Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 29




Vài ngày kế tiếp Tiêu Táp trở về N thị, nếu đáp ứng với Bạch Cảnh mua súng ống đạn dược, hắn tự nhiên muốn đích thân đi làm, hắn bên này vứt đi từng bó bạc lớn, bên kia thuộc hạ trong bang hắn không hài lòng, ngươi nói bọn họ hỗn hắc đạo này đó, liếm máu trên đao, kiếm chút tiền tiêu dễ dàng hay sao? Táp ca tìm nam nhân gì không tốt, lại tìm về một bại gia tử.

Nếu là tốn không nhiều tiền lắm, bọn họ cũng không để trong lòng, nhưng mà Bạch Cảnh, ngay cả Chu Tập cũng không thể không nói, thật sự rất bại gia. Thích ngọc thạch thì thôi, ai mà chẳng có một sở thích, nhưng súng ống đạn dược này, hắn một cái thái tử gia, quan nhị đại, muốn thứ kia làm gì, thuần túy là vô sự tìm việc, mệt Táp ca thế nhưng còn đáp ứng.

Hàn Diễn chỉ biết, Bạch Cảnh là một thứ rắc rối, chính là không nghĩ tới Táp ca lại thật để tâm, nhìn tiền xài như nước kia, Táp ca không đau lòng, hắn đau lòng a, không nói trước công cụ chữa bệnh tìm mất bao nhiêu tiền, chính là sau lại mua ngọc thạch, cũng mất hơn ngàn vạn, bây giờ lại muốn súng ống đạn dược, lại là số lượng lớn, Táp ca a, ngươi thật nghĩ mình là thần tài sao!

Khác với ý tưởng của bọn hắn, Tiêu Táp thực vừa lòng, thực may mắn trong tay mình có tiền, cũng chống được tiểu miêu tiêu loạn, tiểu miêu được chiều chuộng như vậy, người bình thường khẳng định không nuôi nổi, Tiêu Táp cảm thấy, xá này tay ai, lòng tự tin bành trướng một phen, quyết định lần tranh công này phải hôn được cái miệng nhỏ nhắn kia, chỉ nắm tay mà nói không thỏa mãn được dã tâm của hắn. Tuy rằng cái miệng nhỏ nhắn kia cũng không phải mục tiêu cuối cùng của hắn, nhưng hiện tại chỉ một chén canh thịt nhỏ thôi cũng được.

Tiêu Táp đi rồi, Bạch Cảnh cũng không nhàn rỗi, lái xe vòng chung quanh thu thập xăng, mỗi ngày nay hắn đề đi sớm về trễ, hoặc là rõ ràng không trở về, cơ hồ không cùng Trần mụ chạm mặt, bên tai không có thanh âm lải nhải của nàng, nguyên bản tưởng rốt cuộc được yên tĩnh, ai ngờ…

Bạch Cảnh hôm nay vừa về đến nhà, mới vào cửa đã nghe thấy một thanh âm ghê tởm, trong tiếng nói mềm mại lộ ra tình ý lưu luyến: “Bạch Cảnh, ngươi như thế nào giờ mới về?”

Bạch Cảnh giật mình, nàng như thế nào lại đến, nếu không gặp lại, hắn thật không nghĩ ra người trước mặt là ai. Tiếp lại nghe nàng nói rằng: “Đi ra ngoài cũng không cho ta biết, vừa đi chính là nửa năm, hại ta mỗi ngày đều chờ ngươi, nếu Trần mụ không nói, ta cũng không biết ngươi đã trở về, ngươi không phải là muốn chia tay chứ? Ngày đó ta chỉ là tức giận nói, ngươi làm sao ngay cả điện thoại cũng không gọi cho ta? ”

Bộ dáng Chu Đình rất xinh đẹp, khí chất cao quý, mái tóc đến bả vai muốn thành vòng, mặc một thân váy liền áo màu trắng, trên mặt không có trang điểm, bộ dáng sạch sẽ, thoạt nhìn thực thanh thuần, ngay cả ngữ khí chất vấn cũng mang theo loại cảm giác đặc biệt được chiều chuộng, thực thục nữ, thực văn nhã, cũng thực dễ dàng để người không tự giác phủng nàng trong lòng bàn tay.

