Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh

Chương 3: Không gian




Edit: Miu

Kỳ Ninh nâng lên tay trái, không cấm kỵ cười lạnh một tiếng.

Ngón áp út tay trái của cậu có rất rõ dấu vết lôi kéo, lại nghĩ không phải không có người đánh chủ ý vào chiếc nhẫn này. Chỉ là không biết vì cái gì, nhẫn không hề lấy ra được, những người đó cũng không lấy đi.

Kỳ Ninh lắc đầu, quyết định tạm thời không thèm nghĩ đến những cái đó. Cậu cắn ngón trỏ tay phải một chút, ngón trỏ liền chảy máu, sau đó đem máu nhỏ vào chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn quả nhiên giống như kiếp trước, đem máu của cậu nhanh chóng hấp thu.

Kỳ Ninh đôi mắt lóe lóe, đứng dậy đem bức màn cùng đèn trong phòng toàn bộ đóng lại. Sau đó, trong lòng niệm tiến vào không gian, trước mắt nháy lên một cái, khi Kỳ Ninh lần nữa mở mắt ra, đã tiến vào không gian.

Mặt đất màu vàng khô khan, nước suối lại trong vắt......

Kỳ Ninh nhẹ nhàng thở ra, vừa lòng gật gật đầu. Không gian vẫn còn, cậu như vậy đã không cần lo lắng.

Không ngờ, khi Kỳ Ninh tùy ý xoay người, đột nhiên lại phát hiện trong không gian nhiều ra một tòa nhà hai tầng bằng trúc! Tòa nhà mặt sau, mơ hồ còn có một mảnh vườn nhỏ trồng dược thảo và một đồng ruộng lớn.

Kỳ Ninh giật mình, dùng sức xoa xoa đôi mắt, không thể tin tưởng nhìn chăm chăm vào tòa nhà bằng trúc và mảnh đất trồng thảo dược.

Phải biết rằng, kiếp trước khi cậu có không gian, không gian cũng chỉ có thể dự trữ vật tư cùng cho phép cậu tiến vào ẩn thân. Trải qua một kiếp, trong không gian thế nhưng lại nhiều ra thêm một ít đồ vật.

Kỳ Ninh không biết điều này là tốt hay là xấu, nhưng tóm lại đồ vật là ở trong không gian của cậu, cậu cũng không có gì phải lo sợ. Vì thế Kỳ Ninh yên tâm lớn mật đi vào tòa nhà bằng trúc kia.

Đẩy ra cánh cửa tòa nhà, Kỳ Ninh sửng sốt một chút, cậu không nghĩ tới tòa nhà này lại là thờ phụng bảy tám khối bài vị.

Đến khi nhìn kĩ lại, khóe miệng Kỳ Ninh không khỏi giật giật. Chiếc nhẫn này thật không hổ là vật lưu truyền cho con dâu Mạc gia, nhìn những bài vị này, một cái ghi Mạc gia thành phố X, chính giữa bài vị cũng không có đạo hào, chỉ thêm vào họ chồng cùng họ bản thân, bên cạnh có ba cái bài vị, mới có đạo hào của chính mình, bất quá đạo hào kia cũng là đi theo phía sau họ Mạc.

Kỳ Ninh mặt bỗng nhiên đỏ một chút.

Các bài vị này đều được ghi bằng chữ phồn thể, Kỳ Ninh bị Mạc Dịch Phàm buộc học qua chữ phồn thể, cho nên đều có thể hiểu được.

Nghĩ đến những không gian trong tiểu thuyết, thường thường đều sẽ có tiền bối lưu lại tin để truyền cho hậu bối, vì thế Kỳ Ninh đối với những bài vị này khom người hành lễ, sau đó liền xoay người tìm kiếm trong tòa nhà xem có thể có bất kì manh mối nào để lại hay không.

Trời không phụ lòng người, Kỳ Ninh thật sự phát hiện một vài thứ dường như giống rác rưởi bên trong một góc của tòa nhà, tùy ý chồng chất thành một đống.

Kỳ Ninh cau mày, bên trong lấy ra một lá thư trong quyển sách đã ố vàng được kẹp vào. Sau khi xem xong lá thư, Kỳ Ninh mới lập tức hiểu được, vì cái gì kiếp trước không gian chỉ có thể chứa vật tư, mà hiện tại, trong không gian đột nhiên nhiều ra tới một tòa nhà bằng trúc cùng đồng ruộng.

