Muội Muội Tình Phụ

Chương 6




nhớ rõ lần đầu tiên cô vừa vào xem phòng ở liền luyến tiếc rời đi, căn phòng xinh đẹp hoàn mỹ, cô cũng không rõ nguyên nhân vì sao nhưng vẫn ở lại đây năm năm, có cảm giác như là “nhà” mình vậy.  Rót cho mình một tách cà phê, uống xong chất lỏng màu nâu nóng hầm hập, tâm tình cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.  Ngẩng đầu nhìn hình ảnh chính mình trong gương, khuôn mặt cô tái nhợt chậm rãi có huyết sắc.  Rốt cục, vẫn là nói cho mẹ Đường tin tức cô muốn kết hôn!  Thở phào nhẹ nhõm, cô cười chính mình quá đa tâm. Đã năm năm đi qua, một đoạn ký ức sâu thẳm bỗng chốc ùa về, đối với cô mà nói chẳng qua là một hồi nghĩ lại những gì ngu ngốc mà thôi, đối với người kia mà nói cũng chỉ là phần quan hệ tình cảm nam nữ bình thường tẻ nhạt như một nốt nhạc đệm trong cuộc đời anh ta......Chắc hẳn là anh sẽ không nhớ, mà cô, từ lâu đã muốn quên đi rồi.

“Mẹ!” Thanh âm trong trẻo từ cửa phòng truyền tới, Tâm Hân quay đầu lại liền gặp đứa nhỏ cô yêu nhất──

“Mẹ, gấu con bảo bối của Điềm Điềm khóc!”  Bé gái mới vừa tròn năm tuổi bổ nhào vào trong lòng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn xinh đẹp  ma sát  bộ ngực  mềm mại ấm áp của mẹ.  Tâm Hân ngồi xổm xuống, thương tiếc  đẩy khuôn mặt mềm mại của đứa bé ra, vỗ nhẹ lên mái tóc màu chocolate.  Màu tóc đứa nhỏ không giống cô, mà giống “Người kia”, cô biết người Đường gia có pha tạp huyết thống người Châu Âu, có thể do quan hệ di truyền là chủ yếu, bộ dạng không giống người Trung Quốc, Điềm Điềm chỉ có mặt mày cùng cái miệng nhỏ nhắn giống cô, những điểm khác cực kỳ giống người ngoại quốc, nó là một tiểu mỹ nhân có dòng máu hỗn tạp. Cũng bởi vì đứa nhỏ này bên ngoài không giống người thường, nên Điềm Điềm đi đến chỗ nào cũng dễ gây nên sự chú ý của mọi người, thành ra Điềm Điềm có cá tính dịu dàng ít nói, đặc biệt rất sợ người lạ.

“Gấu con bảo bối vì sao khóc? Có phải Điềm Điềm bắt nạt nó hay không?” Cô  buồn cười  hỏi.  Năm năm rồi,cô giấu Điềm Điềm rất tốt, năm đó cô hạ sinh Điềm Điềm cũng chỉ có vị hôn phu của cô là Tề Lỗi cùng người bạn ở phương xa bên Mỹ biết, ngay cả mẹ Đường cũng không biết tới sự tồn tại  của Điềm Điềm.

Năm năm, cô học xong liền có cuộc sống độc lập, cuộc sống của cô trọng tâm toàn bộ đặt ở trên người con gái, trải qua một khoảng thời gian điên cuồng  mê luyến, đã được chôn giấu rất kỹ trong trí nhớ của cô, rất sâu......

“Không phải, ” Bé gái lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có thản nhiên  nước mắt.

“Gấu con bảo bối nhìn thấy côn trùng nên hơi sợ.”  Tâm Hân bật cười, cô biết côn trùng Điềm Điềm nói chính là con gián. Đứa bé này rất giống cô, nhìn thấy con gián liền sợ tới mức khóc lớn, gấu con bảo bối khóc chính là đại biểu cho Điềm Điềm khóc thôi.

