Này! Anh Béo!

Chương 9




Trần Thanh Dương tặng Hạ Đồng Đồng một con búp bê bằng sáp hình giáo sư mua ở Anh, Hạ Đồng Đồng quyết đoán cắt đứt đầu búp bê giáo sư, ai dám đưa giáo sư cho cô bây giờ cô sẽ nhân tiện vặt đầu kẻ đó!

Nhìn chằm chằm búp bê trong tay, Hạ Đồng Đồng nói: “Mập mạp, lý do anh đổi nghề thật tầm thường.”

Trần Thanh Dương nói: “Vậy em nghĩ lý do là gì?”

Hạ Đồng Đồng không trả lời vấn đề này, cô chỉ nói: “Trước kia tôi vẫn luôn muốn đến sân vận động quốc gia, đến “quả trứng” khổng lồ (1), đến Hung Hom (2) để biểu diễn.”

(1)Nhà hát lớn quốc gia được xây tại Bắc Kinh (Trung Quốc), phía Tây quảng trường Thiên An Môn, sát với Tử Cấm Thành. Xây dựng theo bản thiết kế của kiến trúc sư người Pháp, có dạng hình quả trứng nằm giữa một hồ nước lớn. Vì hình dạng của nó nên còn được gọi là “quả trứng” hay “ốc đảo pha lê”.

(2)Hung Hom thuộc Hồng Kông, nó bao gồm rất nhiều các loại hình dịch vụ như trung tâm mua sắm, tàu điện ngầm, khách sạn…

Trần Thanh Dương nói: “Chuyện này đơn giản, em hỏi xem giá thuê là bao nhiêu, mỗi nơi thuê 8 tiếng.”

Đương nhiên, anh không quên hỏi thêm một câu: “8 tiếng có đủ cho em hát không? Không đủ anh có thể thuê thêm giờ, quá đắt thì anh có thể hỗ trợ. Em có giấy thông hành đi Hồng Kông chưa? Hay anh giúp em xin giấy thông hành đi Đài Loan nữa nhé?”

Hạ Đồng Đồng cảm thấy mình nhất định là đứt gân não rồi mới bàn luận việc này với Trần Thanh Dương.

Có nhiều người nghe thấy đều cho rằng điều này quá ảo tưởng và không thực tế, nhưng cô chỉ có một tí ảo tưởng này thôi, còn cho rằng Trần Thanh Dương chắc cũng đã từng nghĩ như vậy giống cô.

Trên thực tế, Trần Thanh Dương thực sự từng có ý nghĩ như vậy, anh không gọi nó là ảo tưởng, mà là lý tưởng, anh nghĩ có một ngày sẽ có cơ hội được xuất hiện trên màn hình quảng cáo tại quảng trường thời đại New York, ngày hôm sau, trang đầu thời báo New York viết rằng một ngôi sao từ trên trời rơi xuống, khiến bao nhiêu người choáng váng, làm giao thông tê liệt bao nhiêu tiếng đồng hồ, cuối cùng bị mang tới cục cảnh sát, nộp bao nhiêu tiền phạt mới được bảo lãnh.

Không thể không nói, cho dù Trần Thanh Dương không biết điều này là ảo tưởng, mọi người đều cho rằng đây là mộng tưởng hão huyền của thiếu niên.

Đương nhiên, Trần Thanh Dương không nói với Hạ Đồng Đồng điều này, nếu như anh nói, Hạ Đồng Đồng nhất định sẽ liếc anh một cái.

Khi Trần Thanh Dương đợi đèn đỏ thì quay đầu nhìn Hạ Đồng Đồng bên cạnh, tay cô cầm búp bê sáp nhỏ bé ngồi trên ghế phụ, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ an tĩnh, hoàn toàn không giống như nửa tháng trước ở dưới đường hầm đi bộ.

Hạ Đồng Đồng nửa tháng này gầy đi rõ ràng, trong tiềm thức cô luôn muốn quay mặt ra ngoài cửa sổ, như vậy Trần Thanh Dương sẽ không thấy quầng thâm dưới mắt cô.

“Nếu không em làm bạn gái của anh đi, ngày ngày có cá có thịt, ăn uống đủ bữa, căn tin của đại học Lan quá kém, còn gầy nữa thì 75C sẽ phải đổi thành 75B mất.” Trần Thanh Dương nói.

“Mập mạp! Anh không nguyền rủa người khác thì sẽ chết à?!” Hạ Đồng Đồng quay đầu lại giơ quả đấm, giống như muốn đánh anh thành đầu heo ngay lập tức.

Đương nhiên, cuối cùng cô vẫn không ra tay, cô tự lấy lý do cho mình, lúc lái xe phải chú ý an toàn, hơn nữa đầu Trần Thanh Dương vốn đã đủ tròn rồi.

Mà Trần Thanh Dương lại cất tiếng cười to, cười không ngừng. Vì vậy về sau Hạ Đồng Đồng cũng cười.

