Ngôi Sao Viễn Đông

Chương 17: Người khổng lồ Trên đảo hoang




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mộc Phi Tuyết

Beta: Cuồng Thất

original

Nhờ thuốc giảm đau với trình độ massage nghiệp dư của Lưu Vân Thần, thắt lưng của Kha Lôi rất nhanh liền bình phục. Thuyền lại đạp gió, lướt phăng phăng trong ánh nắng rực rỡ.

Khi nhàn nhã, Natasha thường cầm cuốn độc dược, dạy Lưu Vân Thần cách phân biệt thảo dược. Trong đó, phần lớn toàn là các loại mọc ở thảo nguyên hoang dã.

“Cái gì đây?” Lưu Vân Thần chỉ vào bức hình minh họa sặc sỡ, một cây cỏ xanh ngọc, dài cỡ 20, 30cm, phía trên còn có vài ba quả chín, đỏ mọng, vừa đẹp vừa ngon.

“Nhóc con, thứ kì diệu nhất đó.” Natasha trả lời “Hiện tại nhóc chưa đủ tuổi dùng.”

“Thuốc cấm trẻ vị thành niên?” Lưu Vân Thần nghi ngờ nói.

“Có thể nói như vậy, muốn biết đáp án chính xác, cần làm vài chuyện dành riêng cho các cặp tình nhân.” Dưới ánh mắt soi mói của Boss, Natasha  tận lực nói theo chiều hướng trong sáng nhất có thể “Vào một số thời điểm, có thể mang đến kích thích bất ngờ cho các cặp tình nhân.”

Lưu Vân Thần bình tĩnh lật trang kế: “Oh”.

Kha Lôi khẽ cong khóe môi, nhìn qua còn chút hả hê.

“Boss.” Minh Xuyên ôm một xấp giấy tiến lại ” Nếu lộ trình ổn định, xế chiều nay sẽ tới được đảo số 6.”

“Tốt.” Kha Lôi hỏi “Lễ vật chuẩn bị xong chưa?”

“Đã xong.” Minh Xuyên gật đầu “Cam tươi, đậu phộng mật ong, sữa bò, đủ cả.”

“Trên đảo số 6 có bằng hữu nào sao?”  Lưu Vân Thần nghe được không khỏi thắc mắc.

“Không phải bạn, là người khổng lồ, bọn họ thích được gọi là Chân To.” Y Na dán vào lan can

“Mỗi tội hay thẹn thùng, lần này lên chưa chắc đã gặp được.”

“Chúng ta cần lên đảo bổ sung nước ngọt, thức ăn, còn mứt quả, đậu phộng với sữa bò là thù lao.” Kha Lôi đáp.

“Tuy bộ dáng to lớn, hung tàn nhưng hầu như không công kích con người, lúc cao hứng còn có thể giúp ta vài chuyện nặng nhọc.”

Lưu Vân Thần hỏi: “Sao mọi người lại biết tới bọn họ?”

“Hơn chục năm trước, quý tộc ở đế đô lưu hành mốt mua bán Chân To, dùng để làm việc nặng hoặc đơn thuần chỉ mua để khoe mẽ. Mãi đến khi tổng thống mới lên, loại hành vi phi pháp này mới bị xóa bỏ, chợ đen bị cấm hoàn toàn.”

“Hải đảo nào cũng có Chân To, chẳng qua đảo số 6 mới là cội nguồn chân chính.” Y Na bổ sung “Trước đây tuy chưa từng qua lại nhưng bản tính của bọn họ không thay đổi, thích mấy thứ ngọt ngọt.”

Qua ba tiếng, hòn đảo hiện lên trong tầm mắt, cây cao chọc trời, cỏ lau bên bờ cũng cao gần bằng người trưởng thành, thoạt nhìn rất phù hợp với ngoại hình của người khổng lồ.

Ares vững vàng cho thuyền cập bến, mọi người nắm dây thừng tuột xuống bờ. Đây là lợi ích của đặc huấn, hoàn toàn không cần bắc thang dây.

