Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 6




Tình trạng sức khỏe của Triệu Tỉnh Quy như thế nào, Trác Lợi Hà không hề hé răng nói một chữ, Trác Uẩn cảm thấy có thể cô ta cũng không rõ. Cũng không biết lúc phỏng vấn dì Phạm có nói với ba bạn học khác không.

Sớm biết như thế, ngày đó cô nên tìm cậu đàn em da ngăm đen kia hỏi thăm một chút. Nếu Trác Uẩn sớm biết tình trạng của Triệu Tỉnh Quy, cơ bản cô cũng sẽ không đồng ý tới đây dạy thử.

Bởi vì cô thật sự rất khó chịu, khó chịu đến mức cô cảm thấy trong lòng như có một thanh đao cùn đang chém loạn, cũng không biết nói như thế nào.

Đề tài này quá không thoải mái, cho nên Trác Uẩn dứt khoát ngậm miệng, cũng may Triệu Tỉnh Quy cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện nữa, anh mở sách giáo khoa ra, sửa sang lại cẩn thận rồi nói: “Cô giáo Trác, chúng ta học thôi.”

Ngay lập tức, da dầu Trác Uẩn tê rần, chuyện học bài này… hình như cũng không tốt hơn tán gẫu là bao.

“Cậu có bài tập về nhà không?” Trác Uẩn có lệ nói, “Cậu làm bài tập về nhà trước đi, không hiểu chỗ nào thì hỏi tôi, tôi sẽ giảng cho cậu, chứ cậu bảo tôi trực tiếp dạy, tôi cũng không biết phải dạy cậu học những gì.”

Triệu Tỉnh Quy đồng ý, ngoan ngoãn mở sách Toán ra bắt đầu làm đề. Anh mới làm được hai bài thì đẩy vở đến trước mặt cô: “Cô giáo Trác, bài này làm như thế nào?”

Trác Uẩn hơi giật mình, cô cúi đầu xem đề bài, cảm ơn trời đất, đây là một bài tập hàm số lượng giác vô cùng đơn giản, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu sin 2π cộng α bằng một phần ba, tanα nhỏ hơn 0, thì cosα bằng bao nhiêu…”

Triệu Tỉnh Quy hơi nghiêng đầu, tầm mắt di chuyển từ sách bài tập qua má cô. Anh chỉ nhìn hai lần rồi nhanh chóng dời mắt trở lại sách bài tập. Trác Uẩn không hề phát hiện ra, cô lấy giấy nháp của anh, lại cầm lấy một cây bút, nói: “Bài này có công thức, cậu có thể vẽ một vòng tròn trước đơn vị.”

Cô xoạt xoạt vẽ hai đường và một vòng tròn đơn vị, tiếp tục nói: “Điều kiện đã cho như vậy, đầu tiên, cậu có thể tìm ra sinα được không?”

Triệu Tỉnh Quy gật đầu: “Được.”

Anh viết đáp án, sinα=1/3>0, Trác Uẩn vừa vẽ trên giấy nháp vừa nói: “Đúng rồi, cậu xem, tanα nhỏ hơn 0 đúng không? Vậy α ở góc vuông thứ mấy?”

Triệu Tỉnh Quy: “Hai.”

Trác Uẩn: “Tốt lắm, cho nên cosα thì sao?”

Triệu Tỉnh Quy: “Nhỏ hơn 0.”

Trác Uẩn: “Đúng, vậy cậu có thể tính cosα, cậu thử tính xem?”

Triệu Tỉnh Quy: “Chị tính cho tôi xem.”

Trác Uẩn: “…”

Cô cố gắng tính bài toán từng bước một cách tỉ mỉ nhất, vừa tính vừa giảng cho Triệu Tỉnh Quy, cuối cùng nói: “Cho nên đáp án chọn C, căn bậc hai của hai phần ba, hiểu không?”

Triệu Tỉnh Quy: “Ừm.”

Bởi vì giảng bài nên khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn, đầu gần như chạm nhau, giảng xong một bài toán, Triệu Tỉnh Quy lại liếc mắt nhìn Trác Uẩn một cái, rồi lấy vở và giấy nháp về tiếp tục làm bài, Trác Uẩn thì bắt đầu cảm thấy hao tổn nơron thần kinh.

Làm sao bây giờ, lát nữa cô phải từ chối như thế nào đây?

