[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] – Bộ 8 – Hắn Là Kẻ Nhát Gan

Chương 3




Buổi sáng hôm nay, Trình Nhược Ngôn định đi mua ít đồ dùng, thuận tiện dạo qua shopping phố một chút, cậu đã báo với ông chủ cửa hàng tiện lợi rằng chiều mới đi làm nên cậu yên tâm ngủ đến chín giờ.

Gần đây, Phương Triển Nhan không phụ trách vụ án nào, được phép nghỉ hai này.

Mặt trời rọi đến mông Trình Nhược Ngôn mới chịu dậy lê bước vào phòng tắm.

Vừa đánh răng vừa nhìn xung quanh, hai cái khăn mặt, hai bàn chải đánh răng, hai dao cạo râu.

Trình Nhược Ngôn thở dài, có lẽ Phương Triển Nhan không thích mình tới ở, tự mình làm đảo lộn cuộc sống yên ổn của người ta, tiếc rằng lệnh chị khó cãi, đành phải nhẫn vậy. Hơn nữa, không có việc gì quan trọng nên hai người cũng không có gặp nhau nhiều lắm.

Cái kia, cậu thấy tính tình Phương Triển Nhan rất tốt a.

Từ phòng tắm đi ra, Trình Nhược Ngôn nghe mùi cà phê nồng đậm trong không khí.

Nhìn ra phía phòng khách, thấy Phương Triển Nhan đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng.

Oa, thật là phong phú! Cà phê, bánh mỳ nướng, chân giò hun khói cắt miếng, một quả trứng ốp, cùng một món salad rau dưa, còn có cả một miếng bánh ô mai nhỏ.

Trình Nhược Ngôn cơ hồ phải rớt hết nước miếng, Phương Triển Nhan thật biết hưởng thụ cuộc sống nha.

Lúc này Phương Triển Nhan đặt chén cà phê xuống, mắt chăm chú từng mục từng mục trên tờ báo.

Hình ảnh trước mắt khiến Trình Nhược Ngôn liên tưởng đến thành phần trí thức tinh anh như trong quảng cáo vậy.

Oa! Thật là đẹp trai quá!

Phương Triển Nhan đột nhiên quay sang nhìn, thấy Trình Nhược Ngôn đang sững sờ đứng đó, sau đó, liền mỉm cười.

Không phải là nụ cười khách sáo lấy lệ, mà là nụ cười xuất phát từ nội tâm, mang theo ý tốt.

Trình Nhược Ngôn bị cảm động, cơ hồ phải rớt nước mắt.

Từ lúc cậu tới đây ở, nói đi nói lại cũng là tới quấy rầy người ta, chưa từng cùng Phương Triển Nhan nói chuyện nhiều, cố ý không để ý tới hắn, cũng chính là hiện tại. Phương Triển Nhan mỉm cười với cậu.

Người ta không hề để ý, quả nhiên là nam nhân thành thục lại khoan dung.

Từ từ… Không! Không thể đối hắn như vậy! Nhất định phải cùng hắn phân chia ranh giới rõ ràng!

Phương Triển Nhan vừa định mở miệng chào hỏi, Trình gia tiểu đệ đệ nghiêm mặt, lắc đầu, đi ra cửa.

Thấy cửa nhà đóng cái rầm, Phương Triển Nhan cười khổ.

Đứng ở thang máy, Trình Nhược Ngôn nghe thấy bụng mình đang kêu gào không ngừng.

Trình Nhược Ngôn cúi đầu, thở dài.

Có lẽ, Phương Triển Nhan nguyện ý mời mình ăn sáng? Bữa sáng đó ngon cỡ nào a!

Nghĩ lại, không được! Không thể để người nhát gan kia xem thường mình, một chút bữa sáng tính làm gì!

Mang tâm trạng tiếc nuối, Trình Nhược Ngôn ngồi xe bus xuống phố.

Hôm nay, cậu lại tới cửa hàng mô hình quen thuộc, nhìn mô hình ô tô mới.

Tỉ lệ 1: 64, thật tinh xảo, cửa xe như hai cánh hải âu hướng lên không trung, là kiểu xe của Lamborghini điển hình, thật muốn mua quá.

Chính là giá của nó vượt ngoài dự toán.

Trình Nhược Ngôn bắt đầu tính toán số tiền hiện có của bản thân.

Còn thiếu nhiều quá! Tiền tiêu vặt vốn không nhiều, tiền làm thêm cũng không nhiều, hơn nữa còn mua mấy cuốn sách tham khảo, cùng bạn học đi ăn cơm, xem phim vân vân cũng tốn không ít.

Ai… Khi nào mình mới có thể đi làm như Phương Triển Nhan, tự kiếm tiền, muốn tiêu gì thì tiêu.