Bạch Cảnh không biết nên khóc hay cười, hắn đã nghĩ không ra, hơn nửa năm không liên hệ, nữ nhân này cũng tự cảm giác bản thân mình quá tốt đẹp, hắn đã trở về nửa tháng, trước không thấy nàng tới đây, cuối năm Chu Phó thị trưởng điều nhiệm, lúc này mới nhớ tới hắn.

Lạnh Lùng liếc nhìn Trần mụ một cái, hắn không tin chính mình trở về, Trần mụ nếu không có việc gì làm sao không báo trước cho Chu Đình, nếu hắn nhớ không lầm, công văn điều nhiệm Chu Phó thị trưởng hai ngày nữa mới đến,

“Ngươi lúc nào rời đi?” Bạch Cảnh bình tĩnh thản nhiên nhìn nàng, trong lòng có chút tự giễu, hắn thừa nhận, kiếp trước hắn thực để ý Chu Đình, chết qua một lần, lại nhìn bộ dáng nàng giống như ngay cả diện mạo cũng không nhớ rõ, mệt chính mình kiếp trước còn một mực khăng khăng, nàng tự tin như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.

“Ngươi…” Khuôn mặt Chu Đình đỏ lên, xấu hổ buồn bực trừng Bạch Cảnh: “Ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi đừng hối hận.” Nếu không phải vì ba ba, nàng mới không đến.

“Cửa ở bên kia, tạm biệt không tiễn.” Bạch Cảnh không chút để ý chỉ chỉ cửa, ánh mắt đạm mặc nhìn về phía Trần mụ: “Ngươi hiện tại tuổi cũng đã lớn, ánh mắt không tốt không quan hệ, nghe nói con của ngươi ở trong trường quân đội, ngày mai liền rời đi đi.”



“Thiếu gia…” Trần mụ kinh ngạc, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ là loại kết quả này, nàng gọi điện thoại cho Chu Đình, cũng là vì làm dịu đi quan hệ với thiếu gia, nàng biết thiếu gia vì thất tình mới rời đi D thị.

Chính là nàng còn chưa nói xong, Chu Đình vì bênh vực lẽ phải đứng lên, hai má vì tức giận mà nổi lên một tầng đỏ ửng, thoạt nhìn rất động nhân: “Bạch Cảnh, ngươi như thế nào có thể nói như vậy, ngươi còn có lương tâm hay không, Trần mụ tốt xấu gì cũng chiếu cố ngươi mười mấy năm nay, ngươi tai sao có thể đuổi nàng đi như vậy?”

Bạch Cảnh cười lạnh, trong lòng sám hối, ánh mắt trước kia của hắn là gì a, gặp người ta bênh vực kẻ yếu, đã cảm thấy người ta thiện lương, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là nói chuyện không đau thắt lưng, đến lúc sông chết trước mắt thật sự, ai quản ngươi đi tìm chết, hắn chỉ là con riêng, lại như thế nào có thể trèo cao đến thiên kim thị trưởng.

Lại nói tiếp hắn ở D thị đi ngang qua, ai cũng đều phải cấp vài phần tình cảm, trên thực tế, cái gì mà không oán thầm trong lòng, con riêng chính là con riêng a, cho dù cha hắn có lợi hại hơn nữa,quan làm cũng lớn hơn, cũng vẫn như cũ không lên được bàn trên, chính thất người ta vẫn ở kia, nếu không phải sinh hai người con gái, Bạch Kính Thành đối với hắn rất coi trọng, chỉ bằng thủ đoạn của nữ nhân kia, hắn có bao nhiêu mạng cũng không đủ để chết.

