Nghe Nói Ngươi Muốn Cưới Ta?

Chương 14: Bước chậm trong mưa




Mưa xuân tí tách tí tách đọng thành vũng trên đường, Bạch Vi bung dù nhẹ nhàng lướt qua dẫm lên thềm đá. Giọt mưa nghịch ngợm từ dù chảy xuống thấm ướt một góc áo sơ mi của Bạch Vi.

Những cơn mưa phùn mùa xuân đến bất chợt làm người ta không thể trở tay kịp, Bạch Vi nhìn bầu trời xám xịt không khỏi cảm thấy may mắn vì hôm qua đã xem dự báo thời tiết mà mang theo dù không thôi bị ướt hết cả rồi.

Trong nhà không còn trứng gà và sữa bò nên sau khi tan làm liền ghé cửa hàng tiện lợi mua.

Bạch Vi trú vào mái hiên cửa hàng tiện lợi, thu dù vẫy vẫy cho ráo rồi treo lên giá đỡ.

Bởi vì tóc bị thấm ướt một chút nên nàng cảm giác không được thoải mái lắm, vuốt lại mái tóc ổn định rồi khó chịu đi vào cửa hàng.

Lúc đi ngang qua khu vực đồ ăn vặt dư quang thoáng chuyển đến mấy bịch snack cùng sữa chua. Tạm dừng một chút liền cất bước đi vào quầy ăn vặt.

Vị bánh này là loại mà Dương Đồng thích ăn, nên mua sẵn vài bịch.

Sữa chua sao, nàng vẫn luôn thích vị đào. Cũng nên mua vài hộp.

Bạch Vi đi xem hết một vòng, tất cả đồ chất đầy xe nhìn sang đống đồ ăn vặt khóe môi câu lên bất đắc dĩ mà cười cười. Thường ngày cũng không có nghĩ đến sẽ mua đồ ăn vặt gì đó cho Dương Đồng, cho nên căn bản không hiểu được thật ra bản thân mình hiểu nàng như thế.

Bạch Vi xoa xoa mmi tâm, sau khi kết thúc đại hội thể thao thái độ của Dương Đồng rõ ràng càng xa cách mình nhiều hơn.

Haizzzz, mình cũng không biết nàng đang nghĩ gì.

Rõ ràng là nàng chủ động đến ôm mình cơ mà mình cũng chưa nói gì, thế sao nàng lại trốn tránh, có gì ủy khuất hả.

Thật là đùa người.

Ngày mai phải đợi vây người ở văn phòng thôi, mình cũng không muốn cùng Dương Đồng xa cách mãi.

Bạch Vi cảm thấy đời trước chắc mình đã thiếu Dương Đồng không ít tiền, bằng không đời này sao mà cứ thấp thỏm theo người ta, cả ngày tra tấn mình không nói, chuyện xấu còn đặc biệt nhiều.

Nếu có thể so độ thảm, bản thân chắc chắn là quán quân Loan Thành luôn.

Bạch Vi suy nghĩ đến thất thần không chú ý tới khi xoay người phía sau còn có khách hàng khác không ngoài dự kiến đụng vào người ta.

"Xin lỗi." Bạch Vi cười cười xin lỗi, vội vàng đứng sang một bên.

Mẹ Dương ôn hòa xua xua tay: "Không có việc gì."

Hai người gặp thoáng qua giống như là hai người xa lạ.

Chỉ là, Bạch Vi cảm thấy người kia có chút quen mắt nhịn không được nhìn lại.

Mình có gặp người này ở đâu rồi sao?

Bạch Vi nhún vai, không nghĩ ra được nữa thì để chuyện này ra sau đầu.

Mẹ Dương nhìn bên ngoài mưa càng lớn hơn dứt khoát mua luôn một cây dù, đỡ phải phiền con gái đi đến đón mình.

Mẹ Dương nghe thấy tiếng chuông điện thoại vội vàng lấy ra nghe, "Alo, Đồng Muội."

"Mẹ đang ở đâu thế. Con đã tan làm rồi giờ chạy xe qua đón mẹ luôn nhé." Dương Đồng vừa về đến nhà, nghe lão ba nói lão mẹ đi ra ngoài mua đồ mà chưa về.

Mẹ Dương nghe vậy để ô lại chỗ cũ " Mẹ đang ở cửa hàng tiện lợi ngay góc đường gần nhà bà ngoại."

