Đổng Dao là con gái của viện trưởng, năm nay 24 tuổi, ở trường quân đội đào tạo sâu hai năm, vừa mới chuyển đến bệnh viện của bố, tính toán thực tập một đoạn thời gian, vốn dĩ nữ quân y vốn rất ít ỏi, còn lớn lên xinh đẹp như vậy cũng là vô cùng hiếm gặp, chính là bởi vì lớn lên xinh đẹp, bối cảnh gia đình không tệ, ánh mắt cũng liền cao hơn một ít, kéo dài đến 24 tuổi chưa kết hôn, một là bình thường học y rất khổ cũng rất bận, hai là mặc dù tiếp xúc không ít đàn ông, nhưng mà người cô ấy có thể nhìn trúng thì không nhiều lắm.
Trong bộ đội cơ bản không có thích hợp, người có chút không tệ thì không phải là đã có đối tượng rồi, thì là đã kết hôn rồi, cho nên càng kéo dài tuổi càng lớn, người có thể xứng đôi thì càng ít, cho nên hiện tại có thể gặp được một người vừa độ tuổi, cô ấy lại nhìn trúng người ta, là chuyện vô cùng không dễ dàng.
Giống như Diêm đoàn trưởng trong phòng bệnh này, bối cảnh và thực lực đều không tệ, tuổi so với cô ấy lớn hơn hai tuổi, thích hợp, bản thân cũng rất có năng lực, lần chống lũ này nghe nói đoàn 146 của anh lập công, biểu hiện vô cùng xuất sắc, đoán chừng sau chuyện này chức vị của anh lại chuyển động rồi.
Trong bệnh viện cũng truyền ra anh vì tiến vào khu tai nạn cứu người, ngay cả người cả xe suýt nữa hi sinh, đàn ông nhiệt huyết dũng cảm không sợ chết như vậy, không có cô gái nào mà không thích, cô ấy rất tán thưởng, cô ấy cảm thấy tất cả mọi mặt đều vô cùng phù hợp chính mình, cho nên liền có chút tâm tư như vậy, vừa ý rồi.
Đổng Dao mang theo canh và cơm bản thân tự nấu, đem hộp cơm đặt ở trên bàn, nhiều năm cầm dao phẫu thuật, ăn cơm nhà ăn, thời gian cô ấy sờ cái muôi cơm thật đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay, khó có được vì một người đàn ông mà dày công nấu đồ ăn, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy chủ động theo đuổi, tay nghề là có chút không thạo, nhưng mà nữ theo đuổi nam cách bởi một tầng vải mỏng, cô ấy đối với bản thân vẫn có tự tin.
“Bác sĩ Đổng.” Diêm Trạch Dương liếc mắt nhìn Đồng Dao một cái, bình tĩnh không gợn sóng nói: “Cầm về đi, tôi ăn cơm rồi.”
Sau khi nghe xong, tươi cười trên mặt Đổng Dao hơi dừng lại, cô ấy vẫn là lần đầu tiên vấp phải trắc trở ở trên một người đàn ông, nhưng cô ấy không phải là cô gái mười bảy mười tám tuổi.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía Diêm Trạch Dương đang ngồi trên giường bệnh, giữa lông mày nhíu lại, nhìn quyển sách tương tự sách quân sự trên tay, lật một trang, hai lông mày kiếm, ngước mắt chứa ngôi sao, môi độ dày vừa phải đang hơi mím lại, cả khuôn mặt đường nét kiên nghị rõ ràng, giữa tuấn tú lại mang đến mấy phần khí thế cương quyết, không sai, chính là đứa con kiêu ngạo mạnh mẽ của cán bộ kia.
Đổng Dao là thật sự nhìn trúng rồi, trước đó cô ấy vẫn luôn ở trường quân đội đào tạo sâu, cùng anh cũng không có cơ hội gặp mặt, hiện tại điều đến bệnh viện của bố, vết thương chân của anh chỉ ở trong viện hai mươi ngày, còn thừa lại năm ngày, cô ấy cần phải bắt được anh.
Vì thế cô ấy cũng không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp kéo ghế dựa ngồi xuống mép giường anh, đối diện anh thẳng thắn nói: “Diêm đoàn trưởng, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện tử tế một chút, để hai bên hiểu rõ được một chút đối phương thích gì. Tên của tôi anh biết, Đổng Dao, là con gái của viện trưởng Đổng, năm nay 24 tuổi, quân hàm thiếu tá.