Mặt trời xuống núi, trên đảo rất yên tĩnh. Ngoại trừ thỉnh thoảng nhảy ra vài con ếch hay côn trùng nhỏ thì không thấy xuất hiện loại sinh vật khác. Trong rừng có một loại cây ăn quả, hồng hồng, mọng mọng, cắn một phát là vị ngọt ngào chảy thẳng vào cổ họng, hương vị hơi giống mùi táo.

“Tiếc thay không mang lên thuyền dự trữ được, quá 3 ngày là hỏng mất tiêu rồi.” Y Na có chút tiếc nuối ” Lần sau tới mà có thời gian, đem về ủ rượu cũng hay.”

Ares huơ huơ dao găm, đào ra một rễ cây hoang dưới lòng đất, đun sôi lên có hương sắn hoặc hương chuối chín, không tính là mỹ vị nhưng so với đống khoai tây trên tàu thì có chút mới mẻ.

Lưu Vân Thần gia nhập tập đoàn đi kiếm ăn, cắt một bó lúa mì lớn, mang về từ từ nghiên cứu, tìm cách chế biến. Mấy người bọn họ dường như cứ nhìn thấy thứ gì có thể ăn được là khuân hết lên tàu, chống đỡ được vài ngày. Làm xong tất cả, bình minh cũng ló rạng, Kha Lôi vỗ vai Lưu Vân Thần “Ngủ đi.”

Lưu Vân Thần dựa người lên thân cây, ngáp một cái, không ngừng ngọ nguậy thân thể, thật là khó chịu. Vất vả mãi mới ngủ được thì lại mơ có ai đang dùm tay túm cổ mình. Cậu bất mãn né qua, vừa vặn rúc luôn vào lòng Kha Lôi.

So với thân cây khô cứng, Kha Lôi tướng quân hiển nhiên mềm mại hơn nhiều, Lưu Vân Thần thỏa mãn, cọ cọ tìm tư thế thoải mái nhất, tiếp tục chìm vào giấc mộng

Vì vậy Kha Lôi đành bất đắc dĩ giữ nguyên tư thế suốt ba tiếng đồng hồ tránh cho ai kia thiếu hơi ấm rồi lại đâm đầu vào đống lửa.

“Ông chủ tốt nhất đế quốc là đây chứ đâu.” Ares thấp giọng bình luận.

“Giỏi thì qua dựa thử đi.” Y Na mở miệng.

“Còn khuya Boss mới chịu cho tôi mượn nửa cái vai.” Ares còn biết tự lượng sức mình “Nói không chừng ổng sẽ trực tiếp quăng luôn tôi vào biển làm mồi cho cá.”

“Cho nên?” Y Na hỏi.

“Cho nên tôi rút lại lời vừa rồi, Boss không phải ghế dựa tốt nhất đế quốc.” Ares nói “Mà là ông chủ độc quyền tốt nhất của nhóc dễ thương.”

Kỳ thực lương khô trên thuyền vẫn đủ để đi hết hành trình nhưng dẫu đồ hộp có ngon đến đâu thì ăn liền mấy tháng đều sẽ ngán tận cổ. Lần này vừa vặn đi ngang qua đảo số 6, Kha Lôi liền cho phép mọi người ở lại đảo một ngày, tiện thể tìm nhiều đồ ăn mới chút.

Giữa trưa, ánh nắng gay gắt, Y Na ngắt một phiến lá to rồi dùng dây buộc sau lưng cho Lưu Vân Thần, làm đồ che nắng, tạo hình hơi ngốc nhưng vẫn hơn bị lột da.

“Sao các anh không đeo?” Lưu Vân Thần hỏi.

“Đặc quyền này chỉ cho phụ nữ cùng trẻ nhỏ thôi.” Kha Lôi nắm tay cậu dắt đi “Ares nói phía trước có cây cam chua, qua hái đi.”

Nghe đến hai chữ “Cam chua”, lông mày của Lưu Vân Thần sắp dính vào một chỗ, cái loại cam chua loét này, đồ bỏ trong quán hoa quả ở đế đô còn ngon hơn.

“Nhóc nên học cách che giấu tâm trạng của mình đi.” Kha Lôi buồn cười nhìn cậu.

“Anh mới kêu tôi là trẻ nhỏ mờ.” Lưu Vân Thần trả lời “Trẻ nhỏ thì phải có quyền biểu lộ thứ mình muốn.”

