Xuân Nguyệt, khi nàng bị Nhạc Nhạc áp trụ thì mừng đến phát run lên, khóe miệng nhếch lên hé lộ xuân tình, nàng rên lên yêu kiều, kịch liệt uốn éo thân thể, trong miệng ú ớ nói không nên lời, tham lam mút lấy đôi môi Nhạc Nhạc, hai thân thể quấn lấy nhau cọ sát liên miên, cho đến khi Nhạc Nhạc tiến vào thân thể nàng Xuân Nguyệt mới chịu buông đôi môi Nhạc Nhạc ra, thống khổ rên lên một tiếng kiều mỵ. Nhạc Nhạc biết nàng là xử nữ nên hơi nhẫn nại một chút, để cho nàng thích ứng với tiểu bảo bối, một cỗ chân khí quen thuộc truyền vào trong cơ thể Nhạc Nhạc, tại hạ đan điền vận chuyển một vòng chu thiên, lại từ từ tăng lên, tiến nhập thượng đan điền. Nguyên âm xử nữ cường đại như dòng suối chảy nhỏ giọt, càng tụ càng nhiều, ở thượng hạ đan điền liên tục vận hồi. Nhạc Nhạc trong lòng mừng thầm, đưa chân khí tích tụ đã lâu rải khắp tứ chi bách hài, kỳ kinh bát mạch, nhưng những tia chân khí kia đi không bao xa thì bị một cỗ lực lượng kì dị bắn ngược trở về Đan Điền.
Nhạc Nhạc lại thử mấy lần vẫn không thể giải khai cấm chế, đoán rằng nguyên nhân có thể là do chân khí quá ít, sau đó quyết định hút lấy càng nhiều Nguyên Âm để thử. Phía dưới Xuân Nguyệt đã thích ứng, xuân dục đã động thở gấp từng hồi, Nhạc Nhạc chậm rãi nhấp mấy cái, khoái cảm tăng lên hàng trăm lần đê mê không thể tả, thiếu chút nữa khiến hắn đánh mất lý trý, hít một hơi thật mạnh, mặc niệm bí pháp, bảo trì Ngự Nữ Tâm Kinh tiếp tục vận hành. Xuân Nguyệt lần đầu trải nghiệm cảm giác ngọt ngào sung sướng, lại đang dưới tác dụng kích thích tuyệt diệu của xuân dược, mãnh liệt vò đầu, mái tóc đen dài xõa rối tung bay, hấp dẫn mấy mỹ nữ lõa thể khác.
Xuân Nguyệt đã tiết thân nhiều lần vẫn quấn quít không rời, như bạch tuộc ôm lấy hắn. Nhạc Nhạc cười khổ, mới trải qua chuyện phòng the lần đầu, sao có thể hút lấy nguyên âm của nàng nữa, thầm nghĩ đem nàng mau mau thu phục, rồi lại hút lấy nguyên âm chi khí từ nữ nhân khác. Nhớ lại bí kỹ "Chấn Động Vân", cho nên thử điều dụng chân khí ở thượng hạ đan điền ở phạm vi cực nhỏ, dị biến phát sinh, bảo bối trong cơ thể nàng đột nhiên xoay tròn mười mấy vòng, vắt thành hình dáng sợi dây thừng, Xuân Nguyệt giống như cá dưới biển sâu không thể hít thở, mở to đôi mắt đẹp, bộ ngực trắng sữa cao cao nhô lên, khoái cảm siêu cường liệt khiến nàng đầu óc trống rỗng. Nhạc Nhạc cũng giật mình, cho tới bây giờ chưa xuất hiện qua tình huống này, vội vàng thu chiêu, bảo bối lại xoay tròn mười mấy vòng như cuồng long, khôi phục lại bình thường, Xuân Nguyệt hét lên một tiếng bất tỉnh nhân sự, trong cơ thể ào ạt trào ra một dòng suối nguyên âm chi dịch tinh khiết.
