Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 7




Ngồi trên xe lăn hơn một giờ đồng hồ, Triệu Tỉnh Quy cảm thấy hơi mệt mỏi. Hiện tại cơ thể anh là như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra đau đớn mệt mỏi, khiến anh khó lòng phòng bị.

Anh cần phải giảm sức ép cho cái mông, chỉ cần làm một động tác đơn giản là cơ thể có thể thoải mái hơn một ít, nhưng anh không muốn làm ở trước mặt cô giáo Trác.

Trác Uẩn đang cầm cốc uống trà, Triệu Tỉnh Quy nghiêng đầu nhìn đồng hồ, nói: “Cô giáo Trác, hơn 8 giờ rồi.”

Trác Uẩn nhìn anh: “?”

Triệu Tỉnh Quy giống như có điều gì đó khó mở miệng: “Tôi có thể… nghỉ ngơi giữa tiết học vài phút được không?”

Trác Uẩn hoàn toàn không để ý đến việc nghỉ ngơi trong thời gian học tập, cô lập tức nói: “À À! Đương nhiên có thể.”

Nói là nghỉ ngơi nhưng Triệu Tỉnh Quy vẫn không nhúc nhích, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Chị có cần dùng WC không?”

Trác Uẩn lắc đầu: “Không cần.”

“Tôi cần đi một lát.” Triệu Tỉnh Quy nói xong thì lập tức chuyển xe lăn lùi về phía sau một chút, rồi chuyển hướng vòng qua Trác Uẩn đi về phía phòng vệ sinh.

Nhìn thấy một loạt hành động khác người của anh, Trác Uẩn vừa mới thả lỏng tinh thần một chút lại bắt đầu căng thẳng. Cô che mặt quay lưng về phía phòng vệ sinh, thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Triệu Tỉnh Quy đi vào phòng vệ sinh xong thì khóa trái cửa lại, đôi tay chống lên tay vịn xe lăn, dùng sức nâng cái mông tách ra khỏi đệm xe lăn. Đây là phương thức giảm áp lực phổ biến nhất trong trạng thái ngồi quá lâu, có thể phòng ngừa khí sinh ra do bị đè ép.

Anh nhẩm tính thời gian trong lòng, mười mấy giây sau mới đặt mông ngồi xuống, lại dùng tay vịn đầu gối kéo hai chân hơi nghiêng ngả đặt thẳng.

Ngẩng đầu lên, Triệu Tỉnh Quy nhìn bóng người trong gương, là dáng vẻ vừa quen thuộc lại xa lạ, ánh mắt tối tăm không rõ, đây là dáng vẻ mà trước giờ anh chưa từng tưởng tượng qua. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

“Không cần suy nghĩ.” Triệu Tỉnh Quy gần như dùng hơi thở thì thầm ra tiếng, “Đã nói xong rồi, không cần suy nghĩ.”

Anh phải mất một khoảng thời gian mới khiến cho tâm trạng bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn bồn cầu, Triệu Tỉnh Quy duỗi tay ấn bụng, tập trung toàn bộ tinh thần để cảm giác xem bên trong thân thể có muốn làm việc kia hay không. Cuối cùng, vì phòng ngừa bất cứ tình huống nào, anh vẫn quyết định đi vệ sinh.

Trong phòng ngủ, Trác Uẩn nhìn đồng hồ trên bàn học không biết đã là lần thứ bao nhiêu, cô chỉ hận không thể gạt kim thời gian nhanh hơn nửa tiếng.

Thừa dịp Triệu Tỉnh Quy còn đang ở trong WC, Trác Uẩn tranh thủ thời gian lấy di động ra. Trác Lợi Hà nhắn tin cho cô, hỏi cô có giải quyết được không, sau đó là một số tin tức nhóm không quan trọng.

Nghịch di động một lát, Trác Uẩn lại cầm lấy sách bài tập Toán lên nhìn qua, nhẹ nhàng đọc cái tên trên bìa sách: “Triệu, Tỉnh, Quy.”