Lá thư này cũng không chỉ có một người viết, mà là nét chữ của bảy tám người, có cứng cáp hữu lực, có uyển chuyển thanh tú.

Nội dung trong đó đại khái là nói, không gian này đã có hơn ba ngàn năm trước, được một đôi tình nhân tu tiên Mạc gia trước khi tiến hành tu luyện tạo ra. Bởi vì con trưởng của Mạc gia từ trước đến nay là trời sinh có lôi linh căn, tu luyện một đường thông thuận vô cùng, rất nhiều người sớm tu luyện thành công có tư cách có thể tiến đến Linh giới. Nhưng người của Mạc gia từ trước đến nay lại có điểm yếu là si tình, nếu nhận định người kia là bạn đời sẽ không bao giờ rời đi.

Người con trưởng của Mạc gia căn bản đã tu luyện thành công, nhưng người yêu lại theo không kịp tốc độ của hắn, chuyện này tất nhiên sẽ tạo thành ranh giới khiến cả hai ngày một cách xa nhau.

Nếu là những người khác, có lẽ đã trực tiếp phi thăng rời đi, rốt cuộc, người yêu gì đó, làm sao có thể sánh bằng đắc đạo trường sinh?

Đáng giận là người của Mạc gia lại quá mức si tình, người yêu không đi, bọn họ cũng không chịu rời đi. Thà rằng tại đây linh khí của địa giới sẽ tiêu hao hết tuổi thọ, cũng không chịu rời xa người yêu.

Quả thực là như vậy, hai người của Mạc gia kia tu tiên thành công, liền nghĩ ra trước khi đi, có thể tạo ra một nơi có chứa linh tuyền. Một không gian bảo bối có thể gieo trồng, vì người yêu của con cháu Mạc gia mà làm ra, sau này có thể cùng những hậu duệ đời sau của Mạc gia cùng nhau tu luyện thành công.

Vì phòng ngừa bảo vật bị trộm đi, tổ tiên của Mạc gia lại tạo ra một vài hạn chế cho chiếc nhẫn gia truyền. Trừ phi là con cháu của Mạc gia đem máu của bản thân nhỏ vào trước, người được nhận định là bạn đời của họ mới đem máu mà nhỏ vào, như vậy nhẫn không gian mới có thể chân chính nhận người đó là chủ. Đồng thời, mở ra linh tuyền và không gian gieo trồng. Còn nếu không, nhẫn không gian, cũng chỉ là một cái hộp dùng để trữ đồ vật mà thôi.

......

Kỳ Ninh chẹp chẹp miệng, cậu chính là dùng tay tìm từ trong "Đống rác" mà ra được một quả cầu dùng để tìm ra linh căn của bản thân. Sau khi lấy tay ra, quả cầu liền hiện một mảng lớn màu xanh đậm, mảng nhỏ có màu xanh biển và còn lại là màu của đất.

Căn cứ vào thông tin trên lá thư kia, Kỳ Ninh biết, cậu cũng coi như là có tư chất tu luyện linh căn. Chỉ là, trong ba linh căn mà cậu có, mộc là chính, thủy linh cùng thổ là phụ.

So với con cháu của Mạc gia từ xưa đến nay đều là thuộc tính lôi biến dị, ba linh căn của cậu căn bản không coi là gì.

Kỳ Ninh cũng không để ý bản thân như thế nào, có thể sống lại thêm một đời, có thêm một không gian có đầy đỉ điều kiện dùng để tu luyện, cậu đã thấy đủ. Chỉ là Mạc Dịch Phàm......

Kỳ Ninh lắc lắc đầu, chủ nhân cuối cùng của chiếc nhẫn không gian này cũng là ở tận hai trăm năm trước, trong hai trăm năm này quốc gia cũng đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến tranh. Mạc Dịch Phàm rốt cuộc có phải có cùng dòng máu Mạc gia kia hay không chính cậu còn không biết, hiện tại kết luận cũng là hơi sớm.