Nhạc Nhạc bằng một chiêu này tránh được một kiếp. Một chiêu này chính là tuyệt thuật cuối cùng trong Ngự Nữ Tâm Kinh – Cuồng Long Toàn Chuyển. Nhạc Nhạc quan sát vẻ mặt Xuân Nguyệt, rõ ràng là dấu hiệu cao trào cực độ mới xuất hiện, cũng không thấy chỗ nào bất ổn, lúc này mới yên tâm đem toàn bộ Nguyên Âm nàng tiết ra hấp thu sạch sẽ. Vừa xoay người đem một mỹ nữ áp lại, cư nhiên là Đông Nguyệt, Nhạc Nhạc dục hỏa công tâm cũng không cần để ý nhiều như vaajym động thân đâm vào.
Nhạc Nhạc "sát" đến thiên hôn địa ám – dương quang ảm đạm! Không biết ngự nữ bao nhiêu. Nhạc Nhạc đem Nguyên Âm vừa hấp thu chuyển hóa thành chân khí, phá tan cấm chế trên người, hai luồng chân khí mới cũ hội tụ cùng nhau, tựa như con ngựa hoang vừa mới lấy lại được lực lượng vui sướng chồm lên chạy khắp kinh mạch thông suốt. Nhạc Nhạc chỉ số tự tin tăng lên hắn, thầm vận chân khí, rõ ràng đã tăng lên hai thành. Nhạc Nhạc sợ hãi than "Trời ạ, ta đã làm gì? Chân khí tại sao tăng trưởng nhanh như vậy chứ? Vài ngày trước mới đột phá đại quan tầng thứ bảy, công lực tiến triển rất chậm, gần như không tiến bộ, ngắn ngủi có mấy ngày, làm sao lại tăng lên hai thành công lực. Chẳng lẽ?..."
Hắn đột nhiên cảm thấy thật yên tĩnh, chỉ có nghe thấy thanh âm tim đập thình thịch của mình. Nhạc Nhạc chậm rãi quay đầu lại, mấy thân thể quay cuồng nỉ non đầy phòng kia, đều đã an tường ngủ ngon, khóe miệng nhếch lên mỉm cười thỏa mãn, thân thể mỏi mệt không nhúc nhích, đường cong tuyệt đẹp không chút keo kiệt phơi bày trong không khí, một, hai người, ba người,.. mười tám,..Ơ? làm sao lại ít đi một?
Nhạc Nhạc cố nén tâm tình kích động, ánh mắt từ hướng xuống thân thể phía dưới, mỹ phụ thành thục trắng nõn thân thể trần như nhộng, "Cung Minh Nguyệt?" Nhạc Nhạc không nhịn được kêu lên, may mà nàng mệt nhọc quá độ, bất quá thân thể lười biếng rũ xuống như cành liễ, lại ngủ thiếp đi, Nhạc Nhạc âm thầm kêu khổ "Quần lý huynh đệ muốn ta chỉ thượng xử nữ, không đụng thiếu phụ, lần này lại gây họa, huống chi nàng lại là nữ nhân của sư phụ, hơn nữa ngay cả con gái người ta – Như Mộng cũng xơi rồi. Trời ạ! Đầu của ta thật to, đúng là đau đầu, phải chạy thôi, chạy thật xa, nếu giải thích không rõ, bằng võ công của ta hiện tại sợ rằng còn không phải là đối thủ của nàng, oa, tiểu huynh đệ còn đang trong cơ thể nàng, lần này không có dùng "hư tinh luyện hóa thuật", nếu mang hài tử của ta vậy thì càng nhức đầu rồi!""
Nhạc Nhạc rối rít mặc quần áo, vừa liếc mắc quét qua chúng nữ còn đang ngủ say, lẩm bẩm: "Lần này tuy là xuân dược khiêu khích, nhưng dù sao cũng là t a đoạt lấy thân thể các nàng, hơn nữa cũng vì tác dụng của xuân dược mà các nàng sẽ vĩnh viễn nhớ tối nay, hi vọng các nàng cân nhắc rõ ràng, nếu quyết định muốn cả đời theo ta thì hãy tới tìm ta". Lời còn chưa dứt, linh giác nhạy bén đã cảm ứng được một ánh mắt âm tàn sắc bén quét về phía hắn, Nhạc Nhạc khom lưng nhặt lên một thanh kiếm, quát "Kẻ nào ngoài cửa sổ?"
