thích thế nào với tất cả điều này, thò người qua, thấy bà nhìn mình nháy mắt, sáng suốt không mở miệng.

Có lẽ trước đây ông ngoại chắc đã nói gì với bà ngoại, nên vừa rồi bà ngoại nhìn thấy mẹ cô, mới có thể nói những lời này, vì bà đã chết vẫn lưu lại sinh khí trên dương thế. NHưng xét đến cùng, bà ngoại chính là một người thường, có một số việc, người thường tốt nhất không nên dính vào, đây là một loại bảo vệ với họ.

Ông ngoại năm đó sở dĩ không lộ ra nhiều với bà ngoại chắc cũng vì nguyên nhân này đi.

BÀ ngoại hơi đau lòng nói, “Bà không ngờ được sau khi Mẫn Mẫn mất, không tiến vào âm phủ, mà ngược lại vì chút nguyên nhân ở lại trên dương gian, nghe nói, chuyện này với một người đã chết rồi cũng không phải là chuyện tốt gì. Trên sổ sinh tử của Diêm La Vương đã có ghi chép mệnh của từng người rồi, con người sau khi chết, hồn phách không đến địa phủ báo đúng lúc, sẽ ảnh hưởng tới mệnh cách kiếp sau, bà…”

Nghe đến đó, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra vì sao vừa rồi bà ngoại lại tức giận đến vậy.

Bà hy vọng con gái kiếp sau có một mệnh cách tốt, không giống như kiếp này chết sớm, vì thế dù không nỡ, nhưng sau khi nó chết cũng hy vọng nó tiến vào âm phủ đợi đi đầu thai, mà không phải ở lại dương gian, vì người thân mà chậm trễ kiếp sau của mình.

(Mẹ, con như vầy tốt lắm, con nghĩ rất lâu sau khi chết, con luyến tiếc mọi người) Úc Mẫn Mẫn nói nhẹ nhàng.

Úc Linh không kìm được kinh ngạc nhìn mẹ cô, phát hiện ra bà có thể ngưng thật và mở miệng nói chuyện bình thường, tuy giọng nói lạnh chẳng khác gì quỷ, nhưng ít ra có thể trao đổi bình thường được, có phải là thể hiện hồn phách của bà đã tỉnh dưỡng gần như tốt lắm rồi không/

Sao bà ngoại không biết ý con gái, cũng không muốn cái ngày đoàn viên lại nói gì buồn, bảo, “Con về cũng tốt, Úc Linh từ nhỏ không có mẹ chăm sóc, con ở chỗ này, thì bồi nó nhiều vào, nó cũng là đứa đáng thương”

Úc Mẫn Mẫn cười lên tiếng. Giang Vũ Thành hơi xấu hổ, nhưng da mặt vẫn dày bảo, “Mẹ người yên tâm đi ạ, con và Úc Mẫn Mẫn sẽ chăm sóc tốt cho Úc Linh” Cho dù hiện giờ con gái đã không cần họ chiếu cố nữa, nhưng để lấy lòng mẹ vợ, nhất định phải nói ngọt chút.

Biểu hiện của bà ngoại hơi lạ, nhưng vẫn nhịn, nói với họ, “Được rồi, đã khuya rồi, cứ thu dọn phòng khách trước rồi đi nghỉ đi”

Hề Từ và Giang Vũ Thành đi thu dọn phòng khách, bà ngoại lấy chăn đệm từ trong tủ ra, Giang Vũ Thành vô cùng ân cần tới, không để ba phụ nữ động tay, dặn dò họ nghỉ ngơi cho tốt, không mệt, để sức dọn giao cho hai đàn ông.

Bà ngoại không để ý tới ông, tuy hiện giờ không đuổi ông, nhưng mười mấy năm đã quen không sửa được, trong lúc bất chợt chẳng cách nào vui vẻ với ông nổi.

Úc Mẫn Mẫn bật cười, nháy mắt với con gái một cái. Úc Linh biết mẹ có thể có nhiều lời muốn nói với bà ngoại, nên biết điều rời đi.

Úc Linh đi tắm nước ấm, lúc về lén chạy tới phòng bà ngoại nghe trộm, phát hiện ra trong phòng bà ngoại ngoài mẹ cô ra thì còn có ba cô, họ đang nói gì đó, tiếng nói chuyện mơ hồ truyền tới, nghe cũng không rõ.

