Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 4




Edit: Táo Đỏ

Quân Hoằng trở lại Đông cung, gương mặt bình tĩnh ngồi ở giữa phòng không nói một tiếng.

Không khí trầm trọng đáng sợ tới mức hạ nhân hầu hạ quanh đó lòng kinh hãi, thở lớn cũng không dám.

Tổng quản Chiêm Xuân đi đến, “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”

Quân Hoằng ngẩng đầu lên, ngón tay nhịp nhàng gõ trên bàn, thanh âm cũng đã bình tĩnh trở lại, “Chiêm Xuân, giúp ta đi điều tra một người.”

“Người đó là?”

“Tôn tử của Diệp thái phó, là Diệp Tri công tử bị đồn đại là cơ thể hư nhược, mắc nhiều bệnh.”

Chiêm Xuân hơi hơi sững sờ, “Diệp Tri đã trở lại?”

“Trở lại?” Đổi thành Quân Hoằng sững sờ, “Không phải là hắn vẫn luôn ốm đau ở trên giường sao?”

Chiêm Xuân lắc đầu, rất nhanh sửa sang lại tin tức về Diệp Tri trong đầu mình, “Một năm trước lúc thuộc hạ tới Giang Nam thu mua vật dụng cho Đông cung, từng gặp mặt vị Diệp đại công tử này một lần.” Nói tới đây, ngữ khí nhẹ nhàng hơn, “Điện hạ, không bằng ngài nói trước xem, Diệp Tri đã làm gì khiến ngài nổi giận như vậy đi?”

Quân Hoằng trầm mặc trong chốc lát, rồi kể lại chuyện xảy ra ở khu huấn luyện ngựa ngày hôm nay.

Chiêm Xuân nhìn sắc mặt của hắn, “Điện hạ, ngài không phải người dễ dang nổi giận như vậy!”

Quân Hoằng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thật lâu sau đứng dậy thong thả đi đến bên cửa sổ, nói, “Chính vì ta không dễ giận giữ, lại cố tình nổi giận mới chứng minh Diệp Tri này không bình thường.” (ặc, mình còn tưởng anh giận thật chứ? Hóa ra tâm cơ kinh người!TT__TT)

Hắn thân là thái tử Đông cung, đối với người và việc nguy hiểm, luôn luôn có trực giác quá mức.

Chiêm Xuân gật gật đầu, “Điện hạ, một năm trước vào lúc ta nhìn thấy Diệp Tri ở Giang Nam Túy Ngọa lâu, hắn đang ra tay hóa giải tranh cãi giữa Diêm bang và Tào bang. Hai bang phái lớn này oán hận chất chứa đã lâu, không ai nhường ai. Cả vùng Giang Nam sản vật phong phú, đều là hai nhà giao tranh, tháng giêng đó là mùa thịnh vượng của vận chuyển đường biển, hai nhà lại xảy ra xung đột. Nhưng Diệp Tri kia chỉ nói hai ba câu đã giải quyết hết một hồi tai ương đao quang kiếm ảnh, đứng ra làm chủ thay họ thảo luận phân chia công việc. Theo thuộc hạ thấy, Diệp Tri xử sự nhẹ nhàng bình thản, thực là người khiêm tốn, dường như có chút không giống với Diệp Tri như lời ngài kể lại.”

Người khiêm tốn, nhẹ nhàng bình thản, Diệp Tri ư? Quân Hoằng quả thật gian nan khi tưởng tượng, không sao liên tưởng tới người Diệp Tri được.

Quân Hoằng trầm ngâm rất lâu, ánh sáng trong mắt chớp lên, “Chiêm Xuân!”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi đi điều tra hai việc, thứ nhất là gần đây Diệp Tri và phụ hoàng có phải là rất hay liên hệ hay không. Thứ hai, tìm hiểu Diệp Tri từ khi sinh ra đến bây giờ, tất cả mọi chuyện, một chút cũng không được bỏ qua.”

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Diệp Tri biết rõ thân phận của hắn, lại dám lên tiếng trước mặt phụ hoàng, chọc giận hắn dăm ba lượt, rõ ràng là có phụ hoàng làm chỗ dựa. Hơn nữa, hắn cũng biết rõ, Diệp Tri này cố ý nhằm vào hắn như thế, rốt cuộc là có mục đích gì.