"Muốn mạng nhà ngươi, ha ha ha! Lại bị kẻ khác chiếm tiện nghi, lão thiên!.. ngươi vì sao bất công như thế? ta không phục!.. ta không phục!.. Lục Vô Nhật ta hai lần dụng dược đều bị người khác cướp đi chỗ tốt, người nào đoạt ta giết người đó, ha ha ha!"
Một mảng gạch tường giống như bùn, bị một trận hắc phong tanh hôi rạch nát, vỡ thành từng mảnh nhỏ như viên bi, như mũi tên bắn về phía mọi người trong phòng. Nhạc Nhạc cấp tốc điều hộ thể chân khí, bao bọc chúng nữ vẫn còn đang ngủ say, cương khí màu phấn hồng nhàn nhạt xạ hương, càng tôn lên nét ửng đỏ hoa đào của mấy mỹ nữ, lồng khí một trận rung động méo mó, đón nhận công kích toàn bộ số đá vụn, cũng không mãnh liệt như tưởng tượng. Nhạc Nhạc thầm nghĩ "đích thị là Lục Vô Nhật ban ngày bị thương rất nặng, hiện tại hắn nhiều nhất khôi phục được sáu thành công lực, hoàn hảo hoàn hảo, nếu không thật đúng là bảo vệ không nổi mấy nữ nhân lõa lồ này."
Mấy nàng bên trong lồng khí phấn hồng, bị chấn động chói tai thức tỉnh, nhìn thấy thân thể mình trần truồng, thi nhau thét lên inh ỏi. Hắc phong qua đi, bụi mù tán loạn, khuôn mặt u ám của Lục Vô Nhật như cô linh hiện ra trong bóng tối, quét mắt nhìn mấy thân thể nóng bỏng bên trong lồng khí, đáng tiếc bị lồng khí của Nhạc Nhạc ngăn trở, nhãn lực không cách nào xuyên qua được.
Chư nữ hỗn loạn, trải qua điều tiết ngắn ngủi khôi phục lại bình tĩnh, ít nhất ngoài mặt cũng là như thế, đồng loạt lúi húi tìm y phục, thỉnh thoảng quét ánh mắt liếc nhìn Nhạc Nhạc, mấy cô gái nhìn trộm Cung Minh Nguyệt lại nhiều hơn, các nàng thực sự vì Nhạc Nhạc mà lo lắng. Các nàng sau khi tỉnh dậy thực ra nhớ rất rõ, đêm qua điên cuồng, đêm qua ngọt ngào, mọi cảm quan bị kích thích, khiến các nàng quên mất e thẹn thiếu nữ, đặc biệt là Nhạc Nhạc tuyệt tuấn trước mặt, lại càng đem tất cả cố kỵ vứt bỏ, lúc này cũng đã đem trái tim đặt lên người hắn.
Cung Minh Nguyệt đầu tiên là bối rối không kịp mặc y phục, quần áo bất đắc dĩ rải tán loạn khắp nền nhà, đành phải đoạt của người khác, hiển nhiên là không vừa vặn, hai vú căng phồng như muốn phá áo chui ra, nàng không quản được mấy thứ kia, nội tâm rối bời. Cũng không dám nhìn Nhạc Nhạc, hơn mười năm cừu hận, hơn mười năm cuộc sống cấm dục khiến nàng quên đi niềm vui thú của nữ nhân, hạnh phúc đột ngột khiến nàng có chút bối rối, đặc biệt nhớ lại cái cảnh nằm phía dưới Nhạc Nhạc điên cuồng uốn éo lại càng thêm xấu hổ. Quả thực không ngóc đầu lên được.
Cung Như Mộng dựa vào bên cạnh mẹ, ánh mắt say đắm chan chứa yêu thương ngắm nhìn Nhạc Nhạc, lại mê mang quay sang nhìn mẫu thân, không nói một lời, mân mê chéo áo muốn đem cái bụng lõa lồ trắng nõn che kín.
Nhạc Nhạc dụng tâm cảm ứng được tâm tư bình thản của chư nữ, không khí chung quanh mang theo những tia ngượng ngùng nhàn nhạt, không có sự bất mãn bất an hay là hận ý, nhìn thoáng qua mười tám bông liễu mới khai hoa, ngay cả đứng vững cũng khó khăn, đừng nói đến chuyện chiến đấu, mà Cung Minh Nguyệt còn ngượng ngùng không chịu ngẩng đầu.
