Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 28




Mắt thấy cầu cứu không có hiệu quả, Tào Lỗi bĩu môi, dựa vào trên người người yêu, sắc mặt cũng nghiêm túc lên, thản nhiên nói: “Ba ngày không được.”

“Vậy năm ngày.” Bạch Cảnh biết hắn nói chính là sự thật, Tào Lỗi làm việc rất hiệu suất, trừ phi hắn không nguyện ý, nếu không chuyện đã tiếp nhận, tuyệt đối sẽ không lười biếng.

“Nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng, liên hệ thương nghiệp, giao hàng nhập kho đều cần thời gian, mà còn…”

Tào Lỗi còn chưa nói xong, Bạch Cảnh liền lấy một tờ chi phiếu trực tiếp ngắt lời của hắn, dù sao vô luận nói cái gì, chính mình cũng không nghe hiểu: “Được, ngươi xem rồi làm, nhớ rõ hàng hóa càng nhiều càng tốt, mở cửa chậm chậm không sao, ta tính toán tháng 9 mới khai trương, không vội.” 31 tháng 7 là mạt thế bùng nổ, thời gian mấy tháng đầy đủ để hắn lấy siêu thị làm ngụy trang, thu thập đại lượng vật tư.

Tào Lỗi nhìn tờ chi phiếu, huýt sáo một cái, thiếu gia nhà hắn còn thực hào phóng, nhiều tiền như vậy, hắn làm mấy năm bảo tiêu cũng không đến, thiếu gia cũng thực tin tưởng mình a, bất quá, nếu không phải như vậy, hắn nghĩ hắn cũng không dốc sức, tuy rằng trên miệng luôn trêu chọc thiếu gia rất thú vị nhưng tổng thể hắn vẫn cảm thấy rất là mệt.

Phân phó xong việc này, Bạch Cảnh liền đuổi bọn họ đi, thương nghị chi tết cái gì cũng không tất yếu, hắn biết mình có bao nhiêu cân nặng, nếu không phải hành gia, còn không bằng rõ ràng buông tay, dù sao mục đích của hắn là thu thập vật tư, cũng không phải là muốn kiếm tiền, thật sự không muốn nhìn họ khanh khanh ta ta.

Mắt thấy thời gian còn sớm, Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Tiêu Táp, tuy rằng trong lòng hắn Tiêu Táp đã rất quen thuộc, nhưng đối với Tiêu Táp mà nói, bọn họ dù sao cũng mới nhận thức, hắn không muốn Tiêu Táp tức giận,

Bấm điện thoại vang lên hai chuông, đầu kia liền có âm thanh.

Bạch Cảnh đầu tiên chào hỏi, sau đó nói nguyên nhân đột nhiên rời đi, đối với chuyện muốn mở siêu thị cũng không giấu diếm.

Nhận được điện thoại của Bạch Cảnh, trong lòng Tiêu Táp nguyên bản không vui, nếu muốn mở siêu thị, làm sao không nói cho hắn, có lẽ hắn có thể hỗ trợ một phần, chính là sau đó hắn lại cao hứng, Bạch Cảnh có thể đối với hắn giải thích, không phải con đường theo đuổi của hắn sẽ nhanh hơn sao, nương theo Bạch Cảnh giải thích, hắn lập tức liền hẹn lần sau gặp mặt.

Bạch Cảnh thầm nghĩ, đây không phải là như người ta nói, khi theo đuổi một người, đông xả tây kéo tìm cớ, nghĩ phương thức tiếp theo hẹn người hay sao.

Định tốt thời gian, Bạch Cảnh cúp điện thoại, chuyên vật tư được giải quyết, trong lòng hắn giống như thả được một ngụm khí to, còn lại chính là súng ống đạn dược, dược phẩm cũng phải nhanh chóng thu vào không gian, ngày hôm qua có Tiêu Táp và Hạ Dũng ở đó không tiện, lúc này nhìn thời gian còn sớm, cũng không chậm trễ, liền lái xe đi kho hàng.