Cô cứ như vậy giải bài tập cho anh sao? Vừa rồi cô nên nói không biết mới đúng, chỉ là như vậy thì có hơi khoa trương, cô đường đường là sinh viên năm ba của đại học 985, ngay cả một bài toán hàm số lượng giác của lớp 10 cũng không làm được, nói ra thì đúng thật là buồn cười chết mất.

Cô vẫn nên chuẩn bị tốt lý do thì hơn, xong buổi học hôm nay phải giải thích cẩn thận, đối phương chắc hẳn có thể hiểu được, buổi học này cô cũng không đòi tiền của bọn họ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Trác Uẩn mím môi, trong đầu không ngăn được lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, thi thoảng nghiêng đầu quan sát Triệu Tỉnh Quy làm bài tập.

Nhưng điều bất ngờ chính là, những bài toán sau đó anh đều dễ dàng làm được. Anh chỉ tiện tay viết công thức ra giấy nháp, sau đó điền ‘ABCD’ trên sách bài tập vô cùng nhanh. Trác Uẩn không biết anh có tính ra thật hay là không, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang, lại bởi vì Triệu Tỉnh Quy không tiếp tục hỏi nữa mà cảm thấy nhẹ nhõm. Về sau, cô dứt khoát không nhìn nữa, dựa vào lưng ghế nghịch móng tay.

Dần dần, không khí trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Cũng không phải không có một tiếng động nào, ví dụ như tiếng kim đồng hồ báo thức để trên bàn học vẫn luôn phát ra những tiếng tích tích rất nhỏ, lại ví dụ như tiếng điều hòa tổng thổi gió vù vù, tiếng ngòi bút sàn sạt trên giấy, còn có tiếng lật giấy sột soạt, đủ các loại âm thanh nhỏ vụn đan xen vào nhau, tựa như một bài hát ru ngủ, khiến cho Trác Uẩn mơ màng buồn ngủ.

Cô ngồi cạnh Triệu Tỉnh Quy hơn nửa giờ đồng hồ.

Trác Uẩn không thể nghịch di động nên vô cùng nhàm chán, cô lấy sách Ngữ Văn và sách Tiếng Anh của Triệu Tỉnh Quy ra xem một lượt, vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ ập đến.

Cô nhìn cậu nhóc ngồi trên xe lăn nằm sấp trên bàn làm bài tập về nhà, trong đầu lại nhớ tới câu nói vừa rồi của anh: Chấn thương cột sống, liệt nửa người.

Liệt nửa người.

Có phải là liệt như người ta hay nói không?

Sẽ không khỏi được.

Điều đó có nghĩa là sau này anh chỉ có thể ngồi xe lăn thôi đúng không?

Anh sẽ không bao giờ có thể đi lại được nữa?

Nhưng tuổi của Triệu Tỉnh Quy còn nhỏ như vậy, còn nhỏ hơn so với Trác Hoành.

Về sau anh phải làm sao bây giờ?

Trong lòng Trác Uẩn cảm thấy không dễ chịu chút nào, cô cũng chưa từng tiếp xúc gần gũi với người nào dùng xe lăn để di chuyển thay cho đi bộ, ở phương diện này kiến thức của cô lại gần như bằng không. Lúc này đột nhiên bên người xuất hiện một thiếu niên cao lớn ngồi xe lăn, cô phát hiện ra bản thân dường như không giữ được cảm xúc nữa, giống như sinh ra tâm lý đồng cảm. Trong lòng cô vừa chua xót vừa có chút sợ hãi, cảm thấy cậu thiếu niên này quá thảm, thảm đến mức cô không có cách nào tiếp tục ở bên cạnh anh.

Cũng may đây là buổi học đầu tiên cũng là buổi học cuối cùng, cố gắng chịu đựng hơn một giờ là cô có thể giải thoát rồi.

Trác Uẩn lau nước mắt nơi khóe mắt, lại lặng lẽ nhìn đồng hồ — 19 giờ 52 phút, còn tám phút nữa là thời gian buổi học này kết thúc.

“… Cô giáo Trác?”

Giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên làm Trác Uẩn hoàn hồn, cô lập tức ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Sao vậy? Cậu có chỗ nào không hiểu à?”