“Giỏi chặn họng người khác đấy, mốt cho nhóc chuyển qua làm luật sư.” Kha Lôi nói “Lôi theo Ares làm trợ lý, cãi không lại thì cho một cước lên trời luôn.” Đảm bảo đánh đâu thắng đó.

Lưu Vân Thần gật đầu nói: “Có thể cân nhắc.”

Đến khu rừng cam chua, Kha Lôi đặt cái sọt rỗng dưới gốc cây, Lưu Vân Thần xát hai tay, leo hai ba phát đã lên đến cành, động tác nhuần nhuyễn vô cùng, Lưu Vân Trạch Vũ với Lưu Vân Kỷ mà nhìn thấy chắc lại được một phen đau đầu.

Tâm trạng Kha Lôi khá tốt, đỡ lấy cam rồi bỏ vào sọt.

“Quả này, màu đỏ.” Lưu Vân Thần lắc lắc quả cam lớn trong tay “Mang về tặng Y Na với Natasha.”

“Sao thấy quả đỏ liền tặng mấy cổ?” Kha Lôi hỏi.

“Con gái thích thế.” Lưu Vân Thần ném xuống một quả xanh lè xanh lét, vừa nhìn liền biết chua.

“Cái này muốn tặng cho ai?” Kha Lôi hỏi “Ares?”

“Ừa.” Lưu Vân Thần ngẩng đầu lên nhìn, muốn tìm quả ngọt nhất đưa cho Kha Lôi, không ngờ có một bàn tay to lớn xòe ra trước mặt, bên trong là hai quả cam, tròn trịa, màu vàng cam, cả hình dạng lẫn màu sắc đều hoàn mỹ.

Một người khổng lồ mọc râu quai nón đang nằm sấp bên một cành cây khác ló đầu ra, đáy mắt tràn ngập hiếu kỳ và chờ mong.

Dù sớm biết trên đảo có người khổng lồ nhưng đối phương im lặng xuất hiện không báo trước như vậy, Lưu Vân Thần vẫn là có chút giật mình, suýt té xuống đất.

Chân To nhẹ nhàng đỡ lấy cậu, từ từ đặt lên mặt đất.

“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần sợ hãi không thôi.

Kha Lôi cười cười: “Đừng sợ, cậu cứ coi anh ta là bạn đi.”

“Sao không nói sớm chút…” Lưu Vân Thần nhỏ giọng oán giận. Với khả năng quan sát và cảnh giác cao độ của Kha Lôi, hiển nhiên đã sớm phát hiện, vậy mà không thèm nhắc cậu lấy một câu.

“Bởi vì tôi muốn nhìn phản ứng của nhóc, chậc, thật mất mặt.” Kha Lôi trả lời rất hả hê

Lưu Vân Thần: “…”

Hứng thú thật ác độc!!!!!

Chân To để cam xuống, xoay người khập khiễng rời đi.

“Chờ đã!” Lưu Vân Thần kéo Chân To lại “Cậu bị thương.”

Ở bắp đùi của Chân To có vết thương dài 10 cm, hoặc là bị dao khứa, hoặc là đâm vào cành nhọn, vết thương đã khô nhưng thỉnh thoảng vẫn có máu ứa ra.

“Đi lấy chút băng gạc đến.” Lưu Vân Thần nói “Thuốc cầm máu nữa.”

“Năng lực hồi phục của họ nhanh lắm, vết thương nhỏ như này không cần xức thuốc, bôi vào có khi còn bị dị ứng. Nếu nhóc muốn băng bó giúp thì quấn vải lên, tránh nhiễm trùng.” Về phần lấy vải ở đâu ra, Kha Lôi nói thẳng “Tôi không để cậu ở chỗ này một mình đâu.”

“Quan tâm thật hay viện cớ trốn việc?”

“Đều có.” Thẳng thắn đến mức khiến người ta rơi lệ.

Lưu Vân Thần nhận mệnh đứng dậy, chạy về thuyền, cầm băng gạc tới, giúp Chân To xửa lý vết thương.

Nhìn vải băng trắng xóa trên đùi cùng miệng vết thương đã được lau rửa cẩn thận, Chân To ngại ngùng đứng dậy, có lẽ để biểu đạt cảm kích, chưa tới một phút đã hái cam nhét đầy sọt, khiêng tới bên thuyền mới rời đi.