Tình huống của anh tôi cũng hiểu rõ, nghe nói anh vẫn luôn ở trong bộ đội, hiện tại vẫn độc thân, về điểm này tôi rất hiểu, bởi vì tôi cũng là một người quân nhân, biết quân nhân có bao nhiêu bận, tôi cảm thấy chúng ta có thể hiểu rõ lẫn nhau một chút, cũng có thể thử ở chung, nếu như anh cảm thấy được con người tôi thích hợp, tôi hy vọng chúng ta có thể bồi dưỡng ra tình cảm vượt qua đồng chí……” Đổng Dao làm việc luôn mạnh mẽ vang dội, nghĩ muốn nói cái gì thì nói cái gì, sẽ trực tiếp sảng khoái và lớn mật bày tỏ ra, đại khái là ở quân đội đã lâu, tính cách cực kỳ thẳng thắn, sẽ không quanh co lòng vòng.
Diêm Trạch Dương nghe xong, sắc mặt một chút cũng không biến đổi, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh từ đầu đến cuối mà nhìn cô ấy, cô ấy vừa nói xong, anh liền dùng giọng điệu không thân, nghiêm túc nói: “Đồng chí Đổng Dao, tôi đối với bản thân cô không có ý nghĩ gì, nói lại lần nữa, tôi đã ăn cơm rồi, mời cô đem đồ lấy đến mang về đi.”
Biểu tình Đổng Dao lập tức cứng lại rồi, Diêm đoàn trưởng đang bị thương trước mắt này, lúc nghe cô ấy nói chuyện, trên mặt một chút dao động đều không có, xem ra xác thật đối với cô ấy không có ý tứ, cô ấy thật không ngờ, anh cư nhiên chướng mắt cô ấy? Cô ấy càng không ngờ đến, anh sẽ không chút do dự mà cự tuyệt như vậy, điều này làm cho trên mặt cô ấy có chút mất mặt.
Cô ấy còn không có được gặp qua người như vậy, cô ấy”Soạt” đứng lên, làm một nữ quân y, ở chỗ bộ đội như vậy, là tồn tại nhiều quân nhân tâng bốc, hơn nữa nhà cô ấy là trong thân phận con cháu cán bộ, rất có vài phần kiêu ngạo, hiện tại chịu bỏ xuống dáng vẻ chủ động qua lại với anh, tự tay đưa canh và đồ ăn đi qua, không nghĩ đến anh ngay cả một câu tôi suy nghĩ một chút cũng đều không có, trực tiếp không lưu tình mà cự tuyệt như vậy, điều này làm sao có thể không để cô ấy thẹn quá thành giận được.
Ở cửa phòng đợi nửa ngày, lỗ tai nghe xong nửa ngày, Diệp chính ủy Diệp Kiến Chu vẫn luôn cảm thấy không khí này gõ cửa không thích hợp, thấy vị nữ quân y Đổng Dao kia mày liễu đều sắp dựng thẳng lên rồi, anh ta gõ cửa vô cùng đúng lúc, Diệp chính ủy lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.
“Diêm đoàn trưởng, chân anh thế nào rồi, đây đúng lúc tôi vừa đi ngang qua, mua chút hoa quả, qua đây thăm anh đấy.” Nói xong liền cười ha ha nhìn về phía Đổng quân y nói: “Bác sĩ tiểu Đổng, cô cũng ở đây a.”
Đổng Dao vừa nhìn, người trong đoàn đến rồi, mới áp xuống một ngụm khí, miễn cưỡng mà lộ ra chút tươi cười, “Ừm, Diệp chính ủy anh đến rồi, vết thương của anh ấy đỡ nhiều rồi, hai người nói chuyện đi.” Nói xong liền quay đầu đi, dày da nhỏ trên chân liền từng bước”Cộp cộp cộp” phất áo dài, kèm theo một trận gió đi luôn.
Diệp chính ủy nhìn mặt Đổng Dao nổi giận đùng đùng lại không cam lòng, ánh mắt lại nhìn sắc mặt của người trên giường bình tĩnh từ đầu đến cuối, Diêm Trạch Dương đến cả mí mắt đều không nháy.
Diệp Kiến Chu lắc đầu, đây còn có gì không rõ ràng sao?
Bố mẹ Đổng quân ý tốt, gia đình tốt, bản thân có năng lực, thực sự ưu tú, nhưng suy cho cùng cũng không phải là người trong lòng mà người ta thích nha, có hay không thích một người, cùng người này ưu tú hay không, có lúc cũng không có quan hệ gì.
Anh ta lại nhìn bộ dạng bình tĩnh của Diêm Trạch Dương, vị tiểu Đổng này không có hy vọng rồi, nói trở lại, con trai Diêm Vệ Quốc nếu thích kiểu con gái như cô ấy, thì đã sớm kết hôn rồi.
