Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 32: Bồi dưỡng tình cảm




Edit : huyền trân 205

"Khởi bẩm bệ hạ, Thất vương gia cao quý tuấn tú như thế, thực lực lại hơn đời, tiểu nữ đã sớm ái mộ không thôi. Chỉ là trong lòng hiểu được Thất vương gia và tiểu nữ, cho dù là thân phận hay địa vị, đều cách biệt một trời, nên không dám trèo cao."

"Ha hả, thì ra là thế." Thiên Thịnh Đế dường như rất có hứng thú tò mò đối với người trẻ tuổi, "Phi Bạch, khổ tâm này của nàng, ngươi thấy thế nào?"

Nàng thổi phồng Vương Gia ti tiện lên cao như vậy, lại hạ mình xuống thấp, cuối cùng hắn cũng vừa lòng chứ.

Không phải chỉ là phun mấy ngụm nước miếng trên tay hắn thôi sao, có cần nhỏ mọn, giày vò nàng như vậy không!

Đồ Vương Gia ti tiện lòng dạ hẹp hòi lời nói ác độc!

Đối diện với thiếu nữ ngoài mặt cười lấy lòng, dáng vẻ nịnh nọt và cung kính, nàng vốn cho là chính mình che dấu rất tốt. Nhưng không biết trong đôi mắt sáng ngời kia lại hiện ra sự quật cường và không chịu phục rất rõ ràng.

Ninh Khanh Khanh có một loại dự cảm không tốt, trên thực tế kể từ khi nàng gặp vị Vương Gia ti tiện này, dự cảm không tốt luôn xoay quanh trong lòng nàng .

Phượng Phi Bạch ở trong ánh mắt cảnh giác của nàng, đôi mắt thanh tú nheo nheo, hàm răng trắng lóa ló ra từ làn môi đỏ, đặc biệt tỏa sáng dưới ánh mặt trời, làm cho người ta muốn phát điên

"Vốn Bổn vương còn muốn cân nhắc đến sự ái mộ của ngươi một phen, nhưng ngươi đã cảm thấy mình trèo cao không nổi, vậy Bổn vương cũng không miễn cưỡng."

Ninh Khanh Khanh không tin hắn buông tha cho mình như vậy, quả nhiên, câu kế tiếp mới là đả kích trầm trọng.

"Nhưng mà đối với tình cảm của ngươi, Bổn vương cũng không đành lòng cô phụ. Vì để sau này ngươi không vì tương tư mà càng thêm khó kiềm chế, ngươi đến trong Vương phủ làm nha hoàn đi."

"Cái gì, nha hoàn?"

Ninh Khanh Khanh hận không thể khoét lỗ tai của mình, xem một chút có phải là nghe lầm hay không!

"Đừng kích động như thế, Bổn vương luôn là người rất biết quan tâm vậy. Chỉ là vào phủ mà thôi, khắc chế một chút." Phượng Phi Bạch lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mở miệng nói.

Làm nha hoàn nàng kích động cái mốc! Rõ ràng là nàng không tình nguyện được không?

Tên Vương Gia ti tiện này có biết xấu hổ hay không, hắn căn bản là không có mắt!

Đến bây giờ Ninh Khanh Khanh mới rõ ràng, chính mình không cẩn thận chọc tới vị này. Không chỉ tự kỷ, ăn nói độc địa, lòng dạ hẹp hòi, còn vô sỉ, không biết xấu hổ, đủ loại kết hợp, quả thực là vô địch thiên hạ !

Nhìn một cái hắn lại đang nhấc nhấc đánh giá mặt dây chuyền kia, Ninh Khanh Khanh dứt khoát làm ngơ nhắm mắt lại, nói với giọng bi tráng như kẻ nhảy sông, "Đa tạ Vương gia!"

Chỉ mình nàng thấy chính mình thật bi thương, người khác nghe qua thì lại không nghĩ như vậy, chỉ cho là nàng quá vui trở nên khác thường, thầm nghĩ trong lòng quả thật Lâm đại tiểu thư ái mộ Thất vương gia, yêu đến mức nguyện ý làm nô tỳ!

Thiên Thịnh Đế vốn là muốn gả Ninh Khanh Khanh cho Phượng Phi Bạch, cục diện trước mắt lại biến thành Ninh Khanh Khanh làm nha hoàn Phượng Phi Bạch, trước đây hắn nói với Lâm đại nhân là chỉ hôn.

Nhưng rồi ngài lại suy nghĩ một chút. Mặc dù trước đây biểu hiện Ninh Khanh Khanh thô lỗ, sau lại nói là dồn hết tâm trí hấp dẫn Phi Bạch, nhưng mà nàng chỉ ở thôn trang, đích thực cần bồi bổ thêm quy củ. Trước tiên cứ cho nàng làm nha hoàn bên cạnh Phi Bạch để học tập.

Hơn nữa. . . Về cái lời nguyền kia , Thiên Thịnh Đế nghĩ thầm, nói không chừng quanh co khúc khuỷu lại chỉ là chuyện vụn vặt, trước đi vương phủ bồi dưỡng tình cảm, sau đó ban hôn, có lẽ có thể tránh được lời nguyền.

Vì vậy Thiên Thịnh Đế cũng đồng ý đề nghị của Phượng Phi Bạch.

Thiên Thịnh Đế đã mở miệng đồng ý, người khác đương nhiên cũng không có dị nghị.



Edit : Angelina Yang

Chỉ có Lâm Bất Vi thoáng có hơi lo lắng. Nếu Lâm Khinh Khinh không bị chỉ hôn, liệu bệ hạ có thể lại nghĩ đến Lâm Dong Dong hay không. Đợi lát nữa sau khi trở về, hắn có lẽ phải dặn dò thật tốt, để cho Lâm Khinh Khinh cần phải chiếm đoạt được trái tim Thất vương gia.