Khi Hạ Đồng Đồng cười má lúm đồng tiền hai bên má liền nở rộ, mắt cong cong, rất xinh đẹp, Trần Thanh Dương cảm thấy, cô bé trẻ con này khi cười mới là tốt, thiên hạ ngổn ngang chuyện nhiều như vậy đã đủ phiền toái rồi, nếu như thời gian rảnh rỗi mà phải nhìn thấy khuôn mặt chau mày ủ ê thật là muốn bùng nổ.

Trần Thanh Dương nói: “Sao nào? Làm bạn gái anh nhé?”



“Không vội.”



“Em cũng biết Đại Quý đấy, người như cậu ta cũng kết hôn rồi sinh con, anh thậm chí còn chưa có bạn gái, thật là không có thiên lý.”

“Anh ấy đẹp trai hơn anh!”

“Sai, cậu ta tuyệt đối không đẹp trai hơn anh, nhiều nhất cũng chỉ gầy hơn anh một tí.”

“Da mặt anh có thể dày thêm tí nữa không! Người ta gọi đó là tỷ lệ hoàng kim, còn anh là sưng vù!”

“Vậy thì, nói cách khác, nếu giữa anh và Đại Quý thì em sẽ chọn ai?”



“Cho em ba giây, không được suy nghĩ trả lời, 3, 2, 1.”

“… Miễn cưỡng chọn anh.”

Trần Thanh Dương đột ngột dừng xe ở ven đường, tháo dây an toàn cúi người hôn lên mặt Hạ Đồng Đồng một cái.

“Chúc mừng em, Hạ Đồng Đồng, cuối cùng đã trở thành bạn gái của anh.”

Đợi đến khi Hạ Đồng Đồng ôm mặt ngây ngốc tỉnh lại, xe đã đạt đến tốc độ 100km/h, vượt qua giới hạn 80km/h của đại lộ.

“Này! Mập mạp! Anh có lầm hay không!”

“Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể đổi ý, bạn gái nhỏ.”

Hạ Đồng Đồng bày tỏ cô thực sự chưa từng gặp qua người nào giở trò xấu xa như Trần Thanh Dương, thực ra anh sống lâu hơn cô mười năm, luyện tập chuyên môn giở trò vô lại, có khi sau này càng ngày càng vô lại ý chứ?!



Hạ Đồng Đồng quyết định đi làm tóc để tưởng niệm cho cuộc sống độc thân đã ra đi, Trần Thanh Dương lái xe tới một tiệm tên là Á Đông.

Nếu không phải là Trần Thanh Dương đưa Hạ Đồng Đồng đến, cho dù Hạ Đồng Đồng đi qua tiệm này hơn mười lần cũng không biết nơi này làm cái gì. Hơn nữa cô cảm thấy ông chủ tiệm này hẳn là rất ngốc, trên tấm biển chỉ viết hai chữ long phi phượng vũ “Á Đông “, ai biết là ý gì chứ?!

Bọn họ ngồi trên ghế sô pha chưa đến nửa phút, có một người đẹp trai mặc áo sơ mi màu bạc từ trong đi ra, bước chân khá nhanh, lại không có vẻ quá gấp rút, anh ta dừng trước mặt hai người sau đó mới cười với Hạ Đồng Đồng, nói: “Trần thiếu thật sự là khách quý ít gặp.”

Trần Thanh Dương nói: “Làm tóc cho cô ấy, cậu tự mình làm, hay là…”

“Khó được nhìn thấy Trần thiếu, đừng ai mong cướp mất của tôi.” Soái ca kia vươn tay về phía Hạ Đồng Đồng, nói: “Tôi là Á Đông, rất hân hạnh được biết cô, có thể gọi cô là Đồng Đồng chứ?”

Hạ Đồng Đồng bắt tay anh ta, lắc lắc, nói: “Anh biết tôi?!”

Á Đông nói: “Có Trần thiếu nâng đỡ, chắc chắn sau này cô sẽ ngày càng nổi tiếng.”

Hạ Đồng Đồng nhìn Trần Thanh Dương nhíu mày: “Em nổi tiếng là do anh nâng đỡ?”

“Bây giờ nói không phải cũng không ai tin.” Trần Thanh Dương nói.

Nhân viên Á Đông làm trong một căn phòng lớn ở tầng hai, đơn giản mà sạch sẽ.

Hạ Đồng Đồng ngồi trước gương, chỉ mái tóc dài màu nâu của mình nói: “Nhuộm cho tôi màu đỏ, đỏ rượu! Còn cái khác thì tùy anh.” Sau đó thấy Trần Thanh Dương bên cạnh mở laptop ra, thẻ mạng cũng đã cắm lên.

“Anh bận việc à?” Hạ Đồng Đồng hỏi.

“Tàm tạm, lúc này đang gấp rút, qua một chút nữa không còn bận rộn, bây giờ em có thể suy nghĩ xem tẹo nữa đi chỗ nào ăn cơm.” Trần Thanh Dương nói.

