Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 38




Xe lửa lúc này, bộ dáng vẫn là xe động cơ đốt trong kiểu cũ, vỏ màu xanh lá dây đeo màu vàng, ghế dựa là ghế cứng, mặt trên là các dải gỗ được đóng đinh với nhau, chỗ ngồi là hai hàng xếp với nhau, mỗi bên có thể ngồi ba người, ở giữa có một cái bàn nhỏ, có thể đặt đồ lên.

Năm 79, lập tức sẽ tiến vào thập niên 80, chính sách ở trên sẽ từ từ mở rộng, khoảng thập niên 60, đi ra ngoài làm việc cần phải mang theo giấy chứng nhận của đơn vị hoặc là giấy chứng nhận do văn phòng đường phố cấp, lúc đó chính sách nhà nước vô cùng nghiêm khắc, bắt gián điệp cũng bắt đặc biệt tàn nhẫn, đội phối hợp phòng ngự chật đầy đường phố tuần tra ở khắp nơi, nhìn thấy người có thân phận không bình thường liền sẽ điều tra thân phận.

Cộng với việc kiểm soát dân số nông thôn ở thành phố, cơ bản không có các loại giấy tờ chứng nhận như này, là không có biện pháp sinh hoạt ở thành phố, hơn nữa một khi bị đội phối hợp phòng ngự bắt được, liền sẽ bị đưa về quê quán.

Nhưng mà hiện tại, chính sách đã thi hành nhiều năm, có chút hạn chế đã mở rộng, chỉ có giống như thành phố Kinh Đô, mua vé mới có thể nghiêm một chút, cần có thư giới thiệu, nhưng mà vé của những thành phố khác, không có phiền phức như vậy.

Trong sách lúc đó nữ phụ không có thư giới thiệu, chính là mua vé xe lửa trực tiếp xuống Nam.

Ôn Hinh đi rất đột nhiên, kỳ thật cô cũng không biết đi chỗ nào, chỉ là đi theo người khác tùy tiện mua một tờ vé, thực ra đi đến đâu cũng giống nhau, không có ai đi cùng.

Cô ngồi ở trên chỗ ngồi dựa vào cửa sổ, nước mắt tách tách rơi xuống, chính là không ra tiếng.

Đối diện mà một đôi vợ chồng hơn sáu mươi tuổi, liền nhìn cô gái này, từng giọt từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, bà cụ nhìn thấy đều đau lòng, vội vàng cầm lấy kẹo đậu phộng mà con trai mới mua.

“Cô gái, lần đầu tiên rời khỏi nhà đi? Đừng khóc a, qua hai ngày liền trở về rồi, kẹo này cô ăn đi, ăn rồi không khóc nha.” Bà cụ mặt mũi hiền lành nói.

Ôn Hinh mắt to chứa đầy nước mắt nhìn bà cụ, nghẹn một tiếng, cúi đầu nhìn kẹo trong tay cô, liền cảm thấy giống như ăn một viên liền thật sự không thấy khó chịu nữa, cô”Ừm” một tiếng, từ trong đấy lấy ra một viên, để ở trong miệng nhai.

“Ăn ngon không?” Bà cụ hỏi.

Ôn Hinh nhìn bà, gật đầu, hai hàng nước mắt liền”Soạt” rơi xuống, ôi chao, làm bà cụ đau lòng này, cô gái này cũng quá biết chọc người đau lòng rồi.

Ăn một viên kẹo, tâm tình Ôn Hinh mới tốt lên chút.

Xe lửa đã rời khỏi Kinh Đô rồi, nhìn thành phố xa lạ bên ngoài, mưa nhỏ không ngừng xối vào trên cửa sổ, cô không thể không nghĩ đến cô rời khỏi Kinh Đô, kế tiếp phải làm sao bây giờ.

Ban đầu xuyên vào trong này, cô đến Diêm gia, tuy rằng làm bảo mẫu, nhưng thực ra Diêm gia là một ô dù vô hình của cô, cô làm cái gì đều không trở ngại, những người trong đại viện cũng rất tốt.