Lục Vô Nhật đứng trong viện hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, rít lên một tiếng, một đạo chưởng phong hùng hậu phách tới, chưởng phong chưa tới mà tinh phong đã tới trước xộc thẳng vào mặt. Nhạc Nhạc than nhỏ, mũi chân chạm đất bay lên không ba trượng, một đạo kiếm khí phấn hồng trảm phá hắc vụ, lúc rơi xuống đất điều động hộ thể chân khí tiện tay huy xuất một bức tường đỏ rắc chắc ngăn cản thế công của độc vụ chướng khí, tiêu sái tự nhiên, hạ bút thành chương. Thấy vậy chư nữ trong phòng đôi mắt đẹp không khỏi đăm đăm, mấy thiếu nữ tính tình hoạt bát hươ hươ song chưởng, bị Cung Minh Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn, lúc này mới lấy lại an tĩnh.
Lục Vô Nhật ngạc nhiên đánh giá tuấn mỹ tiểu tử trước mặt, mới gặp đêm trước vẫn cái bộ dáng uể oải bất chấn, toàn thân không một chút chân khí, mấy canh giờ không thấy, lại tiện tay sử ra chiêu số chân khí ngoại tụ tán đi công kích của hắn. Một thân công phu này so với Chung Nhược Tuyết e rằng chỉ hơn chứ không có kém, đặc biệt là cái khí độ hiên ngang coi thường thiên hạ vạn vật này lại càng cao quý, tùy tiện đứng một chỗ lại tựa như dung nhập vào cảnh vật sau lưng, mặc dù so với cảnh giới "Nhân Thiên Hợp Nhất" còn một đoạn khoảng cách, nhưng đến được cảnh giới như này, thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lục Vô Nhật công lực chỉ khôi phục được sáu thành, lại nhớ bị Sở Hồng Vũ đả thương, nhất thời không dám khinh địch, cẩn thận hỏi:
"Ngươi là người phương nào, mau mau xưng tên?"
Nhạc Nhạc hướng hắn cười tà một tiếng:
"Lấy mạng ngươi trước đã!"
Lục Vô Nhật nghe hắn châm biếm nhại nguyên lại lời lão nói, lửa giận ngút trời, hắc vụ quanh người điên cuồng quay cuồng gầm thét, con ngươi ám hôi lộ ra âm hàn sát khí, Nhạc Nhạc được chứng kiến thân pháp quỷ dị của hắn, cũng đã kiến thức kỳ chiêu viễn trình Khô Lâu của lão, nhớ tới cổ ngữ "tiên hạ thủ vi cường!" Lời chưa dứt đã âm thầm thúc dục chân khí nghiêm mật bảo vệ toàn thân, phòng ngự khói độc, vận khởi Hoa Gian Vũ Bộ đánh về phía khô lâu diện cụ
Thấy bộ pháp kỳ diệu của Nhạc Nhạc, hắn hơi ngẩn ra, hắc bào sau lưng vặn vẹo, vận khởi Du Hồn Bộ, bộ pháp hai người cực kỳ nhanh, như hai tia chớp xuyên qua kiếm khí chưởng phong bên trong, Nhạc Nhạc võ công từ khi tiến nhập đệ thất tầng còn chưa có chân chính động thủ qua, Lục Vô Nhật bị thương công lực so với hắn cũng một tám một mười, bất quá lấy ra luyện thủ là thích hợp nhất.
Màu sắc chân khí hai người cũng phi thường đặc thù, chiêu số hoa lệ, cương khí tán loạn bay đầy trời kích khởi hàn nha tê mình, còn chưa kịp bay khỏi sào huyệt đã bị chân khí cường đại cuốn vào, tức thì huyết nhục mơ hồ bị chém thành bột phấn. Cung Minh Nguyệt, Cung Như Mông, còn có mười ba kiếm nữ, tứ đại chấp sự cũng biết Lục Vô Nhật lợi hại, lúc đầu đánh nhau cũng vì Nhạc Nhạc mà đổ mồ hôi hột, hiện tại trăm chiêu đã qua, Nhạc Nhạc không hề rơi vào hạ phong mới khiến tâm thần các nàng hơi yên tâm một chút. Cung Minh Nguyệt ánh mắt phức tạp ngó chừng Nhạc Nhạc, thỉnh thoảng lại oán hận nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc, dắt díu lấy nữ nhi Như Mộng thấy nàng một lòng đều thắt lên người Nhạc Nhạc không khỏi một trận tức khí.