Nhà của hắn cũng thật không tồi, không biết khi nào mình mới có thể mua được căn nhà như vậy.

Mang theo tâm tình buồn bực, Trình Nhược Ngôn trở về Phương gia.

Nấu mỳ, Trình Nhược Ngôn vừa ăn vừa đọc sách.

Đột nhiên cậu nghĩ tới một vấn đề: ‘Chính mình vẫn muốn mua một cái máy tính.’

Ngô, cho dù có tiền, cũng nên mua máy tính trước, cái này quan trọng hơn. A, các mô hình ô tô xinh đẹp, các ngươi chờ ta nha!

Trình Nhược Ngôn bắt đầu tính toán số tiền hiện có của mình.

Đang cầm bát, Trình Nhược Ngôn nghĩ: ‘Cố gắng làm thêm, cố gắng kiếm tiền!’

Lúc mang rác đi đổ, Trình Nhược Ngôn thấy Phương Triển Nhan đang ngồi ở sân thượng uống bia, nhắm mắt phơi nắng.

Thật hưởng thụ! Hừ!

Ngày hôm sau lúc xuất môn, Trình Nhược Ngôn lại thấy Phương Triển Nhan đang ăn sáng, bất quá hôm qua là bữa sáng kiểu châu Âu, còn hôm nay là bữa sáng kiểu Trung Quốc.

Có cháo nóng, trong không khí có mùi hải sản, hẳn là cháo tôm thịt, còn có bánh bao, tôm thủy tinh, oa thiếp màu vàng, trên bàn cơm bày tiểu điệp, cùng với tương du, dấm.

Phương Triển Nhan đang uống cháo, nhìn thấy Trình Nhược Ngôn, sửng sốt.

Trình Nhược Ngôn hung hăng nhìn mĩ vị trên bàn, liếc mắt một cái, xoay người đi.

Phương Triển Nhan nhịn không được thở dài: ‘Lửa với nước không thể ở chung.’

Vội vàng lên xe bus, Trình Nhược Ngôn thầm nghĩ, sáng mai đi làm nhất định phải mang bánh mỳ.

Làm ca sáng ở cửa hàng thật khổ a.

Mang theo một đống bánh mỳ, Trình Nhược Ngôn kết thúc ca làm, vừa mới đi đến dưới lầu, chợt thấy ầm ĩ, có vẻ như là hai nữ nhân đang tranh cãi gì đó thì phải.

Trình Nhược Ngôn lui về sau, nghe ngóng.

Cãi nhau đang đến hồi lợi hại, có vẻ như chuẩn bị động thủ.

Lúc này, Trình Nhược Ngôn nhìn thấy Phương Triển Nhan mang theo một túi to bia hướng bên này đi tới.

Hiển nhiên Phương Triển Nhan cũng thấy nữ nhân cãi nhau, hắn tiến lại khuyên can.

Trình Nhược Ngôn trong lòng nói: ‘Hắc! Thật là người tốt a! Nữ nhân đang cãi nhau là loại đáng sợ nhất, ai dám quản? Phương tiên sinh, ngài tự cầu phúc cho mình đi.’

Bên kia, Phương Triển Nhan bắt đầu khuyên can: “Đại thẩm, tiểu thư này, có chuyện gì từ từ nói, không nên động thủ.”

“Không còn gì để nói hết!” – Vị đại thẩm kia chắc đã tức tới cực điểm, vung tay lên.

Nữ hài tử trẻ hơn cũng không yếu thế, vung tay đánh lại.

Phương Triển Nhan thấy tư thế này, vội vàng ngăn hai người: “Đừng đánh, có chuyện gì từ từ nói.”

Mấy cánh tay cùng hướng tới, Phương Triển Nhan đỡ lại, hy vọng sự việc có thể giải quyết mà không cần bạo lực.

Mấy hàng xóm khác thấy náo nhiệt cũng nhanh tới khuyên giải.

Trình Nhược Ngôn ở một bên, xem náo nhiệt.Lúc này, không biết là ai đẩy Phương Triển Nhan một cái, khiến hắn lảo đảo, sắp té ngã.

Kinh nghiệm huấn luyện bao nhiêu năm khiến hắn nhanh chóng phản ứng, điều chỉnh góc độ.

Không tốt, bên cạnh có một lão bà, không thể đụng vào.

Lại thay đổi góc độ, quên mất là mình đứng ở chỗ có bậc thang.

Thân hình uốn éo, dưới chân trượt, cả cơ thể cao lớn lăn xuống bậc thang.

“A nha!” – Một nữ nhân kinh hô.

“Là cô đẩy anh ta xuống!” – Vị đại thẩm kia cũng hoảng sợ.