Hạ Dũng rất cẩn thận, mật mã là ngày sinh của hắn, vân tay còn chưa nhập vào, chỉ cần hắn đến kho hàng, tùy thời có thể thay đổi,

Bạch Cảnh trước tiên thiết lập mật mã và vân tay, sau đó đem cửa kho hàng đóng chặt, tắt các thiết bị theo dõi trong kho hàng, lúc này mới vung tay lên, đem tất cả vật phẩm thu vào không gian trữ vật, chỉ thấy kho hàng nguyên bản vốn tràn đầy hàng hóa, nháy mắt trở nên trống rỗng.

Bạch Cảnh mỹ mãn nở nụ cười, kho hàng tuy rằng trống không, nhưng hắn cũng rất cao hứng, nhìn đến một góc trong trữ vật không gian tựa hồ lại lớn hơn một chút, không gian trữ vật thật lớn, sau khi mở siêu thị, con đường của hắn cứ từ từ, chậm nhưng không ngừng, chung quy so với chạy nơi nơi vẫn tốt hơn, mà hắn còn có siêu thị, vật tư càng thêm đầy đủ.

Vài ngày kế tiếp, Tiêu Táp cơ hồ mỗi ngày đều đúng giờ đến đưa tin, từ khi nói muốn xây thành ngọc khí, cách ngày hắn lại đưa đến cho Bạch Cảnh vài món, Bạch Cảnh thực cao hứng nhận lấy, tuyệt không khách khí, còn lộ ra khí thế nữ vương, đối với Tiêu Táp kêu đến kêu đi, mấy ngày nay hắn và Tiêu Táp cái gì cũng tốt, chính là hắn phải chịu đựng ánh mắt tràn đầy không tốt và đoạt láy.

Bạch Cảnh mặc dù là nhị thế tổ, nhưng đầu óc rất thông minh, nếu hắn không hung một chút, hắn nghĩ, Tiêu Táp thật hận không thể một ngụm ăn hắn vào bụng không còn xương cốt, cho tới bây giờ lang tính của tên kia vẫn không thay đổi, Bạch Cảnh chỉ hy vọng đến lúc đó, hắn không có một chút áp lực.

Trong lòng Tiêu Táp lại rất vui vẻ, có thể bị Bạch Cảnh sai sử, nhìn bộ dáng kiêu ngạo của hắn, hắn cảm thấy đó là một loại hưởng thụ, Bạch Cảnh chẳng những trương dương ương ngạnh, không coi ai ra gì, trong mắt hắn đều đáng yêu như vậy, thật sự, không có nửa điểm giả dối, giống như vuốt mèo cong cong cào ngứa trong lòng hắn.

Hắn biết chính mình đối với Bạch Cảnh quá tốt, đem hắn đặt trên đầu, nhưng thế thì sao, Tiêu Táp hắn cho tới giờ đều làm theo ý mình, nếu thích Bạch Cảnh, cùng với Bạch Cảnh vui vẻ, hắn vì cái gì phải băn khoăn nhiều như vậy, Tiêu Táp cảm thấy cho dù Bạch Cảnh tức giận, bộ dáng trừng hắn cũng thật câu hồn! (_ _”)

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, Bạch Cảnh dường như rất phòng bị hắn, Tiêu Táp nghĩ không rõ, từ khi nhận thức đến nay, hắn trừ bỏ chiếm tiểu tiện nghi, kéo nắm tay, nhưng ngay cả miệng cũng chưa hôn qua, Bạch Cảnh vì cái gì hình như thực hiểu hắn, mỗi lần đều vừa vặn phòng bị, khiến hắn dở khóc dở cười, chẳng lẽ Bạch Cảnh cũng điều tra hắn qua tồi sao?

Tiêu Táp lắc lắc đầu, cảm thấy không có khả năng, đứa nhỏ Bạch Cảnh này nhìn khôn khéo nhưng tâm tư không sâu như vậy, làm cái gì cũng đều trực lai trực khứ, ngay cả biểu tình đều khinh thường làm bộ, nếu Bạch Cảnh muốn điều tra qua hắn, hắn còn ước đó, này chứng tỏ Bạch Cảnh để ý chính mình, bất quá sự thật chứng minh hắn nghĩ nhiều rồi, Bạch Cảnh hiểu hắn dường như là trùng hợp.