“Tiếc là xài hết phim rồi. Để im còn chụp được vài tấm.”

“Vầy cũng hay.” Kha Lôi chọc chọc khóe miệng cậu “Có cái để nhớ tới.”

Ares vác lúa mì lên thuyền, tiện tay tặng Lưu Vân Thần một đóa hoa “Hoa linh lan hái bên suối, nghe nói có thể mang lại may mắn.”

“Cảm ơn anh.” Lưu Vân Thần cài hoa vào cúc áo “Cần giúp không?”

“Nếu Boss cho phép thì OK.” Ares căng tràn nhựa sống “Suối kia nhiều linh lan lắm, đi cùng không, các thiếu nữ chắc chắn rất thích.”

“Đi đi.” Kha Lôi gật đầu “Tôi qua chỗ Minh Xuyên.”

Lưu Vân Thần gật đầu, đi qua suối với Ares.

Linh lan là loài hoa phổ biến nhất Viễn Đông, một chùm trắng nhỏ, thường treo ở chuôi kiếm, không thơm, sức sống mãnh liệt. Mặt trời xuống núi, bốn phía khôi phục yên tĩnh, Lưu Vân Thần ngồi trên cỏ, nhắm mắt, nghe tiếng gió lướt qua, nghe tiếng sóng vô bờ, thiệt là dễ chịu.

Ares không quấy rầy cậu, một mình khuân sọt hoa quả dại với hoa đi về bờ biển.

Bên tai lần thứ hai truyền lại tiếng thở dốc thô suyễn, Lưu Vân Thần quay đầu lại, đập vào mắt là cẳng chân đầy lông lá. Tưởng là người khổng lồ thẹn thùng ban nãy, Lưu Vân Thần cười vươn tay, định để Chân To đỡ mình dậy, ai dè, đối phương lại thình lình cúi người xuống, đáy mắt tràn ngập tơ máu, răng nanh nhô ra ngoài miệng, phần lông dưới cằm bị nước miếng làm ướt sũng, càng sợ hãi chính là trán nó còn mọc ra cái sừng răng cưa.

Lưu Vân Thần cấp tốc lùi về phía sau 2 bước, tay phải đặt lên bao súng cạnh hông.

Đối mặt với kẻ xâm nhập không biết trời cao đất rộng này, người khổng lồ điên cuồng gầm rú, lao về phía cậu. Thân thể cục mịch, cồng kềnh kia rất linh hoạt, Lưu Vân Thần giơ súng, nhắm ngay đầu gối hắn “đinh”, viên đạn thoát nòng giống như đập vào bản kim loại dẻo dai, cứng rắn, không gây thương tổn cho hắn mà ngược lại làm hắn phát điên hơn.

Tiếng gầm giận dữ vang khắp hòn đảo, Kha Lôi biến sắc mặt, phóng về phía tiếng thét kia.

Người khổng lồ nắm cổ Lưu Vân Thần, nhấc cả người cậu lên.

Cảm giác thống khổ khi thiếu dưỡng khí truyền tới đại não, Lưu Vân Thần liều mạng giãy dụa, đáng thương rớt xuống đất, bị người khổng lồ bồi thêm cho một phát, xương cốt gãy vụn.

“Thần!” Mọi người chạy theo tiếng gầm, nhìn tình cảnh trước mắt dọa cho đứng hình.

Y Na theo phản xạ rút súng lại bị Kha Lôi ngăn lại, lớp da bên trong vừa dày vừa dai, bắn trật lại chọc tên kia tức giận hơn.

Lưu Vân Thần gom góp nốt chút sức lực cuối cùng, kéo dãn khoảng cách chỗ cổ, tranh thủ hít thêm ít không khí. Chênh lệch về hình thể kéo theo chênh lệch về thể lực, cộng thêm thời gian dài thiếu dưỡng khí, Lưu Vân Thần bắt đầu hoa mắt chóng mặt.

Kha Lôi giơ súng, nhắm vào hai con mắt của tên khổng lồ, chần chừ chưa bóp cò, càng không cho phép người khác tiến lên viện trợ. Tên kia mà điên lên, dùng chút xíu lực là bóp gãy cổ nhóc con rồi.