Ý nghĩa của cái tên này đọc lên kỳ thật không dễ nghe cho lắm. Quy, rất ít người dùng chữ này để đặt tên cho con cái thì phải? Phản ứng đầu tiên chính là ‘Quy’ trong từ con rùa, cũng dễ dàng bị người khác lấy ra làm biệt hiệu.

(*Chữ Quy trong tên của nam chính và chữ Quy trong từ con rùa phiên âm đọc giống nhau.)

Rùa nhỏ, Tiểu Ba Ba, Ninja rùa…

À, ngay cả mấy đứa trẻ chơi cùng anh lần trước cũng dám gọi anh là ‘anh Rùa Nhỏ’.

Trác Uẩn suy nghĩ lung tung một lát, ánh mắt liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, trong lòng lộp bộp một tiếng, phát hiện Triệu Tỉnh Quy ở trong phòng vệ sinh đã một lúc khá lâu.

Cô quay đầu nhìn cửa phòng vệ sinh, bên trong không có một tiếng động. Trác Uẩn không khỏi lo lắng. Triệu Tỉnh Quy ngồi xe lăn, hoạt động có thể sẽ hơi bất tiện, anh đi vào hơn mười phút rồi, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?

Lại đợi thêm hai phút, Trác Uẩn bắt đầu đứng ngồi không yên, cô đứng dậy đi đến trên cửa phòng vệ sinh, giơ tay gõ gõ của: “Tiểu Triệu?”

Trong phòng vệ sinh không có tiếng trả lời, Trác Uẩn dùng sức gõ: “Tiểu Triệu! Cậu không sao chứ?”

“Sột soạt…” Bên trong truyền ra tiếng bồn cầu xả nước, ngay sau đó là tiếng Triệu Tỉnh Quy trả lời: “Tôi không sao.”

Trác Uẩn lúc này mới yên tâm trở lại bên cạnh bàn học tiếp tục chờ đợi, lần này lại chờ thêm năm phút nữa. Ngay lúc cô muốn đứng dậy đi hỏi thăm lần thứ hai thì cửa phòng vệ sinh rốt cuộc cũng mở ra, Triệu Tỉnh Quy di chuyển xe lăn ra, sắc mặt xấu đến mức gần như không giống với cái người vừa bị chọc cười lúc nãy.

Trác Uẩn bĩu môi, lại làm sao vậy? Chỉ ngồi WC một lúc thôi mà, tại sao lại bắt đầu giả vờ lạnh lùng rồi? Hoàn toàn trở lại dáng vẻ trước khi giải phóng.

Cô ngượng ngùng hỏi Triệu Tỉnh Quy vì sao đi WC lâu như vậy, Triệu Tỉnh Quy hiển nhiên cũng không muốn giải thích. Xe lăn di chuyển đến bên bàn học, anh yên lặng một lát, đột nhiên chỉ vào đĩa đồ ăn vặt trên bàn, nói: “Cô giáo Trác, chị có đói không? Chị có thể ăn cái này.”

Trác Uẩn đâu còn bụng dạ để ăn uống nữa, cô xua xua tay: “Tôi không đói, tôi ăn cơm rồi.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Ăn ngon lắm đấy.”

Trác Uẩn: “Tôi thật sự không đói bụng, cảm ơn.”

Triệu Tỉnh Quy không nói gì nữa, anh không giỏi trong khoản tìm đề tài để trò chuyện, cuộc đối thoại trước đó với cô giáo Trác cũng là lần nói nhiều nhất của anh trong mấy ngày nay.

Anh rất muốn khiến mình và cô giáo Trác quay trở lại bầu không khí nhẹ nhàng như trước lúc nghỉ ngơi giữa tiết học, nhưng sắc mặt cô giáo Trác rất kỳ quái, giống như không có ý định tiếp tục nói chuyện phiếm với anh vậy.