Chính là Tiêu Táp không biết, Bạch Cảnh từ đời trước đã biết thất thất bát bát tính nết của hắn, có thể nói, Bạch Cảnh đời trước chỉ nhìn đến khuyết điểm của hắn, về ưu điểm chỉ sau khi hắn chết mới được phóng đại, sau lại trải qua hơn một ngàn cả ngày lẫn đêm tưởng niệm, trong đầu óc không ngừng hồi tưởng lại từng trường hợp, phương diện tốt của Tiêu Táp Bạch Cảnh không ngẫm đến, nhưng tâm tư xấu xa lại đoán rất chuẩn.

Bạch Cảnh đối với Tiêu Táp cũng không khách khí, sau khi quen thuộc liền đề xuất chuyện mua súng ống đạn dược.

Tiêu Táp hơi sửng sốt, kỳ thật Bạch Cảnh mua dược vật hắn đã thấy nghi hoặc, Bạch Cảnh vừa không gây dựng sự nghiệp, cũng không thiếu tiền, muốn cái gì sẽ có rất nhiều người mang lại đây, nhưng hắn đây là mua thuốc, lại mở siêu thị, bây giờ còn mua súng ống đạn dược, hắn đến tột cùng là đang âm thầm tiến hành cái gì? Tiêu Táp cũng không tin Bạch Cảnh vô duyên vô cớ mà làm những chuyện đó.

Mà những dược vật mua kia, hắn cho người chú ý kho hàng, không phải là muốn giám thị cái gì, mà là muốn nghe ngóng hỏi thăm, Bạch Cảnh đang làm cái gì. nếu có nơi xum xoe, không đúng sự thật, hắn có thể hộ giá, chính là mấy ngày trôi qua thật tốt, Bạch Cảnh không có động tĩnh gì, siêu thị cũng thế, hắn đã đến xem, Bạch Cảnh dường như không muốn mở siêu thị, mà là tình hữu độc chung với kho hàng, đừng nói vị trí địa lý của kho hàng, bằng vào thân phận Bạch Cảnh, muốn mở siêu thị mà nói, làm sao phải chờ đến tháng 9 khai trương, Tiêu Táp tin tưởng, Cục Công Thương sẽ vội vàng làm xong các thủ tục cần thiết.

Bạch Cảnh còn không biết, hắn ở trước mặt Tiêu Táp có trăn nghìn chỗ sơ hở, có người chú ý hắn quá mức cũng không tốt, còn may là hắn chưa bao giờ phòng bị người, Thấy Tiêu Táp lộ vẻ mặt nghi hoặc, mặt Bạch Cảnh nghiêm lại, kiêu căng, thần thái vô lý mãnh liệt, lại mang theo vài phần ý tứ làm nũng hàm xúc trừng Tiêu Táp, không vui nói: “Ngươi nói một câu nha, cũng đừng hỏi ta làm cái gì, ta bây giờ sẽ không nói, dù sao đến lúc đó ngươi cũng sẽ biết, nếu ngươi không muốn giúp, ta đi tìm người khác, giá tiền không là vấn đề, ta chỉ muốn càng nhiều càng tốt, mà ta còn muốn cương đao và chủy thủ, thuốc nổ cũng muốn.”

“Không được tìm người khác, không được nói đến tiền.” Tiêu Táp nghiêm mặt nói, nghe xong nửa ngày, tổng kết ra hai cái không được, nhìn Bạch Cảnh giương cao miệng nói, hắn rất muốn đi lên cắn một hơi, Bạch Cảnh sao lại đáng yêu như vậy, ngay cả không nói nguyên nhân cho hắn cũng nói hợp tình hợp lý như thế, chính là trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, mua súng ống đạn dược như thế nào đến trên miệng Bạch Cảnh lại giống như mua củ cải trắng, bất quá với hắn mà nói, đích xác là không làm khó được.

Bạch Cảnh vừa lòng gật đầu, này không kém nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.