Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 39: 🌽




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Đinh vẫy tay gọi nhân phục vụ viên tới đem đồ ăn xuống, thu dọn một chút, thì con mắt sáng rực nhìn Vi Thiến. Mới đầu Vi Thiến né tránh ánh mắt của cô, nhưng Ôn Đinh là ai vậy, là một người thông minh. Vi Thiến bị cô nhìn trong lòng chột dạ, vò đã mẻ không sợ rơi: "Chính là đã từng thích, thì sao chứ."

"Đã từng thích?" Ôn Đinh bắt lấy trọng điểm, trong mắt hiện ra ngọn lửa bát quái hừng hực. Cái gì gọi là đã từng thích nha? Chẳng lẽ bây giờ không thích nữa, đều thất thố thành bộ dáng này, còn là "Đã từng", xem cô ngốc nha.

Vi Thiến muốn một chai rượu đỏ nữa, tự rót tự uống. Ôn Đinh mí mắt nhảy mấy cái, nuốt mấy ngụm máu. Lúc không tốn tiền của bản thân, tất cả mọi người rất hào phóng.

Vi Thiến nhấp một ngụm rượu đỏ, cảm xúc cũng khôi phục, sau đó dựa vào thành ghế sô pha, miễn cưỡng nói: "Cô biết ba tôi với Cửu ca quen biết như thế nào không?"

Ôn Đinh nghĩ đến lần trước Từ Kính đã nói qua, vụ Thẩm Hoài Cảnh đã từng ngồi tù kia mà, suy nghĩ một lát: "Trong tù? Ba cô xếp hàng lão Đại, Thẩm Hoài Cảnh xếp hàng lão Cửu."

Vi Thiến gật gật đầu: "Ừ, vậy cô có biết vì sao ba tôi ngồi tù không?"

Ôn Đinh lắc đầu, cô sao biết đây. Chỉ là Vi Từ Minh ngày thường phô trương, cực kỳ giống lão Đại hắc bang trong phim Hong Kong, khẳng định trước đó đã làm qua chuyện phạm pháp gì.

Vi Thiến uống một hơi nửa ly rượu, miệng có chút hàm hồ đứng lên: "Là ba anh ấy, Liên Xuân. Ba anh ấy là cảnh sát, đối đầu với ba tôi, điều tra ba tôi ròng rã năm năm mới đưa ba tôi vào tù."

Ôn Đinh kinh ngạc há to mồm, nhìn Liên Hiên ngày thường lưu manh vô lại, lại có ba làm cảnh sát.

Tay Vi Thiến đặt ở trên bàn, nâng má, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phiếm hồng: "Cửu ca sau khi ra tù, ở gần ba tôi, ngay tiếp theo tôi thường xuyên nhìn thấy Liên Hiên. Mặc dù ba tôi và ba Liên Hiên đối đầu, nhưng cũng sẽ không liên quan đến người đứa trẻ, cho nên đối với Liên Hiên cũng không tệ. Tôi khi đó vừa mới lên đại học, liền thích loại trai đẹp tỏa nắng kia, mang theo chút tính lưu manh. Liên Hiên rất hợp với mẫu hình lý tưởng của tôi.

"Đương nhiên đây chỉ là thầm mến, lúc ấy tuổi còn nhỏ, cũng không biết che giấu. Ba tôi rất nhanh phát giác ra tôi có điểm không thích hợp, trực tiếp nói với tôi, ông sẽ không cho phép tôi có bất kỳ liên quan gì đến Liên Hiên. Lúc ấy tuổi còn nhỏ, đương nhiên không chịu, liền vừa khóc vừa gào với ba tôi, thế nhưng là ba tôi mặc kệ bộ dáng như vậy, đem tôi nhốt ở trong nhà, thế nào cũng phải đem tôi xoay lại."

Ôn Đinh nghe được trong lòng nhảy một cái, Vi Thiến nói một hơi nhiều lời như vậy, cái cằm thuận tay trượt đến trên bàn, chống đỡ ở trên bàn, một tay ở trên mặt bàn trơn bóng vẽ lên vòng vòng, giọng nói có chút trống rỗng: "Loại chuyện này thật sự rất nhàm chán, nếu Liên Hiên cũng thích tôi, tôi kiên trì kiên trì thì cũng thôi đi. Đáng tiếc chính là anh ấy không thích tôi, cũng không biết tôi thích anh ấy. Cho nên sự kiên trì của tôi rất buồn cười, cho nên chậm rãi chậm rãi, cảm giác liền trở nên nhạt dần." Cứ như vậy Vi Thiến giang tay ra, một dáng vẻ không quan trọng.