Cùng hắn giao hảo, lấy lòng hắn là có thể, nhưng muốn chân chân chính chính cùng hắn có quan hệ, ai cũng phải suy nghĩ a suy nghĩ, cửa nhỏ nhà nghèo hoàn hảo có thể nói, bám đùi hắn chẳng khác nào bám vào một chỗ dựa vững chắc, nhưng thị trưởng nói, nếu tại chính giới hành tẩu, không thể không cùng quân đội chạm mặt, nữ nhân kia ở quân đội thế lực không nhỏ, Chu Phó thị trưởng sao có thể vì nhỏ mất lớn, chỉ trách hắn lúc ấy nhìn không rõ, cho dù không có mạt thế, Chu Đình cũng tuyệt đối không gả cho hắn.

“Đem nàng ném ra ngoài cho ta.” Ánh mắt Bạch Cảnh đảo qua mọi nơi, lạnh lùng nhìn bốn bảo tiêu trong phòng, hắn biết bọn họ nghe thấy.

Bảo tiêu ngây ngẩn cả người, không có một ai hành động. Trần mụ khóc rống lên: “Thiếu gia a, đến tột cùng là chịu cái gì mà hư đi, ngươi đi ra ngoài chính là hơn nửa năm, trở về như thế nào liền thay đổi, ngươi muốn ta yên tâm như thế nào, ngươi hiện tại mới 18 tuổi, ta như thế nào mới không làm Lâm tiểu thư thất vọng…”

“Đừng nói đến mẹ ta, ngươi không xứng!” Bạch Cảnh hung tợn nói, ánh mắt lãnh liệt dọa Trần mụ nhảy dựng, cũng không dám khóc tiếp.

“Ngươi…ngươi….Bạch Cảnh, ngươi về sau đừng đến tìm ta!” Chu Đình cũng bị dọa, sợ Bạch Cảnh thật sự sẽ ném nàng ra, nói lời ngoan độc xong vội vã bỏ chạy.

Vài ngày tâm tình Bạch Cảnh tốt, đều bị bọn họ phá hư không còn, ban đầu nghĩ mạt thế đến, cũng không để ý nhiều, dù sao lúc đó sống hay chết trời biết, ai biết bọn họ vẫm không để yên cho mình, đã như vậy một lần xử lý luôn cũng tốt. Bên môi cong lên một tia lạnh lùng: “Bảo tiêu không nghe lời, ta còn dùng các ngươi làm gì? Toàn bộ cút ra ngoài cho ta, thu thập hành lí của các ngươi, cố mà lăn xa ra.”

“Thiếu gia, chúng ta đều là do lão gia phái tới.” Tề Quân thực cung kính, chính là trong lời nói lại hàm chứa uy hiếp và đùa cợt.

Bạch Cảnh lạnh lùng mỉm cười, hiện tại hắn đã tìm được Tiêu Táp, còn sợ cái lông, không hề cố kỵ cầm lấy di động, trực tiếp bấm dãy số của Bạch Kính Thành, nói: “Ta không cần bảo tiêu, đem bọn họ rời đi.”

Tề Quân không có ngăn cản, hắn không cho rằng lão gia sẽ đáp ứng, Trần mụ cũng thế, nếu lão gia không cho phép, thiếu gia không thể đuổi nàng đi.

Chỉ là bọn hắn thật không ngờ….

Bạch Cảnh mở loa, khuôn mặt lạnh như băng, để cho bọn hắn nghe thấy được thanh âm rõ ràng trong điện thoại.

“Không được, tiểu Cảnh a, bọn họ là muốn bảo vệ an toàn cho ngươi, chuyện khác có thể thương lượng, nhưng chuyện này không thể, đừng làm cho ba ba lo lắng được không?” Ngữ khí của Bạch Kính Thành vĩnh viễn đều thân mật như vậy.