Triệu Tỉnh Quy yên lặng suy nghĩ, có phải do mình ở trong WC quá lâu nên mới khiến cho cô giáo Trác không vui không?

Anh chỉ có thể mở sách bài tập Vật Lý ra tiếp tục làm bài, Trác Uẩn lại giống như trước, tựa lưng vào ghế dựa ngồi nghịch móng tay.

Cô nào biết được trong lòng cậu nhóc này đang suy nghĩ cái gì, vì trong đầu cô lúc này đang bận suy tính, phải chăng thời gian nghĩ giữa buổi học đã kết thúc rồi? Cô lại phải tiếp tục ngây người nữa đúng không? Lúc này đã là 20 giờ 24 phút theo giờ Bắc Kinh, cố gắng thêm hơn nửa tiếng nữa là cô có thể thoát ly khỏi biển khổ rồi!

Thời gian sau đó Triệu Tỉnh Quy không hỏi bài Trác Uẩn nữa, cũng không nói chuyện phiếm với cô. Trác Uẩn thường xuyên liếc nhìn đồng hồ, nhìn kim phút chậm rãi chạy từng chút một. Ngay khi kim giờ chỉ thẳng số chín, mọi tế bào trên cơ thể Trác Uẩn đều bắt đầu rộn ràng, cô biết, thời khắc này cuối cùng cũng đã đến.

Triệu Tỉnh Quy đang làm bài tập Tiếng Anh, Trác Uẩn đã chuẩn bị sẵn sàng, cô nhỏ giọng ho khan một tiếng, gọi anh: “Tiểu Triệu.”

Triệu Tỉnh Quy từ sách bài tập ngẩng đầu lên, Trác Uẩn nói: “Chuyện là… Chúng ta tan học nhé, buổi tối ở ký túc xá có thời gian khóa cổng, không thể về quá muộn được, tôi cần phải về đây.”

Triệu Tỉnh Quy nhìn chằm chằm đồng hồ một lát: “Để tôi kêu người đưa chị về.”

“Không cần không cần, tôi tự về được.” Trác Uẩn vừa bỏ bút vở vào trong túi vải, vừa dùng giọng điệu thoải mái nói chuyện: “Tiểu Triệu, vừa rồi tôi đã suy nghĩ lại. Tôi cảm thấy thành tích của cậu rất tốt, tất cả bài tập cậu đều làm được, các bài học trên lớp cậu cũng đã từng học qua,… Thật ra tôi không có kinh nghiệm gia sư, nên rất sợ làm chậm trễ cậu.”

Triệu Tỉnh Quy nghe xong, hai hàng lông mày dày đậm chợt nhíu lại, quay đầu sang nhìn cô với vẻ mặt khó chịu.

Trác Uẩn bị anh nhìn chằm chằm thì cảm thấy chột dạ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cố nở nụ cười: “Tôi hiện tại đang học đại học năm thứ ba, bài tập trên lớp rất nhiều, sang năm thứ tư tôi còn định thi lên Thạc sĩ, cho nên thời gian học tập mỗi ngày quả thực khá căng thẳng.”

Triệu Tỉnh Quy lạnh lùng nói: “Trước khi đến đây phỏng vấn, chị hẳn đã biết mỗi ngày đều phải lên lớp.”

“Lời này quả không sai, nhưng kế hoạch đâu nhanh bằng sự thay đổi, đúng không?” Trác Uẩn áy náy nói: “Hôm nay tôi vừa mới biết, học kỳ này tôi còn phải học môn tự chọn vào buổi tối…”

Triệu Tỉnh Quy cắt ngang lời cô: “Môn tự chọn không thể nào ngày nào cũng có, ngày nào chị đi học thì có thể xin nghỉ, tôi sẽ không trừ tiền lương của chị.”

