Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 56




Edit: Poko Plu


Beta: Poko Plu


Date: 25/10/2016


...o0o...o0o...o0o...


Doãn Mộ Tuyết vừa nghe Lạc Vi gọi, vội vàng đặt đồ đạc trong tay lên bàn lại sắp xếp gọn gàng, cẩn thận lưu toàn bộ dữ liệu trong máy tính liền đứng dậy đi đến gõ cửa văn phòng làm việc của Lạc Vi, vừa đi vào, Lạc Vi liền nói với nàng: "Mạt tổng hình như có chút đau đầu, ngươi đưa nàng về nhà đi. Đúng rồi, sắp tới công ty có thể sẽ tiếp nhận hạng mục lớn, đến lúc ấy tất cả đều do ngươi phụ trách, bởi vì yêu cầu công việc rất quan trọng, cho nên ngươi phải làm việc bên công ty đối tác đoạn thời gian, ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước."


Chiêu này của Lạc Vi không thể không nói là cao tay nha, chọn lúc Mạt Ngôn đối mặt với Doãn Mộ Tuyết mà nói ra, Mạt Ngôn nếu không giao hạng mục này cho công ty nàng, thứ nhất là Mạt Ngôn đừng mong tưởng Doãn Mộ Tuyết sẽ qua công ty đối phương mà làm việc bên cạnh nàng ấy, thứ hai là nếu như vậy cũng sẽ khiến Doãn Mộ Tuyết có chút hụt hẫng sao? Aiz, Mạt Ngôn, ngươi đừng trách Lạc Vi ta gian trá dùng kế nha, ai bảo ngươi có ý đồ muốn lấy người đắc lực có khả năng nhất bên cạnh ta đâu.


Doãn Mộ Tuyết có chút lo lắng nhìn Mạt Ngôn, đau đầu còn chạy đến công ty bản thân làm gì, không biết về nhà sớm tranh thủ nghỉ ngơi sao? Người đã lớn như vậy rồi cũng chưa biết tự chiếu cố bản thân nữa. Suy tư trong lòng muốn nói thành lời nhưng ngại Lạc Vi ở đây, đành phải lặng lẽ liếc mắt qua người nào đó. Đúng rồi, nếu khi nãy không có nghe nhầm, Lạc tổng hình như vừa nói muốn cử bản thân qua công ty đối tác, Doãn Mộ Tuyết có chút bối rối, nếu nàng chuyển chỗ làm việc, có chăm sóc chu toàn được cho Điểm Điểm hay không, chẳng lẽ phải nhờ vả Ngôn Ngôn giúp đỡ chiếu cố?


"Đau đầu có nghiêm trọng hay không? Có cần đến bệnh viện khám trước sau lại đến đón Điểm Điểm?" Doãn Mộ Tuyết tiếp nhận chìa khóa xe từ trong tay Mạt Ngôn, ân cần hỏi han.


Mạt Ngôn vội vã lắc đầu, Lạc Vi này chẳng biết tìm cớ gì cả, thế nhưng lại nói nàng đau đầu: "Ta không sao, lạc vi gạt ngươi thôi. Đi nào, chúng ta đến đón tiểu bất điểm. Tối nay muốn ăn gì? Ta nấu cho hai người."


Doãn Mộ Tuyết vừa khởi động xe vừa hoài nghi nhìn thoáng qua Mạt Ngôn, người này cũng biết nấu cơm? Không thể nào, dù đã học qua nhưng có thể ăn được hay không còn cần nghiên cứu thêm. Trong lòng Doãn Mộ Tuyết tuy hoài nghi nhưng cũng không thể nói thẳng ra miệng, ngại sẽ đả kích tâm linh bé nhỏ yếu ớt của người nào đó, đành phải kiên trì nói: "Ta và Điểm Điểm cũng không kén ăn, ngươi nấu gì chúng ta liền ăn đó."