Tên khổng lồ giơ cao tay phải, tựa như định ném “con mồi” lên tảng đá lớn.

Nắm chặt cơ hội cuối cùng này, Lưu Vân Thần co tay, bóp cò. Tiếng súng vang lên, viên đạn chuẩn xác xuyên qua mắt người khổng lồ, tiếp sau đó là trận gầm gú đầy đau đớn. Lưu Vân Thần rớt từ trên cao xuống đất, lăn vài vòng rồi lảo đảo đứng dậy.

Ares xông lên, xốc cậu lên vai, nhanh chân chạy về thuyền. Tên khổng lồ ngước con mắt đỏ lòm máu, tức giận ngập trời, khom lưng cầm tảng đá lớn đuổi theo. Để thoát khỏi tầm khống chế của hắn, Natasha lui về sau lấy đà, hai tay nắm dây leo, mượn lực nhào về phía trước, thân thể linh hoạt lộn nhào mấy vòng, chân phải hung hăng đạp vào con mắt bị thương một cú trời giáng.

Đau nhức liên tiếp truyền tới, cắn phá thần kinh, tên khổng lồ quằn quại kêu thành tiếng, nặng nề ngồi phịch xuống đất. Nhân cơ hội này, Y Na chặt dây mỏ neo, lái thuyền ly khai hòn đảo.

Natasha chạy qua khu nước nông, đu dây leo lên, ân cần hỏi thăm “Thần ổn chứ?”

“Chưa biết, Boss đang kiểm tra.” Y Na ghé vào mép thuyền nhìn hòn đảo ngày càng xa kia “Không ngờ loại sinh vật này thật sự tồn tại.”

“Tộc này quá hung mãnh, tàn bạo. Chúng ta coi như đã giúp người Chân To trên đảo. Tên một sừng kia sống không quá 3 ngày.” Natasha nói “Qua xem Thần thế nào.”

Trong khoang, Lưu Vân Thần đang ngửa cao cái cổ đỏ bừng, thanh quản tựa hồ đã bị thương.

Cánh tay có một vệt vết thương khá sâu, máu tươi nhiễm ướt áo, lúc giãy dụa bị khứa phải, tình trạng không quá tốt.

Thấy mọi người lo lắng, Lưu Vân Thần cố sức muốn nói lại bị Kha Lôi che miệng “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi 5 ngày đi.”

Lưu Vân Thần gật gật đầu, nhỏ giọng ho khan.

Đại khái qua 5 phút, hết giờ thăm nuôi, Kha Lôi cưỡng chế mọi người rời đi.

“Loại chuyện như vầy, sao Heca không lộ mặt?” Natasha cau mày nói.

“Dựa theo quy tắc khế ước, trừ phi chủ nhân hấp hối gần chết, bằng không thì vong linh đích xác không cần xuất hiện.”

Y Na nhún vai “Dựa theo quan hệ giữa nhóc dễ thương với Heca, sự tình hôm nay có chút không đúng?” Đáng lẽ cô ta phải là người đầu tiên lao ra mới phải.

“Không cần áy náy, Thần là thành viên trong đội, không phải đối tượng đặc thù cần bảo vệ.”

Minh Xuyên vỗ vỗ vai Ares “Binh lính bị thương lúc thi hành nhiệm vụ quá là điều bình thương, hơn nữa hoàn cảnh lúc ấy rất an toàn, ai mà ngờ đột nhiên mọc đâu ra một tên khổng lồ đâu.”

Nói vậy không sai nhưng nhớ tới tình trạng thê thảm của Lưu Vân Thần, Ares uể oải ngồi bệt trên đất.

Xử lý ổn thỏa vết thương xong, Kha Lôi đóng hòm y tế, cầm thuốc giảm đau, tiêu viêm đưa cho cậu.

Nhìn viên thuốc to bằng đồng xu, cổ họng Lưu Vân Thần liền đau đớn.

Kha Lôi thu hồi viên thuốc, lấy giấy gói thuốc lại, lôi súng ra đập cho thành bụi mới hòa vào nước.

