Ngôn Hi Thành Ngọc

Chương 56




Cuộc sống của Kiều Ngôn Hi vẫn như cũ, mọi thứ dường như vẫn giống lúc trước, chẳng qua cô đã trở nên trầm lặng, hàng ngày đổ dồn mọi tinh lực lên việc học và thờ ơ với những chuyện khác. Doãn Manh Manh và Ngô Đình Đình đều không yên tâm về cô. Ngay đến giáo viên cũng cảm thấy lo lắng. Dù lên lớp hay tan học, nghỉ học hay đến trường, khi bắt gặp cô thì chỉ có thể thấy được đỉnh đầu...

Doãn Manh Manh từng khuyên cô đừng cố gắng quá như thế, làm bản thân mệt mỏi sẽ không tốt, nhưng Kiều Ngôn Hi chỉ cười rồi tiếp tục như cũ. Cô mất đi vẻ hoạt bát, nụ cười cũng ít đi nhiều. Tiết Đồng Hải dùng hết mọi cách để chọc cô vui nhưng chẳng có chút tác dụng.

"Hi Hi, cậu cứ vậy sẽ làm bản thân mệt chết đó." Tiết Đồng Hải thở dài nhìn Kiều Ngôn Hi vẫn cúi đầu đọc sách dù đang ở trên xe. Chẳng lẽ Khương Thành Ngọc quan trọng đến như vậy? Quan trọng đến mức ảnh hưởng đến cả con người cô?

Kiều Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn cậu, "Không sao, bây giờ cố gắng nhiều thì sau này khi thi tốt nghiệp mới có thể giảm thiểu sai sót." Cô biết bọn họ đều quan tâm mình, nhưng cô nhất định phải tập trung, dồn toàn bộ sự chú ý từ trên người Khương Thành Ngọc sang sách vở, chỉ có vậy cô mới có thể tạm thời quên đi nỗi thống khổ.

"Nhưng chúng ta mới lớp mười thôi mà!" Cô không có tinh thần như hồi xưa, nụ cười luôn hiện trên môi giờ đã biến mất. Cậu thấy rất đau lòng. Cậu biết cô vẫn còn yêu Khương Thành Ngọc, cậu cũng biết mình chẳng còn bất cứ cơ hội nào.

"Cuối cùng rồi cũng sẽ đến lớp mười hai." Kiều Ngôn Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, người đi trên phố vội vã, ai nấy đều có công việc của mình, vậy liệu có người nào đó giống mình, vì đau mà bắt bản thân phải làm việc?

Tiết Đồng Hải không nói nữa, cậu biết không thuyết phục được cô. Họ đã quen biết từ nhỏ, hiểu nhau như vậy nhưng vĩnh viễn không thể trở thành những người thân mật nhất. Có phải nếu cậu không yêu cô thì bây giờ sẽ sống tốt hơn? Nhưng cậu lập tức lắc đầu, cho dù mình đau đến cùng cực nhưng vẫn không bỏ được cô. Cậu nên vui mới phải, vui vì mình từng có cơ hội nói ra tình cảm với cô, may rằng mình không bị cô chán ghét.

Thế giới này luôn không công bằng, không phải bạn yêu cô ấy là cô ấy nhất định sẽ yêu bạn. Tình cảm từ hai phía khiến người khác ước ao lại hiếm thấy. Cậu không vì không có được cô gái mình thích mà oán hờn, dù cậu đã từng ghen ghét, căm phẫn. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn hi vọng cô có thể hạnh phúc.

Tiết Đồng Hải tham lam nhìn góc nghiêng của Kiều Ngôn Hi, nhanh thôi, cậu sẽ rất khó được trông thấy cô, cậu muốn nhìn cô cho đủ, mặc dù càng nhìn càng nhớ, càng nhìn càng thích. Cậu nắm chặt tay, đây là kết cục tốt nhất, nếu tiếp tục quấn lấy cô, đứng bên cạnh cô sẽ chỉ làm cô bối rối, thay vì vậy, không bằng thấy cô hạnh phúc, sau đó mình biến mất, im lặng chúc phúc cô từ phương xa.

Đi thôi, Tiết Đồng Hải, Hi Hi là hồi ức tốt đẹp nhất cả đời này của mày, mang theo thứ quan trọng nhất của mày đi thôi, đi thật xa, cho bản thân một cơ hội giải thoát. Có thể quá trình này sẽ rất đau đớn, có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại cô được nữa, nhưng cậu không muốn tiếp tục thế này, rời đi là lựa chọn duy nhất của cậu.

"Khương Thành Ngọc! Vì sao cậu tránh tớ?" Lý Thanh đi theo phía sau Khương Thành Ngọc, mặc kệ người đi trên đường, lớn tiếng nói với Khương Thành Ngọc đi đằng trước. Cô đã sớm nói với cậu, ngày nghỉ cuối tháng này cô muốn về nhà cùng cậu, nhưng khi tan học lại không thấy cậu đâu, cô vội vàng tìm kiếm trong biển người rất lâu mới thấy cậu và Vương Tử. Cô lập tức nổi giận, vì sao cậu thà đi với một nam sinh chứ không chịu đi cùng cô!