Ôn Đinh cũng chống cằm: "Liên Hiên không thích cô sao?"

Vi Thiến bị hỏi vấn đề như vậy khó tránh khỏi có chút khó xử, trừng cô một chút nhưng vẫn là mở miệng: "Cô nhìn dáng vẻ của anh ấy giống như thích tôi không?"

Ôn Đinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông cùng nói chuyện cười đùa với người đẹp. Bộ dáng ngày thường Liên Hiên thật giống như không có biểu hiện thích Vi Thiến. Nhưng là ở bên cạnh anh ta, cô cũng chưa từng thấy qua những người phụ nữ khác.

Đôi mắt Ôn Đinh chuyển vài vòng, mặc dù Vi Thiến miệng nói tình cảm phai nhạt, không thích, nhưng buổi tối hôm nay cô thất thố như vậy, có thể thấy được đối với Liên Hiên vẫn còn tâm tư, chỉ là bị cưỡng ép nén xuống mà thôi.

Ôn Đinh nhãn châu xoay động, Vi Thiến liền biết cô đang có ý đồ gì đó, đưa tay chỉ cô: "Tôi cảnh cáo cô, Ôn Đinh cô đừng nghĩ làm chuyện xấu gì."

Ôn Đinh nhún nhún vai làm cái động tác "Who care".

*

Sau khi trở về, Ôn Đinh thẳng đến phòng sách của Thẩm Hoài Cảnh. Thấy anh một lần liền lệ rơi đầy mặt nhào tới: "Thẩm tiên sinh...cứu mạng a."

Thẩm Hoài Cảnh nheo mắt, phản ứng đầu tiên trong đầu là né tránh cô, con gấu ôm này, nhưng thân thể đã rất thành thật đem Ôn Đinh ôm vào trong ngực. Ôn Đinh khẽ dựa qua, liền ôm chặt cổ của anh, bắt đầu gào khan: "Hôm nay em thật sự thiệt thòi lớn, anh phải thanh toán lại cho em."

Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày: "Thanh toán cái gì."

Ôn Đinh từ trong túi móc ra phiếu thanh toán, bĩu môi: "Anh xem, anh xem, chi phí hôm nay. Vi Thiến mở hai chai rượu đỏ, hai chai rượu đỏ quý. Còn có Liên Hiên, anh ta doạ dẫm em, nhiều tiền như vậy nha. Thẩm tổng người nhìn xem có thể cho em báo hay không, bây giờ em thật sự là thịt đau sắp rút gân..."

Thẩm Hoài Cảnh: "..." Bên trên điện thoại di động của anh đã có tin nhắn báo đến, cô xài hẳn là tiền của anh chứ?

Tiền của anh cô cầm, sau đó kêu anh thanh toán cho cô? Cô là muốn cho anh đi bán thận sao? Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Thẩm Hoài Cảnh khinh thường phản ứng của cô, một tay dùng sức ôm đưa cô ngồi lên đùi, một cái tay khác cầm con chuột tiếp tục công việc.

Ôn Đinh ngồi ở trong lòng anh, yên lặng làm tổ. Thật ra cô thích loại cảm giác tĩnh mịch này, buổi tối ấm áp, có một người có thể dựa, không cần nói rất nhiều, chỉ lẳng lặng dựa sát. Là cuộc sống cô đã từng hâm mộ nhất, cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày chính cô cũng sẽ đạt được.

Từ góc độ này của cô nhìn qua, đúng lúc là một bên mặt của Thẩm Hoài Cảnh. Lông mi của anh rất dày rất dài, ở mí mắt tạo ra một mảnh ánh sáng dìu dịu, lông mi kia theo ánh mắt anh chớp động một cái một cái, nhìn trong tim đập thình thịch. Ôn Đinh nhịn không được, chồm lên ở trên mí mắt anh hôn một cái.

Nụ hôn nhẹ nhàng nhàn nhạt, vừa chạm liền buông ra. Tay Thẩm Hoài Cảnh cầm con chuột dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô. Ôn Đinh đối với anh lộ ra một nụ cười ngọt ngào, quay đầu đi đặt trên bờ vai của anh, ánh mắt lại nhìn anh không chớp một cái, bên trong hòa hợp dày đặc tình nghĩa. Thẩm Hoài Cảnh phát giác cô không muốn rời xa, khóe miệng nhịn không được giương lên, tay đặt ở eo cô dời lên, ôn hòa vuốt tóc cô.

