Ngôn Tiêu Yến Yến

Chương 74




Thiên Nguyên năm thứ mười bốn, Phiêu Kị đại tướng quân, Kiền vương Tiêu Tử Bùi dẫn quân đại phá Tây Lương, Mạc Bắc đại thắng.

Thiên Nguyên năm thứ mười bốn, Tây Lương trình hòa ước, hai nước vĩnh viễn không giao chiến.

Thiên Nguyên năm thứ mười bốn, Tiêu Tử Bùi nhận lệnh hồi kinh.

Kinh thành.

Trong hoàng cung tràn ngập không khí vui sướng, điện Trường Nhạc càng náo nhiệt hơn thế. Lần đầu tiên Ngôn Nhạc Chi rạo rực phấn chấn bảo thị nữ mặc lễ phục hoàng hậu cực kì nặng cho mình, mang cả Hậu quan, miệng còn không ngừng thúc giục: “Nhanh chút nào, sao lại vụng về thế này.”

Nhậm ma ma đứng bên cười nói: “Nương nương, ngài nhỏ giọng một chút, bệ hạ mà biết nương nương mong ngóng ra nhìn Tiêu Tướng quân hồi kinh, coi chứng bệ hạ lại giận không người đi đấy”.

“Hừ, ta chẳng sợ. Hơn nữa, thằng bé âm dương quái khí kia có gì mà đẹp chứ, ta đi đón Tiểu Chỉ.” Ngôn Nhạc Chi nói.

“Nương nương, sao Tiêu Tướng quân lại là đứa bé âm dương quái khí được, nô tài nghe nói hôm nay cả kinh thành đều chạy ra đường nhìn ngắm Tiêu Tướng quân đấy.”

“Đúng vậy, có khi bây giờ Tiêu Tướng quân đã là người thương của cả kinh thành rồi”.

Mấy thị nữ cạnh bên líu ríu nói xong.

Ngôn Nhạc Chi đột nhiên lại thấy phát sầu: “Ai nha, không biết nó có kéo theo mấy cô nương xinh đẹp nào theo đuổi không nữa, bắt nạt Tiểu Chỉ nhà chúng ta a? Không nên không nên, ta phải nói chuyện với bệ hạ đã.”

Nhậm ma ma che miệng cười nói: “Nương nương, ngài quan tâm quá rồi, chỉ sợ Tiêu Tướng quân chỉ muốn xin ngài cho cưới Tiểu Chỉ thôi đấy, ngài cứ an tâm chờ làm —— ”

“Trượng mẫu nương!” Ngôn Nhạc Chi tiếp lời, đắc ý cười ha hả, “Tử Bùi a Tử Bùi, ai bảo trước kia con hờ hững với ta, lần này thế nào cũng phải cho con biết mùi nhé!”



Bên ngoài Kinh thành năm dặm, Tiêu Tử Bùi và Ngôn Chỉ cưỡi ngựa chậm rãi bước vào kinh, mặt như quan ngọc, phong tư lỗi lạc; mấy trăm thân vệ vương phủ theo sát phía sau, ngay sau đó là gần một vạn tướng sĩ quân Mạc Bắc và kinh vệ doanh cùng hồi kinh, khôi giáp chỉnh tề, ngân thương lóe sáng, đúng là “Ngọc triển long bàn đái, kim trang phượng lặc thông. Qua kiếm ngàn sương bạch, tinh kỳ vạn hỏa hồng”.

Minh Duệ đế Tiêu Tránh và hoàng hậu đứng trước cửa thành nghênh đón đoàn tướng sĩ khải hoàn, trong khoảng thời gian ngắn, muôn người ở kinh thành đều đổ xô ra đường, tranh nhau ra xem đại tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

“Nhìn được chưa? Trời ơi sao lại sinh ra được một người như thế chứ, Khánh vương gia có phúc quá”.

“Nghe nói Tiêu Tướng quân đến bây giờ còn chưa cưới vợ, thật không vậy?”

“Cực kì chính xác đó, người ta vì nước vì dân, nghe nói nếu biên cảnh Đại Diễn không yên ổn một ngày, hắn sẽ không cưới vợ sinh con.”

“Tuyệt quá, giờ rốt cục Tiêu Tướng quân cũng có thể thành thân rồi.”