Nhưng hiện tại, cô rời khỏi cái ô dù này, ở thế giới không quen thuộc, cô ngay cả bản thân cuối cùng đi đâu cũng không biết.

Cô cố gắng tránh khỏi cái thành phố mà nữ phụ đi, tùy tiện đi theo người xếp hàng phía trước mua một vé đi thành phố phương Nam, quyển tiểu thuyết này nói là thập niên hư cấu, tất cả địa danh đều thay đổi hết, với địa danh hiện thực không giống nhau, Ôn Hinh cũng không biết nên đi chỗ nào, chỉ biết mấy cái thành phố ở phương Nam.

“Ngươi đứa nhỏ này, nhìn thấy người khác ăn kẹo, ngươi liền muốn ăn, ngươi làm sao mà không hiểu chuyện như vậy? Nào có kẹo cho ngươi ăn?” Ngồi bên cạnh Ôn Hinh là hai vợ chồng, có lẽ là ra ngoài thăm người thân, túi nhỏ túi lớn đều nhét ở dưới ghế.

Đứa bé ba tuổi bị đánh hai cái liền bẹp miệng khóc lên, bà cụ vội vàng đưa cho đứa bé hai viên kẹo.

Người phụ nữ kia nhận lấy mặt mày hớn hở nói: “Cám ơn a, đứa nhỏ này miệng chính là thèm ăn.”

Ôn Hinh lau nước mắt, nhìn cô một cái, niên đại này mặc dù mọi người cuộc sống khá giả hơn rồi, có thể ăn cơm, có thể ăn đồ ngon một chút, nhưng mà, đường vẫn là rất quý giá, Ôn Hinh chưa thấy qua thịt lợn, nhưng thấy qua lợn chạy a, ngược lại Diêm gia không thiếu đường, đường đỏ, đường trắng, mật ong những thứ này không thiếu, nhưng nhà Dương Hòa Miêu lại mua không nổi, Ôn Hinh làm nhiều bánh đường nhỏ, thừa lại đều đưa cho Hòa Miêu ăn, cô ấy cảm thấy ăn ngon vô cùng, càng đừng nói viên kẹo, giống hai ông cháu bọn họ, nào mua nổi, không nói đến phiếu đường, đắt mà còn là số lượng có hạn.

Ôn Hinh liếc mắt nhìn người phụ nữ và đứa bé bên cạnh, lại nhìn về phía bà cụ ở đối diện, nghĩ đến vừa rồi cô khóc còn lấy kẹo dỗ cô, liền lập tức có loại thiện cảm tự nhiên.

“Bác gái, cám ơn bác,” Vành mắt Ôn Hinh đỏ đỏ, lại cười ngọt hề hề nói với bà ấy.

Bà cụ nhìn cô không khóc nữa, cũng cười hề hề nói: “Không có gì, không cần cảm ơn, con trai của tôi mua cho hai chúng tôi đó, tôi với ông ấy không thích ăn, cô thích lại lấy thêm hai viên.”

Ôn Hinh vội vàng lắc đầu, không ăn.

Bà cụ nhìn Ôn Hinh, mặc áo sơ mi màu trắng, quần màu xanh da trời, tết hai bím tóc nhỏ, bàn tay cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, mắt to đỏ toàn bộ, giống như con thỏ nhỏ, bộ dáng vừa mới khóc xong, nhìn cũng thật đau lòng, bà cụ không có con gái, tổng cộng có hai đứa con trai, con trai lớn hy sinh, con trai thứ hai hiện tại tham gia quân ngũ, năm đó liền nghĩ muốn có một đứa con gái, nhìn thấy Ôn Hinh, đã nghĩ nếu có con gái giống như Ôn Hinh thật tốt, đáng tiếc số mệnh không tốt, cả đời không có con gái.

