Manh Sủng Liệt Thê

Chương 40: Mũi nhọn




Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Được thái tử mời, chưởng môn phái Hoa sơn – Quân Bất Hối cùng các võ lâm đồng đạo dừng chân tại ngoại ô, chờ thái tử triệu kiến.

Lẽ ra mọi người là khinh thường triều đình không muốn kết làm bạn, nhưng Quân Bất Hối ra mặt, mọi người nể mặt Hoa sơn, lại nghe thấy trong mật hàm thái tử đề cập đến Yểm cung, lúc này mới huy động lực lượng tiến đến kinh thành. Bọn họ cứ cho là hành động bí ẩn, không bị kẻ nào phát hiện, kỳ thật mọi hành động của họ đã rơi vào lưới Nguyên Thần Trường Không giăng ra.

Ngày hôm đó, mọi người dậy thật sớm, ở trong sân tự hoạt động gân cốt.

“Quân chưởng môn, không biết thái tử có gởi thư đến không?” Người giang hồ tự do không ai quản thúc đã quen, hiện tại lại phải tụ cùng một chỗ chờ một cái thái tử bọn họ khinh thường nhất đến ra lệnh, ít nhiều có chút bực bội.

Quân Bất Hối đã năm mươi tuổi, thân thể gầy, tính tình ngay thẳng, đứng trong đám người, có vài phần phong thái của bậc tôn sư. Chỉ thấy hắn ngừng kiếm trong tay, cầm phía sau lưng, một tay vuốt râu, đôi mắt trấn tĩnh nhìn về hướng kinh thành, do dự nói: “Không có.”

“Chẳng lẽ muốn chúng ta ở trong này chờ đợi mãi sao?” Chưởng môn phái Thái Sơn nhịn không được quát khẽ ra tiếng, khuôn mặt cương nghị khí sắc hồng hào mang theo một chút tức giận.

Mục đích lớn nhất hắn tới đây là ma chủ Yểm cung. Năm đó, khi đưa thi thể nữ nhi bảo bối của hắn trở về, phái Thái Sơn cùng Yểm cung thề không đội trời chung!

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta không thể chờ đợi như vậy.”

Những người khác nghe xong câu nói của chưởng môn phái Thái Sơn, nhất thời có dũng khí lên tiếng ồn ào.

Quân Bất Hối thấy mọi người cảm xúc kích động, khoát tay áo, ý bảo mọi người an tâm một chút chớ nóng nảy. “Như vậy đi, nếu các vị tin tưởng phái Hoa Sơn, tại hạ nguyện ý vào kinh thành trước để điều tra tin tức.”

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tuy có do dự, lại không ai dám nói chữ không. Người ta đã đem danh dự phái Hoa Sơn ra dùng, lẽ nào không có đạo lý mà không nể mặt. Không ai bảo ai, ánh mắt mọi người dừng ở trên người chưởng môn phái Thái Sơn.

“Như vậy cũng tốt. Quân huynh, chúng ta ở chỗ này chờ tin tức tốt của ngươi. Tối nay có thể nhận được tin chứ?”

Quân Bất Hối bất đắc dĩ bật cười, chuyện nhỏ không nhịn sẽ hư chuyện lớn, các ngươi… ”Được, quân mỗ lập tức xuất phát, tranh thủ cho các vị câu trả lời thuyết phục.”

“Làm phiền.” Mọi người lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, rối rít rời khỏi bắt đầu buổi luyện công.

Nguyên Thần Trường Không đã đến chỗ này từ sớm nghe thấy lời mọi người nói, trong mắt hiện lên một chút khinh thường.

Bổn tọa chỉ dùng một kế nho nhỏ, cho Sơ Lâu Anh truyền tin cho Thanh Phong, nói cho hắn những người này mười ngày sau mới đến kinh thành, lại dùng danh nghĩa thái tử truyền lời cho Quân Bất Hối, bảo bọn họ chờ ở nơi này, hai nhóm người của thái tử cùng Quân Bất Hối sẽ sinh ra nghi kỵ lẫn nhau.

Tín nhiệm lẫn nhau là điều cơ bản nhất cũng không có, còn vọng tưởng hợp tác diệt trừ Yểm cung của bổn tọa? Thật là một đám ô hợp!

“Sơ Lâu Anh, đi, chúng ta đi gặp đám người ngu xuẩn này!”

Sơ Lâu Anh cười khẽ một tiếng: “Vâng, quân chủ!”

Hai người giống như khách từ nơi xa đến, tay áo bay bay từ trên trời giáng xuống, từ từ đáp xuống ở giữa sân.

“Các ngươi là người nào!”

Một tiếng quát chói tai, đem ánh mắt của mọi người đều tập trung lại. Đập vào mắt họ là hai người mang mặt nạ quỷ.

“Bổn tọa, là người các ngươi muốn diệt trừ, ma chủ Yểm cung.” Nguyên Thần Trường Không nhanh nhẹn xoay người, để lại đối diện với họ là một bóng lưng tuyết trắng đầy vẻ lạnh lùng.

Sơ Lâu Anh toàn thân màu tím ha ha cười: “Chưởng môn Thái sơn – Lâu Thiên Nguyệt, chưởng môn Hoa sơn – Quân Bất Hối, chưởng môn Khanh Thành – Đạo Tu Nha, chưởng môn Nga Mi – Mạc Thanh Tử.” Hắn không chút để ý điểm tên từng người một, người bị điểm tên vẻ mặt sa sầm, trong lòng vô cùng nặng nề.