Nếu nói về khả năng nấu nướng của Mạt Ngôn, món duy nhất nàng miễn cưỡng tính là biết làm chính là mỳ ý, hương vị được bình luận bởi nhiều ý kiến trái chiều, Hồng Viện ăn xong liền khen thực sự rất ngon, mà Thư Cầm lại nói khó có thể nuốt xuống, chưa từng ăn đĩa mỳ ý nào khó ăn như vậy. Mấu chốt vẫn là phải xem xét ai là người thưởng thức món này của nàng.


"Vậy mỳ ý đi, đây chính là món sở trường của ta." May mắn Thư Cầm không có ở đây, nếu không thì nghe được lời này của Mạt Ngôn còn không khiến nàng ấy cười đến rụng răng nha.


Đến trường mẫu giáo đón Điểm Điểm xong, ba người liền đến siêu thị gia đình gần nhà nhất để mua nguyên liệu cho người nào đó đòi xuống bếp tối nay. Khi Doãn Mộ Tuyết vừa đặt túi đồ ăn nhỏ trong tay xuống kệ bếp, đang chuẩn bị lấy từng thứ ra, thì Mạt Ngôn xách túi đồ ăn lớn nhanh chóng đi theo phía sau liền mở miệng bắt đầu đuổi người: "Tiểu Tuyết, ngươi ra phòng khách bồi tiểu bất điểm xem phim hoạt hình đi. Ở đây cứ yên tâm giao cho ta, lát nữa làm xongsẽ gọi hai người ngay."


Mặc dù Mạt Ngôn nói như vậy, nhưng Doãn Mộ Tuyết vẫn có chút lo lắng, đứng giữa phòng bếp không có ý định rời khỏi. Mạt Ngôn lập tức đi đến phía sau Doãn Mộ Tuyết đặt hai tay lên vai nàng, kéo Doãn Mộ Tuyết ngồi xuống sô pha trong phòng khách: "Tiểu Tuyết, ngươi ngồi ở đây bồi tiểu bất điểm xem phim, nha, là Cừu Vui Vẻ và Sói Xám, tiểu tử thích xem phim này nhất. Điểm Điểm, ngồi ở đây xem TV với ma ma, đừng cho ma ma đến phòng bếp, biết không? Hôm nay di di nấu thức ăn thực ngon cho ngươi." Nói xong, còn nhéo nhẹ lên khuôn mặt đỏ hồng của nhóc hồi lâu mới trở vào phòng bếp.


Người nào đó vừa vào đến phòng bếp liền bắt đầu cảm thấy khó khăn, đã lâu lắm rồi không làm lại nữa, từng bước thực hiện cũng không còn nhớ rõ. Trước tiên nên trụng mỳ ống vào nước sôi hay chuẩn bị sốt nước sốt cà chua đây? Mạt Ngôn vò đầu suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ được liền cất bước di chuyển, chậm rãi quay đầu nhìn qua hướng phòng khách, lặng lẽ đi đến thư phòng cầm Ipad trở lại phòng bếp bắt đầu tra trên mạng. Sau khi xem xong, Mạt Ngôn cuối cùng cũng gật đầu quyết tâm, chiếu theo bản hướng dẫn, đầu tiên là nấu nước, vì tận dụng thời gian liền quay qua rửa cà chua, nhìn qua cũng rất có nghề.


Khi ngắm thành phẩm trước mắt, trong lòng Mạt Ngôn dâng lên loại cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có nha, sau khi cẩn trọng bưng lần lượt ba đĩa mỳ ý đã rưới nước sốt đẹp mắt lên bàn cơm, liền bước ra ngoài gọi hai mẹ con trong phòng khách vào ăn cơm.


Sau khi Doãn Mộ Tuyết và tiểu bất điểm ngồi an ổn vào bàn, Mạt Ngôn vẻ mặt chờ mong lại có chút lo lắng nhìn hai người dùng nĩa cuộn vài cọng mỳ đưa vào trong miệng, liền cẩn thận hỏi: "Thế nào? Hương vị rất quái lạ, đúng không?"