Trong xe lửa có vẻ hơi chật chội, có rất nhiều người đều là đi thăm người thân hoặc làm việc, túi lớn túi nhỏ mang theo rất nhiều hành lý, nhét đầy ở chỗ để, bên ngoài lại mưa, cửa sổ còn không thể mở ra, nhất là mùa hè, âm thanh ồn ào không nói, mùi vị cũng đặc biệt khó ngửi.

Hiện tại vừa vặn là buổi trưa, trong toa hành khách có nhân viên phục vụ trên tàu đi qua đi lại như con thoi, đẩy theo xe bán cơm hộp, lúc này vé xe lửa cũng chỉ có ba năm đồng tiền, một hộp cơm mới không đến một đồng tiền, Ôn Hinh nhìn thấy có xe đẩy lại đây, liền vội vàng đi qua mua cơm.

Đồ ăn trên xe lửa rất thực dụng, hơn nữa không cần phiếu, nhưng giá cả sẽ đắt hơn một chút, trong xe bán một loại bánh vừng vừa mới nướng xong thơm ngào ngạt, là bánh dùng lúa mì và đường nướng chín, dấy dai gói lại, bốn xu tiền một cái, mỗi túi có sáu cái.

Còn có bán ở trong hộp nhôm là hộp cơm, dưới hộp cơm là cơm trắng nóng hầm hập, phía trên đổ món ăn, có chút giống bát ăn cơm của thế hệ sau, món ăn là thịt xào cải bắp, nhìn béo ngậy, ngửi mùi thơm ngào ngạt.

Ôn Hinh đi vội vội vàng vàng, đều không có mang theo đồ ăn, liền mua một cái hộp cơm, một túi bánh mì, còn có năm quả trứng luộc nước trà, tiêu không đến năm tệ.

Mang theo đồ quay trở về chỗ ngồi, đối diện bác gái bác trai bên cạnh là một người trẻ tuổi, Ôn Hinh tặng anh ta một quả trứng luộc nước trà, muốn cùng anh ta thay đổi vị trí, cô muốn ngồi cạnh chỗ bà cụ bên kia, người thanh niên đó nhìn Ôn Hinh, mặt đỏ dứt khoát xua tay, không cần trứng luộc nước trà, lập tức liền cùng cô đổi.

Ôn Hinh chạy đến chỗ bên cạnh bác gái ngồi, cô rất hiểu chuyện, lại hào phóng, mời bác trai bác gái cùng nhau ăn, nhiệt tình mà đem hai vợ chồng già không ăn đều cảm thấy ngượng ngùng, cuối cùng nhận lấy bánh mì và trứng gà lá sen mà Ôn Hinh nhét qua mỗi người một nửa, ăn hai miếng, hai người họ lại lấy ra rất nhiều quả khô và kẹo mà con trai mua đưa cho Ôn Hinh, Ôn Hinh cũng không khách khí, mắt hồng hồng cười tủm tỉm nhận lấy.

Mặc dù trong lòng cô rất khó chịu, nhưng mà hoàn cảnh xa lạ, không thể không lấy lại tinh thần, cô phải lên kế hoạch cho chính mình rồi, cô hiện tại không có thư giới thiệu, cho dù hiện tại chính sách buông lỏng, đội phối hợp phòng ngự cũng không ra ngoài bắt người nữa, đi thăm người thân cũng có thể ở một đoạn thời gian, thư giới thiệu vượt qua mười ngày nửa tháng cũng đều không quan trọng, chỉ cần không có ai báo cáo liền vẫn có thể ở lại, nhưng mà chứng minh thân phận, ở thời đại này, vẫn là vô cùng quan trọng.

Ít nhất đến một chỗ, cũng phải có chỗ ở đi, lúc này căn bản là không có thương nghiệp khách sạn các loại, chỉ có nhà khách, lúc Ôn Hinh ở đại viện cũng mờ mịt mà hỏi thăm qua, đi ra ngoài ở cũng có một loại không cần thư giới thiệu nhà khách, nhưng người ở thì quá loạn, chỗ ở cũng hẻo lánh, người đi vào ở cũng không phải là người tốt, tràn lan trộm cướp tội phạm đang lẩn trốn, Ôn Hinh chỉ có một người, cô không có khả năng chạy đến cái chỗ kia ở.