Cái thìa thuốc vàng khè kia, chưa cho vào miệng đã biết khó uống, cậu nhìn không được nhăn mày.

“Muốn thêm đường không?” Kha Lôi hỏi.

Lưu Vân Thần lắc lắc đầu, cam chịu cầm ly uống, một hơi nuốt xuống. Xui xẻo thay, chút thuốc chưa bị nghiền nát đọng lại cuống họng, mang đến một trận kịch liệt ho khan.

Người bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng xông vào hỗ trợ. Lưu Vân Thần nắm chặt chân bàn, khớp xương trắng bệch nổi lên rõ mồm một.

“Thần?” Kha Lôi không che nổi vẻ căng thảng.

“Xảy ra chuyện gì?” Y Na sợ hết hồn, ngồi trước mặt cậu, vài phút trước còn ổn mà sao giờ lại ra nông nỗi này.

Lưu Vân Thần vất vả mãi mới nhẹ nhõm thở ra được, phất tay tỏ vẻ mình ổn.

“Chắc sặc thuốc.” Kha Lôi giải thích.

“Ra thế.” Y Na thở phào.”Tôi đi hầm canh nóng cho nhóc.”

Lưu Vân Thần gật đầu, vừa nãy ho dữ quá, cổ họng lại sưng lên rồi.

Kha Lôi bảo cậu há to miệng ra, kiểm tra rồi ôm người đặt lên giường “Nghỉ ngơi cho tốt”.

“Boss.” Ares ở ngoài cửa hỏi “Theo lộ tuyến, đêm nay phải qua mắt Bão.”

”Chuyển hướng tới đảo Xà Nữ đi.” Kha Lôi nói “Xả hơi mấy ngày.”

“Không thành vấn đề.” Ares quay về khoang điều khiển

. Lưu Vân Thần gắng gượng nói “Tôi trụ được.”

“Cái cậu cần là thuốc, canh ấm và ngủ đủ.” Kha Lôi kéo chăn cho cậu “Thể lực sung mãn mới qua được mắt Bão.”

Lưu Vân Thần cúi đầu “Vâng.” một tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ áy náy.

“Không phải lỗi của cậu, cũng chả phải lỗi của ai hết.” Kha Lôi dùng ngón tay cái niết má cậu “Đừng tự trách, cũng đừng nghĩ rằng mình làm chậm tiến độ.”

“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần khàn khàn lên tiếng.

“Nhóc dễ thương, kháng nghị gì để sau đi, tốt nhất là đừng mở miệng nữa.” Thanh âm từ hư vô truyền lại “Cẩn thận câm luôn bây giờ.”

Lưu Vân Thần lập tức ngậm miệng

Kha Lôi bất mãn.

“Hình như tôi chọc tới tướng quân rồi thì phải.” Heca cười khanh khách bước ra từ kết giới, tay phe phẩy quạt lông chim, giày cao gót gõ cộp cộp xuống sàn, lập lòe như hung khí.

“Cậu nghỉ đi.” Kha Lôi vỗ về Lưu Vân Thần, đứng lên nhìn Heca, ngữ điệu biến lạnh “Có lẽ chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện.”

“Liên quan tới lần này tôi vắng mặt?” Heca nâng cằm Lưu Vân Thần lên, kiểm tra thương thể “Khá nghiêm trọng, chưa đến mức ảnh hưởng tới tính mạng, tôi đâu có bội ước, tướng quân thân mến, nhóc dễ thương muốn tự mình chiến đấu, anh biết mà, thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, tôi sao có thể bảo vệ nhóc ấy cả đời chứ.”

Kha Lôi mở cửa phòng, im lặng nhìn Heca.

“Tôi…” Lưu Vân Thần chưa nói hết đã bị bàn tay lạnh băng của Heca che miệng “Ổn mà, nhóc dễ thương, tôi với cậu ta ra nói chuyện phiếm thôi.”



Lưu Vân Thần dùng ánh mắt lo lắng nhìn hai người rời đi.

Gió ngoài khoang rất lớn.

“Tôi muốn nghe lời giải thích của cô.” Giọng nói không có lấy chút độ ấm nào.