“Không biết hắn có hôn phối chưa nhỉ?”

“Lão Vương, ông cũng mong gửi nữ nhi tới phủ tướng quân đó à?”

“Xì, ta không có mơ hão vậy đâu, ông nghĩ cái gì vậy!”

“Nếu nữ nhi nhà ta được làm tỳ nữ hầu hạ trước mặt trướng quân thôi, ta đã cười tỉnh ngủ rồi kìa”.



Ngôn Chỉ ngồi trong xe ngựa, nghe được chuyện bát quái của mọi người trên đường, trong lòng lại thấy quá buồn cười: chỉ sợ cửa nhà Khánh vương phủ sẽ bị các bà mối trong kinh đạp nát mất thôi, xem ngày sau Tử Bùi sẽ chống chọi kiểu gì.

Tiêu Tử Bùi mang theo mấy tên thủ hạ đi yết kiến bệ hạ, nghe phong lĩnh thưởng, Ngôn Chỉ, Hiểu Phong và Thính Vân lặng lẽ quay về Ngôn phủ trước. Cây hoa hạnh đã cành lá sum suê, dưới tàng cây vẫn là chiếc giường mây ngày trước, sân phòng đều sạch sẽ lạ thường, có lẽ mỗi ngày đều có người quét dọn.

Ba người vừa chuẩn bị xong đã nghe tiếng Tiêu Thiển ở ngoài cửa vang lên: “Ngôn cô nương, người trong cung tới, mời cô nương qua.”



Lúc Ngôn Chỉ tiến vào điện Trường Nhạc, Ngôn Nhạc Chi đang ngồi trên ghế rầu rĩ không vui, nàng ngạc nhiên nói: “Nương nương, nương nương không muốn con về phải không, sao lại biểu cảm thế này?”

Ngôn Nhạc Chi vội vàng nhảy dựng lên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, bực bội nói: “Con bé này, đi ra ngoài lâu như vậy, mới về lại chẳng nói được câu nào dễ nghe, còn chèn ép ta nữa.”

Ngôn Chỉ vội xin tha: “Nương nương, lúc nào con cũng nhớ ngài và Tiểu Khả mà”.

Ngôn Nhạc Chi cười tủm tỉm nói: “Tiểu Chỉ à ta nghĩ là con nhớ Tử Bùi hơn chứ, thỉnh thoảng nhớ tới ta ta đã mãn nguyện lắm rồi”.

Ngôn Chỉ quẫn: “Thì bất cứ lúc nào nương nương cũng nhớ bệ hạ mà?”

Ngôn Nhạc Chi đột nhiên tái mặt, bực bội nói: “Khỏi nói tới người kia, ngày nào cũng chỉ biết gạt ta”.

Ngôn Chỉ sửng sốt một lúc, nhìn sang Nhậm ma ma bên cạnh, hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy?”

“Ông ấy dỗ ta mặc bộ lễ phục nặng trịch, nói là ra cửa thành đón con, cái mũ phượng kia làm cổ ta suýt đứt, thế mà có thấy con đâu, sau đó Tiểu Khả nói cho ta biết, con không phải là quan nên không được xuất hiện trong đội ngũ khải hoàn”.

Ngôn Chỉ “phì” cười vui vẻ: “Có lẽ đã lâu bệ hạ không thấy người mặc chính trang nên muốn nhìn đó mà.”

“Hừ, tóm lại là sau này ta không bao giờ nữa tin ông ấy nữa, Tiểu Chỉ, khi nào con dẫn ta đi chơi đi, con không ở đây, mình ta cô đơn lắm.” Ngôn Nhạc Chi khát khao nhìn nàng, “Mỗi ngày nhớ vào cung chơi với ta, sau đó chúng ta cùng ra ngoài du ngoạn, con có võ công cao cường, có thể bảo vệ ta được, A Tránh sẽ không phản đối đâu”.

Ngôn Chỉ nghĩ: thế nàng có bị bệ hạ ghen không nhỉ? Dám đưa nữ nhân của ông ấy bỏ trốn.”Nương nương, thỉnh thoảng đi chơi mới vui, cũng giống như tổ yến ấy, ngày nào cũng ăn thì chẳng khác nào mộc nhĩ đúng không”.