Nói cách khác, cô cần thiết phải tìm một chỗ ở tin cậy, tác dụng của thư giới thiệu chủ yếu là ở nhà khách, tìm công việc, cùng với mua phòng dời hộ khẩu vân vân mới yêu cầu dùng đến.

Cho nến đối với người bình thường mà nói, không có thư giới thiệu chạy đến thành phố, không có chỗ ở, tìm không được công việc, càng không có các loại phiếu cùng đồ ăn lương thực phân phối, căn bản là ở không được, trừ khi có người tiếp nhận cho ở, sau đó tự giải quyết ăn uống rác thải, vậy tiếp tục ở lại là cũng có thể.

Ôn Hinh hiện tại vấn đề lớn nhất là tìm không thấy chỗ để ở.

Trong miệng cô cắn bánh mì đường trắng, vừa ăn cơm, vừa hít hít mũi một cái, liền bắt đầu cân nhắc làm thế nào? Thời đại này đối với người xuyên qua như cô quá không hữu hảo rồi, hiện tại nhu cầu cấp bách của cô là tìm được một chỗ ở.

Hương thơm của trứng luộc lá trà và bánh mì, rất nhanh tràn ngập tại cái không gian nho nhỏ này, người phụ nữ đối diện đang ôm đứa bé kia ánh mắt vẫn luôn hướng bên này nhìn chăm chú.

Ngồi trong xe lửa không thiếu một số người đi nơi khác làm việc, bọn họ không thiếu ba tệ hai tệ đó, sẽ biết mua vé xe lửa mà có cung cấp cơm trưa, nhưng đại đa số ngồi xe đều là người lao động, rất nhiều người nghèo tháng mới kiếm được mười tệ, một hộp sẽ cơm cần tám xu, căn bản không có mấy người mua, đều là tự mình mang theo bánh ngô hoặc dưa muối bằng nước tương, lại thêm một bình nước sôi, một bữa ăn ngon.

Làm sao giống Ôn Hinh xa xỉ như vậy, một lúc mua đồ liền đến năm tệ, ai gặp cũng đều sẽ nói không biết sống.

Người phụ nữ kia âm thầm véo đứa bé, đem đưa bé véo khóc lên, “Ngươi đứa nhỏ này không hiểu chuyện như vậy, bánh đường cùng trứng gà là dì mua đấy, không phải là cho ngươi ăn, khóc gì mà khóc?”

Kiểu mánh khóe muốn đồ này đều không theo kiểu lấy một đổi một, Ôn Hinh bĩu môi, tự mình ăn của bản thân, thừa lại liền đặt xuống, xe lửa này phải ngồi hai ngày đấy.

Ăn xong, cô liền cùng bà cụ nhiệt tình gần gũi, ôm lấy cánh tay của bà cụ hỏi.

“Bác gái, hai người là quay về chỗ nào a?”

“Về quê nhà ở Lung thành, con trai tôi ở Kinh Đô làm làm lính đây, tôi cùng ông già đi thăm nó, ở trong viện bộ đội của người nhà hai ngày, nó sắp chuẩn bị quay về quê nhà rồi.”

“Làm lính? Ôn Hinh trước mắt sáng ngời, đại khái là bởi vì quan hệ với Diêm ma đầu, hiện tại đối với binh lính của niên đại này có một loại thiện cảm tự nhiên, cứ cảm thấy đều là người tốt, vậy bố mẹ của người làm lính cũng không khác biệt lắm.

Lung thành? Hình như là thành phố ở phương nam gần vùng duyên hải, cũng là đô thị phồn hoa.

Vé này của Ôn Hinh là đi qua Lung thành, so với chính mình tùy tiện tìm một cái thành phố, không bằng liền đi theo bọn họ đến Lung thành đi, hai ngày này quan hệ tốt với bác trai bác gái, nói không chừng còn có thể giúp thuê phòng ở, dù sao cô trời đất xa lạ, hiện tại có người quen, chuyện này khẳng định dễ làm.