Nghĩ đến bản thân hiện tại vẫn còn ở "khu cách ly", khóe môi Kỳ Ninh gợi lên một mạt cười lạnh. Cậu trước tiên vẫn nên lợi dụng linh tuyền tẩy tủy phạt cốt, nâng cao tố chất thân thể, nắm chắc được thời gian rời khỏi nơi này.

Ở một nơi khác, Tề Ninh bị hủy dung rốt cuộc sau hai ngày cũng từ từ tỉnh lại.

Tề Ninh sau khi tỉnh lại, liền bắt chước bộ dáng kiêu ngạo của Kỳ Ninh, đối với Mạc Dịch Phàm vênh mặt hất hàm sai khiến. Chỉ là trong ánh mắt của Tề Ninh không thể giấu được tình ý cùng cuồng nhiệt, khiến cho Mạc Dịch Phàm cảnh giác. Thiếu niên này, có thật là Tiểu Ninh của hắn hay không?

Mạc Dịch Phàm ngồi ở trước giường bệnh, nắm lấy tay trái của Tề Ninh, chậm rãi vuốt ve ngón áp út của cậu ta.

Tim của Tề Ninh lập tức đập cực nhanh, cậu ta và Kỳ Ninh căn bản không giống nhau. Tề Ninh nguyên bản chính là đồng tính luyến ái, Mạc Dịch Phàm lại ưu tú như vậy, cậu ta si mê Mạc Dịch Phàm, thật sự không có gì kì lạ. Chỉ là, làm ra vẻ mặt khinh bỉ với Mạc Dịch Phàm, Tề Ninh thực sự lo lắng bản thân không cẩn thận sẽ bị phát hiện.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi có anh không có sao? Đều là nam nhân như nhau, anh sờ cái gì mà sờ?"

Tề Ninh quay đầu đi, học theo Kỳ Ninh làm ra bộ dáng kiêu ngạo, hừ lạnh nói.

Mạc Dịch Phàm cười nhẹ một tiếng.

Tiếng cười trầm thấp làm tim Tề Ninh chậm lại nửa nhịp. Cậu ta thiếu chút nữa đã nhào vào lòng ngực của Mạc Dịch Phàm mà kể ra những tình cảm tương tư đơn phương của cậu ta dành cho Mạc Dịch Phàm mấy năm nay.

"Chiếc nhẫn kia sao lại không thấy? En không phải rất thích nó hay sao?"

Mạc Dịch Phàm đem ngón áp út của Tề Ninh đặt ở môi xuống, thổi khí, dụ hoặc hỏi.

Tề Ninh cắn cắn môi. Sự tình về chiếc nhẫn kia, cậu ta biết không nhiều lắm. Chỉ nghe Tiết San Tĩnh kể qua, chiếc nhẫn đó đeo trên ngón tay của Kỳ Ninh, bọn họ thử rất nhiều biện pháp đều không thể nào tháo nó ra được, lại không thể đem ngón tay của Kỳ Ninh ngón tay chặt xuống, miễn cho Mạc Dịch Phàm nghi ngờ. Cũng chỉ có thể ở trên ngón áp út của Tề Ninh mà động tay động chân, làm người khác nhìn vào liền nghĩ Tề Ninh bị người ta mạnh tay tháo xuống.

"Tôi không phải đã hôn mê hay sao? Làm sao lại biết được chiếc nhẫn kia như thế nào lại không còn nữa?"

Tề Ninh cúi đầu, lại vẽ rắn thêm chân*** nói thầm một câu.

(***: nói thêm nói bới, thêm mắm dặm muối.)

"Tôi yêu thích chiếc nhẫn kia như vậy, sao lại có thể dễ dàng đánh mất nó?"

Thân thể Mạc Dịch Phàm nháy mắt cứng đờ, mà ánh mắt anh nhìn về phía Tề Ninh cũng lập tức lạnh đi rất nhiều.

"Trời cũng không còn sớm nữa, em sớm một chút đi nghỉ ngơi đi."

Mạc Dịch Phàm ngồi không yên, nhưng trên mặt như cũ  vẫn ôn hòa từ biệt Tề Ninh.

Tề Ninh đột nhiên trở mình bắt lấy cánh tay của Mạc Dịch Phàm lại, có chút chần chờ hỏi.