Nói thật, trước khi ăn mỳ, trong lòng Doãn Mộ Tuyết luôn luôn tại bồn chồn, nếu Mạt Ngôn làm món mỳ này không thể ăn, nàng nên nói như thế nào đây. Cũng không ngờ đến hương vị còn thực không tệ: "Sẽ không, ăn thực ngon." Doãn Mộ Tuyết vừa nói vừa cuộn lại nĩa tiếp theo mà ăn.


Mạt Ngôn còn tưởng Doãn Mộ Tuyết đang khách khí với nàng, lại quay đầu hỏi tiểu bất điểm ngồi bên cạnh: "Điểm điểm, di di làm món này ăn được không?" Tiểu gia hỏa này tuyệt đối sẽ không nói món không thể ăn thành ăn ngon, đối với chuyện này, Mạt Ngôn nàng dám cùng người khác đánh cược.


Tiểu tử kia nhét mỳ vào miệng đến hai má phồng lên, bên khóe miệng dính đầy sốt cà chua đỏ hồng. Tiểu bất điểm đã cực kỳ đói, vừa nãy nhóc muốn ăn đồ ăn vặt bị Doãn Mộ Tuyết ngăn trở, hiện tại cuối cùng cũng có thể ăn , sao có thể để ý đến Mạt Ngôn đang hỏi gì.


Mạt Ngôn vẻ mặt chờ mong nhìn tiểu bất điểm, không nghĩ đến đã đợi hồi lâu, ngoại trừ nhìn thấy tiểu tử kia không ngừng cuộn mỳ đưa vào miệng, đến mi mắt cũng chưa hề nâng lên nhìn nàng. Được rồi, nhìn bộ dáng nhóc ăn hăng hái được như vậy, hẳn là không quá tệ. Mạt Ngôn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, dùng nĩa cuộn mỳ lại đưa lên miệng bản thân. Cuộn mỳ vừa vào trong miệng, Mạt Ngôn liền mở to mắt không thể tin nhìn kiệt tác trong đĩa của nàng, trong lòng còn không ngừng nói thầm: "Điều đó không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, bản thân sao lại có khả năng làm ra hương vị ăn ngon được như vậy." Nhanh chóng khép miệng lại tiếp tục nhấm nuốt: "Ha, Tiểu Tuyết, thế nào, có thể đạt được tiêu chuẩn đầu bếp bảy sao đi." Mạt Ngôn có chút đắc ý, thế nhưng lại bắt đầu khoe khoang.


Doãn Mộ Tuyết nghe xong, khẽ cười, lại tiếp tục ăn mỳ ý trong đĩa của nàng. Bởi vì có phải là... trình độ đầu bếp năm sao hay không, Doãn Mộ Tuyết thật đúng là không biết, nàng từng dùng qua món ăn tại nhà hàng cao cấp nhất chỉ có bốn sao, huống hồ mỳ ý từ tay đầu bếp tại nhà hàng bốn sao nàng cũng chưa từng thử qua, làm sao có thể biết được. Nếu Mạt Ngôn nói phải, Doãn Mộ Tuyết còn có thể nói là không phải sao?


Sau khi ăn xong, Doãn Mộ Tuyết thu dọn chén đĩa vào phòng bếp, thời điểm chuẩn bị rửa, lại phát hiện có chiếc Ipad tại kệ bếp. Doãn Mộ Tuyết có chút nghi hoặc tiêu sái đi qua mở ra màn hình, như thế nào là công thức cách làm mỳ ý? Trong lòng Doãn Mộ Tuyết dào dạt ấm áp, khóe miệng cũng không khỏi nâng lên tạo thành độ cong xinh đẹp.


Mạt Ngôn vừa đi theo sau tiểu bất điểm đến phòng khách chưa được hai bước, liền cảm thấy hình như quên mất chuyện gì. Đột nhiên xoay người nháo nhào chạy đến phòng bếp, Ipad còn để trong phòng bếp, ngàn vạn đừng để Tiểu Tuyết phát hiện được, không thì nguy to. Ai ngờ vừa bước vào phòng bếp liền nhìn thấy Doãn Mộ Tuyết cầm Ipad đứng đối diện mỉm cười, đáy lòng Mạt Ngôn âm thầm vang lên: "Không xong", bước nhanh qua trước mặt Doãn Mộ Tuyết nghĩ muốn đoạt lại.