Diệp Lạc cũng chẳng thèm quan tâm xem đương kim thái tử đang cân nhắc điều gì, nàng mặt mày hớn hở, tâm tình rất tốt.

Ngồi trong xe ngựa, vui tới thiếu chút nữa là hát vang lên.

“Lạc Lạc, trong đầu cháu rốt cuộc đang tính kế cái gì?” Diệp Cạnh thiếu kiên nhẫn, đáng thương cho một ông lão nhiều tuổi như ông, hôm nay thiếu chút nữa bị hành vi của cháu gái bảo bối dọa rớt mất cả cái mạng già.

“Không có gì, chỉ là tự do vài chục năm sau của cháu đều bị Quân Hoằng này nắm trong tay, cháu không thấy thoải mái, mà cháu không thoải mái cũng sẽ khiến hắn không sống tốt.”

“Lạc Lạc bảo bối đại tiểu thư ơi, Quân Hoằng là thái tử, là quân vương tương lai, hắn không thoải mái, cháu còn có thể thoải mái sao?”

“Đúng vậy,” Diệp Lạc gật gật đầu, “Dù sao hai người cũng nhìn nhau không vừa mắt, cho nên cả hai đều không cho đối phương sống thoải mái.”

“Lạc Lạc!” Diệp Cạnh muốn khóc, “Cháu không thể thương lấy thân già lớn tuổi đáng thương này không chịu nổi cú sốc nào, mau nói rõ cho gia gia đi! Tiểu não của cháu xoay chuyển quá nhanh, không nói đơn giản chút thì gia gia ta không theo kịp nha.”

“Gia gia, ông không biết sao, chiến đấu là phương thức nâng cao kỹ năng nhanh nhất, tốt nhất. Trong sự tranh đấu nhau của cháu và Quân Hoằng, nếu hắn vẫn bị vây dưới thế hạ phong, thì cháu tiếp tục bắt nạt hắn, trả mối hận trong lòng; Nếu có một ngày hắn thắng cháu, cháu còn có lý do toàn thân trở ra.” Diệp Lạc duỗi thân người, “Cùng trời đấu, cùng người đấu, thật sự là vô cùng thú vị nha!”

Nàng hơi hơi cong khóe môi, hơn nữa, người này lại là Thiên Tử tương lai, nói vậy tương lai mười mấy năm sau hẳn là không đến mức quá nhàm chán.

Diệp Cạnh ở trong lòng yên lặng chúc phúc cho Quân Hoằng, thái tử điện hạ, ngài tự cầu nhiều phúc đi.

Lúc hai ông cháu Diệp gia về đến nhà thì thấy một nam tử thanh niên đang ngồi xổm trước cửa Diệp phủ vẽ vời gì đó, vừa nhìn thấy nàng đến là quăng nhánh cây cầm trong tay đi, hét to, chạy lại, “Tiểu Diệp Diệp a, rốt cục ngươi đã trở lại, ta nhớ ngươi muốn chết!”

Diệp Lạc nhất thời đầu đầy hắc tuyến, vô cùng bình tĩnh đứng ở chỗ cũ, vươn một ngón tay.

Thân ảnh đang phi thẳng đến lập tức dừng lại, thật cẩn thận dùng tay đẩy ngón tay đang để ở ót hắn, hắn rất bất mãn, “Tiểu Diệp Diệp, lâu như vậy không gặp, ngươi đều không nhớ ta sao?”

“Không nhớ.” Diệp Lạc đáp rõ ràng, lập tức đi vào bên trong phủ.

“Tiểu Diệp Diệp, sao ngươi lại có thể vô tình như vậy, người ta sẽ rất thương tâm……” Người đó theo sát ở sau người cô, nói.

“Khụ! Vị công tử này là ai?” Thần kinh Diệp Cạnh lập tức căng cứng, tiến lên vài bước, yên lặng điều tra thân phận vị nam tử đang ra vẻ vô cùng thân thiết với cháu gái nhà mình.

“A, ngài là gia gia sao, cháu là……” Hắn chỉnh trang quần áo, đang chuẩn bị ba hoa một phen, hắn với công tử họ Diệp này tình nghĩa còn sâu hơn núi cao biển rộng như thế nào.