Anh thích kiểu người như thế nào? Hiện tại Diệp Kiến Chu xem như đã biết, thích kiểu lớn lên ngọt ngào nhu mì xinh đẹp, cười lên ngọt ngào, yểu điệu còn phải thích làm nũng, lúc làm nũng thì nhìn anh, trong mắt đều chứa đầy ngôi sao, từng lời từng lời nói dễ nghe, biết dỗ biết nghịch người, anh ta hiện tại vẫn còn nhớ ngày đó ở văn phòng, con trai Diêm Vệ Quốc đối với Ôn Hinh vừa ôm vừa dỗ mà vân vê ngón tay, biểu tình giữa lông mày đó đều sắp biến thành nước, bộ dáng nào có giống như bây giờ sắp nhỏ thành băng.
Diệp chính ủy đem túi hoa quả đặt lên một bên ở trên bàn, cái bàn đã sắp chất đầy đống đồ thực phẩm dinh dưỡng, cũng không biết là có bao nhiêu người gửi đến a, đoán chừng còn phải xử lý một ít.
“Nhà ga bên kia kiểm tra thế nào?” Diệp Kiến Chu mới vừa đem trái cây đặt xuống, Diêm Trạch Dương lập tức bỏ sách xuống, nhìn chằm chằm anh ta hỏi.
Thôi, đoán là mấy ngày này anh đều đang đợi tin tức, “Biển người mờ mịt, người ở nhà ga nhiều như vậy, tìm một người cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
“Làm sao mà tìm không được? Cô ấy ở cửa bán vé nào mua được phiếu? Vào toa hành khách nào? Đem nhân viên phục vụ trên tàu với hành khách ngày đó đều tìm ra.” Diêm Trạch Dương lập tức nóng nảy, làm gì còn có bộ dáng bình tĩnh như lúc nãy.
Diệp chính ủy thầm nghĩ: “Anh đại thiếu gia này tìm người, như thế nào, còn muốn đem cả mặt đất lật lên? Tìm tội phạm cũng đều không có điều động binh lực như vậy đâu.”
Còn tốt anh ta có mấy người bạn chiến hữu ở trạm khu tra phiếu, “Tôi tìm người tra qua rồi, Ôn Hinh mua vé xe là Hương Hải bên đó, đó là thành thị phía nam, nhưng cô ấy không có xuống xe ở nhà ga Hương Hải, hình như là ở giữa đường tùy tiện tìm một cái thành thị xuống xe rồi, đúng rồi, cô ấy là xuống xe cùng một đôi bà cụ ông cụ trong xe, là ở trên xe lửa nhận biết, còn rất thân thiện.” Diệp Kiến Chu vội vàng bao nhiêu ngày mới tra ra chuyện này, anh ta cảm thấy là bản thân mắc nợ tên tiểu tử này, anh ta nếu không phải là binh lính dưới quyền của Diêm thủ trưởng, anh ta mới sẽ không phí cái tâm tư này.
Còn tốt có một nhân viên phục vụ bán cơm trên tàu, đối với cô gái này có ấn tượng, mua không ít đồ vật, nhưng cô ấy hình như nói không có xuống đến nhà ga Hương Hải, là đi theo một bà cụ và ông cụ xuống xe ở một cái thành thị phía nam, nhưng cụ thể là thành thị nào, cô ta không nhớ, đó là vì cô gái ấy lớn lên xinh đẹp, lúc xuống xe, cô ấy còn ở dưới xe mua một túi bánh mỳ, nói là mang đi theo để ăn.
“Anh nói xem đồng chí tiểu Ôn này, đây cũng quá lơ là rồi, cô ấy làm sao có thể tùy tiện đi xuống xe đi theo người xa lạ đây?
Vẫn là tuổi còn nhỏ quá đơn thuần, rất không có lòng phòng bị, ngay cả thư giới thiệu cũng không có mở một tờ, đến lúc đó ở chỗ nào? Ăn cái gì? Ngủ đường cái sao? Như thế tiểu nha đầu đó xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Hiện tại ở trên xe lửa có không ít người buôn lậu, chuyên môn tìm cô gái trẻ tuổi để lừa, lừa đến trong khe suối đem cho người ta làm vợ, anh nói tiểu nha đầu này lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu như bị người ta theo dõi, rồi mang đi, hậu quả này……”
Đó là Diệp Kiến Chu cảm thán mà nói a, bản thân anh ta cũng có một cô gái, anh ta nghĩ cô gái đó mà lớn lên xinh đẹp giống như Ôn Hinh, nếu muốn đi, để người ta lừa gạt, vậy lòng của anh ta, đương nhiên là anh ta sẽ lấy tâm tình của người bố mà đi đối đãi.
“Tìm!” Người trên giường nghe được gân xanh trực tiếp nổi lên, tay không nhịn được mà nện xuống giường, “Đem người tìm ra!”
“Tìm thế nào? Căn bản là không biết bà cụ ông cụ đó họ gì, còn không biết ở cái thành thị nào, đi chỗ nào tìm?”