“Côn trùng ở nơi nào? Mẹ thay gấu con bảo bối đuổi đi côn trùng.” Cô vỗ nhè nhẹ lưng đứa nhỏ ôn nhu dụ dỗ. Mấy năm gần đây, bởi vì có đứa nhỏ sống cùng mới khiến cô biến thành một người mẹ dũng cảm.

Điềm Điềm ôm thật chặt mẹ lắc đầu. “Côn trùng chạy mất rồi.”

“Không sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ Điềm Điềm.” Cô ôm chặt lấy đứa nhỏ.  Năm năm trước cô dường như đã mất đi tất cả, không ngờ có được một  bảo bối trân quý nhất.

~ ~ ~

Máy bay hạ cánh, vừa đi ra khỏi cổng chính sân bay quốc tế, Đường Lạc đã bắt đầu nhíu mày──  đất trời Đài Loan  vẫn là ẩm ướt khiến người ta khó chịu!  Tây trang phẳng phiu,anh kéo va li  hành lý đứng ở cửa sân bay, đã có không ít cô gái xung quanh đó vụng trộm nhìn anh.  Đối với mấy cái nhìn chuyên chú ấy anh làm như không thấy, thời tiết nóng ẩm đến làm cho anh không kiên nhẫn  nới lỏng caravat. Đang định với tay bắt taxi, chợt nghe có người gần đó kêu──

“Tam thiếu gia!”  Lão quản gia của nhà họ Đường_ Từng Thúc chuyên phụ trách việc đưa đón người nhà họ Đường, đứng ở cổng chính liếc mắt liền thấy Đường Lạc tài trí hơn người, dáng người cao ngất, tướng mạo xuất chúng.  Từ ba ngày trước biết Lạc thiếu gia phải về Đài Loan, sáng sớm hôm nay ông đã chờ sẵn ở cửa sân bay, đoán chắc thời gian mới đem xe tới đón.

“Tôi không phải đã nói không cần tới đón cơ mà.” Sau khi lên xe Đường Lạc nói.

“Xin chào, đã lâu cậu không quay về Đài Loan rồi! Từ sau hôn lễ của Mạc thiếu gia, cậu đã không trở lại.” Từng Thúc nửa oán giận nửa giải thích nhìn xuống đất nói:

“Từ nơi này lái xe đến Đài Bắc còn một đoạn đường thật dài, đỡ cho cậu không biết đường phải nhọc công, nên tôi tới đón. Đúng rồi, tam thiếu gia, phòng của cậu tôi đã sửa  lại rồi ──”

“Tôi không về nhà.” Đường Lạc đơn giản trả lời.

“Vì sao? Cô chủ không ở, cậu cũng không ở, tòa nhà lớn sắp trở nên hoang phế!” Từng Thúc thì thào oán giận.  Đường Lạc  ánh mắt âm trầm.

“Giống lúc đó khi tiểu thư nói muốn kết hôn, tôi cùng phu nhân nói hôn lễ nên được cử hành ở trong nhà chúng ta, nhưng mà tiểu thư không chịu, phu nhân lại đang ở Mĩ nên không còn cách nào khác.” Từng thúc oán giận.  Tiểu thư quay về Đài Loan chỉ có một mình, liền sống ở bên ngoài không hề quay về lấy một lần, gần ba năm phu nhân đi Mĩ, tiểu thư cũng không trở về nhà.  Thời điểm phu nhân ở trong tòa nhà lớn tuy rằng lạnh lùng, nhưng ngẫu nhiên gặp được Chương Khánh ở lại làm khách bầu bạn với phu nhân, hiện tại trong nhà chỉ có ông và hai người bạn già, hai người mỗi ngày mắt to trừng đôi mắt nhỏ, nhàm chán đến mức chuẩn bị  đi nuôi muỗi rồi── ông ước gì tòa nhà có thể giống như trước nhiều người qua lại náo nhiệt.

