Mộng Dục

Chương 33: Trao đổi và điều kiện (4)




Trên đường đời, nhiều thứ sẽ khiến ta lạc đường hay ít nhất là rẽ sai đường, điều chúng ta cần làm, là đừng sợ hãi, đừng lo lắng, mà hãy cố gắng biến sai thành đúng.

----tôi là dải phân cách---- ---

Khẽ vỗ nhẹ vào cái mông tròn trịa trắng nõn của Lâm Vĩnh Túc một cái khiến Lâm Vĩnh Túc căn môi kêu lên một tiếng.

Tên xấu xa, dám khi dễ cô, rồi sẽ có ngày cô sẽ khi dễ hắn, cho hắn muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

"Cảm ơn em đã quan tâm. Tôi sẽ ăn kĩ đến mức tới khi em khiec thét cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không dừng lại." Trịnh Liệt nhìn cô bằng ánh mắt tục lửa, ngọn lửa như muốn bùng cháy, muốn thiêu đốt dụng vọng bùng cháy hơn.

Trước lời nói vô cùng có "nhân tính" lần từ tính của hắn, Lâm Vĩnh Túc chỉ biết im lặng cắn cắn môi nghĩ: cái ngày cô khi dễ hắn... hằn là không có đi.

Đang nghĩ, Lâm Vĩnh Túc bỗng cảm nhận được một vật to lớn đang chạm trước cửa huyệt nóng bỏng bỗng xuất hiện. Vật kia quả thật là vừa thô vừa to khiến cho cô có chút trở nên giật mình rồi lại nhanh chóng nổi lên cảm giác như bị điện giật.

Cố không biết, cô không cần biết nữa. Chỉ biết hiện tại trong người cô đang trống rỗng, đang muốn được nếm trải lại cái cảm giác với hắn, cô nhớ...

"Nhớ của tôi đã đâm vào em bao nhiêu lần không?" Trịnh Liệt gian tà nở nụ cười, ngón tay vuốt ve phần da thịt đang ửng đỏ vì bỏng rát của Lâm Vĩnh Túc. "Muốn nó đâm vào em không?"

Vừa nói, côn th*t vừa nhấn ra vào quy đầu như đùa cợt như mồi nhử như thể đó là sự kiên nhẫn. Kiên nhẫn đến muốn phát điên!

Lâm Vĩnh Túc theo nhịp nhấn ra vào của quy đầu mà nâng mông lên, muốn vào sâu hơn nữa. Phải! Cô...

"Muốn...ưm...xin anh...đâm vào tôi...khó chịu quá....ân..." Lâm Vĩnh Túc vặn vẹo eo nhỏ, bàn tay xinh đẹp đưa tới một bên ngực mà tự mình xoa bóp nhẹ nhàng, như thể làm vậy sẽ khiến cô dễ chịu hơn vậy. Tay còn lại cô đưa lên miệng, ngón tay cái đưa đến trước miệng, mút vào. Trên ngón tay liền dính đầy nước bọt, gây kích thích thị giác vô cùng. 

Nhìn cảnh này, Trịnh Liệt không thể nhịn nổi nữa mà gầm nhẹ một tiếng, dùng sức thật mạnh, đưa toàn bộ nam căn vào hoa huy*t ướt át.

"Á..." Bất ngờ bị chọc vào, Lâm Vĩnh Túc rên lớn một tiếng, từ nơi giao hợp co bóp chặt chẽ lấy côn th*t to lớn chạy lan truyền khắp toàm thân cảm giác tê rần như thể có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm cô, có điều... cảm giác này khiến cô nghiện. "A...nhanh hơn...nhanh một chút...ư...mmm...".  

Trịnh Liệt cũng  thoải mái đến thiếu chút nữa đã không biết trời đất gì nữa. Hắn nghiến chặt răng, qua kẽ răng sít sao rít lên: "Tiểu yêu tinh, em muốn khiến tôi chết trên người em luôn đúng không?"

"A......ừ.... . " giờ phút này ý thức Lâm Vĩnh Túc trở nên mơ hồ, cả người run rẩy, không còn nghe hắn nói gì, không còn biết mình đang ở đâu, chỉ biết hưởng thụ lấy khoái cảm đê mê đang xông đến từng lỗ chân lông trên người cô.

Trịnh Liệt  chậm rãi động mấy cái, cúi người xuống hôn mặt cô, nụ hôn rất nhẹ nhàng giống như lông vũ rơi xuống. Lâm Vĩnh Túc rên rỉ thốt ra, Trịnh Liệt dùng môi bao trùm lên môi Lâm Vĩnh Túc, sau đó đâm mạnh một cái khiến Lâm Vĩnh Túc kêu lên. Trịnh Liệt nâng đầu lên, nhìn xuống khuôn mặt vì đau mà khẽ nhíu mày lại của Lâm Vĩnh Túc, từ môi dưới có màu anh đào nhạt của cô hiện tại đã có thêm một màu nữa, là màu đỏ tươi cùng dấu răng của hắn.

nhìn bộ dạng cô như thế này khiến cho hắn có một loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, hắn không khỏi thỏa mãn than nhẹ, thật là một tiểu yêu tinh. 

