Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 82





"Đến, ngoan , há miệng..."
Nhan Tiêu như hống hài tử ăn cơm, hống Lạc Tử Tịch há miệng ăn cơm. Nàng bây giờ toàn quyền phụ trách làm tay Lạc Tử Tịch. Hai tay Lạc Tử Tịch đều bị thương, bị băng bó cử động không tiện, Nhan Tiêu liền chăm sóc Lạc Tử Tịch, chuyện gì cũng không cho Lạc Tử Tịch làm.
Lạc Tử Tịch bất đắc dĩ nhìn Nhan Tiêu, há miệng ra để Nhan Tiêu đút cơm cho nàng. Mặc dù hai tay Nàng bị băng bó nhưng cũng không phải không thể cử động, càng là không phải tàn phế, có điều Nhan Tiêu lại sống chết không cho nàng động thủ. Giống như chuyện ăn uống, Nhan Tiêu càng tự mình đưa bát đưa nước, xem nàng giống như một hài tử không chịu ăn cơm mà chăm sóc. Nàng nàng nàng... Nàng ba mươi mấy tuổi, còn bị người ta xem là hài tử để chăm sóc, đừng như vậy nha, có được hay không? Có điều nói đi nói lại, Nhan Tiêu vô cùng tỉ mỉ chu đáo săn sóc, trong lòng nàng cũng đặc biệt ấm áp.
"Tiêu, thật ra ta có thể tự mình làm."
Lạc Tử Tịch nuốt xuống cơm trong miệng nói với Nhan Tiêu.
"Không muốn, lúc hai tay ngươi còn chưa thể tự do cử động, hai tay của ta chính là hai tay của ngươi, không cho thoái thác, không cho miễn cưỡng, ngươi phải ngoan ngoãn."
Nhan Tiêu bá đạo không đồng ý. Lạc Tử Tịch là bảo bối nàng luyến tiếc, lạc tử tịch mất một sợi tóc nàng cũng đau lòng, huống chi hiện tại hai tay đều bị băng bó, cử động không chút nào thuận tiện, nàng đương nhiên phải làm hai tay Lạc Tử Tịch.
"Bác sĩ cũng nói không có gì đáng lo, qua hai ngày sẽ tốt, đừng lo lắng có được hay không? Bây giờ đã không sao rồi, chuyện trong công ty còn rất nhiều, ngươi không cần mỗi thời mỗi khắc đều giúp đỡ ta, ta có thể tự chăm sóc tốt bản thân."
Lạc Tử Tịch nhấc tay bị băng bó lên vỗ mặt Nhan Tiêu. Nhan Tiêu thân thiết với nàng như vậy, từ khi trở về một tấc không rời nàng, nàng biết trong lòng Nhan Tiêu thật sự sợ hãi, sợ hãi nàng lại chịu một chút thương tổn nào.
Nhan Tiêu còn có chuyện công ty phải làm, tuy rằng âm mưu bên trong công ty đã loại trừ nhưng mà toàn bộ Nhan thị còn cần Nhan Tiêu chống đỡ, nàng không muốn Nhan Tiêu vì nàng mà phạm sai lầm: Bỏ mặc Nhan thị. Hơn nữa nàng ở trong đại trạch Nhan gia, cũng không có đi đâu, Nhan gia có người hầu, còn có Nhan gia gia Nhan nãi nãi, Nhan Tiêu hoàn toàn có thể yên tâm đi làm. Nhan Tiêu đối với nàng ngàn lần vạn lần không yên lòng, dường như nàng không xuất hiện trong tầm mắt Nhan Tiêu, Nhan Tiêu liền bất an như thế.
Thật ra lạc tử tịch cũng biết sở dĩ nhan tiêu như vậy là khẩn trương nàng, bởi vì nàng vẫn luôn tự trách, tự trách nàng không bảo hộ tốt mình. Lạc tử tịch vỗ về mặt nhan tiêu, trong lòng ấm áp cũng thật đau. Nàng không biết mình có bao nhiêu may mắn mới gặp được một người đem nàng phủng trong lòng bàn tay, đau xót nàng, thương yêu nàng.
"công ty một hai ngày không tới cũng không sau, nếu có chuyện người bên dưới sẽ điện thoại xin chỉ thị của ta, không cần đi công ty. Hơn nữa, ta tốn nhiều tiền như vậy mời bọn họ về để giúp ta làm việc, nếu như ta không ở đó mà làm không được, ta cho bọn họ ở lại làm gì? Ta đã nghĩ phải ở đây bảo hộ ngươi, ngươi muốn làm gì sẽ làm giúp ngươi, muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy ngươi, để ngươi bình an ở trong ngực của ta."
Nhan tiêu hạnh phúc nói ra.
Nhan tiêu buông xuống bát cơm trong tay, đem tay lạc tử tịch nhẹ nhàng đặt lên mặt của nàng, tuy là cách băng vải nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của lạc tử tịch. Thật ra Lạc Tử Tịch không biết, chăm sóc người mình thích là một chuyện hạnh phúc dường nào, nàng thích vì Lạc Tử Tịch làm mọi chuyện, nàng thích Lạc Tử Tịch hưởng thụ sự phục vụ của nàng.
