Người Bị Ta Chôn Sống Kia

Chương 20




Editor: Zombie cưỡi Lợn
【 Tuần thứ mười · thứ năm · thêm 】

Nhóm của Lăng Thần Nam không dùng cơm cùng phạm nhân, phạm nhân còn phải điểm danh trước khi ăn cơm nữa, đó là nội quy trong tù, Lục Bách Chu dẫn anh đi ra ngoài, nói: “Đừng có nhìn nữa, không nỡ như thế sao? Hay là theo anh làm công việc này đi, học trưởng cho cậu đi cửa sau.”

Lăng Thần Nam liếc y một cái, im lặng không nói mà đuổi theo. Lục Bách Chu dẫn anh quay trở lại khúc rẽ quen thuộc, đi qua vài cái hành lang, xuống lầu, rồi đến phòng làm việc của mình lấy đồ —— phòng làm việc không có song sắt, bố trí đơn giản, một chiếc bàn làm việc cộng thêm mấy chiếc ghế dài, trên tủ sách đặt một cái loa be bé.

Lục Bách Chu về vừa đúng giữa trưa, trở lại văn phòng liền không giữ hình tượng mà ngồi co ro bên bàn uống nước, nói: “Buổi chiều cậu còn công việc gì không? Đợi lát nữa hai ta ra ngoài ăn cơm một bữa? Anh mời, từ năm mươi trở xuống cứ tùy ý ăn!”

Lăng Thần Nam không để ý tới lời y lắm mà gật gật đầu: “Tùy tiện ăn chút gì đó, buổi chiều quay về phòng khám.”

Lục Bách Chu liền đứng dậy, xoay xoay cánh tay và bả vai, nói: “Đi thôi đi thôi, buổi chiều anh cũng có việc.”

Vì vậy hai người mặc âu phục giày da ngồi trên một băng ghế gỗ đơn sơ của một quán cơm nhỏ.

Gọi một phần sườn chiên tỏi, một phần thịt bò hầm khoai tây, một phần gỏi thịt chua và một phần canh xương hầm củ cải, hai người đều ăn sáng vào hơn sáu giờ, lúc này đã sớm đói bụng, cùng cởi nút áo vest mà vùi đầu ăn.

Lúc ăn đến chén cơm thứ hai, Lục Bách Chu mới phát giác mà dừng lại, hỏi: “Cậu với cái người kia sao rồi? Chuyện cậu muốn tìm hiểu ấy.”

Lăng Thần Nam một tay đặt trên đầu gối, một tay bưng bát húp canh, mơ hồ không rõ mà ừm một tiếng.

Lục Bách Chu: “Sao, khúc mắc giải quyết hết chưa?”

Lăng Thần Nam suy nghĩ một chút, nói: “Cũng tạm.”

Không bàn đến những cái khác, ít nhất anh đã biết Thẩm Dần Xuyên là người thật, cũng thật sự là bạn trai cũ của Bạch Thịnh.

Lục Bách Chu đứng dậy, tự múc cho mình một chén canh củ cải, múc thêm một đống ớt bỏ vào rồi mới về chỗ ngồi xuống, nói: “Chẳng phải anh hai đã nói với cậu…”

Lăng Thần Nam nhướng mày: “Ai chứ?”

Lục Bách Chu đổi giọng: “Chẳng phải anh đã nói với cậu…”

Lăng Thần Nam: “…”

Lục Bách Chu: “Bệnh nhân kia của cậu, thông qua tiếp xúc ngắn ngủi… anh cảm thấy cậu ta có hơi ỷ lại vào cậu quá đó, giống như chó con vậy, luôn vây quanh cậu.”

Lăng Thần Nam lạnh mặt: “Anh mới gặp cậu ấy ba mươi giây, con mắt nào nhìn ra?”

Lục Bách Chu cười híp mắt: “Thì tại đó là người mà học đệ cậu quan tâm, chứ bình thường anh chỉ cần ba giây.”

Lăng Thần Nam tỏ vẻ không còn gì để nói —— tuy học trưởng cà lơ phất phơ nhưng đúng thật là chuyên nghiệp và giỏi giang.

Lăng Thần Nam hỏi: “Lúc bắt đầu tại sao anh lại nghĩ đến công việc này? Hồi còn nghiên cứu, phương hướng của anh cũng không phải là về tâm lý tội phạm.”

“Ha ha, đây không phải là ‘nơi nào tổ quốc cần tôi tôi liền đến, góp một viên gạch cho chủ nghĩa xã hội’ đâu.” Cười hai tiếng, Lục Bách Chu chợt nghiêm túc: “Nói như thế nào đây, anh luôn cảm thấy, công việc mà, làm ở đâu cũng là làm, nội dung cụ thể đều giống nhau, cho nên chủ yếu chọn sự nghiệp nào lớn, tỷ như cậu muốn quét rác, mà quét rác trong hang so với quét đường thì có giác ngộ hơn được chút nào không? Con người anh tâm nhãn nhỏ lắm, cũng thiển cận, biết rõ mình công tác hiệu quả trong công việc nào, anh mới tiếp tục kiên trì.”

Lăng Thần Nam gật gật đầu: “Bình thường, trong công việc này chắc rất có cảm giác thành công đi.”

Lục Bách Chu nói: “Cũng không hẳn, có lúc cũng không thể làm gì, sao, có hứng thú thật à?”