Trên thực tế, cũng không khác Hạ Đồng Đồng lắm, con ngươi Trần Thanh Dương có tia sáng lên.

Hạ Đồng Đồng nói: “Mập mạp, sao anh không giảm béo đi?”

Trần Thanh Dương nở nụ cười.

Hạ Đồng Đồng cũng cảm giác mình đang kể chuyện cười, cái tên mập mạp này chỉ cần có một chút ý thức giảm béo, ngày hôm nay cũng không trở thành cái dạng này.

Được rồi, Hạ Đồng Đồng quyết định nghe theo Lạc Giai Dung, tận tâm nhìn thấu bản chất ở bên trong. Giống như Lạc Giai Dung luôn xem nhẹ bề ngoài người đàn ông của cô ấy.

Làm phụ nữ cũng không dễ dàng, đặc biệt lại gặp phải những người đàn ông lập dị.

Trên thực tế, tóc Hạ Đồng Đồng còn chưa làm xong, Trần Thanh Dương đã đóng laptop lại.

Khi đi ra khỏi Á Đông, nhận danh thiếp của Á Đông, Hạ Đồng Đồng hỏi Trần Thanh Dương: “Tại sao anh lại thích em?”

Trần Thanh Dương nói: “Anh thích con gái có má núm đồng tiền, có dáng quả lê, lớn lên xinh đẹp, vóc người đẹp, eo nhỏ có thể uốn éo, ca hát không tệ, em phù hợp toàn bộ.”

Hạ Đồng Đồng nói: “Anh có thể thêm yêu cầu về mặt tinh thần không, như vậy nghe anh cũng có đẳng cấp cao hơn một chút, em cũng được nâng lên đẳng cấp cao hơn.”

Trần Thanh Dương hỏi: “Vậy tiêu chuẩn chọn bạn trai của em là gì? Không được suy nghĩ, trả lời trong vòng ba giây, 3, 2, 1!”

“Biết hát…”

“Nếu không thì chúng ta cứ tạm chịu đựng đã, về mặt tinh thần thì từ từ bồi đắp?”

Hạ Đồng Đồng bày tỏ cô thật sự rất chán ghét “Không được suy nghĩ, trả lời trong vòng ba giây, 3, 2, 1”, một kẻ quá bịp bợm!

“Anh cũng hơn ba mươi rồi, đừng chơi trò ngây thơ như vậy được không?”

Vì vậy Trần Thanh Dương thâm trầm. Không để ý tới bề ngoài nhiều thịt của anh, Hạ Đồng Đồng có thể cảm nhận được ánh mắt thâm thúy của anh xuyên qua lông mi thật dài rơi trên người cô, sau đó nghe thấy anh nói: “Ngây thơ có gì không tốt, nếu như em ngây thơ một chút, nửa tháng trước đã là bạn gái của anh rồi.”

Hạ Đồng Đồng cảm thấy nếu như cô có gậy Kim Cô thì tốt rồi, bình thường thu nhỏ để ở trong lỗ tai, thời điểm cần lấy ra thổi một cái liền biến thành lớn, sau đó một gậy mạnh mẽ đánh đầu mập mạp.

Trần Thanh Dương hỏi: “Có phải từ nhỏ chuyện gì em cũng để trong lòng không, chút chuyện như vậy, nhận lời anh sớm thêm tí thì tốt rồi.”

Hạ Đồng Đồng muốn nói, mập mạp sao không nói nếu như anh không mập, nếu như anh không già, tiền ít hơn một chút, cô có phải nhăn nhúm như hiện tại không?!

“Ai trong lòng có chuyện không buông chứ?!” Hạ Đồng Đồng kiên quyết phản bác.

Tâm tình Trần Thanh Dương quả thật không tệ, đột nhiên thay đổi giọng nói, nói: “Thuyết phục gia nghe một tý.”

“Anh đừng nói giọng Lan Cảng, lúc ăn cơm cùng Quý thiếu, hai người bọn họ nói em vểnh tai lên mãi mới nghe hiểu được một nửa.” Hạ Đồng Đồng mới vừa nói xong, chỉ nghe thấy Trần Thanh Dương nói: “Cái này anh biết, Đại Quý nói với anh, cậu ấy nói, em nói em nhàm chán, đáng tiếc không có trứng.”

Cái này là vì người nào chứ?! Hạ Đồng Đồng cảm thấy cô rơi vào trong một cái hố, đen như mực sâu không thấy đáy.

Tâm tình Trần Thanh Dương thật sự rất tốt, thế cho nên anh rất hào phóng nói: “Kỳ thật em có thể tìm anh mượn, không cần đảm bảo.”

Hạ Đồng Đồng không chờ đến gậy Kim Cô, cũng lười cân nhắc đến lái xe phải chú ý an toàn, trực tiếp đánh một quyền lên trên bụng anh, đáng tiếc chỉ giống như đánh vào bông gòn, chỉ là bông gòn này còn có thể kêu gào thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.