“Ta nói, bảo bọn họ lăn hết đi, neus ngươi không muốn có con trai vậy hiện tại chúng ta phân rõ quan hệ, đừng để cho người mà nữ nhân kia sai đến giám thị, có người điên nháo đến trước cửa, mà bọn họ khoanh tay đứng nhìn, bảo tiêu như vậy ta dùng không nổi, bộ đội đặc chủng là người thân phận cao quý, một đứa con riêng ta đây, không dám nhận.” Bạch Cảnh ác ý trào phúng, kỳ thật những lời này hắn đã muốn nói từ lâu, chỉ vì Tiêu Táp mới chịu đựng, hôm nay không phun không khoái.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Thanh âm Bạch Kính Thành không có một chút bối rối, trong nụ cười thản nhiên còn mang theo sủng nịch.

“Ta nói cái gì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bọn họ không đi, ta đi —” Bạch Cảnh chẳng hề để ý nói, nếu không phải vì mạt thế đến, nơi này là khu vực quân đội trọng điểm bảo hộ, hắn đã sớm muốn rời đi.

Điện thoại đầu kia trầm mặc một lát: “Ngươi như thế nào lại biết?”

“Nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm, bọn họ biến đổi phương thức để ta sa đọa, nhưng làm sao có thể làm cả đời.” Ngữ điệu Bạch Cảnh cực kì đạm mạc, thật giống như chuyện đang nói không phải là của mình.

Người bên kia thở dài thật sâu, thỏa hiệp nói: “Ta sẽ bảo bọn họ ngày mai rời đi, nhưng là ngươi….”

“Ta sẽ chiếu cố chính mình.” Bạch Cảnh ngắt lời hắn, giống như câu trả lời của Bạch Kính Thành đã nằm trong dự kiến.

“Có yêu cầu gì thì gọi cho ta.”

“Ân.” Bạch Cảnh gật gật đầu, cúp điện thoại, cũng không nhìn bảo tiêu một cái, trực tiếp lên lầu chỉ để lại một câu: “Tốc độ nhanh một chút, ta không nghĩ muốn nhìn thấy các ngươi.”

“Thiếu gia…thiếu gia…” Trần mụ thất kinh, vội vàng khóc lớn, lúc này nàng mới thật sự sợ, nàng và bảo tiêu không giống, bảo tiêu rời đi còn có nơi để đi, nhưng nàng có thể có địa vị hôm nay, cho dù đi đến nhà thị trưởng, người khác cũng đối với nàng thực khách khí, tất cả đều là dựa vào thiếu gia, cho dù là phu nhân cũng là vì thiếu gia mới cho nàng làm việc, nếu không có thiếu gia, nàng cái gì cũng không có, còn tiền đồ của con trai nàng, phu nhân chính là đáp ứng nàng, sau khi tốt nghiệp là có thể an bài vị trí tốt.

Bạch Cảnh quay đầu lại, không kiên nhẫn nhíu mi, lạnh lùng quét mắt liếc hìn bảo tiêu một cái, bọn họ hiện tại không dám không động, thân phận Trần mụ và Chu Đình khác biệt, không cần cố kỵ bất luận thứ gì, hai bảo tiêu tiến lên, nhanh chóng nâng nàng rời đi, mặc kệ nàng khóc lóc thảm thiết cỡ nào, bọn họ đã từng ở chung hòa hợp cỡ nào.

Mãi đến khi bên ngoài không còn tiếng vang, Bạch Cảnh mới đóng cửa thật mạnh, mệt mỏi xụi lơ trên giường, hôm nay xé rách mặt, hắn không phải là không suy xét, kỳ thật phân rõ giới hạn cũng tốt, đỡ phải mạt thế về sau có một chuỗi phiền toái, chính là trong lòng cảm thấy vô cùng châm chọc, hắn đã đem hết thảy lớp da dối trá ra xé bỏ, Bạch Kính Thành thế nhưng còn có thể coi như không có việc gì, còn nói mình có yêu cầu gì liền gọi cho hắn, phần công lực này, hắn tự nhận là cho dù tái sinh một lần nữa cũng không thể học được.

Không bao lâu sau, Vương Học Binh và Tào Lỗi vội vã đến, phải biết là bọn họ cũng ở phạm vi bảo tiêu đi linh tinh, bỗng nhiên nhận được điện thoại, nói là bỏ đi chức vụ người giám hộ, hai người bọn họ đang bề bộn chuyện siêu thị, trong lòng hoảng sợ, Tào Lỗi lo lắng công việc tốt không có, Vương Học Binh thì nghĩ có thể hay không thiếu gia gặp chuyện không may?