“Tôi nói rồi.” Heca dựa vào mép thuyền, ánh mắt lười biếng “Tất cả hành động từ trước tới giờ của tôi đều không hề vi phạm khế ước.”

“Mục đích của cô là gì?” Kha Lôi lạnh lùng thốt ra từng chữ một “Tại sao muốn ký khế ước, tại sao muốn cậu ấy ra khơi, lúc gặp tai nạn lại khoanh tay đứng nhìn?”

“Cậu hỏi hơi nhiều nhưng tôi không có nghĩa vụ phải đáp lời.” Heca đứng thẳng người, xoay người định rời đi thì phát hiện đường đã bị chặn.

Là Minh Xuyên và Y Na.

Cách đó không xa là Natasha.

“Thưa phu nhân, tướng quân đang đặt câu hỏi với cô.” Minh Xuyên bọc khăn quàng cổ, tốt bụng nhắc nhở.

“Như này thật không hiếu khách.” Heca bất đắc dĩ trở lại thương lượng “Tội của tôi nhiều nhất cũng chỉ là thất trách thôi, hơn nữa, tương lai nếu Thần gặp nguy hiểm tới tính mạng, tôi đương nhiên dốc hết sức.”

“Lý do.” Kha Lôi giữ nguyên ngữ điệu âm trầm.

“Nhóc dễ thương có thể mang tôi ra khỏi kết giới.” Lúc lâu, Heca mới thỏa hiệp “Chắc hẳn cậu biết chả mấy ai làm được vậy.”

Kha Lôi đã từng tự hỏi vấn đề này, sau không tìm được lý do thích hợp, chỉ có thể giải thích là do huyết thống.

“Chả liên quan gì tới gia tộc Lưu Vân, bọn họ tuy lắm tiền nhiều của, địa vị cao, quyền hành lớn nhưng chỉ là tư bản bình thường thôi.” Heca như đọc được ý nghĩ của Kha Lôi, tiếp tục nói “Cho nên nói, chuyện này chắc liên quan tới mẹ cậu ấy.”

Kha Lôi cau mày: “Mẹ?”

“Mặc dù chưa gặp qua nhưng tôi tin rằng bà ấy không chỉ đơn thuần là gái làng chơi đâu.” Heca thu quạt “Ít nhất, huyết thống cũng có tý dính dáng tới tên phong ấn tôi.”

“Mấy trăm năm trước rốt cục xảy ra chuyện gì?” Kha Lôi hỏi.

“Đây là bí mật của tôi, người ngoài đừng có mà xen vô.” Heca hơi cúi người, đôi môi đỏ chót dán sát vào tai Kha Lôi “Tiết lộ chút cho cậu biết, cái tên phong ấn tôi là nhân ngư (người cá).”

“Vậy nên cô muốn chúng tôi ra khơi? Lý do này miễn cưỡng chấp nhận được, còn một chuyện nữa cô chưa đáp lời tôi.”

“Chuyện khác? Chuyện tôi không cứu nhóc dễ thương sao?” Heca nhún vai một cái “Tại tôi thấy chưa nguy hiểm tới tính mạng, hơn nữa thực chiến, cận kề nguy hiểm mới giúp nhóc ấy bộ phát tiềm năng của nhân ngư tộc được, hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, thưa tướng quân đáng kính.”

Kha Lôi hừ lạnh “Muốn lợi dụng cậu ấy để tìm ra tên người cá phong ấn cô sao? “

“Mặc kệ cậu tin hay không, tôi thật lòng thích cậu nhóc này.” Heca bước về khoang tàu, liếc mắt cười nhạo “Nhắc tới lợi dụng, nếu tôi đoán không lầm, Thần không mang tôi ra khỏi kết giới thì còn khuya cậu mới đồng ý cho nhóc vô trường quân đội đúng không?”

Mặt Kha Lôi lạnh muốn kết thành băng luôn.

“Có qua có lại, hai ta giúp nhau giữ bí mật trước mặt nhóc ấy vậy.” Heca dùng quạt đâm đâm ngực Kha Lôi, xoay gót rời đi.

Nhìn Heca bước vào, Lưu Vân Thần thở ra như trút được gánh nặng.