Trác Uẩn: “…”

“Không phải, cậu nghe tôi nói.” Trác Uẩn ừng ực nuốt một ngụm nước miếng, tim đập mạnh một cái, hung hăng nói cho xong: “Tôi xin lỗi, Tiểu Triệu, thật ra tôi cảm thấy trình độ của mình không tốt, chỉ sợ không dạy được cậu. Cậu không biết đâu, trước kia tôi học cấp ba chưa từng lọt vào top 10 toàn khóa, so với cậu thì còn kém xa. Tôi phải phát huy hết khả năng mới thi đậu vào Đại học A được. Cậu cũng đã xem điểm thi đại học của tôi rồi đấy, chỉ vừa điểm chuẩn đầu vào. Chuyện kia, nếu không, buổi học này coi như bỏ qua nhé? Hôm nay dù sao cũng chỉ là tiết dạy thử. Cậu xem, tôi cũng chưa dạy được gì cho cậu. Tôi sẽ không thu tiền của cậu đâu. Cậu nói một tiếng với mẹ cậu để dì ấy tìm một gia sư khác cho cậu…”

Sắc mặt Triệu Tỉnh Quy đen như đít nồi, Trác Uẩn chống đỡ ánh mắt sắc bén của anh, gian nan nói ra chữ “đi” cuối cùng.

Trong phòng lại một lần nữa rơi vào yên lặng.

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Trong lòng Trác Uẩn áp lực như bị một quả núi đè xuống, còn tràn ngập cảm giác tội lỗi. Vốn dĩ làm hỏng chuyện ngày hôm nay là nhiệm vụ mà cô cần đạt được, cô cũng không lợi dụng gì của đối phương, nhưng hiện tại, bản thân cô tự cảm thấy mình thật sự quá đáng. Bởi vì trọng điểm câu chuyện đã thay đổi. Từ lúc cô biết Triệu Tỉnh Quy là một cậu nhóc phải dựa vào xe lăn để sinh hoạt thì mọi thứ đã khác hoàn toàn.

Vẻ mặt Triệu Tỉnh Quy biến hóa khôn lường, ban đầu là giật mình, sau đó là hoang mang, một lúc sau là thất vọng, thất vọng xong lại vô cùng tức giận.

Đáy lòng Trác Uẩn run sợ, giống như cảm thấy mình đang làm ra một tội ác tày trời.

Sau một phút yên lặng đến đáng sợ, sự tức giận trong đáy mắt Triệu Tỉnh Quy dần dần biến mất, vẻ mặt anh lại trở về nét lạnh lùng, cố gắng điều chỉnh tâm trạng thật tốt, nhỏ giọng hỏi: “Là bởi vì tôi ngồi xe lăn đúng không?”

Sau lưng Trác Uẩn đổ mồ hôi lạnh, cô vội vàng phủ nhận: “Đương, đương nhiên không phải…”

“Mẹ tôi nói lúc trước chị làm việc ở chỗ khác, chị… nếu có gì khó khăn thì có thể nói với tôi.” Triệu Tỉnh Quy chân thành nhìn cô: “Tiền lương, thời gian làm việc, nội dung công việc, mọi thứ đều có thể thương lượng lại, chị không cần phải băn khoăn.”

Hiểu lầm này thật sự quá lớn, ngày thường Trác Uẩn là người nhanh mồm dẻo miệng, nhưng lúc này cô lại gấp đến độ nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Tôi, tôi không có gì băn khoăn cả. Tôi chỉ cảm thấy cậu có thể lựa chọn được một người tốt hơn. À, tôi còn có một người bạn cùng phòng, thành tích học tập của cô ấy tốt hơn tôi rất nhiều, cậu nếu muốn…”

“Cô giáo Trác.” Triệu Tỉnh Quy không để cô nói tiếp, anh rũ mắt, giọng nói càng lúc càng nhỏ lại: “Tuy những môn này tôi đều đã học qua, tôi cũng có thể làm được tất cả bài tập, nhưng bác sĩ nói tôi cần có một gia sư. Bác sĩ còn nói, gia sư này không cần thành tích tốt, nhưng nhất định phải nói chuyện được với tôi.”