Lại tới đây mới yên lòng, thiều gia bình yên vô ưu, trong phòng thực im ắng, mấy người hầu cũng không dám ra ngoài nói lớn, đem mọi việc trải qua kể lại cho bọn họ một lần, Tào Lỗi liền bĩu môi nói: “Ta chỉ biết hắn không có việc gì.” Thiếu gia chỉ biết gây sức ép như vậy, có việc chỉ biết đẩy cho người khác.

Vương Học Binh trừng mắt nhìn hắn, lộ vẻ lo lắng: “Thiếu gia nịn đã lâu như vậy, hiện tại xé rách mặt, Bạch Uỷ viên nếu muốn mặc kệ hắn, ngươi nói liệu sẽ có nguy hiểm gì hay không?”

“Yên tâm, sẽ không, thiếu gia làm rất tốt, bây giờ đẩy mọi chuyện ra, nữ nhân Chu gia kia sẽ chỉ tạm thời kiêu ngạo nghỉ ngơi, ngươi đừng quên nhiệm kỳ mới năm nay, Bạch Uỷ viên muốn thăng chức phải cùng Chu lão gia tử cùng ngồi cùng ăn, hắn còn trẻ, Chu lão gia tử đã già rồi, Chu gia nhất định hải kiêng kỵ vài phần, ai không hy vọng có tiền đồ, thiếu gia bị áp nhiều năm như vậy, hiện tại có thể tiến bộ nói không chừng Bạch Uỷ viên còn rất cao hứng, làm sao trách cứ.”

Vương Học Binh nghe xong liền không nói gì nữa, trực tiếp mở cửa phòng Bạch Cảnh.

“Các ngươi tới, ngồi đi.” Bạch Cảnh thản nhiên nói, kỳ thật những gì bọn họ vừa mới nói, hắn cũng nghe thấy, trong lòng cũng có chút hiểu ra, khó trách cha hắn nhanh như vậy liền thỏa hiệp, mà vẫn đối với hắn tốt như cũ, nguyên lai là muốn thăng chức, chỉ tiếc, tháng mười mới là nhiệm kỳ mới, cả đời này chỉ sợ cha hắn không đợi được.

“Thiếu gia…” Vương Học Binh dừng một chút, mày nhăn lại một chỗ, có vẻ có chút khó xử, lời này hắn nói như thế nào a, chẳng lẽ trực tiếp hỏi Bạch Cảnh, có phải hay không hai người bọn họ cũng phải rời đi?

Tào Lỗi lại không có cố kỵ như vậy, bắt chéo chân tự ngồi trên ghế salon, lông mày nhẹ nhàng nhướn lên, hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”

“Không có tính toán gì.”Bạch Cảnh tức giận nguýt hắn một cái, hiện tại thu thập vật tư, mạt thế đến liền cùng Tiêu Táp chạy thoát thân nào còn có tính toán gì, nghĩ nghĩ nói: “Những người hầu đó, các ngươi cũng giúp ta đuổi đi, ta không muốn ở nhà nhìn thấy người ngoài.” Đở phải lúc mạt thế bùng nổ, còn phải phòng ngừa trong nhà có tang thi đi lại, không có mấy thứ chướng mắt kia, hắn cũng không muốn phải tự mình lao động.

Vương Học Binh nở nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy, tâm tư đối với thiếu gia thật không uổng phí, hắn nói không muốn gặp người ngoài, có phải hay không bọn họ là người trong nhà.

“Đúng rồi, siêu thị thế nào?” Bạch Cảnh nhớ tới chính sự, quay đầu nhìn về phía Tào Lỗi.

