Manh Sủng Liệt Thê

Chương 39: Học cái xấu




Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Tử Tịch cùng Sơ Lâu Anh nhìn thấy khói báo động, cho là đã xảy ra chuyện lớn, ngựa không ngừng vó mang theo một nhóm tử sĩ ám dạ chạy thẳng đến kinh thành.

Một lúc lâu sau, đi vào Tử Hoa lâu hội hợp. Hai người gõ cửa, mở cửa bước vào phòng Nguyên Thần Trường Không, cung kính nói: “Quân chủ!”

“Ừ, đã trở lại.”

“Quân chủ, người của Diễm Sát đường đã hành động?” Sơ Lâu Anh gặp chủ tử tâm thần không yên dạo bước ở trong phòng, dè dặt hỏi.

Nguyên Thần Trường Không khoát khoát tay: “Không phải.”

Không phải? Nếu không phải sao lại có khói báo động? Chuyện này chẳng lẽ là...

Tử Tịch kinh ngạc liếc mắt nhìn Nguyên Thần Trường Không một cái, không nghĩ tới bị người nào đó tóm gáy, bị ánh mắt có thâm ý của hắn dọa, chạy nhanh cúi đầu: “Quân chủ, ta....” Ta lại không đắc tội ngài.

“Tả hộ pháp, hiện tại ngươi lập tức tiến vào phủ Thừa Tướng, bảo vệ sự an nguy cho đồ nhi của ta!”

“A?” Tại sao Quân Tiểu Tà lại ở phủ Thừa Tướng? Tử Tịch sửng sốt một giây, khóe miệng mất tự nhiên co rút, thả khói báo động chỉ vì cái nha đầu kia? “Quân chủ.”

Ngươi cũng quá chuyện bé xé ra to! Trong lòng bất mãn oán thầm một câu. “Ta sẽ lên đường ngay.”

Cho đến khi Tử Tịch rời đi, Sơ Lâu Anh mới bất đắc dĩ thở hắt ra, quân chủ anh minh thần võ của chúng ta trúng độc không nhẹ nha. “Quân chủ, thời điểm chúng tôi trở về, phát hiện có một đám võ lâm nhân sĩ ở vùng ngoại ô đang đi về hướng kinh thành, phụ thân Quân cô nương cũng ở trong đó.”

“Ừm?” Nguyên Thần Trường Không lạnh lẽo lên tiếng, mắt phượng hẹp dài hiện lên chút rét lạnh, vì để đánh bại bổn tọa, Thanh Phong thật đúng là không tiếc bỏ vốn nặng. “Không sao, hữu hộ pháp, ngươi mang phụ thân của đồ nhi ta đến Tử Hoa lâu làm khách. Còn có…”

Thanh âm dần dần thấp xuống, sắc trời ở kinh thành vào giờ phút này, biến hoá kỳ lạ không lường được!

Phủ Thừa Tướng.

Nằm ở trên giường Quân Tiểu Tà quấn chăn không ngừng lăn qua lộn lại, trong đầu đều là dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia tựa như ruồi bọ làm phiền lòng của nàng xua đi không được.

“Thật phiền a!”

Sư phụ đã có Tử Tịch tỷ tỷ, ta làm sao có thể.... trong lòng Quân Tiểu Tà rất phức tạp, một bên khinh bỉ chính mình có hành vi không đạo đức, một bên lại kìm lòng không đậu nhớ tới những điểm tốt của Nguyên Thần Trường Không, cảm xúc tuôn trào,làm nàng ngồi cũng không yên.

“Khanh khách, muội muội ngây thơ, đêm đã khuya sao không ngủ, đang làm gì thế?” Tiếng cười quyến rũ thấu xương tủy từ trên không truyền xuống, Quân Tiểu Tà sửng sốt, sau đó chỉ thấy dáng người xinh đẹp của Tử Tịch từ trên trời giáng xuống.

Phong trần mệt mỏi, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng không có chút tổn hại nào đến sự xinh đẹp quyến rũ của Tử Tịch, nghĩ đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến, trong lòng Quân Tiểu Tà có chút chột dạ, giống như bị người bắt gặp quả tang đang làm chuyện xấu, lúng túng nói: “Tử Tịch tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?”

“Ai, còn không phải tại sư phụ tốt của muội hay sao.” Tử Tịch ai oán thở dài: “Là hắn bảo tỷ đến bảo vệ muội.”

“A?” Quân Tiểu Tà nhảy đến trước mặt Tử Tịch, hai mắt tỏa sáng: “Tử Tịch tỷ tỷ không gạt ta đúng không?” Sư phụ, ngươi đối với đồ nhi thật tốt.

Tử Tịch chớp chớp đôi mắt như nước mùa thu, trong lòng nổi lên ý trêu chọc, nói: “Tiểu Tà muội muội, muội không phải đã thích sư phụ của muội chứ?”

Quân Tiểu Tà sững người, không được tự nhiên cười nói: “Tỷ là sư nương của muội, hắn là sư phụ của ta, Tiểu Tà đều thích hai ngươi.”