“Không phải, tôi làm xong rồi.” Triệu Tỉnh Quy đẩy sách bài tập đang để mở đến gần cô, ngón tay phải còn để trên mặt giấy.

Bàn tay anh rất lớn, da tay trắng nõn tĩnh tế, khớp xương rõ ràng, năm ngón tay gầy thon dài, gân và mạch máu nổi rõ ràng trên mu bàn tay làm cho Trác Uẩn không thể nào tưởng tượng được chủ nhân của bàn tay này là ‘một đứa con nít’.

Cô cầm sách bài tập Toán lên xem đề toán mà anh vừa làm xong, chữ viết của Triệu Tỉnh Quy rất đẹp, từng nét chữ rất có lực, cách giải đề cũng rõ ràng từng bước. Trác Uẩn tức khắc tỉnh táo lại, cô cảm thấy mình có việc làm rồi, nên vô cùng nghiêm túc kiểm tra đáp án trên sách bài tập.

Cô vô cùng mong muốn Triệu Tỉnh Quy làm sai vài bài toán, nhưng kiểm tra đến cuối vẫn không thu hoạch được gì, Trác Uẩn kỳ quái hỏi: “Toàn bộ đều đúng, không phải cậu biết làm hết rồi sao? Bài vừa nãy sao lại làm không ra?”

Triệu Tỉnh Quy chớp chớp mắt, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Trác Uẩn bắt được ý cười đấy, trong đầu hiện ra một ý nghĩ: “Vừa rồi cậu chơi tôi sao?”

“Không phải.” Triệu Tỉnh Quy ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn… muốn xem, chị giảng bài như thế nào thôi.”

“Muốn kiểm tra tôi sao? Vậy tôi đành phải nói thật với cậu rồi.” Trác Uẩn không vui chỉ vào đề toán đầu tiên của anh nói: “Cái này cậu muốn tôi giảng, tôi nói thật tôi không chắc tôi có thể làm được, kiến thức lớp 10 tôi đều quên gần hết rồi.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Không sao, mấy cái này tôi đều làm được.”

Trác Uẩn nói: “Cậu đều làm được, tại sao còn muốn tôi giảng?”

Khóe miệng Triệu Tỉnh Quy lại cong lên, Trác Uẩn cảm thấy, có thể dùng cách nói “Cười như không cười” để hình dung vẻ mặt của anh lúc này, vô cùng giả tạo và thiếu đòn, làm cho người nhìn cảm thấy khó chịu.

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Triệu Tỉnh Quy không trả lời câu hỏi của Trác Uẩn, anh lại mở một quyển sách bài tập Vật Lý ra.

Trác Uẩn không có ý định buông tha cho anh, tiếp tục hỏi: “Có phải cậu học chuyên về Khoa Tự Nhiên không?

Triệu Tỉnh Quy không ngẩng đầu, chỉ nói hai chữ: “Không phải.”

“Vậy…” Trác Uẩn hỏi cụ thể hơn, “Cậu có môn nào yếu không? Tôi thấy cậu học Toán rất tốt, chắc hẳn có thể đuổi kịp kiến thức. Nếu cậu có môn học nào bị yếu hơn thì có thể nói với tôi. Có điều tôi học chuyên Khoa Học Tự Nhiên, những kiến thức chính trị lịch sử tôi không thể giảng được.”

Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn cô: “Tôi không học yếu môn nào cả.”

Trác Uẩn: “…”

Được rồi, Tô Mạn Cầm nói quả nhiên không sai, con trai tuổi này thật sự luôn tự cho mình là đúng.

Trác Uẩn hỏi lần thứ hai: “Vậy vì sao cậu lại cần gia sư?”

Triệu Tỉnh Quy nhìn cô một lát, nói: “Tôi bị thương ở nửa học kỳ năm lớp 10, nên những môn học này đều đã học qua.”

Trác Uẩn trông mong chờ đợi: “…”

Triệu Tỉnh Quy không thể hiểu được mà nhìn cô: “…”

Sau đó thì sao? Hết rồi?

Đàn em à, những lời này của cậu chỉ cho tôi biết tại sao cậu không có môn nào yếu, lại không giải thích tại sao cậu lại muốn mời gia sư!

“Cho nên, rốt cục là như thế nào?” Trác Uẩn cảm thấy chóng mặt, cô hỏi lần thứ ba: “Những môn này cậu đều đã học qua, vậy vì sao cậu còn muốn mời gia sư?”