Dương Đồng kkhoong còn gì để nói: "Mẹ sao phải đi xa vậy để mua đồ chi."

"Muốn đi sang thăm bà nhưng mà không biết được trời sẽ mưa."

"Vậy được rồi, mẹ chờ 5 phút con sẽ đến đón."

Mẹ Dương trong lòng cảm thấy an ủi không ít. "Vậy đi đường cẩn thận chút."

"Dạ."

Cửa hàng tiện lợi mở nhạc nhẹ nhàng, Bạch Vi không nghe được nàng tiếp điện thoại của ai chỉ là ẩn ẩn nghe được hai chữ "Bà ngoại". Cho nên Bạch Vi rất bất ngờ, đi cửa hàng tiện lợi vậy mà cũng gặp Dương Đồng.

Dương Đồng vội vàng bung dù đi vào cửa hàng tiện lợi.

Nàng tất nhiên là thấy cái dù màu tím trên giá treo bên ngoài. Dương Đồng mông lung, hình như trước đó Bạch Vi cũng từng dùng cây dù như thế này. Chắc cũng không tình cờ đến mức gặp nàng ở đây đâu nhỉ. Dương Đồng cười khổ, mi mắt buông xuống, có chút ưu sầu.

"Đồng Muội."Mẹ Dương vẫn ở quầy thanh toán, nhìn thoáng ra ngoài đã thấy bóng dáng của con gái ngốc cao giọng kêu.

Dương Đồng cười nhận lấy túi đồ trên tay mẹ Dương, hỏi: "Trước khi con ra cửa, ba ở nhà đã lãi nhãi cằn nhằng mẹ đó."

Mẹ Dương trừng mắt, "Ổng dám!"

Dương Đồng nhịn không được cười xấu xa cáo trạng: "Thật sự không có lừa mẹ đâu."

"Á à lão Dương, xem tôi về xử ông như thế nào!" Dương mẹ bĩu môi.

Dương Đồng không chút nào che dấu sự vui vẻ. Ai bảo lão ba cứ trù mình không truy người đến nơi cơ chứ, hừ!

Hơn nữa, mình mới không phải không dám truy Bạch Vi đâu, người ta chỉ là cẩn thận không muốn phá vỡ tình hữu nghị giữa cả hai thôi, có hiểu hông?

Chờ đến lúc truy Bạch Vi đến tay,mỗi ngày đều phải dính vào nàng! Ôm nàng một trăm lần! Hừ!

Dương Đồng đang tự an ủi mình trong lòng, vỗ vỗ ngực tức khắc tự tin gấp trăm lần.

Chẳng qua, khi nhìn thấy Bạch Vi đứng khoanh tay đứng cách đó không xa. Toàn bộ ý chí lúc nãy đều rớt hết.

Được rồi, mình xác nhận là mình có hơi rén.

Dương Đồng mím môi, xấu hổ đến mức hận không thể đào cái hố chui xuống.

Bạch Vi lạnh mặt, bộ dạng luôn luôn mỉm cười đối với Dương Đồng giờ phút này như là bão tuyết giá rét đang kéo đến làm Dương Đồng ngượng ngùng cười.

Dương Đồng đưa lưng về phía mẹ Dương, cùng Bạch Vi giao lưu ánh mắt.

Bạch Vi cười nhẹ, nàng không kiên nhẫn mà rũ xuống khóe môi, sau đó đi đến chỗ Dương Đồng.

Mẹ Dương đã thanh toán xong, nói: "Đồng Muội, đi thôi."

Một mãnh im lặng.

Mẹ Dương buồn bực, sao không ai để ý đến mình vậy?

Nàng xoay người liền phát hiện con gái thô kệt nhà mình đang nhìn con gái nhà người ta cười ngu ngốc.

Mẹ Dương nhíu mày, cô gái này quen với Dương Đồng sao?

Bạch Vi ánh mắt không dấu vết mà "phóng dao" về phía Dương Đồng sau đó cũng không cho nàng tí dư quang nào nữa.

Bạch Vi hiện tại có chút khẩn trương, hai tay cọ xát áo sơ mi, rũ mắt cười với mẹ Dương Đồng: "Dì ơi, xin lỗi vì lúc nãy không chú ý va vào dì ạ." Lần đầu tiên thấy mẹ Dương Đồng nhớ lại sự cố lúc nãy Bạch Vi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng!