“Gia gia, hắn là người qua đường chờ tạp vụ, ông không cần để ý tới hắn.” Diệp Lạc nói một câu, cho hắn yên lặng rồi tính.

Diệp Cạnh gật gật đầu, “Vậy được rồi, ta không có hứng thú. Ta tới thư phòng, hai người cứ tự nhiên.”

Ông tin tưởng đứa nhỏ nhà mình, nếu thật sự là việc chung thân đại sự thì chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng bâng quơ như thế. Nếu không liên quan đến việc chung thân đại sự, ông cũng không cần tốn tâm tư đi quan tâm.

Chuyện người trẻ tuổi, lão già như ông không nên xen vào! Đây là do ở cùng cháu gái Diệp Lạc mười mấy năm tổng kết ra được kinh nghiệm quý giá nhất.

Tên đó mở miệng, ngơ ngác nhìn bóng dáng lão gia gia Diệp Cạnh đi xa dần, vừa quay đầu lại phát hiện Diệp công tử cũng đi xa rồi, “Aiz, tiểu Diệp Diệp, ngươi chờ ta với, để cho ta ôm một cái nào……” Hắn vừa hô vừa điên cuồng đuổi theo.

Hồn nhiên không để ý mà hô to gọi nhỏ như vậy, khiến bao nhiêu hoa cỏ sợ hãi.

“Nói đi, tại sao ngươi trở lại?” Diệp Lạc rót hai chén trà, tự mình bưng lên một ly chậm rãi uống một ngụm.

Tên đó chủ động bưng lên một ly khác, uống hai hớp thật lớn mới chậc chậc lưỡi nói, “Thật sự là không thú vị chút nào, nhiều năm không gặp như vậy, cũng không biết biểu hiện một chút nhiệt tình.”

Diệp Lạc “khụ” một tiếng, “Còn nói lời vô nghĩa nữa thì cút ra ngoài cho ta.”

Tên đó mặt suy sụp, bắt đầu lên án, “Tiểu Diệp Diệp, ngươi bất công!”

“Ta bất công thế nào?” Diệp Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Mười năm trước, ngươi giữ Kinh Hồng và Tinh Dương ở bên người, để một mình ta đi rất xa, tới tận Tây Vực còn chưa tính, vì sao mười năm sau, ngươi an bài việc cho họ làm, mà vứt mình ta sang một bên?” Hắn trở nên mếu máo, cầm ống tay áo nàng lắc lắc, “Tiểu Diệp Diệp, cho dù não người ta không quái quỷ như tên Kinh Hồng, ít nhất so với Tinh Dương kia cũng cường tráng hơn! Sao ngươi không thích người ta chứ! Hu hu ~, ta rất thương tâm.”

Diệp Lạc cứ thưởng thức trà, mặc kệ hắn khóc nháo, hồi lâu cũng không nói chuyện.

Tên nam nhân đó đang mở ánh mắt từ khe hở vụng trộm ngắm bên ngoài, thấy thần sắc của nàng, nhất thời ngừng giả khóc. Đứng thẳng thân mình, sau đó quỳ một gối xuống, “Công tử, Phong Gian Ảnh đã xuất sư, trở về báo danh.”

Thanh âm trong sáng, lại không có nửa phần không đứng đắn làm điệu như lúc trước.

Tầm mắt Diệp Lạc dừng ở trên người hắn, “Y độc, ngươi đã học thành?”

“Vâng!”

“Khinh công trác tuyệt, ngươi đã luyện thuần thục?”

“Vâng!”

“Phong Gian Ảnh!” Diệp Lạc nhẹ giọng nói.

“Có thuộc hạ.”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi đi theo bên người ta.”

Phong Gian Ảnh ngạc nhiên ngẩng đầu, “Công tử?”

Thần sắc Diệp Lạc nhu hòa xuống, “Phong Gian, ta cũng rất nhớ ngươi.”

Phong Gian Ảnh vui vẻ mở miệng, ngây ngô vui sướng, sờ sờ đầu, “Ta cũng rất nhớ công tử, ta vừa rồi đã nói quá.”