Anh giương mắt nhìn Trác Uẩn, đôi mắt xinh đẹp mang theo một tia mong chờ: “Tôi cảm thấy… chị rất ổn, thật sự đấy, chị rất ổn, cho nên, ngày mai chị lại thử một lần nữa, được không?”

Trác Uẩn: “…”

Đời này Trác Uẩn đã từng cự tuyệt không biết bao nhiêu đàn ông, lời nói ra miệng cũng vô cùng tàn khốc, nhưng cô cũng chưa từng có áp lực gì, chỉ riêng lúc này, khi đối mặt với ánh mắt uất ức của Triệu Tỉnh Quy, dáng vẻ anh gần như hèn mọn, cô thật sự không thể thốt ra lời từ chối được.

Cô vẫn cảm thấy mình không thể nói lời quá tàn nhẫn, sợ làm tổn thương trái tim cậu nhóc này.

“Tôi…” Trác Uẩn tránh ánh mắt hùng hổ dọa người của Triệu Tỉnh Quy, quyết định sử dụng chiến thuật để suy nghĩ sau, nói: “Để tôi trở về suy nghĩ thêm chút đã.”

Không đợi Triệu Tỉnh Quy trả lời, cô đã xách túi đứng dậy.

Khi hai người ngồi cạnh nhau, bởi vì Triệu Tỉnh Quy có lợi thế về chiều cao nên khi ngồi anh vẫn cao hơn Trác Uẩn, lúc nói chuyện với cô anh còn có cảm giác nhìn xuống, nhưng khi cô đứng lên, Triệu Tỉnh Quy không thể không ngước đầu nhìn cô.

Anh lẳng lặng nhìn cô, Trác Uẩn nói: “Tôi đi đây.”

Triệu Tỉnh Quy đột nhiên hỏi một câu không liên quan: “Đồ ăn ở nhà ăn Đại học A có ngon không?”

Trác Uẩn sửng sốt, cúi đầu nhìn anh: “Cậu muốn thi vào Đại học A sao?”

Triệu Tỉnh Quy hơi mím môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Trác Uẩn đeo túi lên vai, nói: “Được rồi, tôi đi đây, chào cậu.”

Triệu Tỉnh Quy di chuyển xe lăn đi theo phía sau cô: “Tôi đưa chị xuống.”

Trác Uẩn: “Không cần…”

Triệu Tỉnh Quy kiên trì: “Tôi đưa chị xuống.”

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn

Từ trước đến nay Trác Uẩn chưa bao giờ cảm giác trong lòng mệt mỏi đến như vậy, nên cô cũng lười từ chối. Hai người đi thang máy xuống phòng khách ở lầu một, Trác Uẩn phát hiện có một người đàn ông trung niên đang đứng cạnh bàn ăn. Ông ấy mặc một thân tây trang, cạnh chân có một vali xách tay nho nhỏ, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn bọn họ.

Người đàn ông này dáng người cao lớn, khuôn mặt đoan chính, khí chất trầm ổn, mặt mũi có vài phần giống với Triệu Tỉnh Quy.

“Bố.” Triệu Tỉnh Quy gọi ông ấy: “Bố về rồi đó à?”

“Bố vừa trở về.” Triệu Vĩ Luân hơi mỉm cười, liếc mắt nhìn Trác Uẩn, hỏi: “Tiểu Quy, đây là gia sư của con sao?”

Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trác Uẩn: “Vâng ạ. Cô giáo Trác, đây là bố tôi.”

Trác Uẩn bất lực chào một tiếng: “Chào chú Triệu.”

“Chào cô.” Triệu Vĩ Luân kỳ quái hỏi: “Cơ thể cô giáo Triệu không thoải mái sao? Tại sao sắc mặt cháu lại kém như vậy? Có phải do Tiểu Quy bướng bỉnh không chịu học không?”