“Công ty cung ứng còn chưa chọn tốt, kho hàng đã không sai biệt lắm, nếu có yêu cầu, siêu thị có thể khai trương trước.” Trong lòng Tào Lỗi bổ não, thiếu gia lại mở siêu thị, lại mua y dược, có phải hay không vì xé da mặt mà làm chuẩn bị trước, không có Bạch Uỷ viên che chở, hắn nhị thế tổ này có thể tìm chút tiền thu vào.

Trong lòng Bạch Cảnh vừa động: “Công ty cung ứng để ta chọn, ngươi đem phương thức liên lạc giao cho ta, kho hàng giao cho ta, siêu thị giao cho các ngươi.”

Vương Học Binh không có nghĩ nhiều, cũng giống như Tào Lỗi nghĩ, chỉ là có chút đau lòng, thiếu gia lại bắt đầu sầu lo sinh kế.

Trong lòng Tào Lỗi sinh nghi, nháy mắt phủ định ý tưởng vừa rồi, càng cảm thấy thiếu gia đối với kho hàng so với siêu thị còn chấp nhất hơn,. Bất quá đảo mắt, hắn lại nghĩ tới một việc khác, đối với hành vi của Bạch Cảnh cũng không rối rắm, hoặc là nói, bọn họ đã quen việc Bạch Cảnh có tư duy quỷ dị, chần chừ một chút, hơi do dự nói: “Bảo tiêu và người hầu đều đi rồi, ngươi có suy xét hay không lại thuê người?”

Bạch Cảnh nguyên bản không suy nghĩ muốn cự tuyệt, chỉ là thấy biểu tình của Tào Lỗi, trong lòng lại tò mò, thật khó thấy, ngoài Vương Học Binh ra, người này còn có thể vì việc khác mà phát sầu.

Tào Lỗi nhìn hắn như vậy, trong lòng có chút buồn bực, nhưng không do dự, bày ra tư thế bức người xem rồi làm: “Trước kia có mấy huynh đệ, hiện tại đang lo không có việc gì làm, nếu ngươi thiếu người, ta liền giới thiệu lại đây.”

Vương Học Binh vừa nghe hắn nói vậy, ánh mắt sáng lên, biểu tình chờ đợi nhìn Bạch Cảnh.

Bạch Cảnh liếc Tào Lỗi một cái, khinh bỉ a, rõ ràng có việc cầu hắn, còn nói thực đường hoàng như vậy, thật không biết xấu hổ.

“Người nào?” Bạch Cảnh suy tư một hồi cũng không có cự tuyệt ngay, sau khi mạt thế đến, nếu muốn bảo vệ mình, bảo hộ Tiêu Táp, chỉ trông cậy vào lực lượng cá nhân là không đủ, thu nhiều người thành đoàn đội cũng tốt, điều kiện tiên quyết là phải tin được, hắn cũng không quên, Tiêu Táp còn có một bang huynh đệ, Hàn Diễn thối miệng kia càng nhìn hắn không vừa mắt, đến lúc đó ai không cho hắn mặt mũi, trong tay hắn có người cũng có lo được mười phần.

“Chiến hữu trước kia.” Tào Lỗi vừa thấy Bạch Cảnh bị hấp dẫn, lười biếng nằm tại ghế salon.

“Quân khu nào? Trước kia là thủ hạ của ai, có thể tin hay không?” Đây mới là vấn đề Bạch Cảnh quan tâm nhất.

“Thiếu gia yên tâm, tuyệt đối tin được.” Thanh âm Vương Học Binh vang dội, dọa Bạch Cảnh nhảy dựng, còn tưởng hắn cấp báo có tình huống đặc biệt đâu.

Bạch Cảnh không hề gì gật gật đầu: “Hôm nào mang đến nhìn xem.” Không thể nói, sau khi mạt thế đến xử lý cũng được, trừ Tiêu Táp ra, hắn sẽ không tiết lộ cho bất cứ kẻ nào về không gian gieo trồng bí mật, riêng không gian dị năng, hắn nghĩ cho dù truyền đi cũng không quan hệ, huống chi vật phẩm hắn chủ yếu lấy ra từ không gian, có dị năng không gian che dấu, ai cũng không hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.