Lâm Vĩnh Túc  bị hắn trêu đùa hết sức thoải mái, há mồm rên rỉ, nghe tiếng rên rỉ đầy phóng túng của cô, Trịnh Liệt khẽ cúi đầu nở nụ cười, động tác phía dưới bắt đầu tăng nhanh. Mãnh liệt kích thích khiến tòan thân Lâm Vĩnh Túc run rẩy, eo thon đong đưa theo động tác của Trịnh Liệt, đón hắn đi vào. 

Trịnh Liệt  thấy Lâm Vĩnh Túc  động tình phối hợp thì trong lòng càng thêm hưng phấn, hắn đem hai chân Lâm Vĩnh Túc  vòng qua hông hắn, hai tay nâng mông trắng nõn của cô, chỗ kín động tác không ngừng, cấp tốc vào sâu một chút, chỉ thấy toàn thân Lâm Vĩnh Túc một hồi động đậy, hai chân không tự chủ được kẹp chặt hông hắn, trong hoa kính một dòng chất lòng trào ra, khiến Trịnh Liệt thoải mái cực điểm, vì vậy hắn gầm nhẹ một cái, ôm eo cô hung hăng ra vào,  đâm thật mạnh vào bên trong. 

Mỗi nếp nhăn bên trong hoa kính mềm mại dường như đều căng ra hết mức, đón nhận lấy từng đợt xâm nhập như vũ bão của Trịnh Liệt.

"Ân...mạnh....lớn...không... ngừng...aaa....không được...hư mất...."

Lâm Vĩnh Túc khóc nấc, nước mắt ứa ra, nói không rõ lời, bị cắt ngang bởi những lần đâm ra chọc vào của Trịnh Liệt. Cô chịu không nổi nữa, quá thô bạo, qúa mãnh liệt đi, nó khiến cô muốn  nổ tung.

"hự...rốt cuộc là em đang muốn  nói gì? ân... Tôi nghe thật không hiểu nha."  Tiểu yêu tinh này, trong hoàn cảnh này rồi mà vẫn  cố gắng nói ra những lời đó để quyến rũ hắn? thật đáng trừng phạt mà.

Đang chọc vào, Trịnh Liệt dừng lại. Hắn đứng dậy đi tới giá sách treo trên tường.

ở một góc nhỏ gần lọ thủy tinh trên dãy sách thứ hai, hắn lấy ra một lọ nước màu đen. Nhìn qua cũng có thể hiểu đó là thuốc gì, chỉ là hiện giờ Lâm Vĩnh Túc đang bị dục mê chiếm cứ, đầu óc không thể suy nghĩ đến những chuyện khác, mà thân thể vì bị ngừng khi đang chuẩn bị tới cao trào nên không ngừng vặn vẹo đến đỏ ửng từng mảnh da thịt.

Mở nắp lọ ra, một mùi hắc bốc lên nồng nặc. Lúc này Lâm Vĩnh Túc mới khịt mũi mở mơ hồ he hé mắt ra, nhìn tới lọ nước đen trong tay Trịnh Liệt không khỏi giật mình, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

"Không cần...không...xin anh..."

Nhưng là lọ nước đã được Trịnh Liệt đưa vào hoa huy*t của cô, đổ hết vào trong đó. 

Chất lỏng lạnh ngắt tiếp xúc với hoa huy*t non mềm khiên sc sinh ra một loại cảm giác ớn lạnh khó tả.

"A...không cần...aa.....xin anh....ưm..." thứ chất lỏng màu đen kia đi vào cơ thể cô qua đường hoa huy*t, nó chảy đến đâu cô đều có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt của cơ thể mình, phải, cô nhận thấy sự thay đổi rõ rệt.

"Tiểu yêu tinh, đây là cực phẩm xuân dược. EM có cảm thấy có gì khác không?" vừa nói, bàn tay Trịnh Liệt vừa sượt nhẹ lên da cô, từ mặt, đến vai, eo, đùi.. Bàn tay hắn vuốt đến đâu, chỗ đó như bị hàng ngàn con côn trùng thiêu đốt, nóng cháy đến khó chịu. Đến vùng tam giác giữa hai chân cô, Trịnh Liệt dừng lại, giọng nói mang theo thập phần mập mờ khó đoán: "Em sẽ hiểu thế nào là địa ngục và thiên đường ở chung một chỗ sớm thôi. Đến lúc đó đừng trách tôi ăn em kĩ quá nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.