Tất cả mọi thứ tiếp theo trên yến hội , Ninh Khanh Khanh đã không có tâm tư đi quan tâm. Ở trong đầu óc đều là nha hoàn, nha hoàn, với lại gương mặt đáng ghét kia của Phượng Phi Bạch. Mãi đến khi cung nhân tới thúc giục nàng, nàng mới phát hiện, yến hội đã tan rồi.

Người của Lâm gia cũng đã đi rồi, vậy mà cũng không có hô nàng một tiếng. Nhưng mà nàng cũng không sao cả , dù sao không có tình cảm gì, thì cũng không có chờ mong.

Chỉ là cái tên Phượng Phi Bạch kia, lại chạy đi đâu?

Ninh Khanh Khanh hỏi cung nhân, cung nhân lập tức liền dùng ánh mắt "Lâm tiểu thư quả nhiên thật thích Thất vương gia, vừa mới không phát hiện Thất vương gia liền không chịu được" mà nhìn nàng. Xem ra đến lúc Ninh Khanh Khanh đều hận không thể móc mắt của hắn thì cung nhân kia mới vội vàng đáp:

"Lâm đại tiểu thư, bệ hạ vừa rồi triệu Thất vương gia đến Ngự Thư Phòng."

Đến Ngự Thư Phòng ? Việc này coi như xong, dù sao cũng đợi đến lúc phải đi Thất vương phủ làm . . . Nha hoàn. Đến lúc đó rồi hãy nói sau cũng thế cả thôi.

Ninh Khanh Khanh dựa theo trí nhớ đi đến chỗ dừng xe ngựa. Lúc này người đã đi rất nhiều rồi, xe ngựa cũng không còn mấy. Đối với phương hướng thì nàng xác định rất chuẩn, nhưng mà nhìn hai lượt rồi trăm phần trăm xác định, xe ngựa của nàng ngừng ở chỗ này đã không thấy .

Nhưng mà điều này cũng không khó đoán.

Lúc ở trên yến hội nàng khiến cho Lâm Dong Dong trưng ra dáng vẻ cực xấu. Khi ấy Lâm Dong Dong đã hận không thể nhào đến cắn nàng. Mà lúc đi vốn chính là dùng xe ngựa của Lâm gia , vậy nàng ta sử dụng nó làm khó dễ nàng, như thế rất bình thường.

Nhìn sang hai bên, Ninh Khanh Khanh tính toán nhìn xem có chiếc xe ngựa nào sắp sửa đi ra ngoài, nàng thuận tiện liền đi nhờ xe.

"Lâm đại tiểu thư."

Có âm thanh dịu dàng như tơ liễu truyền đến từ bên cạnh phía sau, Ninh Khanh Khanh quay đầu lại . Bóng dáng mặc áo xanh da trời quay lưng về ánh mặt trời, đang chậm rãi bước về hướng nàng . Trên gương mặt thanh tú kia, hiện rõ sự thư thái vui vẻ, bước đi nhanh nhẹn như làn gió thổi đến, rạng rỡ ngời ngời.

"Là ngươi?" Đó là thiếu niên ở trên yến hội có nụ cười rất ấm áp đối với nàng.

"Đúng là tại hạ." Thiếu niên mỉm cười, vừa đi tới nàng mà nói: "Vừa rồi lúc đi tới , thấy Lâm đại tiểu thư ở chỗ này rất lâu. Không biết là không phải có chuyện gì khó xử?"

Có loại người mà ngươi vừa nhìn thấy, sẽ sinh ra thiện cảm.

Thiếu niên trước mắt này chính là như vậy. Mặc dù câu hỏi của hắn có hơi đường đột một chút, nhưng mà Ninh Khanh Khanh nghe lại mà cảm giác được vô cùng thoải mái,

"Xác thật có điểm khó xử, xe ngựa của ta không thấy đâu cả. Đang định chờ đợi ở chỗ này, thử xem có người nào muốn xuất cung hay không, rồi đi nhờ xe."

Đi nhờ xe? Thiếu niên tựa hồ cảm giác được từ này rất thú vị "Lâm đại tiểu thư phải chăng là cũng tính toán xuất cung? Ta đang muốn đi ra ngoài. Nếu như là không chê, có khả năng đi cùng ta vậy."

"Tại sao phải ghét bỏ? Đó là không thể tốt hơn nha." Ninh Khanh Khanh cười một tiếng, đi theo thiếu niên tới trước một chiếc xe ngựa, gia nhân đứng chờ liền nói: "Triệt hoàng tử, xe ngựa đã chuẩn bị tốt ."

"Tốt." Thiếu niên gật đầu, mời Ninh Khanh Khanh lên xe trước, lúc này mới bước tiếp theo.

Xe ngựa rất rộng rãi, trang trí rất đơn giản, không xa hoa quá phận , cũng không đơn sơ quá đáng. Cũng tựa như thiếu niên này , khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.

Ninh Khanh Khanh nhớ ra ngồi trên xe ngựa người ta, mà còn không biết đối phương là ai. Nàng bèn dò hỏi: "Hôm nay ở trên yến hội, ta thấy ngài ngồi ở bên cạnh tiện .... Thất Vương gia, không biết ngài là?"

Thiếu niên có hơi ngước mắt, nhìn thấy Ninh Khanh Khanh mặt mày đầy vẻ tò mò, "Ta gọi là Vân Triệt."

Ninh Khanh Khanh kinh ngạc "Mới rồi người kia rõ ràng gọi ngài là hoàng tử. Làm thế nào lại có họ Vân?" Vì hoàng tộc Thiên Thịnh mang họ Phượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.