Người cãi nhau dừng, người khuyên can cũng dừng, mọi người chạy xuống bên dưới, tranh nhau đỡ người bị ngã dậy.

“Ôi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không có cố ý đẩy anh, anh có việc gì không?”

Phương Triển Nhan chật vật đứng lên, nội tâm âm thầm phán đoán, chắc là chỉ bầm vài chỗ thôi, cái khác đều không đáng ngại.

“Không có việc gì, không có việc gì.” – Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Người cãi nhau đi rồi, người vây xem cũng giải tán, chỉ để lại Phương Triển Nhan với một đống bia rơi lung tung.

Thật chật vật a. Trình Nhược Ngôn ở một nơi bí mật gần đó thầm cười to.

Ha ha ha! Nam nhân cao to như thế cư nhiên bị nữ nhân đẩy ngã? Rất có ý tứ! Đừng để vẻ ngoài của hắn lừa đảo, hắn là kẻ ngu ngốc! Đồ nhát gan!

Không nghĩ tới đi mua mấy thứ đồ mà cũng gặp cái sự tình này. Phương Triển Nhan chán nản bỏ đống bia đó chả thèm nhặt, trở về nhà.

Trình Nhược Ngôn tránh qua một bên, đi thang máy khác, lên nhà.

Ăn hai cái bánh mỳ, một chén cơm, Trình Nhược Ngôn ngồi xem sách.

Ngoài phòng, loáng thoáng nghe thanh âm ong ong, chắc là Phương Triển Nhan đang dọn dẹp.

Phương Triển Nhan này rất thích làm việc nhà.

Trình Nhược Ngôn trong bụng cười quỷ dị: ‘Đúng là chị Phương giáo dục tốt.’

Muốn uống nước nên Trình Nhược Ngôn đi ra ngoài, mở cửa phòng, đập vào mắt cậu là cảnh Phương Triển Nhan vất máy hút bụi sang một bên, đứng ở ban công, nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó trên mặt đất.

Trình Nhược Ngôn kinh ngạc, chậm rãi tiến tới.

Nhìn kỹ, trên mặt đất có một, nga không, nửa con gián.

Con gián!

Trình Nhược Ngôn bất khả tư nghị ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Chú ý thấy Phương Triển Nhan có vẻ dại ra, biểu tình kinh hoàng, Trình Nhược Ngôn thật muốn ôm bụng cười to.

Rất có ý tứ! Nửa con gián! Cứ tưởng chỉ có nữ hài tử mới sợ loại côn trùng nho nhỏ này, không nghĩ tới Phương Triển Nhan cũng sợ! Nam nhân mà như thế sao! Kẻ to cao như vậy lại sợ gián?

Cố gắng nhịn cười, Trình Nhược Ngôn ngồi xổm xuống, nhặt nửa con gián lên, cầm trong tay, rồi nhìn về phía Phương Triển Nhan khiêu khích.

Tiểu quỷ chết tiệt!

Phương Triển Nhan trừng mắt nhìn Trình Nhược Ngôn.

Mang theo tâm tình thắng lợi, Trình Nhược Ngôn cầm nửa con gián, xoay người rời đi.

Hừ, Phương Triển Nhan a, còn nửa con gián, anh tự xử lý đi.

Trình Nhược Ngôn cười đắc ý âm hiểm, trở về phòng.

Phương Triển Nhan một lần nữa cầm lấy máy hút bụi, cầm rất chặt.

Phải nhẫn, ta phải nhẫn! Đã bị bắt buộc phải cho tiểu quỷ vào nhà, chỉ cần sống qua thời kỳ hứng thú của chị mình, sau đó hướng nàng cầu xin, tiểu quỷ này sớm hay muộn cũng phải rời đi, ta phải nhẫn!

Hình tượng? Quên đi… Còn hình tượng chỗ nào chứ…

Thấy nửa con gián, đang cố gắng nghĩ xem nửa con kia có thể ở đâu, bị tiểu quỷ kia thấy, khiến cậu ta tưởng như vậy tốt lắm.

Ai… Nghĩ xem ta đường đường là Phi Hổ… Bây giờ còn không bằng nửa con gián.

Phương Triển Nhan không nghĩ tới, cái đáng sợ hơn còn ở phía sau.

Gần đây, trong thành phố tương đối yên tĩnh, không có cướp bóc, bắt cóc gì hết, nhóm đặc công được cho phép nghỉ ngơi ngắn hạn.

Phương Triển Nhan bị một vị học trưởng cấp cao nhìn trúng, mời hắn tới tổ trọng án hỗ trợ phá án.

Thay cho đồng phục màu đen bó sát người của đặc công, Phương Triển Nhan tha hồ mặc đồ bình thường, có thể đi làm việc thế này, hắn rất cao hứng.