“Phải không?” Ngữ điệu Tử Tịch mang oán hận nói: “Nhưng quân chủ lại đối với Tiểu Tà muội muội đặc biệt tốt đấy.” Dứt lời, lén nhìn Quân Tiểu Tà, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, mới biết chính mình vui đùa hơi quá. Nhưng mà, nàng thật đúng là rất thích tâm tư đơn thuần của tiểu muội muội.

“Tiểu Tà muội muội làm sao vậy?” Tử Tịch nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, cười cười:

“Muội mau nói thật, có phải muội rất thích quân chủ hay không?”

Quân Tiểu Tà cắn cắn môi, không xác định được cảm giác lo được lo mất này có tính là thích hay không, chỉ biết vào ngày nàng cùng hắn vừa tách ra, trong lòng liền cảm thấy mất mát kì lạ, chán nản giống như bị thế giới vứt bỏ.

“Tử Tịch tỷ tỷ, muội không nghĩ sẽ gạt tỷ, muội hình như đã thích sư phụ. Nhưng mà tỷ yên tâm, muội sẽ không phá hư hôn nhân của tỷ cùng sư phụ.” Quân Tiểu Tà bỗng cảm thấy thực chán ghét chính mình, xen vào hôn ước của người khác có khác gì là kẻ thứ ba.

“Tử Tịch tỷ tỷ, hay là tỷ đưa muội rời khỏi nơi này đi.”

Trong mắt trong vắt, mang theo tự trách cùng khẩn cầu hèn mọn. Tử Tịch thấy bộ dáng nàng đáng thương, không nhịn được khanh khách cười lên tiếng.

“Muội ngốc! Quân chủ năm nay mới hai mươi tuổi, ta đã hai mươi bốn, làm tỷ tỷ của hắn thì đúng hơn, muội quả thật nghĩ tỷ là thê tử của quân chủ sao?” Tử Tịch sủng ái điểm nhẹ lên chiếc mũi xinh đẹp của Quân Tiểu Tà: “Quân chủ chưa có hôn ước, tỷ chẳng qua là tả hộ pháp của quân chủ, sao có thể trèo cao được.”

“A!” Cằm Quân Tiểu Tà cơ hồ rơi trên mặt đất, trong lòng không biết là kinh ngạc hay là vui mừng.

“Tử Tịch tỷ tỷ, tỷ đang gạt muội phải không?”

“Gạt muội làm cái gì.”

Quân Tiểu Tà do dự nói: “Tử Tịch tỷ tỷ, tỷ đẹp như vậy, tấm lòng lại tốt, nếu ngay cả tỷ cũng trèo cao không tới, trong thiên hạ còn ai có thể có tư cách sánh vai cùng hắn?” Được rồi, ta thừa nhận chính mình rất kém cỏi.

“Muội a, chính là rất đần độn.” Tử Tịch leo lên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, chờ Quân Tiểu Tà tới bên cạnh, mới dùng lời thấm thía giáo dục nói: “Người giàu có anh tuấn như quân chủ, thì phải liều chết mà bắt lấy.”

Đồng thời nói chuyện, tay Tử Tịch trong không trung diễn tả (dùng ngón tay bắt lấy ngón cái), từ trong lòng lộ ra sự mạnh mẽ quyết tâm. “Trong thiên hạ không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn lên giường của hắn đấy, muội còn ở trong này có tâm tư ai oán, ta không thích sự không tự tin của muội muội.”

“Ừ ừ.” Quân Tiểu Tà như lâm đại địch, trợn to hai mắt thỉnh giáo: “Tử Tịch tỷ tỷ, muội nên làm thế nào mới có thể nắm chặt được sư phụ?”

“Quân chủ không giống những nam nhân khác, nếu đã không giống thì phải dùng những thủ đoạn đặc biệt để đối phó!”

Quân chủ, ngài cũng không nên trách ta dạy hư Tiểu Tà, ta là vì tốt cho ngài. Tử Tịch nở nụ cười xinh đẹp, xấu xa nói: “Quân chủ là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, muốn sánh vai cùng hắn phải có thực lực tương đương. Tiểu Tà muội muội, muội có biết kiếm pháp không?”

Quân Tiểu Tà uể oải lắc đầu.

“Vậy muội biết cái gì?”

“Nấu cơm! Đây là sở trường giỏi nhất của muội!” Trước kia khi còn ở Hoa sơn, lo thức ăn cho một đám người đều do nàng phụ trách. Tuy không phải do nàng tự nguyện, nhưng tốt xấu gì cũng là một môn tay nghề. Quân Tiểu Tà đắc ý suy nghĩ.

Tử Tịch gõ đầu của nàng: “Vậy muội muội có biết thân phận của quân chủ hay không?”

“Biết, ma chủ Yểm cung.” Nói thật, đến bây giờ nàng cũng còn rất rung động.