Triệu Tỉnh Quy vốn dĩ đang không vui, nghe thấy lời này thì sắc mặt càng đen hơn.

Triệu Vĩ Luân bật cười: “Còn không cho bố nói à? Với tính tình khó chịu này của con, bố e là từ buổi học đầu tiên con đã dọa cho gia sư sợ hãi bỏ chạy.”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Trác Uẩn lập tức nói: “Không có không có, Tiểu Triệu rất thông minh, bài tập đều làm đúng hết ạ.”

“Cháu không cần nói giúp nó đâu, tính tình nó rất kém, nếu bị chọc cho tức giận, cháu cứ mắng nó đi.” Triệu Vĩ Luân mới vừa nói xong, Phạm Ngọc Hoa đi từ trong phòng bếp ra, tay bưng một bát mì sợi nóng hổi: “Vĩ Luân, anh ăn mì đi.”

Bà ấy đặt bát mì xuống bàn, đi đến trước mặt Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy, lo lắng hỏi: “Tiểu Trác, buổi học kết thúc rồi sao? Có thuận lợi không?”

Trác Uẩn không biết nên gật đầu hay lắc đầu, Triệu Tỉnh Quy nói: “Mẹ, anh Lưu đi chưa? Nếu anh ấy chưa đi, có thể để anh ấy đưa cô giáo Trác về được không? Muộn thế này rồi, con sợ chị ấy đi về không an toàn.”

“Không cần đâu!” Trác Uẩn lúc này chỉ muốn chạy trốn thật nhanh: “Tiểu Triệu, thật sự không cần đâu. Không làm phiền mọi người nữa, tôi có thể tự đi về được.”

Phạm Ngọc Hoa nói: “Không sao đâu, để tài xế trong nhà đưa cháu về. Lưu Cương vừa từ sân bay đón bố của Tiểu Quy về, dì đã dặn cậu ấy chờ ở gara rồi, lát nữa cậu ấy sẽ đưa cháu trở về, vừa vặn cũng đến lúc cậu ấy tan làm, tiện đường.”

Trác Uẩn vẫn không đồng ý: “Dì ơi, thật sự không cần đâu, không phải cháu khách khí với dì, lúc về cháu sẽ đi qua Tử Duyệt Thành, ở đó rất đông người, sẽ không sợ không an toàn.”

Phạm Ngọc Hoa trộm liếc nhìn sắc mặt con trai mình: “Nhưng mà…”

Triệu Tỉnh Quy cũng mở miệng: “Cô giáo Trác…”

“Tôi đã nói không cần người đưa về!” Trác Uẩn cắt lời Triệu Tỉnh Quy, cúi đầu trừng cậu: “Cậu có tin ngày mai tôi không tới nữa không!”

Phạm Ngọc Hoa: “?”

Triệu Tỉnh Quy ngẩng mặt đối diện với Trác Uẩn, nghe xong câu cô vừa nói xong, gió rét trong mắt anh tan ra từng chút một, cuối cùng hóa thành hồ nước dịu dàng.

Bên môi anh ẩn ẩn ý cười: “Cho nên, ngày mai chị vẫn tới, đúng không?”

Trác Uẩn: “…”

Phạm Ngọc Hoa: “???”

Quan điểm sống của Trác Uẩn vẫn luôn là ‘Gió chiều nào theo chiều ấy, thích ứng trong mọi hoàn cảnh’, nhưng lúc này, gió thổi thật sự quá mạnh, khiến bánh lái của cô cơ bản không quay đầu được.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Phạm Ngọc Hoa và Triệu Vĩ Luân, Trác Uẩn chỉ có thể thuận theo điều thứ hai trong quan điểm sống của mình, cô đành từ bỏ việc kháng cự, phất cờ trắng đầu hàng trước Triệu Tỉnh Quy: “Đúng vậy, cậu không cần bảo người đưa tôi về, ngày mai tôi sẽ lại đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.