Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh

Chương 4: Sát hại




Edit: Miu

Kỳ Ninh tẩy tủy phạt cốt xong, thời điểm từ trong không gian bước ra, trên người đã mặc một đạo bào màu xanh lá, một thân thoải mái thanh dịu, làn da so phía trước càng thêm trắng nõn. Nhìn lại toàn thân, lại phảng phất giống như một tiểu thiếu niên xinh đẹp mười sáu bảy tuổi trộm mặc vào quần áo người trưởng thành.

Thật sự Kỳ Ninh không hề có ý muốn mặc đạo bào, chỉ là trong không gian căn bản không hề có quần áo hiện đại phù hợp dành cho cậu, vì vậy đành phải mặc nó. Nhưng cái đạo bào này so với cậu hình như là quá rộng....

Nâng mi tìm kiếm trong phòng của Tề Ninh được một cái gương. Kỳ Ninh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương liền thấy một thiếu niên môi hồng răng trắng, cảm thấy bản thân ngày càng trở nên giống tiểu thụ…… Đây cũng không hẳn là một dấu hiệu tốt cho lắm, phải biết rằng, cậu nguyên bản chính là muốn cùng người nào đó đôi bên cùng có lợi “Vợ chồng bình đẳng”……

Không đợi Kỳ Ninh lại phải hối hận thêm vài phút, dưới lầu đôt nhiên truyền đến thanh âm giống như là đang đấu súng, nam nữ già trẻ gào khóc thương tân, kèm theo tiếng chửi rủa vang lên.

“Thịch thịch thịch!”

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, thanh âm truyền đến phảng phất giống như là muốn phá hủy luôn cả cánh cửa.

“Mở cửa mở cửa! Đám khốn kia muốn đem chúng ta đi thiêu chết, Tề Ninh ngươi con mẹ nó mau lăn ra đây cho lão tử còn cùng chạy trốn!”

Một thanh âm tục tiểu xen lẫn giận dữ từ ngoài cửa vang lên.

Kỳ Ninh giật mình, như thế nào lại nhanh như vậy? Cậu rõ ràng còn nhớ, thị trấn Z bị thiêu thị hoàn toàn là khi mạt thế tiến đến được ba ngày, hiện tại rõ ràng mới……

“Phanh” một tiếng, của phòng lập tức bị người bên ngoài đá văng, bước vào là một người có thân hình cường tráng, mặt đầy râu, người đàn ông kia thoạt nhìn có vẻ sửng sốt một chút, hướng Kỳ Ninh một phát xả tức, hùng hùng hổ hổ nói.

“Lão tử đời trước chính là thiếu nợ ngươi, ngươi con mẹ nó mau chóng cùng lão tử chạy trốn, bằng không bị thiêu chết ở nơi này lúc đó mới hối hận thì muộn."

Vừa dứt lời, người đàn ông kia ngay lập tức lôi kéo Kỳ Ninh đi ra ngoài.

Bình thường chỉ với thể trạng nhỏ nhắn của Kỳ Ninh, người đàn ông có thể dễ dàng đem người kéo đi, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là, Kỳ Ninh dùng sức đẩy cánh tay của hắn ra lại có thể khiến hắn buông.

“Anh ở ngoài cửa chờ tôi.”

Kỳ Ninh hoàn toàn trở nên tức giận, tự mình đi ra ngoài cửa, chỉ vào một hộp phòng cháy chữa cháy bên cạnh chiếc búa nói.

"Anh đem cái này đập vỡ, đem rìu chữa cháy lấy ra ngoài.”

Nói xong Kỳ Ninh lại trở về phòng của mình.

Nam nhân nhìn nhìn chiếc búa, nghe được dưới lầu không ngừng có tiếng người kêu tang thi sắp đến, lập tức hiểu rõ lời Kỳ Ninh nói —— Chỉ là, Tề Ninh hiện tại phảng phất hình như rất khác. Nam nhân yên lặng nghĩ, hắn nguyên lai chỉ cảm thấy cậu ta khiến hắn thoát không khỏi trói buộc. Bởi vì cả hai người có cùng quan hệ huyết thống không thể bỏ mặc cậu ta bất cứ lúc nào được. Nhưng là hiện tại, tên Tề Ninh này trên người tỏa khi khí chất thanh nhã, làm hắn cầm lòng không được muốn nghe theo lời cậu ta phân phó.