Đâng định tới gõ cửa đi vào đàng hoàng nghe thì lại được Hề Từ kéo đi.

“Trời lạnh, đừng chạy loạn, cẩn thận bị cảm đó”

Hề Từ cởi chiếc áo ngủ ném vào chăn, sau đó cầm quần áo đi tắm. Đợi lúc anh tắm ra, thấy cô còn chưa ngủ, vùi mình trong chăn nhìn tới, không kìm được phì cười bảo, ‘Sao giờ còn chưa ngủ thế?”

“Có chút hưng phấn, không ngủ được” Úc Linh nói thành thật, sau đó không nhìn được hỏi, “Ba em ở trong phòng bà đó, anh nói xem họ nói gì nhỉ?”

Hề Từ vén chăn chui vào, ôm lấy thân thể ấm áp của cô vào lòng, hôn nhẹ lên mặt cô, nói dịu dàng, “Anh không rõ, nhưng đó là cơ hội tốt, cha vợ có thể có cơ hội giải hòa với bà ngoại, giải đi khúc mắc của bà, cũng tốt cho sức khỏe bà ấy”

Úc Linh suy nghĩ gật đầu, cảm thấy lời anh nói rất đúng.

Bà ngoại vẫn không tha thứ cho ba cô, trừ lúc trước họ ly hôn ra, còn có nguyên nhân vì mẹ cứu ba mà chết, phần người Giang gia đó tự cho là người tài trí gây khó dễ, bà ngoại cũng chưa từng để trong lòng. Tuy bà ngoại đã nửa đời ở tại nông thôn, lại chưa bao giờ cảm thấy những kẻ có tiền trong thành phố tài trí hơn người, song nửa đời trước của bà trải qua rất thảm, cùng chồng cũng không thích nơi phồn hoa đô hội cuộc sống náo nhiệt, nếu họ muốn, cũng có thể dốc sức để trở thành một người giàu có,

Nghĩ đến đây Úc Linh hơi vui vẻ.

Bất kể là bà ngoại hay ba, đều là người quan trọng với cô, hơn nữa hiện giờ mẹ cô đã trở lại, mọi người ngồi bên nhau bình yên trải qua năm mới, đây là chuyện cô cực kỳ hy vọng trước đây.

Hề Từ cúi đầu, khêu ngọn đèn sáng lên, thấy mặt mày cô hớn hở, trái tim trở nên mềm mại hẳn, đặt cô dưới thân hôn, cười bảo, “Cao hứng vậy sao/’

“Đương nhiên” Úc Linh đem mọi sự vui vẻ trong lòng nói cho anh, cuối cùng được anh hôn một cái, lại càng cười rộ lên nhìn anh, “Còn có anh nữa, thật tốt quá a!’

Lời này quả thật quá vui vẻ, nhìn thấy cô như động vật nhỏ đầy thỏa mãn chui trong lòng mình, khiến anh không kìm được muốn hôn cô, dây dưa cô, yêu cô, đem cô chôn chặt trong xương thịt mình, vĩnh viễn không xa không rời.

Tâm tùy ý động, xoay người đã chặn cô bằng trận hôn.

Úc Linh bị anh hôn khó thở, nhanh chóng không nghĩ đến chuyện khác nữa, trong mắt chỉ còn lại mình anh, hỏi, “Đúng rồi, vết thương của anh thực sự đã gần khỏi hẳn rồi sao?’

“Em có cần kiểm tra chút không?’

Anh cười thuần khiết như một đứa bé, bộ dáng cực kỳ chính trực, nhưng cái tay tà ác thì lại đang kéo tay cô đi về phía thân dưới đã cứng lên của anh ấn nó vào.

Vì thế mới nói, cho dù có biến trở về nhân loại thành bộ dạng thanh niên ôn nhuận thanh nhã thì tận trong xương vẫn là tích cách tà ác chỉ có của loài yêu là vẫn không đổi.

Úc Linh cười tránh tay anh đang làm loạn, tiếp tục hỏi những vấn đề về vết thương, tự dưng cảm thấy anh lành vết thương quá nhanh, tuyệt đối không bình thường được.

Thấy cô không thuận theo, cuối cùng Hề Từ đành phải nói chi tiết, ‘Có còn nhớ ở quan tài đá thứ ba trong mộ Tu La lấy được cái tráp không? Vết thương của anh có thể chuyển biến tốt ít nhiều cũng nhờ nó đó”

Trong lòng Úc Linh chấn động, “thật ư? Là thứ gì thế? Không phải là không mở ra được sao?”