Triệu Tỉnh Quy hơi nhíu mày, khẽ mím môi, Trác Uẩn không hiểu nổi trong đầu anh đang nghĩ gì, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn đối phương, một lúc sau Triệu Tỉnh Quy mới mở miệng: “Tôi vốn là có thể trực tiếp lên lớp 11, trường học cũng đã đồng ý, nhưng bác sĩ kiến nghị tôi nên học lại lớp 10.”

Trác Uẩn lại tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, Triệu Tỉnh Quy lại ngậm miệng.

“Vì, vì sao bác sĩ lại kiến nghị như vậy?” Trác Uẩn không thể không hỏi lại.

Triệu Tỉnh Quy ngẫm nghĩ, nói: “Bác sĩ nói, kiến thức lớp 11 đều là kiến thức mới, sợ tôi theo không kịp, nên mới đề nghị tôi học lại lớp 10 để có thể thích ứng trong thời gian một năm.”

Ôi thần linh ơi! Cuối cùng thì cậu cũng nói rõ ràng một chuyện rồi.

Trác Uẩn cảm thấy mình không theo kịp được cách giao lưu thần bí của Triệu Tỉnh Quy, cô phải không ngừng đặt câu hỏi chứ không thể trông cậy anh tự mình nói ra.

Vì thế Trác Uẩn lại hỏi tiếp: “Thành tích học lúc ấy của cậu như thế nào? Tôi nói là thời điểm cậu học lớp 10 ấy.”

Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy hơi sáng lên, bên trong còn ẩn ẩn một chút kiêu ngạo: “Cũng được.”

Trác Uẩn: “Cũng được là có ý gì? Cậu xếp thứ mấy trong khối?”

Triệu Tỉnh Quy lại cúi đầu ngẫm nghĩ, trả lời: “Top 3 của khối.”

Trác Uẩn còn chưa kịp khiếp sợ, anh lại bổ sung một câu: “Riêng môn Ngữ Văn và môn Vật Lý thì đã từng hai lần xếp thứ nhất.”

“Vậy rốt cuộc vì sao cậu lại muốn mời gia sư?” Trác Uẩn cảm thấy mệt mỏi hỏi lần thứ tư.

Triệu Tỉnh Quy rõ ràng là một học sinh giỏi, học sinh giỏi đều có phương pháp học tập của mình, không chỉ thông minh mà còn có tính kỷ luật, cho dù có tạm nghỉ một thời gian học lại lớp 10 thì thành tích cũng không thể kém được, cơ bản không cần thiết phải mời gia sư.

Triệu Tỉnh Quy cũng rất buồn bực, không hiểu sao cô giáo Trác cứ một hai phải biết nguyên nhân anh mời gia sư, nhưng cô hỏi nhiều lần như vậy, anh đành cố trả lời cô: “Mời gia sư cũng là kiến nghị của bác sĩ.”

Trác Uẩn: “?”

Triệu Tỉnh Quy: “Ông ấy nói mỗi ngày tôi chỉ học buổi sáng, có một số môn sẽ không được nghe, khả năng sẽ không theo kịp.”

Trác Uẩn: “Vì sao lại chỉ học buổi sáng?”

Triệu Tỉnh Quy: “Bởi vì buổi chiều tôi phải đi bệnh viện.”

Trác Uẩn: “Đi bệnh viện làm cái gì?”

“…” Triệu Tỉnh Quy nhẹ giọng nói ra mấy chữ, “Phục hồi chức năng.”

Trác Uẩn tiêu hóa một chút: “À, cậu nói tiếp đi.”

Triệu Tỉnh Quy nghi hoặc: “Nói cái gì?”

Trác Uẩn: “Bác sĩ sợ cậu sẽ không theo kịp, nhưng cậu rõ ràng có thể, cậu có thể không nghe theo ông ấy mà.”

“Ý của bác sĩ thật ra là…” Triệu Tỉnh Quy chắt lọc lời nói, “Buổi tối lúc tôi làm bài tập, tốt nhất là có người ở bên cạnh.”

Trác Uẩn: “Hả?”