Đặc công hai mươi bốn giờ đều phải cảnh giác, tùy thời đợi lệnh, tiến vào tổ trọng án hắn cũng không thấy mệt.

Hôm nay, vừa hoàn thành xong một vụ án, Phương Triển Nhan tan tầm trở về nhà, cảm giác mệt mỏi, hắn định đi tắm rồi ngủ.

Ngâm mình trong bồn tắm, Phương Triển Nhan vô cùng thư thái, hưởng thụ cảm giác thoải mái.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra!

Phương Triển Nhan vô cùng sửng sốt.

Trình Nhược Ngôn mặt không đổi sắc đứng ở cửa.

Vội lấy khăn mặt che đi một số chỗ , Phương Triển Nhan kinh ngạc hỏi: “Cậu…Cậu làm gì?”

Thật đáng ghét, loại cảm giác này cứ như là bị phong lưu công tử đùa giỡn với con gái nhà lành.

Hừ, hắn liền bước ra khỏi bồn tắm lớn, để cho tiểu quỷ thối kia biết thế nào là nam nhân chân chính!

Trình Nhược Ngôn cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Này, chừng nào thì anh mới đi ra?”

“Tôi, tôi đang tắm rửa.”

“Lợn chết cũng chín rồi, anh kì cọ thế còn chưa đủ sao?”

Phương Triển Nhan nhất thời tức giận tới đỏ mặt tía tai: ‘Mẹ nó, ta đẹp trai như thế này mà dám so sánh với lợn ư? Xú tiểu tử, mặt giống cương thi.’

“Tôi muốn ngâm mình một chút, rất thoải mái.”

“Đi ra, tôi muốn dùng phòng tắm, ngày mai tôi còn có ca làm buổi sáng.”

Phương Triển Nhan càng thêm tức giận: ‘Cậu muốn đi làm, chả lẽ ta nhàn rỗi sao? Đồ tiểu quỷ không biết phải trái.’

Đem cánh tay gác lên thành bồn tắm, Phương Triển Nhan cố ý nói: “Tôi còn chưa tắm xong.”

Trình Nhược Ngôn cười nham hiểm, giơ tay phải lên, đầu ngón tay có một vật gì đó.

Phương Triển Nhan thấy một con, nga không, nửa con gián, trong đầu bắt đầu tìm kiếm xem ý tứ của tiểu quỷ này là như thế nào.

“Đinh”, một giây đồng hồ, tìm xong.

Trước mặt cậu ta mình phải biểu hiện bộ dáng sợ gián.

Phương Triển Nhan trong nửa giây lập tức thay đổi biểu tình kinh ngạc: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

“Cho anh một phút đồng hồ, đi ra! Bằng không tôi liền quẳng nó vào.” – Sau đó Trình Nhược Ngôn đóng cửa lại.

Đỉnh đầu Phương Triển Nhan cơ hồ có một làn khói đen bốc lên.

Quá đáng! Cư nhiên cứ thế bị tiểu quỷ đó ức hiếp! Sao có thể đối đãi với chủ thuên nhà như thế được! Ở nhà ta, ăn của ta, nga không, ăn của cậu ta, nhưng là, thế này cũng rất quá đáng!

Phương Triển Nhan nắm tay, lộ ra vẻ mặt vô cùng hung ác.

Ta muốn…… Ta muốn đem tiểu quỷ này tiền *** hậu sát!

Sau đó, Phương Triển Nhan lập tức trấn tĩnh lại được.

Không được, không được, giết người là phạm pháp, ta là cảnh sát, không thể phạm pháp được. Không thể giết!

Vậy….. cái kia lại càng không được! Như vậy chẳng phải tiện nghi cho tiểu quỷ kia sao! Như thế còn làm thỏa mãn tâm nguyện của bà chị mình.

Hừ, ta bị ức hiếp nhiều năm như thế, sao có thể dễ dàng làm thỏa mãn tâm nguyện của nàng được? Tiểu quỷ kia được mấy lượng thịt, không đủ để nhét kẽ răng, vì cái gì phải ăn hắn! Ta phải nhẫn! Ta phải nhẫn!

Cho dù thật muốn gian, đầu tiên vẫn là lão già biến thái Lâm Sir đi, mình vẫn luôn bị lão ta ức hiếp, nếu có cơ hội nhất định phải bắt lão … Đúng, đến lúc đó bảo cả bọn Tiểu Bối nữa, có oán báo oán, có thù báo thù, hận cũ thù mới đồng loạt thanh toán.

Phương Triển Nhan còn đang tưởng tượng hình ảnh các huynh đệ cùng nhau ức hiếp thủ trưởng, cửa phòng tắm lại bị một cước mở ra.