Nhan Tiêu biết tay Lạc Tử Tịch đã không còn đáng lo, chỉ là nàng muốn mọi thời khắc đều hầu bên người Lạc Tử Tịch, bởi vì nàng biết trong lòng Lạc Tử Tịch sợ hãi. Mặc dù Lạc Tử Tịch sẽ không biểu hiện ra nhưng lúc ngủ Lạc Tử Tịch luôn luôn giãy dụa. Nàng chỉ muốn hầu bên người Lạc Tử Tịch, cho Lạc Tử Tịch một chút cảm giác an toàn, nàng không nỡ lòng bỏ mặc Lạc Tử Tịch đối diện với những hoảng sợ kia. Mặc kệ trong lòng Lạc Tử Tịch thế nào, nàng đều quyết tâm bồi tiếp Lạc Tử Tịch.
Nhan Tiêu rất muốn giết Lăng Dịch Hằng, nhưng nàng biết nàng giết không được, Lăng Dịch Hằng bị thương nằm trong bệnh viện, mọi chuyện để cho cảnh sát tiếp nhận, nàng biết cảnh sát sẽ cho cả hai một cái công đạo, sẽ không bỏ qua Lăng Dịch Hằng. Sau này Lăng Dịch Hằng cũng không thể nào tiếp tục tổn thương Lạc Tử Tịch. Lăng Dịch Hằng là một bóng ma trong lòng Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu không biết phải dùng cách gì đánh nát bóng ma kia, vì vậy chỉ có thể ở cạnh Lạc Tử Tịch, mỗi giờ mỗi khắc cạnh bên Lạc Tử Tịch.
"Ngốc. Giống ngươi còn không bằng làm ta tàn phế, như vậy ta sẽ mãi mãi không cần tự mình động thủ, cái gì cũng để ngươi giúp ta làm tốt. Có điều, nếu như ta tàn phế, khẳng định ngươi sẽ ném ta qua một bên bỏ mặc."
Lạc Tử Tịch sẳn giọng. Nhan Tiêu đem nàng sủng tới lên trời, bây giờ nàng đã quen Nhan Tiêu sủng, ỷ lại sủng ái của Nhan Tiêu. Nếu như sau này không được Nhan Tiêu sủng, nàng biết phải sống thế nào.
"Vậy sao được? Sao có khả năng phế bỏ ngươi? Đừng suy nghĩ lung tung có được hay không? Chỉ là tay bị thương mà thôi. Có điều, cho dù ngươi không tàn phế, coi như tay ngươi sẽ khỏe lên, ta cũng muốn giúp ngươi làm mọi chuyện, giúp ngươi ăn cơm, giúp ngươi tắm rửa, giúp ngươi..."
Nhan Tiêu còn chưa nói hết liền ôm Lạc Tử Tịch vào lòng, ở trên mặt Lạc Tử Tịch hôn một cái, mười phần ý vị đùa giỡn. Lạc Tử Tịch chỉ bị thương hai tay, những nơi khác đều không bị gì, nàng có thể lợi dụng hai tay Lạc Tử Tịch đang bị thương mà ở trên người Lạc Tử Tịch giở trò, ngược lại hai tay Lạc Tử Tịch không thể ngăn cản nàng.
"Ngươi, hồ đồ, nơi này là phòng khách, ngươi không sợ làm trò cười cho người khác."
Khuôn mặt Lạc Tử Tịch nháy mắt đỏ bừng, người hầu đứng ở cửa không nhịn được đang cười hai người bọn họ, Nhan Tiêu không biết thu liễm lại còn giở trò. Thực sự là... Xấu hổ chết! Lạc Tử Tịch giơ hai tay muốn đánh Nhan Tiêu, thế nhưng vừa mới giơ lên liền bị hai tay Nhan Tiêu bắt lại.
Nhan Tiêu bảo vệ hai tay Lạc Tử Tịch, chỉ lo Lạc Tử Tịch không cẩn thận làm đau.
"Thân ái, ngươi phải nên hạ thủ lưu tình nha, làm đau chính mình thì sao bây giờ? Bọn họ muốn cười cứ để họ cười, ngược lại cũng không phải lần đầu tiên cười, quen thuộc là tốt rồi ha. Hơn nữa chúng ta đây ân ái, bọn họ đố kỵ còn không được đây, ngoan, đừng làm mình bị đau, ha, làm đau ta sẽ đau lòng."
Nhan Tiêu dụ dỗ Lạc Tử Tịch, thấy Lạc Tử Tịch muốn nâng quyền đánh nàng lại dọa sợ nàng, nếu như Lạc Tử Tịch bị đau thì làm sao bây giờ? Nàng không nỡ để Lạc Tử Tịch chịu đau nữa phần, vì vậy phải hảo hảo dụ dỗ.
"Ngươi! Không biết xấu hổ!"