Kết quả anh ta còn chưa có nói xong đâu, trong phòng bệnh liền truyền đến âm thanh giận dữ sốt ruột của Diệp Kiến Chu: “Trạch Dương, Trạch Dương anh bình tĩnh chút, anh hiện tại còn không thể xuống giường, cái chân này anh không cần rồi hả? Không được xuống dưới không được xuống dưới, được được được, anh không cần gấp, tôi tìm cho anh, nhất định tra ra cho anh, khẳng định đem người tìm ra cho anh, anh yên tâm, đồng chí tiểu Ôn lại không ngốc, cô gái nhỏ đó nhìn ngốc nghếch yêu kiều, trong lòng lại biết tín toán đấy, nhưng chẳng qua đang tốt, cô ấy rốt cuộc vì cái gì đi a……”
……
Ôn Hinh xuống xe lửa, đến nhà của bà cụ ông cụ, phương Nam vùng sông nước, không khí đều là ẩm ướt, trên đường lát đá nơi nơi đều là vết tích nước đọng, bên này cũng vừa mưa qua, đường lát đá hai bên đều là nhà cửa xếp từng hàng rất đậm không khí cổ xưa.
Thật ra cũng không nên gọi người ta là bà cụ ông cụ, người ở niên đại này ăn quá nhiều khổ, phổ biến là lộ rõ già, nhìn thì giống hơn 60 tuổi, thực ra mới hơn 50 tuổi, trẻ con 22 tuổi, ở bộ đội tham gia quân ngũ, nghe nói vẫn là quân khu bộ đội ở Kinh Đô, ở trong đoàn làm tiểu đội trưởng, Ôn Hinh líu lưỡi, sẽ không khéo như vậy là……đoàn 146 của Diêm ma đầu đi?
Chẳng qua Kinh Đô cũng không phải chỉ có một đoàn, hơn nữa cô cũng không quen biết tiểu đoàn trưởng gì đâu, tổng cộng cũng không có đi mấy lần, cũng không có để ý, nhưng nhớ đến Diêm Trạch Dương, tâm tình không tốt của cô lại nổi lên, cuối cùng cô cũng không có nói với anh một câu nào, phương thức mà anh cự tuyệt, chính là đi vào một mảnh sắt thép quấn quanh cửa lớn bộ đội kia.
Anh chỉ cần đi vào không đi ra, cô liền vĩnh viễn cũng không có cách nào nhìn thấy anh nữa.
Trong lòng Ôn Hinh rất khó chịu, thất tình rất thống khổ, hồi ức ở nơi đó cô một chút cũng không dám lại nghĩ nữa, vành mắt cô rưng rưng nói chuyện đem bản thân không có thư giới thiệu rồi tùy tiện lên xe lửa, cô chỉ nói là trong nhà ép cô gả cho tên ngốc, vợ trước của tên ngốc đó đã bị đánh cho tàn phế, cô không có cách nào, mới trộm chạy ra.
Kỳ thật cô cũng có mắt nhìn, người ở niên đại này, người xấu vẫn là ít một chút, lúc cô lên xe, bác trai bác gái ngồi ở đối diện, lúc đó bọn họ đúng là ở cửa sổ đó hét: “Thuận Tử, con trở về đi, chúng ta trở về sẽ phát điện báo cho con, tên bộ đội của con ta nhớ kĩ rồi.”
Ôn Hinh nghe được, tuy rằng cô không biết Thuận Tử là ai, nhưng nghe đến bộ đội, đối phương khẳng định là thăm xong người thân nên người phải về thành, không phải là người xấu gì, cái túi bác trai dùng đều là của quân dụng, bộ dạng hai người mặt mũi đều hiền lành, Ôn Hinh nhìn liền cảm thấy thân thiết, tướng từ tâm sinh, liền rất tín nhiệm bọn họ.
Ôn Hinh xuống xe lửa, chỉ có thể hướng bọn họ xin giúp đỡ, lòng bà cụ tương đối mềm, hơn nữa nghĩ đến chuyện cô sẽ chu đáo, con người cô không quen, cầu người quen biết trên xe lửa để giúp đỡ, tóm lại tốt hơn so với việc xuống xe rồi tìm không thấy nơi ở tốt.
“Cô cô gái này, cô làm sao không nói sớm, không có gì không có gì, may mắn là cô đi theo chúng tôi xuống xe, trước tiên cô cứ ở trong nhà, tôi liền nói cô là con gái họ hàng xa của tôi, qua đây thăm người thân, cô liền an tâm mà ở lại, để tôi bảo ông già nhà tôi nghĩ cách giúp cô.”
Hai người dù sao cũng là người địa phương ở Lung thành, hơn 50 tuổi, luôn có mấy thân thích của bạn cũ, làm hộ khẩu ở trong thành không dễ dàng, làm một cái ở nông thôn ngược lại không khó, thật sự không được liền đem hộ khẩu vào nhà bọn họ, làm con gái của bọn họ là được.