“Sao anh vẫn còn ở đó! Thành con lợn chết trương rồi!” – Trình Nhược Ngôn hét lớn, đánh gãy tưởng tượng của Phương Triển Nhan.

“Nhanh đi ra, bằng không tôi…”

Phương Triển Nhan vội gật đầu: “Ra đây, ra đây.”

“Còn không nhanh lên, cũng không nhìn xem bao lâu rồi! Một nam nhân trưởng thành mà còn thích tắm bồn? Nửa phút nữa!” – Trình Nhược Ngôn hung hăng rống, lại mạnh tay đóng cửa phòng tắm lại.

Phương Triển Nhan vội vã mặc quần áo, dọn qua phòng tắm, đi ra.

Trình Nhược Ngôn ngay lập tức bước vào.

Lúc rửa mặt, Trình Nhược Ngôn nhìn hình ảnh của mình trong gương.

Lúc bình thường, mặt cậu có thể nói là đáng yêu đi, kia, chính bà chị già bảo thế nha. Thực hung sao? Hẳn là không rồi. Ở trường hắn vẫn là con ngoan trò giỏi, ôn nhu khiêm tốn.

Vì cái gì phải hung với Phương Triển Nhan như vậy? Đều do bà chị Trình Nhược Ngữ.

Ngọc thủ vung lên, đem mình ném tới nhà một nam nhân xa lạ, để mình tự sinh tự diệt.

Thật đáng thương a, vì phân rõ ranh giới với Phương Triển Nhan, vì không cho mục đích của bà phù thủy ác độc kia thành công, phải hung với Phương Triển Nhan, nhất định phải hung với hắn. Cho dù hắn cười với mình, cũng không được để ý tới, nhất định phải hung!

Kỳ thật, con người Phương Triển Nhan cũng không tệ lắm.

Trình Nhược Ngôn nghĩ tới cảnh mỹ nhân tắm rửa vừa nhìn thấy, ân, dáng người kia hẳn là đã tập luyện qua đi? Nhân viên bình thường sao có thể có dáng người cao lớn như vậy a.

Phi phi phi, vì cái gì ta lại quan tâm đến dáng người của y! hắn đẹp hay không liên quan gì đến ta.

Trình Nhược Ngôn hung hăng lau mặt, lau luôn cả cái ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu cậu, vứt bỏ nghi vấn.

********

Phương Triển Nhan ở phòng nghỉ của cảnh cục, gặp mấy đồng sự ở tổ đặc công, liền tụ họp nói chuyện.

“Triển Nhan, công tác ở tổ trọng án thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, vụ án có tiến triển. Tổ giám định đang làm xét nghiệm, chắc vụ án cũng sắp kết thúc rồi.”

“Vậy ông sẽ nhanh trở lại a?”

“Đúng vậy.” – Phương Triển Nhan trảo mái tóc ngắn ngủn, lộ ra biểu tình buồn bực.

Mấy ngày nay ở tổ trọng án chuyên tâm làm việc, không bị quấy rấy, đột nhiên nghĩ đến đội đặc công, lại vừa mới gặp lão hồ ly hủ nam… Thực không chịu nổi.

Nhìn chính mình cùng với vị cảnh sát này, đoan chính anh minh cỡ nào, chính trực bao nhiêu a! Còn muốn nghĩ tới Lâm Sir, ai, thở dài, thở dài a…..

Một vị đặc công vỗ vai Phương Triển Nhan: “Triển Nhan à, có tâm sự gì vậy? Ông cứ bay đi đâu đấy?”

Phương Triển Nhan bỗng lộ ra nụ cười quỷ quái.

“Triển Nhan, làm sao, cười trông kinh quá.”

Phương Triển Nhan ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo mấy người kia tiến lại gần một chút.

Một đám nam nhân bu lại, làm thành một vòng tròn.

Phương Triển Nhan hạ giọng, nhịn cười nói: “Hôm qua tôi nằm mơ, đố các ông tôi mơ thấy cái gì?”

“Mỹ nữ.”

“Thí, tôi mơ thấy chúng ta bắt Lâm Sir %$#^&… -@#$^%”

Ngay sau đó, trong phòng cà phê của cảnh cục truyền ra một trận cười quái dị.

Lập tức có người tham gia: “Thật sự?”

“Đương nhiên.” – Lập tức có đồng bọn xoa tay, vẻ mặt bi phẫn nói – “Lão tử đã sớm nghĩ muốn thế rồi! Mấy năm nay, lão tử bị ức hiếp, bị lão ta đùa bỡn, giẫm lên, chà đạp, đã sớm muốn đem con cáo già đó đi @#$%&&…. *^%$”

“Chính là thế, nghĩ xem, lúc trước ta ở tổ trọng án có bao nhiêu khoái hoạt, về đội đặc công, thành cấp dưới của lão hồ ly, làm đồ chơi cho lão! Lão khi dễ ta! Chà đạp ta! Ta phải phản công! Ta phải đem lão $%%^&^….”