“Tam thiếu gia, nếu cậu có thể thuyết phục tiểu thư trở về làm hôn lễ, tôi đã già từng này tuổi rồi nhưng vẫn cam đoan sẽ thu xếp một buổi hôn lễ long trọng, tuyệt đối không để tiểu thư mất mặt!” Từng Thúc tiếp tục nói:

“Tam thiếu gia, lần này cậu trở về là đại diện cho phu nhân tham gia hôn lễ  tiểu thư sao?”.

“Ân.” Đường Lạc trả lời gọn lỏn.

“Thiếu gia, cậu có biết địa chỉ của tiểu thư không?” Từng thúc lại hỏi.

“Ông có thể trực tiếp đưa tôi đến chỗ cô ấy.” Anh nói, xử chí từ trước đến nay vẫn ngắn gọn như thế.

“Hiện tại?! Cậu vừa mới xuống máy bay, tiểu thư bây giờ khả năng không ở nhà ──”

“Vậy trước tiên quay về chỗ ở đã.” Anh đáp.  Từng thúc khơi mào lông mày, không biết tam thiếu gia vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý?  Ông liếc nhìn kính hậu, vốn còn muốn mở miệng hỏi, vừa nhìn thấy  ánh mắt Đường Lạc nghiêm túc, ông tự nhiên    trả lời ──“Được......”  Từng thúc phát hiện tam thiếu gia dường như không giống trước kia!

Rốt cuộc là chỗ nào thay đổi ông cũng không nói lên được, tóm lại thái độ tam thiếu gia nói chuyện  làm cho người ta không thể cự tuyệt, có lẽ là do đã làm đến chức trưởng quản  tập đoàn Đường thị khu vực phía tây đi, không như dĩ vãng làm cho người ta cảm thấy phóng đãng không kềm chế được, dạo chơi chốn nhân gian khiến tam thiếu gia trở nên nghiêm túc......  bất kể như thế nào, nhưng thật ra ông thật thích loại thay đổi này của thiếu gia, cái này chứng tỏ thiếu gia tu tỉnh rồi, chắc không lâu sau Đường gia sẽ có một buổi hôn lễ hoành tráng!

Đem Điềm Điềm đưa đến nhà trẻ xong, Tâm Hân trở lại trên xe Tề Lỗi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Đứa nhỏ này thực nhớ em.”  Khởi động xe, Tề Lỗi giọng điệu mang thâm ý nói.

“Ân, mỗi lần đem nó đưa đến trường học cũng giống như hai mẹ con sinh ly tử biệt.” Tâm Hân nói xong bật cười.

“Đợi chúng ta kết hôn, Điềm Điềm sẽ có một đứa em bụ bẫm.” Tề Lỗi nói.

“Ân......”

“Tâm Hân?” Tề Lỗi đột nhiên muốn nói lại thôi, do dự trong chốc lát, anh rốt cục hỏi:

“Em đã gọi điện thoại báo cho mẹ Đường rồi chứ?”

Cô trầm mặc ba giây, sau đó cười trả lời:

“Ân, tuần trước em đã gọi điện thoại báo cho mẹ.”

“Bác gái đáp ứng quay về Đài Loan tham gia hôn lễ cuả chúng ta rồi?” Tề Lỗi hỏi.  Tâm Hân lắc đầu.

“Khả năng không có biện pháp, tháng sau bà Đường tổ chức mừng thượng thọ chín mươi tuổi ở Mĩ, mẹ phải ở lại thu xếp thọ yến cho bà Đường.”

“Phải không......” Tề Lỗi thở ra một hơi.

“Không có biện pháp, đành phải để sau khi kết hôn rồi đến Mĩ một chuyến ──”

“Tại sao muốn đi Mĩ?” Tâm Hân  biểu tình cứng ngắc.