Động tác này giống như là đang sờ một con mèo nhỏ, Ôn Đinh không khỏi dễ chịu đem đầu hướng trên tay anh cọ xát. Thẩm Hoài Cảnh không khỏi lại nghiêng đầu nhìn cô, nhịn không được mở miệng: "Đừng trêu chọc anh, anh còn có một ít chuyện chưa xử lý xong."

Ôn Đinh mặt ửng đỏ, vẫn là không nhịn được cười: "Được, anh tiếp tục đi."

Thẩm Hoài Cảnh gian nan đem ánh mắt thả lại trên máy vi tính, Ôn Đinh liền dựa vào bả vai anh, nhìn anh bận rộn, cứ như vậy ngồi, một chút cũng không thấy chán.

Thẩm Hoài Cảnh trở lại xem email, lại cầm lấy văn kiện trên bàn nhìn nhìn, nhìn hồi lâu, một chữ cũng không thấy vào, không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ lười biếng hơi híp mắt lại gối lên trên bả vai anh. Cô uể oải dựa vào anh như thế, thân thể mềm mại hoàn toàn dựa vào anh, loại cảm giác này làm cho trong lòng của anh dâng lên một chút cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.

"Nói chuyện đi." Thẩm Hoài Cảnh thản nhiên nói.

"Không quấy rầy anh sao?" Ôn Đinh đưa tay ngáp một cái.

"Quen là được rồi." Lúc cái miệng nhỏ này của cô cả ngày không có yên tĩnh, bây giờ trầm mặc, anh cũng có chút không thư thản.

Ôn Đinh xẹp xẹp miệng, chưa từ bỏ ý định: "Vậy... Vậy... Tiền có thể thanh toán không?"

Thẩm Hoài Cảnh bất đắc dĩ nhíu mày: "Hay là em đem anh đi bán cho rồi?"

Thẩm Hoài Cảnh loại người này vậy mà lại nói đùa, Ôn Đinh quả thực bị anh làm kinh ngạc một chút, một giây sau móng vuốt đã sờ lên mặt của anh, mỉm cười: "Vậy... Vẫn là quên đi thôi, dù sao sắc đẹp như vậy không phải tiền có thể mua được."

Sau khi bị đùa giỡn, Thẩm Hoài Cảnh cũng không có phản ứng gì lớn, giống như đã tập mãi thành thói quen: "Không bỏ được, im miệng."

Không bỏ được? Cô cũng không có nói không bỏ được, da mặt này cùng với da mặt cô càng ngày càng dày.

Ôn Đinh nắm lấy áo của anh si ngốc cười nửa ngày, cuối cùng dựa ở hõm vai anh thở, nghĩ nghĩ, lại quanh co lòng vòng mở miệng: "Thẩm tiên sinh, anh với Liên Hiên quen biết như thế nào?"

"Bạn học Cao trung." Thẩm Hoài Cảnh nhanh chóng đảo văn kiện trong tay, một tay khác đặt ở trên tóc cô trượt đến chiếc cổ cô, xoa nắn, tay của anh cường độ vừa phải, Ôn Đinh thoải mái than nhẹ một tiếng.

"Bạn học Cao trung nha." Ôn Đinh kéo dài thanh âm, suy nghĩ cách làm sao kéo chủ đề về Vi Thiến, mà không cho Thẩm Hoài Cảnh phát giác ra. Làm thế nào cũng nghĩ không ra giọt nước, không lọt ngôn ngữ, nghĩ đi nghĩ lại mí mắt không khỏi nặng nề, hơi thở quen thuộc bao vây lấy cô, quay đầu đi lâm vào ngủ say.

Thẩm Hoài Cảnh cảm nhận được bên mặt hô hấp đều đều, thả văn kiện trong tay ra, nhẹ nhàng đem cô ôm ngang lên, trở về phòng ngủ.

*

Từ sau khi trở về, Ôn Đinh chưa có đến phòng làm việc của Thẩm Hoài Cảnh, càng nghĩ, cảm thấy mình vẫn là phải có một phần công việc. Nhà thiết kế là công việc cũ của cô, cô cũng vui vẻ làm tiếp nữa. Về phần tiếp tục ở phòng làm việc của Thẩm Hoài Cảnh, Ôn Đinh ngược lại là không có suy nghĩ nhiều, dù sao da mặt cô đủ dày, không ngại người khác nói cô bám người giàu có.

Ôn Đinh trở về, người phòng làm việc cũng không có kinh ngạc. Đột nhiên không thấy cô, Liên Hiên bên trong nói nhà cô có việc nên xin nghỉ, cho nên lúc này cô trở về cũng là chuyện đương nhiên.