Lai lịch của bọn họ Yểm cung lại biết rõ ràng như thế, hiển nhiên đã có chuẩn bị, giờ này khắc này ai còn có thể yên tĩnh cho được?

“Còn có ngươi.”

Trong đám người có đại hán người cao lớn đội nón bị ánh mắt Sơ Lâu Anh đảo qua, đúng là có loại cảm giác khốn cùng khi không có chỗ nào che giấu, theo bản năng rụt lui về phía sau đám người, muốn che giấu chính mình.

“Không nghĩ tới ngay cả đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự cũng đến đây. Lòng Tư Mã Chiêu của các vị rất rõ ràng nha.”

“Ngươi, ngươi đang nói cái gì, chúng ta nghe không hiểu.” Đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự không được tự nhiên, lộ rõ sự bối rối, hoàn toàn mất đi bộ dạng tràn đầy căm phẫn vừa rồi.

Nguyên Thần Trường Không cũng không quay đầu, tiếng nói lạnh lùng mang theo cảm giác áp bức thổi tới: “Các ngươi cho bổn tọa là tiểu hài tử ba tuổi hay sao, hay là quá đề cao chỉ số thông minh của chính mình?”

Vẻ mặt mọi người cứng đờ, không tự chủ được thối lui hai bước. Trong nháy mắt dồn toàn bộ trách nhiệm to lớn ở trên người Quân Bất Hối, dùng ánh mắt chờ mong đẩy hắn ra trận hoả tuyến.

Quân Bất Hối kiên trì tiến lên, ôm quyền nói: “Ta không biết ma chủ Yểm cung đại giá quang lâm, sơ suất không có tiếp đón mong được thứ lỗi.”

Một câu khách sáo, nhưng không xoa dịu được bầu không khí căng thẳng, ngược lại đưa tới một tiếng cười lạnh sâu không lường được của Nguyên Thần Trường Không: “Nếu các ngươi biết bổn tọa hiện thân, còn có thể ở chỗ này sao?” Làm cho không khí đang giương cung bạt kiếm càng thêm biến hoá kỳ lạ khó lường.

Nguyên Thần Trường Không trách móc không chút nào nể mặt, làm cho vẻ mặt mọi người khó xử đến mức tận cùng. Bọn họ nếu sớm biết ma chủ Yểm cung đích thân tới nơi đây, nếu không chạy là đồ ngu!

“Ma chủ, không biết ngài tới nơi này là vì chuyện gì?” Đâm lao phải theo lao, Quân Bất Hối không thể yếu thế, nhưng cũng không dám biểu hiện ra vẻ cường thế, chỉ phải thản nhiên hỏi.

Đột nhiên Nguyên Thần Trường Không cười ha ha, trong tiếng cười tràn ngập ý trào phúng vô cùng.”Bổn tọa tới đây là cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội để sống.” Tiếng nói bình tĩnh lộ ra sự bá đạo.

“Ngươi! Chớ có điên cuồng ngang ngược!” Chưởng môn Thái sơn nét mặt già nua đỏ lên, to gan quát lớn nói. Kẻ thù giết nữ nhi gần ngay trước mắt, còn kiêu ngạo như thế, làm cho người đứng đầu một môn phái như hắn làm sao mà chịu nổi? Nếu không nói một hai câu, về sau sẽ không có chỗ đứng trên giang hồ?

Lâu Thiên Nguyệt nói xong, ngực cũng phập phồng kịch liệt, ở trong mắt võ lâm đồng đạo, được nói là không biết sợ! Nhưng chỉ có hắn biết, hắn có bao nhiêu hối hận khi nói câu đó.

“Chậc chậc, bổn tọa trời sinh đã điên cuồng ngang ngược, Lâu Thiên Nguyệt ngươi không biết sao?”

Nguyên Thần Trường Không lười biếng cười một tiếng, nghe qua như vô hại, nhưng sát khí từ người hắn đã tỏa ra, thẳng tắp bức hướng Lâu Thiên Nguyệt.

Thời gian tựa như dừng lại, sau đó, mọi người chỉ thấy một tia sáng trắng, lại nhìn chăm chú một lần nữa, Nguyên Thần Trường Không vẫn đứng yên tại chỗ, giống như chưa từng rời đi. Nhưng người tinh mắt lại phát hiện, tại vạt áo trường bào hắn khẽ lay động. Mà Lâu Thiên Nguyệt vừa rồi hiên ngang lẫm liệt, sắc mặt lại trắng bệch, hai mắt mở to, vẻ mặt biểu lộ sự phức tạp không biết là sợ hãi hay là phẫn nộ, tầm mắt di chuyển xuống chút nữa, vải dệt mềm mại trên ngực hắn lõm xuống một chút, có thể thấy rõ ràng một vết chưởng.

“A!” Sau một lát, có người phát ra một tiếng kêu thảm vô cùng thống khổ, một luồng gió nhập vào cơ thể, đánh bay Lâu Thiên Nguyệt.

Sắc mặt mọi người đột nhiên biến đổi, giống như thấy quỷ sống, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Lâu Thiên Nguyệt lại càng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, thanh đao trong tay run rẩy kịch liệt.

Đây là thực lực của ma chủ Yểm cung sao? Thật đáng sợ!

Nguyên Thần Trường Không câu môi cười, trong mắt hiện ra sự tàn bạo, bộc lộ tài năng nói: “Hôm nay tâm tình bổn tọa rất tốt, cho các ngươi hai con đường để chọn. Một, chết! Hai, hàng phục!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.