Nhạc Nhạc Ngự Nữ Tâm Kinh tiến vào tầng thứ bảy, bất kỳ chiêu số nào đánh ra so với quá khứ cũng nhanh hơn rất nhiều, nhưng chút ít chiêu số đắc ý này đối phó với loại nhân vật cấp bậc tông sư như Lục Vô Nhật, tốc độ rõ ràng là không theo kịp. "Ngân Thương" tốc độ cực nhanh, còn có "Thệ Ngôn" uy lực cực lớn, "Tâm Toái" kinh thiên động địa, ở chỗ này cũng không thích hợp sử dụng, Nhạc Nhạc lại càng không hài lòng tốc độ "Mân Côi Chi Thứ", hiện tại trong lòng hắn đang khẩn cấp sáng chế ra chiêu thức nhanh nhất.
Gà trống sắp gáy rạng đông. Khoảnh khắc bình minh cùng hắc ám tranh đấu, hai người bọn họ càng đánh càng nhanh, trong không trung lưu lại vô số ảo ảnh, không thể rõ cái nào là chân thân cái nào là hư ảnh, mười ba thiếu nữ võ công yếu nhất, mặc dù được Ngự Nữ Tâm Kinh của Nhạc Nhạc cải tạo tăng thêm năm sáu năm công lực, dù là như vậy cũng không cách nào thấy rõ chiêu số của bọn họ.
Lục Vô Nhật đột nhiên rít lên một tiếng, lưu lại trong không khí hơn mười đạo hư ảnh giống như đều có linh hồn, đều nhanh chóng tự quay, dưới chân bọn họ cũng nổi lên một trận gió lốc, bóng đen tự quay vừa vây lấy Nhạc Nhạc, bộ pháp Nhạc Nhạc bỗng dưng dừng lại, lấy kiếm chi, cúi đầu nhắm mắt, muốn dùng "Tâm Thần Tỏa" xác định chân thân Lục Vô Nhật.
Không nghĩ tới, bóng đen vây hắn, mỗi cái đều hiển lộ sát khí cực kỳ giống nhau, thật vất vả mới tìm được bóng đen có sát khí nồng đậm nhất, trong nháy mắt đã biến mất bởi vì đối phương tốc độ quá nhanh.
Chư nữ trong phòng trái tim cũng thót lên tới cổ họng, hai mắt khẩn trương nhìn Nhạc Nhạc, Cung Minh Nguyệt cau mày, nhìn ta tình huống Nhạc Nhạc không ổn, bồi hồi mấy lần muốn gia nhập vòng chiến, nhưng nhìn thân thể lõa lồ của mình, do dự ngắt chéo áo. Cung Như Mộng thấy mẹ nàng ngắt chéo áo nàng cũng cũng học theo không sai, khẩn trương thiếu chút nữa đem chéo áo xé nát.
"A! Nhạc Nhạc! Cẩn thận!"
Chư nữ cơ hồ đồng thời kinh hô, nhắc nhở Nhạc Nhạc gặp nguy hiểm.
Nhạc Nhạc tâm thần nhạy cảm, để ý đến một cỗ sát khí mạnh mẽ, từ phía sau lưng nhanh như tia chớp đánh tới, "Không ổn, cái này là chân thân!" Nhạc Nhạc thầm kêu một tiếng xoay người xuất kiếm, chưởng đến kiếm cũng đến.
Cốt chưởng bọc bên trong hắc vụ, đánh nát một đạo hộ thể chân khí cuối cùng, cách xương ngực Nhạc Nhạc chỉ kém hai thốn, không ít độc vụ chân khí nhân cơ hội tiến vào trong cơ thể Nhạc Nhạc, tế kiếm mang theo chân khí cũng xuyên thấu ngực phải Lục Vô Nhật, nhát kiếm không sâu, nội thương cũng rất nghiêm trọng, một kiếm này khiến thương thế của lão càng thêm trầm trọng.