“Cũng đúng!” Ngoài cửa vang lên tiếng cười, Ngôn Chỉ nhìn lại, là Tiêu Tránh đang mỉm cười đứng tựa trước cửa nhìn nàng, từ nhỏ nàng đã thiếu tình thương của cha, từ trước đến giờ nàng vẫn xem bệ hạ tao nhã tuấn tú này là bậc cha chú của mình. Lâu không gặp, nàng lại thấy xúc động hơn, tiến lên từng bước, hành lễ rồi nói: “Bệ hạ, đã lâu không gặp.”

Tiêu Tránh nhìn nàng, cười nói: “Tiểu Chỉ, con thay nữ trang thì xinh đẹp hơn trước đấy, trách không được Tử Bùi nhà của ta thần hồn điên đảo, trong yến tiệc mà cứ xin phụ vương hắn, xin ta tứ hôn.”

Ngôn Chỉ hơi đỏ mặt: “Chàng hay nói đùa, bệ hạ không cần để ý đâu.”

“Không phải bậy bạ gì đâu, nếu ta mà không gật đầu, chắc Tử Bùi sẽ tự định ngày thành thân luôn đấy, nó nói là càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.” Tiêu Tránh nhịn cười nói, “Văn võ đại thần ai ai cũng buồn cười.”

Mặt Ngôn Chỉ càng đỏ hơn.

Ngôn Nhạc Chi đắc ý cười nói: “Như vậy sao được, bảo Tử Bùi tới đây, xin ta đây này.”

Ngôn Nhạc Chi còn chưa dứt lời đã thấy thái giám trước cửa vui vẻ chạy vào, bẩm: “Nương nương, Tiêu Tướng quân phái người mang tới mấy món đặc sản ở Tây Đôi, nói là đi ngang qua Tây Đô nên mua tặng, an ủi tình cảm nhớ nhà của nương nương.”

Ngôn Nhạc Chi ngước mắt nhìn lên, đó đều là những món ăn vặt mà bà thích nhất, bà cười toe toét gật đầu nói: “Tử Bùi nhanh nhẹn ghê, biết lấy lòng ta đấy.”

Đang nói giữa chừng, Ngôn Nhạc Chi bỗng nhớ ra gì đó, bà lo lắng hỏi Ngôn Chỉ: “Tiểu Chỉ, con đi xem Tiểu Khả thử xem, từ sau khi đi Đại Sở về, hình như Tiểu Khả đã thay đổi thành một người khác ấy, ta lo quá.”

Tiêu Tránh không cho là đúng: “Chẳng qua Tiểu Khả đã trưởng thành mà thôi, thân là hoàng tử, phải biết che giấu cảm xúc như thế, làm việc gì cũng phải tính toán, trước kia tuy rằng nó rất thông minh, nhưng vẫn thiếu đôi phần uy nghiêm.”

Ngôn Nhạc Chi bất mãn nhìn ông: “ATtránh, Tiểu Khả còn nhỏ mà đã bị ông rèn thế rồi! Ta không thích con như vậy chút nào.”

“Như thế mới giống đế vương. Ta nghĩ chỉ khoảng một, hai năm nữa là có thể yên tâm giao giang sơn lại cho con rồi, chúng ta cùng dạo chơi thiên hạ.” Tiêu Tránh có vẻ rất vui mừng.

Lòng Ngôn Chỉ đột nhiên trầm xuống, không hiểu sao lại nhớ tới Phương Văn Uyên.



Vừa đi tới Cảnh Dương Điện, Ngôn Chỉ đã cảm thấy có gì không ổn, cung nhân trước mặt cẩn thận bước đi, nàng mới giật mình hiểu ra, Cảnh Dương Điện đã thiếu hai thiếu niên nghịch ngợm vui tươi, như thể đã mang hết sức sống qua đi.

“Tỷ tỷ!” Bên tai vang lên tiếng gọi vui mừng, nàng ngẩng đầu thì thấy Tiêu Khả đang đứng trước cửa nội điện, một bộ huyền bào, hình như còn gầy hơn lúc trước, nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn nhiều, nếu không phải vẻ vui mừng làm tan bớt nét uy nghiêm, có lẽ đúng như lời Tiêu Tránh nói, một thiếu niên có bộ dạng đế vương.