Diệp Lạc cười, “Ngươi đứng lên trước đi.”

Phong Gian Ảnh nhảy dựng lên, “Công tử, ngài nói thật đi, kỳ thật ngài vẫn là ưa thích ta hơn đúng không? Bằng không tại sao ngài lại an bài hai bọn họ đi ra ngoài, giữ mình ta ở bên người! Hắc hắc, ta đã sớm biết mà, kỳ thật từ đáy lòng công tử vẫn cảm thấy ta rất tin cậy.”

Diệp Lạc hai tay nâng má, “Kỳ thật ta thích bộ dáng Phong Gian vừa mới quỳ trên mặt đất kia hơn.”

“Ừm, ta cũng vậy!” Cửa sổ đẩy ra, Dịch Kinh Hồng nhảy vào.

Phong Gian Ảnh nhìn người tới, “Nhiều não quái, ngươi vẫn thích đi cửa sổ như xưa!”(Anh Phong Gian này đặt cái biệt danh “nhiều não quái” thật củ chuối! =)))))

Dịch Kinh Hồng đi tới, ôm đối phương thật chặt, “Phong Gian, hoan nghênh trở về.”

Phong Gian Ảnh đấm hai phát thật mạnh vào đầu vai hắn, “Lễ gặp mặt đâu, mang đến không?”

Dịch Kinh Hồng buông hắn ra, “Cái ôm của ta còn không phải là đại lễ sao, bên ngoài một đống người muốn cướp đó!” (Anh Kinh Hồng cũng hoạt bát gớm, lúc trước cứ tưởng lạnh lùng lắm cơ! Thì ra là giả vờ! =)))))

Phong Gian Ảnh bĩu môi, “Đừng so sánh ta với một đám đàn bà.”

Khóe miệng Diệp Lạc, khi hai người không chú ý đã co rút mãnh liệt.

Hai người đằng này vô cùng náo nhiệt nói chuyện hết nửa ngày, Diệp Lạc mới mở miệng nói một câu, “Kinh Hồng, không phải ta đã nói, trước khi có mệnh lệnh mới của ta, ngươi và ta không có quan hệ gì sao?”

Dịch Kinh Hồng đi tới, “Ngài yên tâm, không có người biết ta đã tới. Hôm nay ta đến, là có hai vấn đề muốn xin chỉ thị công tử.”

“Được, ngươi nói.”

“Hôm nay ngài đã gặp thái tử.” Dịch Kinh Hồng dùng câu trần thuật nói.

Diệp Lạc trừng mắt nhìn hắn, trên mặt ẩn ẩn ý cười, “Đông cung có hành động gì?”

“Tổng quản Đông cung bắt đầu thu thập tin tức về ngài. Hơn nữa, Diệp phủ cũng có người của Đông cung canh giữ ở xung quanh.

Diệp Lạc gật gật đầu, “Hành động thật nhanh, thái tử này cũng thật không tồi. Kinh Hồng, nhiệm vụ của ngươi không thay đổi.”

“Kinh Hồng hiểu được!” Nói cách khác, công tử cho rằng thái tử này còn làm nên chuyện, “Vấn đề thứ hai, người sống trong tiểu viện phía sau Diệp phủ là ai? Nếu Kinh Hồng trở thành phụ tá của thái tử, nơi này nhất định là nơi bị tra xét trọng điểm.”

Nghe nói như thế, Phong Gian Ảnh cũng nhìn về phía Diệp Lạc.

Bọn họ cũng đều biết, trong toàn bộ Diệp phủ nơi đề phòng sâm nghiêm nhất không phải là thư phòng Diệp Cạnh, cũng không phải nơi ở của công tử mà là tiểu viện sau phủ ẩn sâu trong rừng rậm.

Thủ vệ của tiểu viện đó đều là thân binh phủ vệ của Diệp gia, ai ai cũng mang tuyệt kỹ.

Diệp Lạc trừng mắt nhìn, lúc này mới nhớ ra hình như nàng đã quên chuyện gì rồi!

Ánh sáng trên mặt Phong Gian Ảnh chậm rãi ảm đạm, “Công tử, chúng ta không được ngài tín nhiệm sao?”