Thời gian tại nơi này, ngắn ngủi mấy canh giờ Lục Vô Nhật liên tục bị hai thanh niên đả thương, mặt mũi mất hết, trọng yếu hơn là thương thế của lão, ho ra hai ngụm máu, oán hận trợn mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái tung mình hòa vào bóng tối, xa xa truyền đến âm thanh như quỷ gào ma khóc.
Nhạc Nhạc ném thanh kiếm trên mặt đất, xoay người phun ra một ngụm máu màu đen, "độc chưởng thật lợi hại! Giống như Ngũ độc chưởng cộng thêm thi độc, mặc dù không có bị hắn đánh trúng trên người, nhưng đã bị độc khí xâm nhập đau đớn cũng không nhỏ. Nữ nhân Minh Nguyệt cung cũng đã tới chạy trốn nhanh nhanh một chút, bị các nàng tóm được ai biết là có bị thiến sạch hay không!"
"Uy! Vương Nhạc Nhạc, ngươi đừng chạy, đứng lại, đứng lại cho ta!"
Cung Minh Nguyệt thấy Nhạc Nhạc bị thương, trong lòng mơ hồ một trận bi thống, mười năm dồn nén, nàng thấy Nhạc Nhạc muốn chạy, cũng không kịp xấu hổ đã đuổi theo hắn, hơn mười nữ nhân cũng kêu to đuổi theo sau Cung Minh Nguyệt. Nhạc Nhạc vừa thấy lại càng chạy nhanh hơn, không kịp áp chế độc thương toàn lực thi triển khinh công phi độn ra bên ngoài.
Khi Nhạc Nhạc còn đang tung mình lên không trung, thấy một nhóm người phía sau điên cuồng gào thét truy đuổi, lại tưởng là muốn bắt hắn trở về, âm thầm đắc ý "May mà ta dự đoán trước, nếu là chậm thêm một hồi nói không chừng đã bị các nàng tóm được rồi, Cung Minh Nguyệt hãy đợi đấy, hừ hừ!"
Viện tử của Nhạc Nhạc tại hoàng thành Tử Kiến phồn hoa, tất cả kỹ lâu lửu lâu lớn nhất phụ cận, trời vừa mới tờ mờ sáng, trên đường người đi thưa thớt, Nhạc Nhạc chạy đến đường cái mới buông lỏng thở phào một hơi, bất chợt nhìn lại đằng sau thấy không có truy binh lại thở gấp mấy hơi. Nhưng không có phát giác sắc mặt mình đã từ từ chuyển sang màu xanh nhạt, mơ hồ có hắc khí quẩn quanh.
Nguồn: http://truyenhyy.comLúc đầu thân thể đau đớn còn thể chịu đựng được, chân càng chạy càng trầm, ánh mắt xuất hiện ảo ảnh mơ hồ, Vương Nhạc Nhạc trên đầu đầy mồ hôi, thầm kêu không tốt "Vừa mới trúng độc, ta cuối cùng cũng hiểu khổ tâm của sư phụ rồi, trước kia lão cứ làm ràm bên tai, hành tẩu giang hồ lúc nào cũng phải mang nhiều thuốc giải độc, Ngự Nữ Tâm Kinh với năng lực chống độc là kém cỏi nhất, mặc dù dùng nữ nhân có thể dễ dàng tiết độc, nhưng thời khắc này bên cạnh đào đâu ra nữ nhân làm bạn đây?"
Đau đớn tận xương tủy, khiến Nhạc Nhạc không có chỗ nào không bị hành hạ, trong kinh mạch nhiệt lượng nóng bỏng, trong nháy mắt biến thành băng hàn âm liệt, Nhạc Nhạc luyện công phần lớn là tiến hành khi giao hợp, đơn thể vận công bức độc đặc biệt kém cỏi, hiện tại hắn cũng không còn khí lực trở về khách sạn.
Toàn thân mồ hôi nóng thấm ướt cả áo, Nhạc Nhạc trong lòng mãnh liệt ảo tưởng tới nữ nhân, chỉ muốn nhảy xuống ao nước hạ nhiệt!
.