Nhưng ngược lại, hình như cậu ta hiện tại giống như đang chiếu cố hắn hơn.

Kỳ Ninh trở lại phòng, nhanh chóng đem đồ vật trong phòng tất cả chỉ cần có thể được đều đem vào trong không gian. Sau khi ra khỏi phòng, Kỳ Ninh lại đi vào mấy phòng bên cạnh dạo qua một vòng. Mỗi một căn phòng, ngay cả chiếc tất hôi cũng không buông tha……

Kỳ Ninh trong vòng mười phút đã thu được đồ vật ở bốn căn phòng. Kỳ Ninh nhìn những đồ ăn trong tay tạm thời có thể cầm cự được hơn mười ngày. Vì thế liền đi về hướng ngược lại, vài bước chạy lên trên lầu, đem búa chữa cháy mỗi tầng tất cả đều lấy đi.

Cậu trong tay hiện tại không có vũ khí gì, đồ vật trong không gian cũng không phải dễ dàng có thể lấy ra. Vì vậy những cây búa này, lại trở thành lựa chọn duy nhất hiện tại.

“Phanh phanh phanh!”

Liên tiếp ba tiếng súng vang lên, bên ngoài còn có thêm tiếng loa phát biểu.

“Người dân ở thị trấn Z nghe đây, các người đã bị virus không tên vừa mới xuất hiện lây nhiễm. Vì để nhân dân cả nước đều được khỏe mạnh cùng an toàn, cũng vì mọi người sẽ không bị biến thành cái loại tang thi đáng ghê tởm kia, chúng tôi chỉ có thể làm như vậy. Bởi vì chỉ có cách đó mới có thể hoàn toàn ngăn chặn virus lây bệnh. Hy vọng mọi người có thể hợp tác…… Đương nhiên, nếu lại có người dám vượt rào chạy đi, sẽ coi như những người bị lây bệnh kia, giết không tha!”

Âm thanh lạnh băng tàn khốc xuyên thấu qua loa vang lên bên tai từng người ở thị trấn Z.

Kỳ Ninh dừng một chút, hành động lần này chắc chắc là chủ ý của chính phủ.

"Hoả hoạn ngoài ý muốn?" chỉ sợ căn bản không có khả năng tránh khỏi. Mà chính bản thân Kỳ Ninh sau khi tẩy tủy phạt cốt, tố chất thân thể cũng chỉ là tốt hơn một chút so ban đầu. Tường đồng vách sắt gì đó, cậu căn bản còn không có bản lĩnh để vượt đi đâu.

Một khi đã như vậy, cậu vẫn sẽ lại tiếp tục ở trong đây lâu một chút để thu thập thêm một ít đồ ăn, chờ trận "Hoả hoạn" này bắt đầu, cậu sẽ nhanh chóng trốn vào trong không gian là được.

“Uy, cậu định đi đâu? Đừng mặc kệ tôi a.”

Nam nhân hô lên một câu, liền giảm thiểu âm thanh, cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh, thấy người trên lầu dường như đã rời đi hết, mới thần bí hề hề nói thầm với Kỳ Ninh một tiếng.

“Đám lính canh ngoài kia xem ra thật sự muốn thiêu chết chúng ta. Lão tử chính là nộp thuế nuôi bọn chúng ăn uống. Ngược lại bây giờ bọn chúng lại muốn thiêu chết lão tử…… Ngươi nghe nghe thử đi, ngửi cái mùi xăng nồng nặc kia thật muốn bức lão tử đến nôn……”

Kỳ Ninh mím môi, mặc kệ nam nhân, tiếp tục đi vào một phòng. Căn phòng này nguyên lai có vẻ là của người yêu thích đi du lịch, trên tường treo hai ba cái ba lô rắn chắc. Tuy rằng không phải hàng hiệu gì, nhưng khi Kỳ Ninh cầm lấy kéo kéo thử, cảm giác chất liệu thật sự không tồi. Vì thế mở ba lô, bắt đầu đem những thức ăn nước uống còn lại trong phòng tất cả đều bỏ vào trong.

Nam nhân gãi gãi đầu, nắm chặt tay phải, đấm vào lòng bàn tay trái một chút rồi mới nói.

