Nan Từ

Chương 26




Mưa to cả một đêm cuối cùng cũng ngừng, trong núi đều là bùn lầy ẩm ướt cùng mùi tanh của đất.

Điền Điềm nỗ lực khom lưng, đưa tay cầm lấy cái áo đã hơi khô khoác lên người Thiệu Hàm đang ngủ đến mơ hồ.

Cái té lộn người khi nhảy khỏi xe tối hôm qua so với những gì y nghĩ còn nghiêm trọng hơn, vốn tưởng rằng chỉ có một vài nơi sẽ bầm tím, nhưng bây giờ càng lúc đau đớn càng trở nên kịch liệt làm cho y không thể không thừa nhận lần này sợ là đã thương tổn tới xương cốt, cổ chân của y đã sưng lợi hại, chỉ cần nhúc nhích một chút liền đau.

Y cảm thấy đến đầu óc của mình hiện tại đều là sương mù mông lung, kiên cường chống đỡ tỉnh táo. Thiệu Hàm ngày hôm qua đã mệt muốn chết rồi, cả người vô cùng đáng thương mà nằm cuộn tròn ở bên cạnh y, làm cho y lại càng không dám tùy tiện cho mình mất đi tỉnh táo.

Điền Điềm véo chính mình một cái, đau đến thở ra nhưng đều là hơi nóng.

Nhiệt độ có chút cao a, Điền Điềm dụi dụi con mắt, mí mắt mỏng manh cũng có thể nóng đến bỏng tay.

Y cảm thấy dường như có người kéo hai mí mắt của y sụp xuống, chỉ có thể liều mạng không cho nó khép lại.

Ánh mặt trời sau khi qua cơn mưa lớn mãnh liệt đến dọa người, Điền Điềm cắn răng đẩy Thiệu Hàm đang không còn chút cảm giác nào đến chỗ có bóng mát, chính mình lại không còn khí lực nhích sang bên cạnh tránh đi một chút ánh nắng.

Y cảm thấy được sức lực cả người cũng như nước mưa còn đọng lại trên mặt đất đều sắp bị bốc hơi sạch sẻ.

——————

Điền Điềm ngồi phịch ở trên tảng đá lớn tự giễu nghĩ, y đã đưa cho Thiệu Huy tất cả tài sản y tích trữ được, cũng chuẩn bị chia tay mà không cần mặt mũi như vậy, về mặt tiền bạc hiện tại đã không được thoải mái, bây giờ lại làm thương chân mình, sợ là chỉ có thể làm một người tàn phế phải tìm cái vòm cầu nào đó để ở...

Y nhớ tới lần y và Thiệu Huy ra nước ngoài kết hôn, y cũng đã từng đợi cả đêm trên núi hoang như vậy.

Nghỉ cưới gần nửa tháng, sau khi cử hành nghi thức, bọn họ trong lúc rảnh rỗi đi dạo mấy ngày, Thiệu Huy đề nghị đi lên núi săn thú chơi, y vào lúc ấy ngu ngốc đuổi theo con thỏ đến tìm không thấy đường quay về, lại ngốc hề hề đảo quanh ở chỗ cũ.

Vào lúc y ủ rũ nhất, Thiệu Huy lại xuất hiện.

Vào lúc ấy trời đã bắt đầu đen, đường quay về trong trí nhớ cũng rối như tơ vò, Thiệu Huy nhanh chóng quyết định, dứt khoát cắm trại ở đó một đêm.

Buổi tối ngày hôm ấy còn có tuyết rơi, Thiệu Huy sợ y lạnh, liền đem y ôm vào trong lòng, ôm y cả một đêm.

Y cũng kích động cả một đêm, nhưng ngay cả một cái hôn cũng không dám, chỉ có lo sợ đến run rẩy trong lồng ngực đối phương.

Thiệu Huy cho là y lạnh, càng chặt chẽ vững vàng che chở cho y, một chút gió cũng không thể tiến vào.

Nói thật, nếu như không có những chuyện rối tinh rối mù sau này, y sợ là còn có thể tưởng bở cho là Thiệu tổng ngông cuồng tự đại đối với y cũng động tâm.

——————

Điền Điềm đang miên mang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy được tiếng động.

Người xuất hiện đầu tiên chính là Trần Tư An.

"Tiểu Hàm!"

Đại minh tinh luôn luôn ngăn nắp xinh đẹp mà xuất hiện trước công chúng hiện tại lại giống như một người dân tị nạn mà lảo đảo chạy đến ôm lấy tiểu thiếu gia đang nửa tỉnh nửa mê.

Điền Điềm yên lặng nhìn hai người kia ôm nhau vừa khóc vừa cười, từ quan tâm lẫn nhau đến thổ lộ cùng nhau, cuối cùng lại như không nhìn thấy đám người đang đứng bên cạnh mà không ngừng hôn nhau.

Vừa không thiên thời cũng không địa lợi, Điền Điềm đang muốn mở miệng khuyên nhủ cặp tình nhân nhỏ kia, lại bị Thiệu tổng đến sau cướp lời.

"Thiệu Hàm."

"Ai!" Thiệu Hàm run lên, cuối cùng cũng coi như phát hiện anh trai cùng anh dâu cậu đều đang ở bên cạnh, ánh mắt sáng quắc mà nhìn hai người bọn họ, trong giây lát mặt đã bị thiêu đốt đến đỏ bừng, chỉ có thể bất đắc dĩ gọi, "Ca."

"Thu liễm lại chút đi." Thiệu Huy thở dài, tuy rằng vẫn là đầy mặt nghiêm túc, ngược lại cũng không nói lời đả thương người nào, "Không có bị thương chứ."

"Em không sao..." Tiểu thiếu gia nói câu này mới có thể khiến Thiệu tổng an ổn một chút, liền lại nghe thấy nửa câu sau, "Thế nhưng chân anh Điền bị thương, ở đây một đêm hiện tại mau chóng xem xem có sao không!"

Thiệu Huy trong lòng căng thẳng, quay đầu nhìn về phía Điền Điềm đang ngồi ở một bên "Nghiêm trọng không?"

Điền Điềm ngẩng đầu nhìn Thiệu tổng, nhìn cái người đang từ trên cao nhìn xuống, trầm ổn bình tĩnh, gió cấp tám đến cũng có thể bất động, Thiệu tổng của y.

Thiệu Huy âu phục giày da, đến carvat trên cổ cũng không loạn một chút nào, Điền Điềm không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn hai người trên người dính đầy bùn đất hiện tại vẫn còn ôm nhau khóc ở bên kia, y rũ mắt xuống, chớp chớp đôi mắt đang nóng bỏng.

"Không nghiêm trọng, chỉ bị thương một chút mà thôi." Thời điểm Điền Điềm mở mắt ra đã đem từng tia oan ức cùng nỗi sợ trong lòng kia toàn bộ ép xuống, chỉ để lại đáy mắt yếu ớt ửng hồng, một chút nước mắt ý cũng không thấy, trên mặt y một lần nữa treo lên nụ cười khéo léo thường ngày, "Làm phiền Thiệu tổng đi một chuyến."

Cái người đã từng ôm chặt lấy y chắn gió cho y kia, có lẽ chỉ là ảo giác nhất thời của y mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.