“Thì đúng rồi, một người quyền cao chức trọng, có thể thiếu người nấu cơm giặt quần áo cho hắn hay sao? Muội phải học bãn lĩnh khác mới được!” Trong mắt Tử Tịch nổi lên phong ba, dụ dỗ nói: “Tiểu Tà muội muội, muội có biết sở trường giỏi nhất của tỷ là gì không?”

Quân Tiểu Tà lắc đầu.

“Độc!” Trong mắt Tử Tịch lấp lánh tự tin mạnh mẽ không gì sánh được, đó là vẻ mặt của một người đối với lĩnh vực chuyên nghiệp của chính mình đạt tới tuyệt đỉnh mới có. Quân Tiểu Tà kinh ngạc há miệng: “Tử Tịch tỷ tỷ, tỷ giấu tài a!”

Tất nhiên! “Nếu không, muội theo tỷ học dùng độc nha?” Tử Tịch lo lắng nàng không đồng ý, lại nói:

“Múa đao múa kiếm rất hại người, bào chế độc thì không giống như vậy, không cần thiên phú gì hết, càng không cần làm bản thân mệt mỏi chết đi sống lại, chỉ cần sức nhớ đủ mạnh, hiểu được suy một ra ba, có tính nhẫn nại, vậy là có thể hành tẩu trên giang hồ không ai ngăn cản! Thực không dám đấu diếm, tỷ cũng không có bản lĩnh gì, nhưng nếu ai dám làm cho tỷ không thoải mái, tỷ khiến cho hắn sống không bằng chết.”

“Oa! Lợi hại như vậy a!” Quân Tiểu Tà sùng bái nhìn Tử Tịch, dùng sức gật gật đầu: “Tử Tịch tỷ tỷ, nếu muội theo tỷ học luyện độc, sư phụ có vui hay không?”

“Quân chủ sẽ vui vẻ!” Mắt Tử Tịch không chớp, còn thật sự nói: “Nếu muội theo tỷ học xong bản lĩnh này, chẳng những có thể phòng thân, còn có thể chế ngự kẻ địch thay cho quân chủ, nhất cữ lưỡng tiện, ai không hài lòng?”

“Đúng nga, Tử Tịch tỷ tỷ nói có đạo lý.” Quân Tiểu Tà có chút suy nghĩ gật gật đầu, nhưng lại thất vọng thở dài: “Nhưng hiện tại muội đang tá túc trong nhà cái cô Thiên Tầm chán ghét kia, chỉ sợ không có cách để học được.” Thiên Tầm chán ghét chính mình, những ngày tháng sau này đâu ai biết rõ?

Tử Tịch lơ đễnh hừ một tiếng: “Ở nơi nào cũng giống nhau, chỉ cần muội muốn học, lúc nào tỷ cũng có thể dạy cho muội.”

Ngày hôm sau, sáng sớm, Quân Tiểu Tà bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc. Đứng dậy mở cửa, đứng ngoài cửa là một nha đầu nhanh nhẹn.

“Quân cô nương, tiểu thư nhà ta mời cô nương đến sau hoa viên ngắm hoa.” Nha đầu nói lời khách sáo, nhưng khẽ nhếch hàm, cùng với khinh thường hiển thị trong đôi mắt khôn khéo kia, nhìn không thấy có chút thiện ý nào.

Sư phụ nói, ngoài hắn không ai có thể khi dễ ta! Quân Tiểu Tà cũng không nghĩ làm khó một tiểu nha đầu, nhưng nàng lại không quen nhìn cái bộ dạng vênh váo tự đắc như vậy, thản nhiên ừ một tiếng: “Ta còn chưa trang điểm, đợi chút đi.” Dứt lời, phịch một tiếng đóng cửa phòng, nha đầu bị chọc tức thở hừ hừ.

Người của Phủ Thừa Tướng thật đúng là ăn tim gấu gan báo, người được quân chủ che chở bảo vệ các ngươi lại đối đãi như thế, nếu ta không trừng trị các ngươi thật tốt, làm sao dám trở về giao phó với quân chủ!

“Tử Tịch tỷ tỷ, muội không muốn ngắm hoa với đại tiểu thư Thiên Tầm kia, muội không thích nàng ta.”

Quân Tiểu Tà đơn giản nói vài câu, nói sơ quan hệ của hai người, sau đó yên lặng chờ Tử Tịch lên tiếng.

“Loại nữ nhân này, tỷ đã gặp nhiều. Muội đừng sợ, cứ việc đi đến đó.” Tử Tịch tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói nhỏ vài câu, nhét một bao thuốc bột vào tay Quân Tiểu Tà.

”Thuốc này kêu là thất nhật dương (ngứa 7 ngày), nếu nữ nhân kia dám nói nhiều lời vô ích, muội liền đem thất nhật dương vẩy trên người nàng ta, bảo đảm nàng ta sẽ gãi đến da tróc thịt bong!”

“Thật sự?” Tử Tịch tỷ tỷ, tỷ thật nham hiểm. Nhưng nàng vẫn nhếch miệng cười: “Muội đi thử xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.