“Đúng vậy, lão tử sao không nghĩ tới, chúng ta còn cần đồ ăn? Thật không ngờ nha, Tiểu Ninh, càng ngày càng có đầu óc!”

Nam nhân ngứa ngứa tay, liền muốn vỗ vào phía sau lưng Kỳ Ninh một phát.

Kỳ Ninh lập tức lắc mình né tránh.

“Tôi không phải người tên Tề Ninh mà anh nói.”

Kỳ Ninh ngưng mi nói.

“Tôi là Kỳ Ninh, là Kỳ Ninh ở thành phố A. Còn có, tôi không hề quen biết anh, vì vậy không phải kêu tôi là Tiểu Ninh."

Cả người nam nhân hoàn toàn ngây ngẩn.

"Cậu sao có thể không phải Tiểu Ninh? Ngươi rõ ràng cùng Tiểu Ninh lớn lên……”

Nam nhân đột nhiên dừng hẳn lời nói, hắn lúc này mới phát hiện, thiếu niên trước mắt này so với Tề Ninh quả nhiên vẫn là có khác biệt. Tề Ninh mười tám tuổi, khí chất trên người chính là một thiếu niên yếu đuối, đôi mắt chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt người khác. Nhưng thiếu niên trước mắt này, diện mạo bất quá cũng chỉ mười sáu bảy tuổi, làn da so với Tề Ninh cũng có phần trắng hơn nhiều, đặc biệt là khí chất trên người, thiếu niên này ánh mắt thanh triệt lạnh lùng. Thời điểm nhìn vào hắn, vẫn luôn có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

Ánh mắt như vậy, Tề Ninh tuyệt đối không thể nào có được.

“Vậy bây giờ Tiểu Ninh đang ở đâu? Đã chết…… Không đúng, còn sống sao?”

Nam nhân nghi ngờ hỏi lại.

Kỳ Ninh cười như không cười liếc mắt nhìn nam nhân một cái, như là trực tiếp có thể hiểu được trong lòng nam nhân đang suy nghĩ điều gì.

“Anh hy vọng cậu ta chết?”

“Tôi……”

Nam nhân tuy muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn đến ánh mắt dường như đã hiểu hết của thiếu niên trước mặt, đột nhiên không cần che giấu cảm xúc chán ghét đối với Tề Ninh nữa.

“Đúng! Tôi hy vọng cậu ta chết đi! Hy vọng cậu ta không dựa vào quan hệ huyết thống mà trói buộc tôi phải bảo vệ."

Kỳ Ninh nhướng mày, liếc mắt nhìn kĩ nam nhân một cái, cậu cũng chỉ là mới phát hiện, nam nhân này không hề có chút vội vã nào để nhanh chân chạy trốn, cũng không sợ bản thân bị thiêu sống.

"Anh có biện pháp tránh thoát trận hoả hoạn này?”

Những lời này của Kỳ Ninh hoàn toàn là câu khẳng định. Nếu có con đường khác có thể rời khỏi Z trấn, Kỳ Ninh cũng không muốn phải tránh ở trong không gian. Với cậu, không gian chính là đường lui cuối cùng. Cậu cũng không hy vọng phải giống như đời trước, bị người khác phát hiện ra bí mật của không gian, sau đó lại bị giết hại.

“Nếu anh có biện pháp giúp tôi tránh thoát khỏi trận hoả hoạn này, tôi có thể trả thù lao cho anh bằng cách giúp anh hoàn toàn thoát khỏi Tề Ninh.”

Kỳ Ninh tung ra mồi.

Nam nhân do dự một hồi, phía dưới lầu tiếng thét chói tai cùng âm thanh hoảng sợ vang lên ngày một nhiều.

Nam nhân cùng Kỳ Ninh hai người nhìn xuống phía dưới lầu, chỉ thấy lác đác vài người có gương mặt màu đen nhánh, cử chỉ cứng đờ, gặp người liền cắn, cả đám người đều làm ồn lên, bọn họ âm mưu toan hướng đến nơi những quân nhân đã vạch ra giới tuyến mà chạy. Chính là mới vừa chạy ra, trên lưng bọn họ liền hứng chịu một phát đạn. Dần dần, mọi người chỉ có thể cuộn tròn ở trên quảng trường thống khổ giãy giụa……

Kỳ Ninh ánh mắt bình tĩnh nhìn qua những người trên quảng trường. Cậu biết, đây chẳng qua là mới bắt đầu. Mạt thế thật sự, so với hiện tại lại càng thêm tàn khốc.