“Tâm Hân, em đã quên? tập tục của người Trung Quốc, con gái gả đi qua ba ngày phải về nhà mẹ đẻ thăm bố mẹ sao?” Anh nói:

“Mà em đã ba năm không gặp bác ấy, không nhớ sao? Thừa dịp chúng ta đến Mĩ hưởng tuần trăng mật, có thể thuận tiện đi thăm bác gái.”

“Nhưng mà, chúng ta hưởng tuần trăng mật ở Newyork, cũng không phải ở miền Tây ──”

“Có quan hệ gì? Một chuyến bay là xong.” Tề Lỗi thoải mái đáp.

“Nhưng mà em không muốn đi.” Tâm Hân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.  Lần đầu tiên, cô rành mạch  thổ lộ ra suy nghĩ trong lòng.  Chịu qua một lần bị người mình yêu làm tổn thương, thực dễ dàng biết che dấu cảm xúc cùng suy nghĩ trong lòng của mình. Bởi vì khi phơi bày tất cả, sẽ có cơ hội cho người khác đến tổn thương cô.  Cho nên năm năm qua, cô luôn không có phản ứng cảm xúc mãnh liệt, cô để lại ấn tượng cho những người xung quanh là mơ hồ, giống như lẫn trong một đoàn người, không có cá tính  nổi bật.  Bởi vì, cô không để ai vượt qua bức tường bảo vệ bản thân của mình── bao gồm cả Tề Lỗi.

“Làm sao vậy? Tâm Hân?” Tề Lỗi dừng xe ở ven đường.

“Em không muốn đến Los Angeles ──”

“Vì sao không đi? Tâm Hân, anh không biết em ──”

“Không thèm hỏi ý kiến em!” Cô quay đầu đối mặt anh, rốt cục không thể khống chế tâm tình của mình.

“Nếu anh để ý người khác tham dự như vậy, mà không để ý cảm giác của em, em hoài nghi anh thật sự không muốn cùng em kết hôn!”

“Em biết rõ người anh để ý là em ──”

“Vậy đừng bắt buộc em làm chuyện em không muốn!” Cô kịch liệt  trả lời.  Tuy rằng cô biết không nên nghi ngờ anh như vậy, thời gian qua Tề Lỗi đối với cô rất tốt, Tâm Hân từ đáy lòng hiểu rõ. Anh chẳng những đối với cô tốt, hơn nữa còn vô điều kiện tiếp nhận Điềm Điềm, trân trọng Điềm Điềm, yêu thương Điềm Điềm như con gái ruột.  Tề Lỗi nhìn con ngươi cô kích động, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:

“Vấn đề là, anh không biết em không muốn cái gì. Mà em, em có biết cái mình muốn là gì không?” Anh lời nói mang hai ý nghĩa hỏi.

“Em đương nhiên biết.” Cô trả lời vô cùng nhanh chóng, kiên định.  Tề Lỗi trầm mặc một lát, sau đó mỉm cười.

“Được rồi, chúng ta trực tiếp bay đến Newyork  ở một tuần, sau đó sẽ bay đến Pháp.” Anh không còn truy vấn nữa.  Có lẽ...... một số việc thật sự không thể quá cưỡng cầu. Chờ Tâm Hân gả cho anh, anh tự nhiên sẽ biết điều anh muốn biết.  Nghe Tề Lỗi  cam đoan, Tâm Hân chậm rãi bình tĩnh trở lại.

“Cám ơn anh.” Cô áy náy đáp.

“Với anh, em còn khách khí như vậy sao?” Tề Lỗi cười khổ, không hề miễn cưỡng.  Tâm Hân cúi đầu yên lặng nhìn  đầu gối mình, đáy lòng lại trống rỗng.....  Trong xe quay về yên tĩnh, thần kinh của cô không còn căng thẳng, tươi cười một lần nữa trở lại trên mặt Tâm Hân, cô hồi phục sau năm năm để tự tạo dựng cho mình tự lập và tự tin.

Hết chương 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.