“Sợ chúng tôi đánh nhau?” Heca cười vui vẻ, hạ xuống trán cậu một nụ hôn “Tán gẫu đôi ba câu thôi, giờ đã không sao rồi, nghỉ ngơi đi.”

Lưu Vân Thần gật gật đầu.

Heca giúp cậu kéo chăn, không lập tức đi vào kết giới mà ngồi ngay đầu giường, thậm chí còn hát ru cho cậu. Tuy cả lời lẫn nhạc đều là từ mấy trăm trước nhưng vẫn có tác dụng an thần.

Tuổi trẻ sung mãn, năng lực hồi phục không phải dạng vừa, sáng sớm ngày thứ ba, Lưu Vân Thần đã miễn cưỡng nói chuyện được, vết thương trên cánh tay cũng kết vảy, thậm chí cậu còn giúp Y Na chuẩn bị bữa sáng.

Bánh bao mới ra lò, nước hoa quả tươi mới, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.

Lưu Vân Thần bưng đĩa, cãi nhau chí chóe với Ares dọc đường đi, Kha Lôi nhìn hai người, khóe môi hiện lên chút tiếu ý.

“Tốc độ hồi phục của Thần nhanh vượt sức tưởng tượng.” Minh Xuyên đứng ở bên cạnh cậu nói “Bản ghi chép Nam Minh đưa tới hồi ở trường quân đội chỉ nhắc tới mỗi chuyện nhóc ấy đã từng bị thương, không đề cập tới năng lực chữa lành.”

“Rồi sao?” Kha Lôi hỏi.

“Người tỉ mỉ như Nam Minh không có khả năng không phát hiện ra. Chuyện này chứng tỏ, mãi tới khi tiếp cận Artie Kleine, Thần mới có khả năng này.”

Kha Lôi cau mày không nói.

Minh Xuyên tiếp tục nói: “Đồng nghĩa với việc nhóc giống với suy đoán của Heca, là nhân ngư.” Tương truyền rằng Artie Kleine là cái nôi của tộc nhân ngư, sẽ che chở và mang đến cho nhân tộc năng lực cường đại.

Kha Lôi ngắm nhìn thiếu niên cách đó không xa. Ngoài khơi gió yên biển lặng, Ares vác cậu trên vai, cùng nhau ngắm cá chuồn tung bay.

“Chân tướng sớm muộn gì cũng lộ ra.” Minh Xuyên nhẹ giọng nói.

Kha Lôi gật gật đầu, bước lại chỗ Lưu Vân Thần, đỡ cậu từ trên vai Ares xuống.

“Đến giờ ăn rồi sao?”  Hai má Lưu Vân Thần hây hây phớt hồng, đang chơi vô cùng cao hứng.

“Thấy cậu vui như vầy, tôi cũng mừng thay, nhưng chú ý tới cổ họng mình đi.” Kha Lôi xoa xoa đầu cậu “Đây là lời khuyên đến từ một bác sĩ nghiệp dư.”

“Tôi sẽ chú ý mà.” Lưu Vân Thần nhấc tay bảo đảm.

Kha Lôi cười: “Đi, cùng tới phòng ăn.”

“Mấy hôm nay trời thật đẹp.” Minh Xuyên bưng đĩa đi tới “Hi vọng lúc qua mắt Bão, thời tiết ổn định thế này.”

“Có hy vọng là tốt.” Y Na vỗ vai Minh Xuyên “Nhân lúc chúng ta chưa xuất phát, cậu hãy thoải mái tưởng tượng cảnh ánh nắng ấm áp tiếp đi. Rồi đợi con sóng ‘hiền hòa’ nào đó xô cho tỉnh mộng.

“Ghê lắm hả?” Lưu Vân Thần dò hỏi.

“Nơi đó ngoài bão tố còn có cả sương mù, từ trường ảnh hưởng tới la bàn, dẫn tới sai lệch phương hướng, đành nhờ hết vào Minh Xuyên thôi.” Y Na trả lời “Và trước khi tới đó, tôi muốn nhóc tính ra tọa độ chính xác cũng như thời gian đến đó, hiểu chưa?”

“Yên tâm. Chuyện nhỏ.”

“Tôi thích tính tự tin của nhóc.” Y Na nhéo má cậu, haizz, Boss mà không ở đây là hôn một cái rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.