Vũ Tuấn bực dọc nói: "Con tặng hoa hồng cho cô ấy, không đủ lãng mạn à?"
"Ngoài cái này thì còn gì nữa không?"
"Con tặng cho cô ấy socola đấy nhé"
"Chứ không phải đó là thói quen từ nhỏ của con à?"
Thương chêm vào.
Vũ Tuấn quyết định về sẽ đọc truyện ngôn tình.
Về phía bên kia, Mai Hạ ngồi trên xe nghe bố mẹ nói.
Hai người ngồi trước, người tung người hứng về Vũ Tuấn.
Chắc lại định thuyết phục cô có cái nhìn nghiêm túc về hôn ước kia.
"Vũ Tuấn là thằng bé rất tốt đấy.Con không định xem xét nó à?"
Thái cười nói.
Khác với những người bố khác, ông không hề bắt bẻ con rể.
Huống chỉ Vũ Tuấn rất xuất sắc.
"Đúng vậy, nó đều suy nghĩ cho con trước tiên về mọi mặt.Người như vậy kiếm đâu ra chứ"
Nga gật đầu tán thành.
"Bố mẹ ơi, bọn con còn rất nhỏ mà.Hơn nữa cho bọn con tự do vấn đề này đi"
Cô chống cằm nói.
Hai người thấy vậy cũng không nói gì, chỉ mong cậu nhóc kia cố lên.
Thật ra họ cũng ủng hộ việc cô yêu đương tự do, chẳng qua là cũng không tránh khỏi lo lắng con gái mình bị thương trong chuyện tình cảm.
Vũ Tuấn là người rất tốt, bên cạnh Mai Hạ từ bé.
Hai nhà cũng hiểu rõ lẫn nhau, sau này Mai Hạ không lo cảnh mẹ chồng nàng dâu.
Nhưng cô lại không nghĩ như vậy.
Cô biết đây là một quyển sách và có kết cục là gì.
Sau này nam chính sẽ về với nữ chính, coi cô ấy là cả thế giới.
Chỉ cần cô không dại dột như nguyên tác và chăm chỉ làm nhiệm vụ, cô tin cô sẽ sống nhẹ nhàng và vui vẻ ở thế giới này.
Hệ thống 689 trong không gian, nhìn biểu đồ trước mắt.
Nó biết suy nghĩ của Mai Hạ nhưng không nói gì.
Thực tế từ khi cô và người đó bước vào thế giới này, các đường chỉ số mệnh của các nhân vật cũng đã thay đổi.
Kết cục vốn có ư? Có trời mới biết nó có diễn ra hay không.
"Tớ thấy như thế này thật là tốt.
Cậu có để ý không, như vậy cảm giác như cả thế giới đều yêu quý cậu"
Vũ Tuấn nói.
Nổi tiếng thật là tuyệt, đặc biệt là tiếng thơm.
Như vậy mỗi ngày đều có thế đọc hàng trăm ngàn bình luận tích cực và yêu thương gửi tới mình.
Đây là một chuyện rất hạnh phúc mà.
Mai Hạ cười khẽ.
Hai người đang trên đường tới thành phố Mai Hạ thi múa.
Vì bố mẹ của cô còn phải làm việc nên để hai người đi trước, ngày thi chắc chắn hai người sẽ tới.
Vũ Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn lâu mới tới nơi.
Cậu kéo cô ngã vào vai mình, nói: "Cậu ngủ đi"Mai Hạ gật đầu, mơ màng ngủ mất.
Vũ Tuấn cúi đầu nhìn cô.
Kể từ khi hai người bảy tuổi, họ đã không thể vô tư dính lấy nhau như trước.
Đã lâu rồi cậu không được nhìn cô gần đến như thế này.
Vũ Tuấn im lặng, cảm giác giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Nó rõ ràng đến mức cậu sợ nó sẽ đánh thức cô gái của mình.
Từ khi nào, tình cảm bạn bè của cậu dành cho cô bắt đầu thay đổi? Có lẽ từ rất lâu về trước.
Là lúc Mai Hạ giúp cậu đuổi đánh đám bạn trêu chọc giọng nói của cậu? Là lúc Mai Hạ bôi thuốc cho cậu lúc bị thương khi tập luyện? Là lúc Mai Hạ ăn hết sạch và khen ngợi đồ ăn dở tệ của cậu khi cậu mới học nấu ăn? Là do ánh mắt của cô khi nhìn cậu đều rất chăm chú, làm cậu có cảm giác trong mắt của cô chỉ có cậu? Hoặc là do một nụ cười vô tình nào đó của cô.
Từ nhỏ cậu đã quen thường xuyên cho cô kẹo, cô luôn nói mình không tặng lại cậu cái gì sẽ kì lắm.
Thực tế, mỗi ngày cô đều sẽ tặng cậu một viên kẹo ngọt.
Cô mang tới cho cậu cảm giác ngọt ngào tới mức cậu muốn giấu nhẹm đi cho riêng mình, muốn cô mãi mãi cho cậu, chỉ mình cậu..