Nam nhân tâm tình còn kém xa Kỳ Ninh, vì vậy há mồm mắng một câu, cũng học theo Kỳ Ninh cầm lên một ba lô, bắt đầu bỏ vào trong nước cùng đồ vật.

“Lão tử có biện pháp. Ngươi yên tâm, lão tử một hồi mang theo ngươi đi.”

Nam nhân thô thiển nói.

Kỳ Ninh cùng nam nhân thu thập được hai ba lô thức ăn nước uống, liền nhẹ nhàng hướng phía đường hầm ngầm ở gara rời đi.

Trên đường đi ngang qua một kho hàng bị khóa lại, bước chân nam nhân đột nhiên dừng lại. Dùng một chân đem cánh cửa kho hàng đá văng ra, nhìn bên trong kho hàng chứa đầy hoa quả cùng thịt tươi đông lạnh, không kiêng nể chửi một tiếng.

“Đám khốn kia, mỗi cuối tuần chỉ đưa cho chúng ta mấy bao mì gói cùng bánh bích quy, bản thân chúng lại cất giấu nhiều thứ tốt để ăn uống thế này. Hiện tại còn không phải muốn để lửa một phen  đốt sạch sẽ?”

Kỳ Ninh nheo nheo mắt, kho hàng chứa đồ ăn này, không ngờ lại có nhiều hơn dự tính như vậy.

“A Thành! Anh đi xem thử bên trong còn có cánh cửa nhỏ nào không, tôi trong ba lô còn trống, lấy thêm một ít giăm bông gì đó, trên đường ăn.”

A Thành chính là tên của nam nhân kia.

A Thành ngẩn người, hắn vừa định nói chỉ cần đi một đêm, bọn họ đã có thể đi đến thành phố, sau đó là có thể an toàn chạy thoát khỏi số mệnh bị thiêu sống, như vậy lại có thể ăn uống thỏa thích.

A Thành trong giây lát lại nghĩ, "Không đúng a, trên người bọn họ, hình như không hề có nhiều tiền nha."

“Vậy cậu mau đi lấy thêm, đem mì ăn liền gì đó trong ba lô đều vứt hết đi, chuyên tâm vào chọn chân giò hun khói, trứng gì đó thôi  a!”

A Thành dặn dò vài câu, liền chạy tới xem bên kia kho hàng xem có phải hay không còn có cửa khác.

Kỳ Ninh thật ra không nghĩ tới nam nhân này lại dễ lừa như vậy. Cậu đem cửa kho hàng từ bên trong khóa lại, sau đó liền nhanh chóng dùng tay chạm vào đồ ăn trong kho hàng, đem những đồ vật có thể thu được đem vào trong không gian.

Kỳ Ninh hiện tại còn chưa bắt đầu tu luyện, chỉ mới uống nước linh tuyền, tẩy tủy phạt cốt, khiến thân thể tăng lên trạng thái tốt nhất. Cũng cũng không có tu luyện tinh thần lực, để có thể lợi dụng tinh thần đem đồ vật nhìn qua niệm một cái liền thu tất cả vào không gian. Nên hiện tại chỉ có thể vụng về dùng tay sờ vào đồ vật, để thu vào không gian.

Cũng may đồ vật trong kho hàng phần lớn là cất thành từng thùng từng thùng, phần lớn là chân giò hun khói, còn thịt tươi đông lạnh, gạo và mì, hoa quả khô, mì ăn liền, bánh bích quy gì đó chỉ còn lại có mấy thùng.

Kỳ Ninh phí chút công sức, rốt cuộc đến trước 7 giờ rưỡi thu xong tất cả đồ vật được đựng trong thùng mà trong kho hàng có, còn riêng mấy thứ bày rải rác cậu hiện tại không có thời gian thu. Cậu nhớ rõ, trận hoả hoạn này, là đến tám giờ chính thức bắt đầu.

“Cậu rốt cuộc cũng đã ra tới.”