 Với cái loại hộp đen không mở ra được kia, thật ra Úc Linh cũng rất tò mò, tiếc là lúc ấy thứ gì đó trong quan tài đá thứ nhất và thứ hai đã khiến cô sợ quá mức, cho dù tò mò cũng không dám tìm tòi nghiên cứu, đỡ bị dọa mất mật. Hơn nữa sau đó Hề Từ lại bận rộn chuyện ở mộ Tu La, cô thì vội vã quay trở lại đóng phim, hai người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, vì thế mới tạm quên mất chiếc hộp đen ở quan tài đá thứ ba kia đi như thế.

Hiện giờ nghe anh nhắc đến cô lại hơi chút tò mò.

“Không phải là không mở ra được, mà sợ cố mở ra sẽ phá hủy thứ bên trong” Hề Từ giải thích cặn kẽ cho cô hiểu, ‘Anh cảm thấy có thứ gì đó khác thường bên trong, vì thế mới không cố sức mở phá hỏng nó ra, sau đó lúc dưỡng thương ở hồ Nguyệt Cốc không có chuyện gì làm, mượn nó nghiên cứu, cuối cùng cùng Lân Mặc phát hiện ra cách mở nó”

Đầu tiên úc Linh bừng hiểu ra, sau đó thì không kìm được trừng anh.

Nhớ tới lúc ở trong mộ Tu La, thái độ người này lúc ấy, quả thật ác kiệt kinh khủng, rõ ràng cảm giác được thứ bên trong không đơn giản, cũng chẳng nói cho cô, vẫn dụ dỗ cô đoán, không đoán được sẽ để cô nhìn thẳng vào mặt yêu của anh, quả thật ác liệt vô cùng, tính cách yêu hóa quả thật khiến người ta chỉ muốn đấm cho anh một quả thôi.

“Sao vậy?” Hề Từ buồn bực hỏi. Úc Linh hừ một tiếng, đạp cho anh một đạp trong chăn, chỉ trích lúc anh ở mộ tu La, cái thái độ lúc mở ra quan tài đá thứ ba kia.

Hề Từ nghe xong, không kìm được xấu hổ, nói dịu dàng, ‘Rất xin lỗi, lúc đó không khống chế được tính tình, hơn nữa em vẫn không chịu nhìn thẳng vào mặt anh, vì thế….”

Vì thế chuyện này còn để chính cô tự đâm đầu vào sao?

Úc Linh lại đạp cho anh một đạp, lại bị xoay người đè lên, hơi thở nhanh chóng thay đổi, cả người như bị bốc cháy vậy.

Ngay vào lúc không khống chế nổi ấy, Úc Linh sáng suốt đẩy anh ra, miệng thì kêu lên, “Không được, sáng sớm mai em còn có rất nhiều chuyện phải làm đó”

Anh ngậm thùy tai cô, giọng khàn khàn, ‘Không sao, cho dù em có ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên tận ngọn tre thì cũng không có ai nói gì em đâu, chuyện khác cứ giao cho anh…”

Úc Linh không muốn nghe lời ngon ngọt của anh, nhưng không chịu nổi người cứ mềm nhũn như bún, bị anh làm đủ mọi thứ trong chăn, đùa nghịch đến mức tư thế cảm thấy xấu hổ, gió thổi mạnh qua cửa sổ, đi qua căn phòng có tiếng thở dốc ồ ồ.

Đã hơn một tháng không gặp, anh đặc biệt rất nhiệt tình, khiến cô ăn không trôi. Sau hai tiếng, cuối cùng mới trở lại bình thường.

Cô thở hồng hộc ghé nằm lên người anh, nằm trong chăn ấm, bất giác thấy buồn ngủ, nhưng vẫn nhớ tới cái hộp đen đó rốt cuộc là có thứ gì, ngáp một cái, để cho mình tỉnh táo chút.

“Là một loại thánh dược có tác dụng chữa thương tuyệt tốt với loài yêu, nghe nói thứ này vào ngàn năm trước, tìm được rất dễ. Tiếc là do khí trời đất dần suy kiệt, mãi gần trăm năm qua, hiện giờ cũng không thấy tăm tích đâu, anh nghi là…”

Nghi cái gì? Úc Linh cũng định hỏi, tiếc là mi mắt nặng trịch không nhấc lên nổi, cứ vậy mà ngủ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.