“Con cáo già, lão nam nhân…”

“Còn không già đi, cũng phải ba mươi lăm rồi.”

“Không sao, người già nhưng tâm không già, sớm muộn gì cũng có một ngày, làm cho hắn gặp một cái %^&…#^@*, sau đó bắt hắn $^^#%^….%%&#….”

Lại là một trận cười vang.

“Kết quả, vừa thấy mặt còn không dám động.”

“Vô nghĩa, ngươi dám?”

“Rồi sẽ có một ngày chúng ta cùng nhau phản công, đến lúc đó, có oán báo oán, có thù báo thù!”

“Đúng!”

Lại có người cười quái dị nhỏ giọng nói: “Ai, các ngươi không biết là Lâm Sir, hắn kỳ thật còn…”

Mọi người ghé vào cùng nhau nói nhỏ, sau đó là một trận cười vang.

Vừa định tiếp tục đề tài, Phương Triển Nhan đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, ở góc bàn, có một nam nhân đứng đó.

Tây trang nghiêm chỉnh, ngọc thụ lâm phong.

“Lâm Sir.”

Mấy người khác nghe thấy thế, đều ngẩn ngơ, sau đó lập tức đứng nghiêm: “Lâm Sir hảo.”

“Ha hả.” – Lâm Sir rất có thâm ý nhìn mấy tên thủ hạ – “Nói chuyện phiếm hả?”

“Nhìn thấy Triển Nhan nên hỏi thăm một chút.” – Đã có người muốn trốn.

“Ha hả.” – Lâm Sir đi rồi, mọi người một thân mồ hôi lạnh.

Không biết vừa rồi lão cáo già có nghe thấy gì không? Nếu bị hắn nghe được, thì….

Kết quả, mấy đồng sự đi rồi, Phương Triển Nhan càng thêm buồn bực.

Vụ án ở tổ trọng án kết thúc, Phương Triển Nhan chấm dứt hỗ trợ, lưu luyến không muốn rời tổ trọng án, quay về đội đặc công.

Lâm Sir một tay quay bút, xem báo cáo trên bàn.

Phương Triển Nhan ngồi trước mặt Lâm Sir, tâm tình vô cùng rối loạn, như ngồi trên đống than.

Xem xong báo cáo, Lâm Sir khép tập văn kiện lại: “Hứa cảnh quan ở tổ trọng án rất khen ngợi cậu trong vụ án lần này.”

“Cảm ơn!”

“Biểu hiện của cậu rất tốt, làm rạng rỡ đội đặc công Phi Hổ.”

“Cảm ơn sếp!”

“Vì muốn nâng cao năng lực của tổ viên, tôi đã xin cấp trên, cuối tuần này cậu tham dự hai chương trình huấn luyện.”

“A?” – Phương Triển Nhan há to miệng.

Y vừa mới còn suy nghĩ, có thể được hai ngày nghỉ ngơi không, ai ngờ lại là thế này.

Lão cáo già quả nhiên là muốn báo thù vụ ở phòng nghỉ.

Nghe nói tai lão rất thính, có tuyệt chiêu ‘Đặc công nghe trộm’! Thật là biến thái!

Lâm Sir vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói: “Chương trình học là một bài huấn luyện võ thuật, một bài huấn luyện bắn súng.”

“Thủ trưởng…” – Phương Triển Nhan cố ý cò kè mặc cả, muốn thoải mái tinh thần trước đã.

“Đây là mệnh lệnh.”

“Rõ! Thủ trưởng!”

Lâm Sir đưa qua một túi tư liệu: “Thủ tục ở trong này, đi căn cứ huấn luyện của cảnh đội báo danh.”

“Rõ! Thủ trưởng!” – Ngay tại lúc Phương Triển Nhan rời khỏi phòng, Lâm Sir ở sau lưng kéo dài giọng, nói – “Nhan Nhan, đừng tưởng rằng ta không biết các cậu suy nghĩ cái gì, cũng đừng để ta bắt được nhược điểm, bằng không…”

Phương Triển Nhan cắn môi, âm thầm mắng: ‘Lão cáo già, muốn chơi ta sao. Hừ! Lão tử không sợ!’

Báo danh xong, Phương Triển Nhan xem chương trình huấn luyện.

Võ thuật cùng bắn súng.

Phương Triển Nhan ở cảnh đội là xạ thủ có tiếng, tố chất rất tốt, kỹ thuật bắn súng số một, mấy lần đặc công đội đi phá án đều là hắn đánh gục tội phạm.