Mẹ Dương lắc đầu: "Chuyện nhỏ ấy mà, không sao đâu cháu." Bất quá mẹ Dương vẫn dùng ánh mắt quái dị mà nhìn Dương Đồng.

Dương Đồng cảm nhận được ánh nhìn kia, nhảy dựng giải thích nói: "Mẹ,đây là Bạch Vi - đồng nghiệp của con."

Vừa nghe xong liền thấy nét cười trên mặt mẹ Dương dần dần gia tăng, cánh tay đụng đụng Dương Đồng, cười cùng Bạch Vi nói: "Con bé này lớn lên thật xinh đẹp, thế cháu đã có người yêu chưa? Có muốn dì giới thiệu cho cháu vài mối không?"

"......"

"......"

Dương Đồng xấu hổ và giận dữ không thôi, lôi kéo mẹ Dương lại đây: "Mẹ làm gì á!"

Mẹ Dương sử cái ánh mắt, nói: "Mẹ đây không phải là lo lắng cho cuộc sống hôn nhân sau này của đám trẻ mấy đứa sao!"

Bạch Vi cảm giác sau khi Dương Đồng giới thiệu tên mình làm thái độ mẹ Dương Đồng thay đổi không ít.

Đây là ảo giác của chính mình à?

"Con đã quen sống một mình rồi, cảm ơn ý tốt của dì ạ." Bạch Vi ý vị thâm trường mà cười cười. Nếu như dì có thể đem con gái giới thiệu ra con rất vui lòng ạ.

Dương mẹ thất vọng mà thở dài, bất quá nàng vẫn là cười trêu ghẹo nói: "Hiện tại mấy đứa còn trẻ sẽ cảm thấy sống một mình thật thoải mái, Dương Đồng nhà dì cũng nghĩ như vậy đó. Tiếc thật, dì còn muốn giới thiệu cho cháu một chút về nó. Để xem thử một chút có còn thích cảm giác cô đơn một mình không."

Dương Đồng: "......" Mẹ iu ơi! Thật! Ra! Là! Có! Thể!

Bạch Vi: "......" Dì ơi tới luôn, không cần khách khí đâu ạ!

Mẹ Dương không nhìn ra ám chỉ của cả hai, hỏi: "Bạch Vi này, nhà con có cách xa chỗ này không vậy?"

Bạch Vi ngẩn người, lắc đầu: "Không xa đâu ạ, đi vài phút liền đến."

Mẹ Dương nhiệt tình cười cười: "Không xa sao? Không xa nhưng cũng nên có người đưa cháu về chứ, bên ngoài mưa to hơn rồi lại còn xách theo túi không an toàn lắm đâu. Không ấy để Đồng Muội đưa cháu về nhà nhé." Nói xong liền đẩy đẩy Dương Đồng.

Mẹ Dương nhìn khuê nữ bộ dáng cứng đờ ra, trong lòng cũng gấp đến độ không yên lòng!

Bạch Vi do dự: "A vậy không tốt lắm đâu, ai sẽ đưa dì về chứ?"

"Không sao dì sẽ tự lái xe về, chút nữa Đồng Muội đi thẳng về nhà là được." Mẹ Dương ngay lặp tức quyết định thay cho Dương Đồng.

Dương Đồng sao có thể không biết đây là lão mẹ cố ý tạo cơ hội cho mình, nàng nhẹ nhàng cười một cái nắm bắt cơ hội lần này.

"Bạch Vi, đợi lát nữa tớ đưa cậu về."

Dương mẹ ánh mắt lộ ý vừa lòng, không tồi, biết nắm chắc cơ hội.

Bạch Vi trong lòng cũng chờ mong nàng đưa mình về nhà, cho nên không hề cự tuyệt. Chỉ là ngượng ngùng mà nói: "Dì thật là quá tri kỷ, lần sau cháu nhất định sẽ sang cảm ơn dì ạ."

Mẹ Dương ước gì con đường từ nhà mình đến nhà Bạch Vi gần đi một ít, lập tức đáp: "Được, đến lúc đó dì làm nhiều món ngon cho cháu ăn!"

"Cháu cảm ơn dì trước ạ." Bạch Vi miệng ngọt như mật, loại tình huống này đối với chính mình mà nói quả thực chính là thượng thượng thiêm a.