"Mặt tôi...... Mạc Dịch Phàm, những bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ kia, khi nào thì tới?"

Nhìn những vết sẹo trên gương mặt bị bỏng của Tề Ninh, Mạc Dịch Phàm lần đầu tiên trong lòng nảy sinh chán ghét.

"Làm phẫu thuật cũng yêu cầu một  thân thể khỏe mạnh, em hiện tại đợi chăm sóc thân thể thật tốt, mới có thể làm giải phẫu."

Mạc dịch phàm không chút do dự đem tay rút ra.

"Ngoan, trước tiên ngủ đi."

Tề Ninh một chút cũng không nghi ngờ, ngoan ngoãn ngủ.

Sau khi Mạc Dịch Phàm rời khỏi phòng bệnh, lập tức kêu thủ hạ xuất sắc nhất của mình là Mạc Nhất, Mạc Nhị, Mạc Tam, Mạc Tứ tới.

Bốn người này từ nhở đã được huấn luyện để đi theo bên cạnh Mạc Dịch Phàm, một lòng đối với Mạc Dịch Phàm không hề hoài nghi.

"Người lần trước giả mạo Tiểu Ninh tên Tề Ninh, tên đó hiện tại đang ở nơi nào?"

Mạc Dịch Phàm hận cực kỳ việc đem Kỳ Ninh đi đánh tráo. Nhưng hiện tại, việc cấp bách chính là lập tức tìm được Kỳ Ninh đem về, còn người chủ mưu sự việc lần này, anh có rất nhiều biện pháp làm bà ta xuất hiện.

Bốn người Mạc Nhất hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Mạc Nhất lên tiếng.

"Mạc thiếu gia! Cậu không phải có người thật bên người rồi sao? Còn muốn tên giả mạo kia làm cái gì?"

Mạc Nhị người cũng như tên, nhị* đến không giống bình thường, tùy tiện nói.

(*:???)

"Hắc! Người thật bị hủy dung, tên giả mạo kia lại không hề bị hủy dung a! So ra thì bị hủy với không bị hủy cái nào tốt hơn?"

Thấy mọi người đều dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía hắn, Mạc Nhị nhỏ giọng nói.

"Dù sao lớn lên cũng đều giống nhau mà."

Mạc Nhất, Mạc Tam, Mạc Tứ lập tức khom người hướng Mạc Dịch Phàm tạ lỗi nói.

"Mạc thiếu gia, lão Nhị hắn bốc đồng, thiếu gia không cần cùng hắn so đo."

Mạc Dịch Phàm vẻ mặt lạnh lùng.

"Mạc Nhị, cậu phụ trách theo dõi Tiết phu nhân, mặc kệ bà ta có bất kì hành động nào, cậu đều phải báo cáo cho tôi biết."

Mạc Nhị "A" một tiếng, vẫn là khó hiểu sờ đầu, bất quá, đối với người khác dù có ngốc một chút, nhưng đối với Mạc Dịch Phàm lại là cực kỳ trung thành.

Tuy rằng không tình nguyện, Mạc Nhị vẫn là nói.

"Được! Được! Tôi đây đi theo dõi Tiết phu nhân."

Mẹ ruột của Mạc Dịch Phàm tuy rằng là Tiết San Tĩnh, nhưng Tiết San Tĩnh lại không phải là vợ của cha Mạc Dịch Phàm. Cho nên bà ta không có tư cách được gọi là Mạc phu nhân, chỉ có thể bất đắc dĩ gọi một tiếng "Tiết phu nhân".

Tất cả mọi người đều biết, Mạc Dịch Phàm cùng Tiết phu nhân cảm tình không hề tốt. Bọn họ tuy rằng là hai mẹ con ruột thịt, Mạc Dịch Phàm với bà ấy quan hệ không tốt nguyên nhân từ đâu vẫn là không rõ.

Mạc Nhị đi theo dõi mẹ của Mạc Dịch Phàm, công việc lần này thực chất chính là không chút nào hứng thú để cố sức.

"Khụ, cái kia tên giả mạo, tôi nhớ rõ hắn là người của thị trấn Z, nhưng hiện tại thị trấn đó đã bị phong tỏa."

Mạc Tam ho khan một tiếng, gọi trở về lực chú ý của thiếu gia hắn.