Ôn Đinh ngồi lại vị trí ban đầu, tiếp tục công việc trước đó, chơi game, ngẩn người, đương nhiên lần này còn nhiều thêm một cái nhiệm vụ mới, chính là bắt lấy tất cả cơ hội có thể trông thấy Liên Hiên, quan sát Liên Hiên.

Hoàng Thư Thư ôm một chồng văn kiện lại gần: "Chị Ôn Đinh." Kể từ khi biết Ôn Đinh là Khâu Vũ nổi danh lừng lẫy, đối với Ôn Đinh xưng hô liền lên một bậc, mặc dù cô so với Ôn Đinh còn lớn hơn một tháng.

Ôn Đinh ngẩng đầu, chống đỡ cái cằm, có chút buồn ngủ nói: "Sao thế?"

Hoàng Thư Thư nửa ngồi nhìn thẳng cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười: "Kia...cái gì, trước đó tôi có một khách hàng, em gái cô ấy gần đây sắp kết hôn, sau khi nghe nói chị là Khâu Vũ, liền muốn nhờ chị thiết kế cho một bộ đồ trang sức, chị xem chị có thể nhận hay không?"

Ôn Đinh nháy mắt mấy cái: "Cô cùng với cô ấy rất tốt?"

Hoàng Thư Thư gật đầu: "Ừ, lúc trước cô ấy kết hôn đã đến phòng thiết kế chúng ta, lúc ấy tôi tính sai bản thiết kế, bị Hạng Phó tổng giám hung hăng mắng một trận. Nhưng vị Dương tiểu thư đó, người đặc biệt tốt, không chỉ không mắng tôi, còn kéo dài thời gian, sau này chúng tôi dần dần trở thành bạn tốt."

Ôn Đinh gật gật đầu, cô đối với Hoàng Thư Thư rất có cảm tình, cô gái nhỏ không có dáng vẻ giả tạo, mấu chốt là thông minh, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền gật đầu đồng ý.

Hoàng Thư Thư hưng phấn xem chút nhảy dựng lên, mặt mày hớn hở: "Cám ơn chị Ôn Đinh, tôi hẹn chổ để mọi người gặp mặt một lần."

Ôn Đinh gật đầu, quay đầu vừa hay nhìn thấy Liên Hiên quơ chìa khoá vòng nhoáng một cái bước đến, vội vàng bỏ Hoàng Thư Thư, chạy qua: "Liên Hiên."

Liên Hiên liếc xéo cô: "Làm sao? Sẽ không đòi nợ chứ? Cô thật sự là quá keo kiệt."

Anh ta không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Ôn Đinh liền nghĩ đến đêm qua, lập tức đau lòng ngạt thở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thù hận: "Tôi trước cho anh nhớ kỹ, tháng sau theo tiền lương khấu trừ."

Khuôn mặt Liên Hiên lập tức ghét bỏ: "Cô cái người này còn chưa gả cho Cửu ca đâu, đã lên cầm quyền phu nhân trước?"

Ôn Đinh mắt trợn trắng: "Sao nào? Qua qua miệng nghiện không được à?"

Liên Hiên nghẹn lời: "Da mặt thật dày."

Mắt thấy Liên Hiên đi lên lầu, Ôn Đinh đi theo phía sau anh ta: "Kia...cái gì, anh và cô gái kia đêm qua, các người thế nào?"

Liên Hiên ngâm nga bài hát, thân thể theo tiết tấu đung đưa: "Tan rồi."

Ôn Đinh vui mừng: "Vì sao."

Liên Hiên nhún vai: "Quá ngoan."

"Ngoan?" Ôn Đinh nghĩ nghĩ, đêm qua cô cũng hình dung qua cô gái kia rất ngoan, nhưng mà cô gái kia xác thực rất nhu thuận, hẳn là một loại người rất làm người khác yêu thích kia chứ.

"Anh không thích nhu thuận?" Ôn Đinh đi gấp mấy bước, cùng anh ta sóng vai.

Liên Hiên nhíu mày, suy tư: "Không phải không thích quá ngoan, chỉ là có chút quá ngoan, không có kích tình gì, so với cô ấy như thế, tôi vẫn là thích làm một chút."

"Làm một chút?" Ôn Đinh cười giống như một con hồ ly ăn vụng, chỉ chóp mũi mình: "Như tôi sao?"

Liên Hiên bước chân dừng lại, mặt không thay đổi nhìn cô, giọng nói cứng nhắc: "Tôi nói chính là làm một chút." Liên Hiên trọng âm đặt ở trên "Một chút": "Nhưng mà, cũng không phải là "Làm chết"."

Ôn Đinh: "..."

_____________

Editor:

Cuối tuần vui vẻ nhé mọi người.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.