Dương Đồng bên cạnh sớm rơi vào mộng cảnh, nhìn hai ngươi nói chuyện cảm thấy mình giống như người ngoài. Thái độ chệnh lệch cao vậy làm mình thật tủi thân.

Mẹ Dương thông qua cuộc nói chuyện này, nàng bỗng nhiên liền minh bạch vì sao Bạch Vi làm con gái ngốc nhà mình nhớ thương nhiều năm như vậy.

Nàng là người có khí chất ôn nhu tỏa ra từ trong xương cốt, mặt mày xinh đẹp khiến mọi người nhớ thương không để rời mắt. Giống như đóa tường vi lặng lẽ nở rộ vừa tinh tế bên trong lộ ra một tia quật cường.

Dương mẹ thầm than: Bạch Vi chỉ cần nhắc đến cái tên này, liền sẽ tạo nên tiếng lòng gợn sóng nữ nhân.

Dương Đồng thừa dịp các nàng nói chuyện phiếm, thuận tay tính tiền thay Bạch Vi, một tay xách theo túi mua hàng, đối với các nàng nói: "Mẹ mau trở về đi, nếu không ba có khả năng sẽ chết đói á."

Mẹ Dương vỗ tay một cái, "Thiếu chút nữa quên mất, đưa chìa khóa xe cho mẹ."

"Vâng."

"Vậy hai đứa đi về nhớ chú ý an toàn."

Bạch Vi ánh mắt mềm nhẹ "Cảm ơn dì."

Cảm ơn dì để Dương Đồng đưa cháu về nhà, cũng cảm ơn dì trong lúc vô tình tạo ra cơ hội lần này.

Mẹ Dương ngẩn ra, chợt ôn nhu cười: "Dì vẫn chờ cháu đến nhà làm khách đấy nhé."

Cô bé này, thật là làm người khác yêu thích.

Dương Đồng mang cái ô to hơn đến cũng đủ che đủ cho hai người. Bạch Vi tùy tiện nhìn liền lựa chọn mở dù của Dương Đồng ra, nàng đứng dưới mái hiên sau lưng là thủy tinh trong suốt vương vài giọt mưa. Sau khi căng dù nàng quay đầu mỉm cười: "Lần này, xem cậu còn như thế nào trốn tớ."

Trừ phi, cậu trở thành con gà trong nồi canh!

Dương Đồng bật cười không thôi: "Không trốn được, không bao giờ trốn được cậu rồi."

"Mấy ngày hôm trước vì sao muốn trốn tớ!" Bạch Vi chất vấn.

"Bởi vì, tớ sợ cậu cảm thấy động tác kia quá đường đột." Dương Đồng còn nhớ rõ Bạch Vi không thích người khác tự ý đụng vào nàng, cho nên mấy ngày nay Dương Đồng rất sợ hãi.

Tình yêu của nàng thật cẩn thận, cũng không hy vọng sẽ bị Bạch Vi cảm thấy chán ghét.

Bạch Vi chớp chớp mắt,ôn nhu trong ánh mắt tràn ra. "Tớ cũng không thấy việc đó có gì đột ngột."

"Cậu không chán ghét tớ chạm vào ngừơi sao."

Bạch Vi cười đến mắt biến thành trăng non: "Cậu cũng không phải người lạ sao tớ phải để ý? Huống chi, lúc ngồi cùng bạn chúng ta chạm nhau cũng không phải ít?" Lúc trước nói câu này không ngờ nàng nhớ lâu như vậy.

Dương Đồng bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, sao mình lại đem những việc này quên mất chứ...

Náo loạn nửa ngày bởi vì sự việc không có thật mà Dương Đồng trốn rồi tự trách mình vài ngày. Thật là tự mình đào hố.

"Còn thất thần làm gì, không muốn tiễn tớ về nhà sao?"

Dương Đồng trong lòng yên lặng nói: Thật ra, tớ còn muốn đi cùng cậu cả đời, chứ không phải chỉ đưa cậu về nhà chỉ ngày hôm nay thôi đâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Xuẩn tác giả muốn có bình chọn và đánh giá, các tiểu thiên sứ sẽ cho ta sao! 【 nháy mắt 】

EDITOR THÔNG BÁO: từ đây đến hết tháng 12 và đầu tháng 1 mình sẽ thi học kì, mong mọi người gắn đợi mình. Xin cảm ơn <3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.