Khương Thành Ngọc dừng bước, sắc mặt càng lạnh lẽo, "Tôi ghét cậu, lý do này đủ rồi chứ!" Cậu không muốn lưu tình gì nữa, cậu chán ghét chuyện thế này.

Quan hệ của cậu và Kiều Ngôn Hi đang trong giai đoạn đóng băng, bây giờ cậu làm gì cũng cạn sạch sức lực, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến khuôn mặt đầy nước mắt của Kiều Ngôn Hi ngày đó. Cậu không đi tìm cô nữa, chỉ lặng lẽ đi theo cô, không để cô phát hiện ra cậu. Cậu thấy cuộc sống của cô vẫn như trước, nhìn cô dần xóa đi dấu vết tồn tại của mình, lòng đau đớn như dời sông lấp biển. Vậy nhưng cậu chẳng có cách nào cả, cậu không tìm ra được bất cứ lý do gì để tiếp cận cô.

Lý Thanh trợn tròn cặp mắt, nước mắt cuộn trào mãnh liệt, cậu nói cậu ghét cô? Ở trước mặt nhiều người như thế mà cậu nói ghét cô? Hoàn toàn không bận tâm đến mặt mũi của cô. Cô yêu cậu như vậy, không để ý đến sự rụt rè mà quấn lấy cậu, nhưng đổi lại là kết quả thế này!

"Vì sao? Không phải cậu và Kiều Ngôn Hi đã chia tay rồi ư?" Cô không quan tâm đến hình ảnh gì nữa, hét thật to, giọng nói nghẹn ngào nhưng không khơi gợi được chút ý muốn bảo vệ từ người con trai này.

Lông mày Khương Thành Ngọc siết chặt, cậu nhìn nữ sinh đang rơi nước mắt trước mặt, cảm giác bực bội không ngừng dâng cao. Nào có nhiều lý do như thế, ghét là ghét. Chẳng lẽ cô ta không tự biết mình chút nào?

"Khương Thành Ngọc, cậu nói đi, ngay đến một lý do mà cậu cũng không muốn cho tớ sao?" Lý Thanh mang đôi mắt đẫm lệ níu lấy tay áo cậu, ra sức lắc, giống như nếu Khương Thành Ngọc không cho cô ta một lý do thì cô ta sẽ không buông tay.

Khương Thành Ngọc hất mạnh tay cô ta ra, vuốt lại tay áo đã nhăn nheo, đi thẳng không nhìn lại, chỉ để lại một câu, "Trừ cô ấy ra, tôi không cần bất cứ ai."

Lý Thanh cuối cùng ngồi chồm hổm xuống, gào khóc, tất cả đều kết thúc, nhưng lại với phương thức kém nhất, so với những gì cô nghĩ cách xa cả vạn dặm. Vì sao đã chia tay mà cậu vẫn không bỏ được Kiều Ngôn Hi? Cô ta có gì tốt để cậu ấy say mê như vậy? Cô thật sự không cam tâm!

Cô cắn chặt môi dưới, sắc mặt trắng bệch, cho dù cậu không thích cô thì cũng có thể dùng cách uyển chuyển để nói cho cô biết, tại sao trước mặt nhiều người như thế mà cậu lại nói thẳng ra là ghét cô? Cô cũng là con gái, cũng cần sự dịu dàng mềm mỏng. Lúc này, căm phẫn, ghen ghét, nhục nhã, xấu hổ... mọi tâm trạng phức tạp như con rắn lửa thổi sạch suy nghĩ của cô. Yêu say đắm mà hận đến cùng cực. Mọi hạt giống căm hờn đang nảy mầm trong cô.

Người đi qua đi lại đều dùng ánh mắt tò mò quan sát cô gái đang ngồi khóc, trong lòng không ngừng suy đoán rốt cuộc cô gái trẻ vì chuyện gì mà đau lòng đến như vậy.

"Này, Khương Thành Ngọc, cậu làm thế không phải quá đáng lắm à?" Vương Tử cảm thấy Khương Thành Ngọc cũng quá trực tiếp, con gái người ta da mặt mỏng, thế này thì đúng là khiến Lý Thanh không ngẩng đầu lên được.

Khương Thành Ngọc liếc sang cậu ta: "Không phải cậu bảo tôi giữ khoảng cách với cô ta sao?"

Vương Tử quẫn, "Tôi cũng đâu có bảo cậu trực tiếp như thế!" Trong lòng cậu ta không ngừng niệm A Di Đà Phật, mong rằng đừng ai biết đây là do cậu ta nhắc nhở Khương Thành Ngọc. Càng không thể để Lý Thanh biết rõ, con bé ma nữ ấy cậu ta không trêu vào nổi.

"Không biết!" Khương Thành Ngọc đáp lại hai tiếng gọn gàng.