A Thành hướng Kỳ Ninh vẫy vẫy tay, sau đó tùy tiện chỉ chỉ bên cạnh mình xuất hiện thêm một đôi tình nhân cùng một người phu nhân trang điểm lòe loẹt mang trang sức lấp lánh.

“Chúng ta dẫn bọn họ cùng đi.”

Kỳ Ninh mặt đen một chút. Ba người kia trên người cái gì cũng đều không có. Dọc đường đi ăn ăn uống uống, chẳng phải là đều do cậu cùng tên ngốc kia phụ trách hay sao? Như vậy không có lời, Kỳ Ninh cậu như thế nào có thể chịu làm?

Đôi tình nhân trẻ kia dường như phát hiện Kỳ Ninh đã đen mặt, vì thế nhỏ giọng mở miệng nói.

“Chúng tôi sẽ trả tiền cho cậu xem như thù lao có được không?"

Người thanh niên kia đem bạn gái ôm ở trong ngực nói.

“Tôi cùng bạn gái không phải là người ở đây, lần này tới cũng là vì làm hỗ trợ cho việc nghiên cứu với các giáo sư, các cậu nếu chịu dẫn đường, về tiền bạc hai người có thể tự đưa ra.”

Thanh niên phát hiện Kỳ Ninh vẫn không hề có động tác, đành phải tháo trên cổ của mình một khối dương chi bạch ngọc nhìn qua cực kỳ khó có được lấy xuống, đưa cho Kỳ Ninh.

“Cái này xem như tiền thế chấp.”

Kỳ Ninh sắc mặt hơi hơi chuyển biến tốt đẹp. Cậu không biết sau khi ra được bên ngoài lập tức có thể liên hệ được với Mạc Dịch Phàm hay không, cũng không biết Mạc Dịch Phàm có nhận ra tên Tề Ninh kia là giả hay không. Chính là vì mạt thế sắp sửa bùng nổ, nên Kỳ Ninh cũng sẽ không cự tuyệt cơ hội có thể có thêm tiền này. Rốt cuộc, nếu như không có tiền, cậu làm sao có biện pháp để có thể đi thu thập vật tư.

Tiếp nhận khối ngọc, Kỳ Ninh tùy ý phẩy tay một cái, xem như hứa hẹn nói.

“Chờ sau khi ra ngoài, các người có thể dùng tiền tới đổi.”

Thanh niên kia hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó ánh mắt Kỳ Ninh liền hướng vị phu nhân ăn mặc sang trọng kia liếc một cái.

“Phần của bà đâu?”

Quý phu nhân ghét bỏ nhíu nhíu mày, vẻ mặt cao ngạo đem hai chiếc nhẫn kim cương trên tay tháo xuống, thái độ như bố thí cho ăn xin đem nhẫn ném ở trên mặt đất.

“Đây! Trước tiên cho mày hai cái này, chờ sau khi rời khỏi đây, giá tiền sẽ tăng lên.”

A Thành lập tức giơ lên cây búa chữa cháy trong tay quát.

“Thao! Lão tử không làm, ai muốn đem theo bà ta thì cứ đem lão tử không đem. Lão tử không rảnh để mà đi hầu hạ bà ta!”

Quý phu nhân hoảng sợ, bà ta run rẩy vươn một ngón tay chỉ vào Kỳ Ninh một thân đạo bào nói.

“Mày! Mày không phải đạo sĩ sao? Đạo sĩ có thể nhìn người khác giết người diệt khẩu sao? Ngươi còn không mau trừng trị hắn?”

Kỳ Ninh cũng đem rìu chữa cháy trên tay giơ giơ lên, đôi mắt không kiêng nể gì đem cả người quý phu nhân từ đầu đến chân quét một lần, nâng cằm nói.

“Muốn kêu tôi dẫn đường thì bà trả công bao nhiêu?"

-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Rõ ràng nhớ rõ thiết trí phát biểu thời gian là 1 9 giờ tới…… Thế nhưng đã quên thiết trí miêu……

Thao, thực xin lỗi các vị thân.....

Editor:

Oa cuối cùng xong được một chương đầu tiên gồm 4 phần a~~~~

Thật là khiến người ta hảo mệt

Cố gắng thôi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.