Triệu Tỉnh Quy nói chuyện giống như đang nặn kem đánh răng, mỗi lần hai mắt Trác Uẩn vụt sáng nhìn anh, anh mới có thể nói thêm một chút: “Có một số vấn đề tôi không biết thì sẽ có người thảo luận với tôi, hoặc trong trường có chuyện gì đó thì cũng có người tán gẫu, giống như thời cổ đại…”

Anh hơi híp mắt lại, giống như nhất thời không nghĩ ra được từ kia.

Trác Uẩn buột miệng thốt ra: “Thư đồng(*) sao?”

(*) Thư đồng: Là con nhà nghèo đi học kèm cùng với các hoàng tử, hoặc là còn nhà quý tộc thời xưa, sau lớn lên có thể trở thành người hầu thân cận hoặc là quan lớn.

Triệu Tỉnh Quy: “Là thư đồng.”

Hai người đồng thời mở miệng, nghe được từ kia từ miệng đối phương thì đều sửng sốt, Trác Uẩn “Phốc” một tiếng ha ha cười, nhìn lại Triệu Tỉnh Quy, khóe miệng anh kéo ra kết hợp với đôi mắt hơi cong, giống như đang cố gắng nhịn cười.

Trác Uẩn không nhịn được nói: “Cậu muốn cười thì cứ cười đi, đừng cố nhịn cười, nhìn mặt như rút gân xấu muốn chết.”

Có lẽ Triệu Tỉnh Quy bị một câu ‘xấu muốn chết’ kia kích thích, đôi mắt anh trừng lớn, khóe miệng rốt cục cũng giãn ra, cong lên, vẻ mặt lạnh như băng cũng bởi vì nụ cười ngoài ý muốn này mà trở nên nhu hòa hơn, đôi mắt càng thêm sáng ngời.

“Thư đồng.” Anh giống như bị chọc phải điểm cười, cười đến mức hai bả vai run rẩy, tay giơ lên che mặt: “Sao chị lại nghĩ như thế? Thư đồng.”

Trác Uẩn nhìn đến ngây người, phát hiện ra cậu nhóc này khi cười rộ lên rất đẹp.

Dáng vẻ lạnh lùng cuối cùng cũng vỡ nát, Triệu Tỉnh Quy quả nhiên chỉ là một cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi.

Bởi vì lời nói vui đùa này, bầu không khí trong phòng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Trác Uẩn rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân Triệu Tỉnh Quy mời gia sư, hơn nữa trong lòng cũng đã tìm được một lý do hợp lý để từ chối.

Ít nhất là cô không cần lo lắng ở phương diện học tập của Triệu Tỉnh Quy. Anh học tốt như vậy, chỉ cần một thư đồng thì ở Đại học A quơ bừa cũng có thể tìm được một người tới đảm nhiệm vị trí này.

Trác Uẩn chống cằm, lười biếng hỏi: “Bác sĩ đề nghị cậu mời gia sư thì cậu mời sao? Cậu rõ ràng có thể theo kịp, cậu không cảm thấy bên cạnh xuất hiện thêm một người nữa chướng mắt lắm à? Giống như bị giám thị vậy.”

Triệu Tỉnh Quy lắc đầu, ánh mắt vẫn mang theo ý cười chưa tan hết: “Không đâu, tôi cảm thấy lời đề nghị của bác sĩ rất tốt.”

Trác Uẩn: “…”

Thật sự không nhìn ra đấy, một người kiệm lời lạnh như băng như vậy, thế mà lại đồng ý để người khác ở bên cạnh cùng anh lúc làm bài tập, cô còn tưởng rằng người như Triệu Tỉnh Quy sẽ càng thích ở một mình hơn.

Trác Uẩn nói: “Vậy ý của cậu là, cậu không cần gia sư giảng bài cho cậu, chỉ cần ở bên cạnh cậu là được đúng không? Sau đó còn phải phụ trách tâm sự với cậu?”

Tay phải Triệu Tỉnh Quy cầm bút lông, đầu ngón tay thon dài vừa động, bút lông theo đầu ngón tay anh linh hoạt xoay tròn, ánh mắt Trác Uẩn lại dừng trên tay anh, nghe anh nhẹ nhàng trả lời một tiếng “Đúng”.

Trác Uẩn hỏi: “Mẹ cậu có biết không? Khoản tiền này tiêu cho cậu bị uổng phí quá rồi.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Không uổng phí, đây là khoa học, cần phải tôn trọng.”

Trác Uẩn không có lời nào để nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.