Vương Tử cũng hiểu ý cậu nói là cậu không biết dùng cách khác. Cậu ta không khỏi nhức đầu, chuyện nào chuyện nấy đều chẳng đỡ lo, ai ngờ Khương Thành Ngọc lạnh lùng thông minh lại là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm cơ chứ? Ai mà biết Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn Hi là một đôi? Ai mà biết con bé ma nữ khoa Tự Nhiên lại thích Khương Thành Ngọc?

Trời ơi, Vương Tử chợt phát hiện bản thân mình biết thật nhiều bí mật. Cậu ta lạnh run người, biết quá nhiều bí mật sẽ gặp người chết! Phi phi phi, nghĩ gì thế, Vương Tử vỗ mạnh đầu mình, phải nghĩ đến hướng tích cực, nghĩ đến những điều tốt...

"Chuyện của cậu và Kiều Ngôn Hi tính làm thế nào?" Vương Tử cảm thấy Khương Thành Ngọc nên chủ động hành động, tên này ngày ngày như kẻ trộm đi theo sau Kiều Ngôn Hi thì có thể ăn cơm cháo gì.

Khương Thành Ngọc cười khổ, chỉ cần nghĩ đến việc Kiều Ngôn Hi sẽ không bao giờ thuộc về cậu, đến hít thở cậu cũng thấy khó khăn.

"Tôi không biết, cô ấy trông rất ổn." Đúng vậy, cô vẫn như trước đây, giống như đã hoàn toàn quên đi quá khứ của bọn họ.

"Bản thân tớ lại thấy tâm trạng cậu ấy không tốt lắm." Vương Tử bác bỏ, dù là ai cũng có thể nhìn ra Kiều Ngôn Hi thay đổi rất nhiều, vì sao cái anh chàng từng là người thân thiết nhất của cô lại không nhìn ra. Cậu ta quên mất rằng có một câu nói là "Kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh".

Cô cũng sẽ đau lòng? Cô cũng sẽ nhớ cậu ư? Lồng ngực Khương Thành Ngọc nóng lên, chỉ cần nghĩ đến việc cô còn yêu cậu, cô còn nhớ đến cậu là cậu đã cảm thấy cuộc sống như lập tức tràn đầy hi vọng, nhưng cậu vẫn kho tin, "Vì sao tôi không phát hiện ra?"

Vương Tử lườm cái xem thường, "Lão đại, người của cả thế giới đều nhìn ra đó biết không, hơn nữa không phải lần trước Doãn Manh Manh và Ngô Đình Đình đến tìm cậu à, bọn họ bảo bây giờ Kiều Ngôn Hi vùi đầu vào học khiến cả giáo viên cũng sợ. Khẳng định cô ấy cũng không quên được!"

Đúng rồi, bọn họ cũng nói Kiều Ngôn Hi đã thay đổi, như thế có phải cô vẫn còn nghĩ tới cậu đúng không! Khương Thành Ngọc kích động run tay, trên thế giới này người có thể làm thay đổi tâm trạng của cậu chỉ có Kiều Ngôn Hi. Cậu không sợ gì nữa, trừ việc cô quên cậu ra, chỉ cần cô còn có thể ở bên cậu, dù có khó khăn trắc trở gì cậu cũng không để ý.

Nhưng cậu nên làm thế nào mới có thể khiến cô trở lại bên cậu? Cảm xúc của Khương Thành Ngọc lập tức bình ổn trở lại, nói nhiều vậy cũng không ích lợi gì, sự an ủi đó cũng chỉ làm cậu vui vẻ được vài giây, nhưng sau đó, sự hân hoan lập tức bị tình trạng trước mắt của họ xua đuổi.

Cậu nhắm mắt lại, nghĩ tới việc phải trở về ngôi nhà không bóng người kia, cậu ghét nơi đó, đó là cơn ác mộng thời ấu thơ và niên thiếu của cậu, nhưng đồng thời cậu cũng thích nơi đó, bởi vì đó là nơi Kiều Ngôn Hi đồng ý hẹn hò với cậu, ký ức tốt đẹp đó không thể thay thế bằng bất cứ cái gì.

Cậu không phải người dễ dàng ảo tưởng, nhưng cậu lại đứng ở cửa, nhớ lại khung cảnh ngày đó rồi cười ngây ngốc, khi phản ứng lại mới phát hiện đây chỉ là hồi ức, còn sự thật vẫn tàn khốc như cũ. Có những lúc cậu tuyệt vọng, vì sao ông trời luôn cướp đi những gì trân quý nhất của cậu. Đầu tiên là sự ấm áp của gia đình, sau đó là cô gái cậu yêu nhất, cậu không biết rốt cuộc có thứ gì chân chính thuộc về mình hay không.

Cậu là người lạnh lùng, nhưng cậu cũng có điểm yếu, đó là Kiều Ngôn Hi, không có cô, cậu sẽ đau đớn, khó thở, thậm chí sẽ chết. Cho nên dù có bị cô ghét, cậu cũng phải tiếp tục quấn lấy cô, không cho cô thoát khỏi cậu. Đây là chút hơi ấm còn sót lại thì làm sao cậu có thể buông tha!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.