Ngôn Chỉ vui vẻ nhìn cậu, là đệ đệ do chính tay nàng bồi dưỡng: “Tiểu Khả, đệ trưởng thành rồi.”

Tiêu Khả cười cười, ánh mắt lướt nhìn Ngôn Chỉ, rồi dừng lại ở một nơi nào đó, buồn bã nói: “Tỷ tỷ, đệ thà rằng mình mãi mãi là một Tiểu Khả không hề lớn.”

Ngôn Chỉ nhìn theo ánh mắt của câu, dưới gốc cây hòe già bên kia, như thể còn bóng dáng một cậu bé ngồi đọc bài bên cạnh Tiểu Khả.

“Tiểu Khả, đệ đừng buồn quá, ta nghe nói bên Đại Sở cũng không tìm ra thi thể của Văn Uyên, có lẽ vẫn còn hy vọng…” Nói được một nửa, Ngôn Chỉ không biết nên an ủi Tiêu Khả thế nào, trong lòng nàng cũng hiểu được, gần nửa năm trôi qua, vẫn không có một tin tức nào về Phương Văn Uyên, có lẽ đã dữ nhiều lành ít.

Tiêu Khả trầm mặc một lát, bỗng nhiên cậu phấn chấn hẳn lên, hỏi: “Tỷ tỷ, đừng nói mấy chuyện buồn vậy nữa, nói chuyện tỷ đi, có phải chuyện tốt với Tiêu hoàng huynh sắp tới không?”

Ngôn Chỉ cẩn thận gật đầu, rất sợ làm cậu không vui.

Tiêu Khả nhìn nàng, thật lâu sau cuối cùng những u ám trong lòng cũng tan đi: “Tỷ tỷ, đệ không còn là Tiểu Khả không hiểu chuyện trước kia nữa, hai người yêu thương nhau, khổ tẫn cam lai, đệ vui lắm.”

Ngôn Chỉ cảm động đáp lời: “Tiểu Khả nghĩ vậy thì tỷ vui lắm.”

“Nhưng mà chắc tỷ phu sẽ phải chịu đau khổ rồi, ai bảo huynh ấy cưới tỷ tỷ mà ta thương nhất chứ. Đến lúc đó tỷ tỷ đừng đau lòng nhé.” Tiêu Khả bật cười, vẫn hoạt bát như cậu bé trước kia.

“Được, đệ cứ trêu chọc huynh ấy đi, cho huynh ấy nhớ kĩ vào.” Ngôn Chỉ nói xong, bỗng nghĩ tới điều gì, nàng hỏi, “Tiểu Khả, đệ thì sao? Ta nghe nói đệ cũng sắp đại hôn, nhưng phải hoãn vì đi sớ Đại Sở, ý trung nhân của đệ thế nào?”

Tiêu Khả không khỏi ngớ người, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, đệ không muốn đại hôn, giờ đệ chỉ muốn tìm được Văn Uyên thôi, đệ… đệ không cam lòng…”

Ngôn Chỉ ngây người ngẩn ngơ, trong lòng có dự cảm bất hảo.”Tiểu Khả, đại hôn và việc tìm Văn Uyên có ảnh hưởng gì đâu, đệ là hoàng tử, đây là trách nhiệm của đệ.”

“Đệ biết. Đệ đã lấy đủ cớ, đi sứ Đại Sở, chiến sự Tây Lương, thậm chí ngay cả tỷ đệ cũng lấy ra làm cớ, giờ không trốn được rồi.” Tiêu Khả thoáng khổ sở.

Ngôn Chỉ nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có phải đệ không thích thái tử phi không? Sao không nói với bệ hạ?”

Tiêu Khả lắc đầu: “Không phải. Nàng là muội muội sinh đôi của Văn Uyên, ta đã đồng ý với Văn Uyên, phải đối xử tốt với nàng cả đời.”

“Nhưng giờ đệ lại kéo dài không chịu đại hôn, thế không tốt với Phương gia đâu, nếu Văn Uyên biết, có lẽ cũng buồn lắm.” Ngôn Chỉ khuyên giải.

Tiêu Khả thở dài một hơi, rốt cục cũng gật đầu: “Tỷ tỷ nói rất đúng, chờ tỷ và Tiêu hoàng huynh thành thân, đệ sẽ đại hôn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.