Lạc Tử Tịch đúng là không dám ra tay đánh Nhan Tiêu, có điều nàng tức không nhịn được, kết quả là hung hăng cắn một cái giữa cổ Nhan Tiêu, vũ khí của nữ nhân không phải chỉ có hai tay hai chân mà thôi.
"Ssh, đau..."
Mặc dù nhìn qua là Lạc Tử Tịch hung hăng cắn nàng một cái, nhưng mà kỳ thật cắn không mạnh, Nhan Tiêu vẫn phối hợp hô đau một tiếng.
"Lão bà, sao da mặt ngươi càng ngày lại càng mỏng? Nhìn đỏ đến mức không nhận ra, thật giống quả táo hồng hồng, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái."
Nhan Tiêu nói, cũng tiến lên hôn một cái trên mặt Lạc Tử Tịch.
Nàng nhận thấy da mặt Lạc Tử Tịch càng ngày càng mỏng. Nhan Tiêu sủng nịch nàng càng thêm trắng trợn không kiêng dè, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể "Đùa giỡn" nàng một phen. Lạc Tử Tịch cảm thấy Nhan Tiêu càng ngày càng tà ác. Trước đây nàng chỉ biết Nhan Tiêu tà mị sẽ rất câu người, hiện tại cảm thấy công phu đùa giỡn người càng thêm trác việt.
"Ngươi..."
Lạc Tử Tịch còn chưa nói ra lời, môi liền bị Nhan Tiêu chặn lại, Nhan Tiêu đúng thật là không coi ai ra gì cùng nàng thân mật, nàng xấu hổ sắp chết rồi. Nhưng nàng cũng chống đỡ không được dịu dàng của Nhan Tiêu, rất nhanh liền rơi vào cạm bẫy ôn nhu này, cùng Nhan Tiêu hôn đến khí thế ngất trời quên mất bây giờ đang ở đâu.
"Khụ khụ..."
Giữa lúc hai người hôn đến sắp ngã, sau lưng bỗng dưng truyền đến tiếng ho khan của một phụ nữ. Nhan Tiêu biết vậy nên không vui, Lạc Tử Tịch cấp tốc rời khỏi Nhan Tiêu. Lúc này ai lại dám quấy rầy hai nàng thân mật? Coi như là Nhan gia gia Nhan nãi nãi nhìn thấy cũng chỉ mở một con nhắm một con mắt làm bộ lướt ngang qua, tuyệt đối sẽ không quấy rầy hai nàng. Thanh âm này, có vẻ không phải của Nhan gia gia hay Nhan nãi nãi, cũng không phải của mấy người giúp việc kia.
Trong lòng Nhan Tiêu hồi hộp, thanh âm này... Nhan Tiêu gấp gáp quay đầu lại nhìn sang, đúng như dự đoán, thanh âm này, ngoại trừ lão mẹ của nàng còn có thể là ai? Hơn nữa, không chỉ có lão mẹ của nàng, lão ba của nàng cũng đứng ở phía sau. Ách...
"Ba mẹ, các ngươi về rồi."
Nhan Tiêu đỡ Lạc Tử Tịch đứng lên. Mặc dù là ba mẹ nàng, thế nhưng Nhan Tiêu vẫn không tình nguyện khi bị quấy rầy, không vui bĩu môi kêu một tiếng. Lúc nào không trở về, một mực chọn thời điểm nàng cùng Lạc Tử Tịch hôn đến thiên hôn địa ám lại trở về.
Lạc Tử Tịch vừa nghe xưng hô của Nhan Tiêu đối với người tới trong lòng cả kinh, lúc này bẽ mặt bao nhiêu. Lần đầu tiên nhìn thấy cha mẹ chồng lại là bộ dạng này. Thiên, ai cho nàng mượn thanh đao, chém chết nàng đi, chuyện mất thể diện như vậy tại sao lại đụng trúng nàng thế cơ chứ? Lạc Tử Tịch rên rỉ trong lòng.
Lạc Tử Tịch không dám quang minh chính đại đánh giá cha mẹ chồng, cúi đầu, thẹn thùng trên mặt đã lan tới cổ. Có điều nàng dùng dư quang đánh giá ba mẹ Nhan Tiêu. Thời điểm dư quang quét qua người Nhan mẹ không khỏi nghẹt thở. Đẹp quá, từ trước tới nay nàng chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp như thế. Nàng không biết phải hình dung vẻ đẹp nhan mẹ làm sao, không giống Nhan Tiêu yêu nghiệt, không tươi xinh như Nhan Lạc, đoan trang tao nhã khiến người ta cảm thấy có chút phiêu diêu, nàng không tin bây giờ còn có một người khiến người ta cảm thấy giống như tiên nữ từ trời hạ xuống, Nhan mẹ hoàn toàn không có dáng vẻ hơn năm mươi tuổi, nhiều nhất chỉ là ba mươi tuổi.
Lần đầu tiên, Lạc Tử Tịch bị vẻ đẹp của Nhan mẹ làm cho chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.