Lăng Thần Nam không tỏ ý kiến, chợt nghĩ đến một cái chuyện khác: “Ngược lại là học trưởng anh đó, chẳng phải hồi trước anh theo thầy Tôn một quãng thời gian sao? Sao không tiếp tục lĩnh vực nghiên cứu đó?”

Lục Bách Chu nói: “Anh không có bao nhiêu hứng thú với lý luận học thuật, mười năm hai mươi năm chỉ làm nghiên cứu thì.. chịu không nổi.”

Lăng Thần Nam trầm mặc chốc lát, nói: “Học trưởng, chướng ngại phân liệt tính cách và tinh thần là sở trường của anh, vậy đa nhân cách thì sao? Anh có ca bệnh lâm sàng nào chưa?”

Lục Bách Chu lắc đầu: “Tỉ lệ rất thấp… nói là rất thấp, nhưng kỳ thực bây giờ cũng không hiếm như vậy, có điều, đa số là phụ nữ.” Y nói thẳng: “Làm sao, là tên bên trong, hay tên bên ngoài?”

Lăng Thần Nam muốn xù lông: “Anh biết em nói tới ai mà!”

Lục Bách Chu ghét bỏ nói: “Nhìn cái mặt mất bình tĩnh ngu xuẩn của cậu kìa, có thể tôn trọng độ nhạy cảm trong nghề nghiệp của anh một chút không?” Y thở dài, nói: “Chúng ta đi bước đầu để xác định một chút đi, khuyết thiếu cảm giác đối với cảnh vật xung quanh, chú ý phương diện chật hẹp hoặc lựa chọn.”

Lăng Thần Nam nhớ lại một chút, nói: “Phải.”

Lục Bách Chu nói tiếp: “Tự phân biệt thân phận, mất cảm giác thống nhất bản thân.”

Lăng Thần Nam nói: “Phải.”

Lục Bách Chu: “Không có bệnh trạng ảo giác hay vọng tưởng.”

Lăng Thần Nam do dự: “Ừm… Điều này không đúng, giấc ngủ có chướng ngại, ý thức hay hoảng hốt, có dấu hiệu ảo tưởng nhưng không phải ngay từ đầu đã phát sinh vọng tưởng, mà là sau khi bị kích thích. Còn gì nữa nhỉ? Tư duy rạn nứt, ngôn ngữ không liền mạch là thỉnh thoảng chứ không phải lúc nào cũng như vậy, à, còn có chút chứng bệnh vọng tưởng bị hại, không có cảm giác an toàn, luôn cảm thấy bị giám thị và theo dõi.”

Lục Bách Chu cũng trầm tư: “Nghe có hơi loạn, không đúng lắm. Mấy cái cậu nói khúc sau đều là bệnh trạng của tinh thần phân liệt, vẫn khác với bản chất của đa nhân cách, ừm… Như vầy đi, nói miệng không xác định được điều gì, không bằng cậu cho anh gặp mặt cậu ta một lần nữa.”

Lăng Thần Nam giả ngu: “Gặp ai?”

Lục Bách Chu: “…”

Lăng Thần Nam nói: “Em chỉ đơn thuần thảo luận với anh chút vấn đề học thuật thôi mà, chỉ là một giả thiết.”

Lục Bách Chu không để ý tới anh, gọi nhân viên phục vụ ra tính tiền.

Trước khi tạm biệt, y đứng trước quán cửa cơm mà đốt thuốc, bổ sung: “Bất kể là loại nào trong hai loại kia, đều có nguy hiểm đối với bản thân bệnh nhân và người xung quanh, chuyện quan trọng không phải chuyện không thể chẩn đoán xác thực, anh tin vào năng lực của cậu, mà chuyện này cần phải dùng phương pháp ‘tấn công’, muốn trị tận gốc bệnh đa nhân cách cần ít nhất mấy năm, nếu không thể nhanh chóng tìm ra nhân cách hạt nhân, đồng thời đoán ra tính cách tương tự của những nhân cách khác để tiến hành hợp chỉnh, thì bệnh trạng phân liệt sợ là sẽ ngày một nặng thêm.”

Lăng Thần Nam mặt không đổi sắc mà nhìn y: “Nhân cách hạt nhân không phải là nhân cách chủ?”

Lục Bách Chu nói: “Cậu xem, đã nói trên phương diện này hỏa hầu của cậu chưa đủ đâu, nhân cách hạt nhân là nhân cách quen biết tất cả mọi nhân cách khác bên trong cơ thể, nhân cách mà cậu biết kia có biết đến sự tồn tại của các nhân cách khác không? Không biết, thì làm sao có thể tự giúp mình?” Y nói tiếp: “Anh biết, đã xây dựng được cảm giác tin tưởng mà muốn chuyển bệnh nhân đi để đạt được thành quả trị liệu tốt hơn sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng đây không phải vì cậu, mà tất cả đều là vì bệnh nhân.”

Lăng Thần Nam nói: “Chuyển cho ai, anh sao?”

Lục Bách Chu nhún vai: “Anh chỉ nhắc nhở cậu chút thôi.”

Tâm Lăng Thần Nam hơi chùng xuống, anh cũng biết đối phương có ý tốt, vì vậy cười một cái, nói: “Biết mà học trưởng, anh trở về đi, em đi trước.”

Không ngờ Lục Bách Chu bỗng run lập cập, lầm bầm: “Cười cái gì mà cười, mắc gớm, làm anh sợ muốn chết.” Sau đó quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.