Dịch Kinh Hồng rũ mắt xuống, ngón tay hơi hơi gấp lại, sau giây lát trầm mặc ngắn ngủi, hắn “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Diệp Lạc: “Công tử, lúc trước khi ngài cứu Kinh Hồng, Kinh Hồng đã thề trung thành suốt cuộc đời này, lấy tính mạng tuân lệnh. Nếu có nửa phần có lỗi với công tử, ta tình nguyện đời đời kiếp kiếp nhận hết đau khổ cửa nát nhà tan.”

Diệp Lạc cười, “Nếu ta nói, chỉ là ta có một việc đã quên không nói, các ngươi sẽ tin tưởng sao?”

Dịch Kinh Hồng và Phong Gian Ảnh nhìn nhau, cả hai bắt đầu có dự cảm không tốt, Dịch Kinh Hồng chần chờ nhìn về phía nàng, “Công tử, ngài đã quên chuyện gì?”

Diệp Lạc ít khi ngại ngần, “Người sống trong tiểu viện, là Diệp Tri chân chính.”

Chân Phong Gian Ảnh như mềm nhũn, phải đỡ vào bên cạnh cái bàn gần đó.

Dịch Kinh Hồng tốt hơn một chút, bởi vì hắn vốn đang quỳ trên đất, còn có lực chống đỡ, cho nên hắn miễn cưỡng duy trì thần trí thanh tỉnh, gian nan hỏi một câu, “Người sống trong tiểu viện là, là công tử, à, không, là Diệp Tri chân chính?”

“Đúng vậy!” Diệp Lạc tiếp tục cười gượng.

“Như vậy, công tử, ngài thì sao?”

“Ta tên là Diệp Lạc!”

“Đùng!” Phong Gian Ảnh bị dọa rốt cuộc không đứng thẳng nổi, ngồi vật xuống đất.

Dù là Dịch Kinh Hồng có khả năng tu dưỡng vô cùng tốt, cũng không thể không bị phá vỡ, “Diệp, Diệp Lạc? Tiểu thư Diệp gia!”

“Đúng vậy, ta nhất thời đã quên nói.” Diệp Lạc vô tội nhìn hai người.

“Công tử, chuyện này cũng có thể quên nói sao?” Phong Gian Ảnh nhảy dựng lên, trên trán gân xanh nổi ra.

Dịch Kinh Hồng vỗ vỗ trán, thấp giọng nói, “Công tử, thì ra lại là một tiểu thư!”

Diệp Lạc tiếp tục cười, dường như lần đầu tiên cảm thấy có nhiều áy náy như vậy, “Cái này cũng không có gì khác biệt lắm, nhỉ? Dù sao mọi người hãy nhớ kỹ, về sau ta vẫn là Diệp Tri, là công tử Diệp gia.”

Làm sao có thể không khác nhau? Phong Gian Ảnh và Kinh Hồng hai người yên lặng đối mặt nhìn nhau, đều cười khổ. Đúng là công tử vẫn là công tử, nhưng vấn đề là, một công tử là nam nhân với một nữ nhân công tử làm sao có thể giống nhau được.

Dù sao từ nay về sau không thể tùy tiện bế, đây là ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu Phong Gian Ảnh.

Mà Dịch Kinh Hồng, hắn miễn cưỡng đứng lên, “Công tử, ta trở về.”

“Ừ!” Diệp Lạc gật gật đầu, “Ra ngoài bằng cửa chính đi.”

Dịch Kinh Hồng quay đầu nhìn nàng, Diệp Lạc cười, “Diệp phủ đã bị Đông cung theo dõi, có thể có người đã nhìn thấy ngươi rồi. Nếu ngươi lại trở ra trên mái nhà thì chắc chắn bọn họ sẽ theo dõi ngươi. Ngươi trèo tường tiến vào thì bọn họ nhất định sẽ chờ người trèo tường đi ra. Hiện giờ ngươi đường hoàng đi ra từ cửa chính thì sẽ không có ai chú ý tới vài người chờ tạp vụ ra vào cửa chính, để bọn họ đứng chờ cũng không tốt lắm.”

“Vâng!” Dịch Kinh Hồng đáp, hắn bắt đầu cảm thấy may mắn, hắn không phải là người tiểu thư công tử muốn đối phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.