Bắn súng tốt, quan trọng nhất vẫn là tố chất tâm lý.

Công tác của Phương Triển Nhan và cuộc sống bình thường của hắn hoàn toàn bất đồng.

Mọi người có rất nhiều mặt thôi, thủ trưởng đã an bài như vậy, hẳn là có dự tính.

Phương Triển Nhan tới khóa học võ, quả nhiên là tăng cường huấn luyện.

Xem ra lúc hắn ở tổ trọng án Lâm Sir cũng vẫn quan tâm tới y, an bài chương trình học cho hắn cũng rất khổ tâm,

Lâm Sir thực sự là một thủ trưởng tốt, Phương Triển Nhan đã nghĩ thế.

Chính là, lão vẫn là một hủ nam đáng sợ! Nếu lão không phải, thế giới có bao nhiêu tốt đẹp a!

Nếu Phương Hiểu Nhan không phải hủ nữ, thế giới sẽ tốt đẹp lên nhiều lắm!

Đáng tiếc, bọn họ đều là hủ.

Buổi huấn luyện bắn súng nhanh chóng hoàn thành.

Mỗi ngày, Phương Triển Nhan đều vui vẻ tới báo danh, theo chỉ đạo của giáo luyện, tiến hành tập luyện.

Đến khi học võ thuật, Phương Triển Nhan có điểm ăn không tiêu.

Trừ bỏ các chiêu thức huấn luyện, chính là phải đánh nhau.

Mỗi ngày huấn luyện kết thúc, Phương Triển Nhan đều như cái gối rách, ngã trái ngã phải về nhà, không muốn nhúc nhích.

Nhìn bộ dáng chật vật của hắn, Trình Nhược Ngôn trong lòng nghi hoặc: ‘Như thế nào lại có cái nơi làm việc đáng sợ như thế? Hành nhân viên dã man quá đi.’

Một ngày, Trình Nhược Ngôn cố ý đi làm buổi sáng, còn buổi chiều ở nhà. Đợi cho Phương Triển Nhan trở về, Trình Nhược Ngôn phá lệ tươi cười với y.

Phương Triển Nhan hoảng sợ, không tự giác nhìn trời.

Chẳng lẽ là hạ hồng thủy?

“Phương tiên sinh, ngài về rồi?”

“A, đúng.”

“Buổi tối, có thể hay không…?”

Phương Triển Nhan bắt đầu nghi hoặc, tiểu quỷ này có ý đồ gì, có thể nào… cậu ta muốn mình? Phi phi phi! Nghĩ muốn cũng không có!

Phương Triển Nhan ở trong bụng mắng chính mình, ngồi xuống sopha, chờ đợi Trình Nhược Ngôn nói.

“Nhà Phương tiên sinh bố trí rất đẹp.” – Trình Nhược Ngôn nói, phá vỡ cảm giác xấu hổ lúc này.

“A, cảm ơn, hoàn hảo.”

Miệng nói như vậy, nhưng kỳ thực ở nơi này đã gần bốn tháng, Trình Nhược Ngôn chưa hề xem qua nhà Phương Triển Nhan kỹ càng, cậu về nhà là về phòng, sau đó đi tắm, hết.

Có cơ hội này, Trình Nhược Ngôn đánh giá phòng khách của Phương Triển Nhan.

Phòng diện tích không nhỏ, nhìn ra ban công, sàn nhà làm từ gỗ hạch đào, được quét sáp rất bóng, vừa nhìn là biết chủ nhân là người ưa dọn dẹp.

Bên phải phòng khách có kê một bộ sopha, là nơi họ đang ngồi. Bộ sopha màu cà phê, đủ rộng để có thể ngủ, bên cạnh là một bàn trà nhỏ.

Phía trước sô pha là một dàn ti vi âm thanh như một rạp chiếu phim thu nhỏ.

Bên góc kia của phòng khách là bàn ăn, trên trần nhà chỗ bàn ăn còn có một chiếc đèn chùm, tăng sự lãng mạn cho bữa ăn.

Một cánh cửa dẫn tới phòng ngủ của Phương Triển Nhan.

Góc bên kia có đường dẫn tới phòng của cậu cùng phòng tắm.

Bốn vách tường màu trắng, không có một thứ trang trí dư thừa nào, khiến cho phòng thoạt nhìn có cảm giác cường tráng, biểu hiện khí chất nam tính của chủ nhân.

Phương Triển Nhan trầm mặc không nói gì, chờ vấn đề của Trình Nhược Ngôn.

“Phương tiên sinh, anh công tác ở công ty nào?”

Phương Triển Nhan sửng sốt, phải cẩn thận, không được để lộ.