" Thị trấn Z?"

Mạc Dịch Phàm gần đây vẫn luôn một mực không quan tâm đến tên Kỳ Ninh giả mạo kia, vì thế cho dù là một ít tin tức không trọng yếu, anh cũng trực tiếp kêu thủ hạ xem nhẹ không cần báo cáo. Vì thế anh còn không biết đến sự việc thị trấn Z bởi vì có tang thi xuất hiện mà bị phong tỏa.

"Thị trấn Z khoảng thời gian trước bị một loại virus không biết tên xâm nhập. Người bị lây nhiễm thường thường sẽ hôn mê một hai ngày, sau khi tỉnh lại liền sẽ biến thành một loại sinh vật ăn thịt người, tương tự giống như tang thi, không có hô hấp, không có thần trí, chỉ biết đuổi theo người sống. Nếu bị những người đã nhiễm virus cắn được, cũng sẽ trực tiếp biến thành loại sinh vật kỳ quái đó."

Mạc Tam chậm rãi nói. Hắn chính mắt gặp qua những người bị lây nhiễm trên ảnh và video. Tuy là hắn đã nhìn quen những thủ đoạn tra tấn người, cũng phải khiếp sợ với trước cái loại hành vi tàn nhẫn của sinh vật này.

Mạc Dịch Phàm trong đầu lập tức nhảy dựng.

"Kỳ Ninh đâu? Hắn hiện tại ở thị trấn Z?"

Mạc Dịch Phàm bắt lấy cổ áo của Mạc Tam rống lên một câu.

Mạc Tam ngây ngốc bối rối nói.

"Khu cách ly của thị trấn Z tang thi càng ngày càng nhiều, hơn nữa, những cái tang thi phảng phất giống như còn có thể sẽ tiến hóa. Quốc gia không thể nghiên cứu ra phương thuốc trị dứt loại này virus được. Cho nên ZF đã bí mật hạ lệnh, vì tránh để những nơi chưa xảy ra bạo bệnh này, đêm nay 8 giờ, đem thị trấn Z thiêu rụi, để những người bị lây nhiễm cùng khả năng bị lây nhiễm tất cả đều...... Nói đến tên Tề Ninh kia, tôi còn nhớ rõ, cậu ta trùng hợp đang ở khu cách ly tầng đầu tiên."

Mạc Dịch Phàm lảo đảo lui về phía sau vài bước. Gương nặt tái nhợt. Một lúc lâu sau mới ổn định tâm tình, liền nghiến răng nghiến lợi lên tiếng nói.

"Đi đến thị trấn Z!"

----------------

Tác giả có lời muốn nói.

P.S: Không biết mọi người đã xem qua tu tiên hay chưa, ở đây giải thích một chút.

Tu luyện yêu cầu cần phải có tư chất, phần lớn mọi người đều không có tư chất tu luyện, nên không có cách nào để vô tu tiên, chỉ có thể cả đời là người bình thường.

Mà tư chất linh căn cũng có phân chia ra.

Linh căn thuộc tính chia làm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ hoặc là biến dị linh căn thuộc tính băng, phong, lôi, quang, ám chờ.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ linh căn lại chia làm đơn linh căn, song linh căn, tam linh căn, tứ linh căn cùng Ngũ Linh Căn, tùy ý phối hợp, tỷ như tiểu thụ linh căn chính là mộc, cũng là người duy nhất có ba linh căn.

Linh căn chỉ có một, tư chất càng tốt, tu luyện càng nhanh, mà biến dị linh căn tu luyện so đơn linh căn nhanh hơn. Cho nên tiểu thụ linh căn là giống nhau, 8 quá hắn có không gian sao, có thể đền bù miêu

P.P.S. Nhìn đến đại gia nhắn lại hảo kích động miêu, (≧▽≦)/, tiếp tục cầu đùa giỡn, cầu hoa hoa =3=

P.P.P.S. Truyền này một chương liền lăn lộn một giờ, rốt cuộc phát lên đây"

Lời con edit:

Bà tác giả giống như thiên vị tiểu công a~~~~

Tên ai cũng đều viết hoa lên

Chỉ duy nhất Dịch Phàm ca là viết bình thường

Hảo tội nghiệp~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.