Ôn Hinh xoa xoa mắt, cuối cùng lộ ra chút tươi cười, nói không chừng chỗ ở đã giải quyết được.

“Cô gái cô nhìn xem, đây là con trai tôi, đặc biệt chụp ảnh gửi cho hai vợ chồng già tôi, sau này chúng tôi nhớ nó liền lấy ra xem.” Bà cụ lấy ảnh ra, ảnh đen trắng là đặc điểm của niên đại này, bên trong có một người mặc quân trang, một người lính với hai hàm răng trắng.

Ôn Hinh nhìn hai lần, làm sao cứ cảm thấy quen quen, chẳng qua những người làm lính mặc quần áo giống nhau, đều rất giống đi.

Cô gật gật đầu, “Ừ ừ, nhìn rất tràn đầy năng lượng.” Răng rất trắng.

Trên đường đi này, cô đối với hai vợ chồng già là săn sóc tỉ mỉ, cô nếu muốn lấy lòng ai, vậy người kia tuyệt đối là như tắm mình trong gió xuân, lúc trước dáng vẻ kia của Diêm ma đầu, sau đó rõ ràng vẫn không phải là để cô trị sao?

Cho nên, nói mấy lời làm cho lòng hai người họ vui vẻ, làm đến bà cụ rất thích cô, hỏi cô đi đâu, cô ngọt ngào nói: “Cháu cũng đi Lung thành, chúng ta thuận đường.” Bà cụ đây càng cao hứng rồi, cùng một nơi đấy, nói chuyện càng thân thiết hơn.

Bác trai đó càng không cần nói, nhìn Ôn Hinh đều là khuôn mặt tươi cười, làm cho bọn họ mỗi ngày đều vui tươi hớn hở.

Người phụ nữ đối diện nhìn Ôn Hinh mua cho hai vợ chồng già kia đồ ăn ngon, không có việc gì liền rót nước cho hai vợ chồng già đối diện kia, còn mát xa bả vai cho bà cụ, như thể giống như cô là con gái vậy, bà cụ nói muốn nhận kết nghĩa(coi nhau như ruột thịt), buổi tối Ôn Hinh ngủ còn che quần áo cho, cô chọc miệng dưới, không có tật xấu đi? Trên xe lửa người cũng đều không quen biết.

Ngồi suốt hai ngày, buổi chiều ngày thứ ba, xe lửa rốt cuộc dừng lại, Ôn Hinh xách theo túi và cái hòm, cẩn thận mà đi theo hai vợ chồng già đi vào tòa lân cận hải cảng Lung thành, giữa thành thị một mảnh mưa bụi bay qua.

……

Diêm Trạch Dương bị thương chân ở viện nửa tháng, còn ba bữa cơm, tự nhiên không cần Hà Văn Yến bận tâm, trong bệnh viện có lính cần vụ mà bố anh sắp xếp, còn có Đồng Dao con gái của viện trưởng bệnh viện, hai ba ngày này ba chuyến đưa canh đưa nước cho.

Buổi trưa, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng bệnh, Diêm Trạch Dương ngồi ở trên giường bệnh, yên lặng biểu cảm lạnh lùng trên mặt không thay đổi, đang xem một quyển sách quân sự, nửa ngày không có lật một tờ.

Lúc này, quân y Đổng Dao mặc một thân áo sơ mi với quần quân đội giàu kinh nghiệm, khoác áo blouse trắng, tóc dài uống hơi xoắn, hiện rõ cả người có hơi thở quân nhân, lại vô cùng hiện đại thời thượng, cô ấy cầm theo hộp cơm, đi vào phòng bệnh, mỉm cười nói: “Diêm đoàn trưởng, hôm nay trạng thái thế nào? Vết thương chân còn đau không? Tôi hầm canh gan lợn, đối với miệng vết thương phục hồi rất tốt, là tôi tự tay hầm đấy, cho cái mặt mũi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.