“Một công ty nhỏ bình thường thôi.”

Trình Nhược Ngôn lộ ra vẻ không tin, nhìn quanh bốn phía: “Tiểu viên chức bình thường sao lại có gian phòng tốt thế này, diện tích lớn thế này, đường xá tốt thế này?”

Phương Triển Nhan thầm nghĩ: ‘Đương nhiên, đặc công Phi Hổ đội phúc lợi rất tốt.’

Ngoài miệng đương nhiên không thể nói vậy: “Tiền thưởng cũng không tệ lắm, cái này là tôi mua trả góp, áp lực rất lớn.”

Trình Nhược Ngôn gật đầu, sau đó lại hỏi: “Anh làm ở lĩnh vực nào? Mậu dịch, khách sạn, ngân hàng, điện tử?”

Vừa thở ra nhẹ nhõm xong, Phương Triển Nhan lại căng thẳng.

“Mang tính chất phục vụ.” – Vì nhân dân phục vụ, cũng có thể coi là thuộc nhóm nghề nghiệp phục vụ đúng không.

“Nga, là làm việc ở khách sạn sao?”

Ngẫm lại đại lâu của cảnh cục, còn nghĩ tới sắc mặt của Lâm Sir, Phương Triển Nhan lộ ra khuôn mặt tươi cười cổ quái: “Ừ.”

Đáp án coi như là tốt.

Trình Nhược Ngôn thầm nghĩ: ‘Phương Triển Nhan làm công việc phục vụ này, cư nhiên bị khách hàng chỉnh cho thảm như thế, xem ra tiền thật không dễ kiếm.’

Không thể để cho tiểu tử kia tiếp tục hỏi, bằng không hắn khó có khả năng giữ bí mật.

“Cậu thì sao? Đại học năm hai?”

“Đúng vậy.”

Nhìn bộ dáng của Trình Nhược Ngôn, Phương Triển Nhan hỏi: “Cậu hai mươi tuổi?”

“Tháng hai sang năm.”

Phương Triển Nhan à một tiếng, quả nhiên là nhỏ, cư nhiên còn chưa đến hai mươi tuổi.

“Anh thì sao? Phương tiên sinh?”

“Tôi hai sáu.”

Trình Nhược Ngôn thầm nghĩ: ‘A, hóa ra bằng chị già nhà mình.’

“Cậu học ngành gì?”

“Công trình điện cơ.”

Phương Triển Nhan sửng sốt, không nghĩ tới tiểu tử kia học ngành kỹ thuật, nhìn bộ dáng của hắn, hắn còn tưởng cậu ta học khoa văn chứ.

“Cậu là người ở đâu?” – Phương Triển Nhan hỏi, sau đó liền thầm mắng mình, thật là bệnh cũ của cảnh sát.

Trình Nhược Ngôn lại rất thành thật trả lời: “Tôi là người Nam Kinh. Chị gái tốt nghiệp đại học đến Hương Đảo làm việc, sau đó ba mẹ tôi muốn ta thi Đại học Hương Đảo, ở cùng với chị luôn.”

Này thực sự là điều đau đớn nhất trong cuộc đời Trình Nhược Ngôn. Tự mình đưa mình đến cửa nhà chị già, cho nàng ta xâm lược. Nếu biết trước, cậu đã không tới đây học, ở Nam Kinh với bố mẹ, có thể tha hồ tự do…

Nhắc đến chị, biểu tình của Phương Triển Nhan cũng trở nên không tự nhiên.

Phương gia là người bản địa. Phương Triển Nhan cho đến giờ vẫn không thoát khỏi móng vuốt của Phương Hiểu Nhan, hắn hoài niệm biết bao nhiêu cái ngày còn đi học ở trường cảnh sát.

Trình Nhược Ngôn lộ ra biểu tình không được tự nhiên, cùng với Phương Triển Nhan bảo trì khoảng cách. “Tôi đi ngủ, Phương tiên sinh, ngủ ngon.”

“Nga, ngủ ngon.” – Nhìn theo thân ảnh Trình Nhược Ngôn vào phòng, Phương Triển Nhan yên lòng.

Trình Nhược Ngôn nằm ở trên giường, thầm nghĩ: ‘Kỳ thật, nếu có một anh vợ như Phương Triển Nhan thì còn gì bằng, xem ra chị già thật tinh mắt, khả năng nhìn người không tồi.’

Đột nhiên, Trình Nhược Ngôn cả người run lên.

Nghĩ cái gì thế! Chị già, bà ấy là muốn đưa mình cho Phương Triển Nhan, làm cho hắn… Đối chính mình…

Ô… Không được! Không được!

Thật không hay chút nào a! Nhường cho chị già vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.