Doãn Mộ Tuyết đã sớm nghe được tiếng bước chân của Mạt Ngôn, nhìn bộ dạng sốt ruột của Mạt Ngôn, bỗng nhiên Doãn Mộ Tuyết rất muốn trêu cợt nàng, vội giấi Ipad ra sau lưng: "Ngôn Ngôn, khi nào rảnh cũng dạy ta làm làm mỳ ý đi."


Tiểu Tuyết tuyệt đối là cố ý, thực xấu nha, thế nhưng trêu cợt nàng. Mạt Ngôn có ý đồ muốn vươn tay vòng qua sau lưng Doãn Mộ Tuyết đoạt lại Ipad, nhưng ai biết thời điểm nàng vừa duỗi tay trái qua, Doãn Mộ Tuyết liền chuyển người qua bên phải, thời điểm duỗi tay phải qua, nàng ấy liền dịch người lại qua bên trái, luôn tránh thoát nàng. Mạt Ngôn nóng nảy, hai tay liền đồng thời vồ tới, cuối cùng cũng nắm chắc được Ipad phía sau lưng Doãn Mộ Tuyết.


Mạt Ngôn đang cảm thấy vui vẻ vì sắp lấy lại được Ipad, lại cảm nhận được thân thể Doãn Mộ Tuyết cương cứng. Mạt Ngôn lúc này mới phát hiện tư thế hiện tại của hai người nếu dùng từ ái muội để hình dung tuyệt không nói quá. Bởi vì trong quá trình hai người tranh đoạt, Doãn Mộ Tuyết bị Mạt Ngôn áp bách đến tựa người lên kệ bếp, mà lúc này hai tay Mạt Ngôn lại vây quanh bên người Doãn Mộ Tuyết, thân thể hai người cũng bởi vì cả loạt động tác khi nãy cũng gắt gao kề sát vào nhau, dường như đều có thể cảm thụ được lẫn nhau nhịp tim đập dồn dập của đối phương.


Hô hấp Mạt Ngôn có chút nóng cháy phả vào trên chiếc cổ trắng nõn thon dài của Doãn Mộ Tuyết, trong lòng có rung động nhè nhẹ là lạ khiến Doãn Mộ Tuyết nghĩ muốn nâng người càng kéo gần khoảng cách lại với Mạt Ngôn, tiếng tim đập thình thịch cuồng loạn lần lượt gõ vào lòng nàng, ai có thể giải thích cho nàng này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao mỗi lần đến gần Mạt Ngôn thì trong lòng liền rối loạn như thế.


Tóc Doãn Mộ Tuyết tỏa ra mùi thơm ngát tựa hồ như có ma lực khiến Mạt Ngôn từng bước trầm luân, không thể tự khống chế bản thân. Môi chậm rãi di động đến gần nơi tập trung mạch máu tại giữa cổ Doãn Mộ Tuyết.


"Ngôn... Ngôn Ngôn, ta đi... rửa chén." Ngữ khí cả kinh của Doãn Mộ Tuyết khiến Mạt Ngôn ngượng ngùng đứng dậy, trong lúc bối rối thì môi Mạt Ngôn hình như chạm phải nơi mềm mại trên gương mặt của Doãn Mộ Tuyết. Hiện tại Mạt Ngôn triệt để ngây ngốc sững sờ tại chỗ, nơi vừa rồi... chạm phải chính là môi của Tiểu Tuyết sao? Mạt Ngôn nghĩ đến đây vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, nhanh chóng giải thích với Doãn Mộ Tuyết giải thích: "Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, ta không phải cố ý."


Hai gò má Doãn Mộ Tuyết dị thường ửng đỏ, vốn còn tính toán xem như không có việc gì mà tránh ra, ai ngờ Mạt Ngôn lại nhắc tới. Người này thực sự là ngốc, cũng không biết giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh sao? "Hình như lúc nãy Điểm Điểm có gọi ngươi từ trong phòng khách, ngươi đi ra xem thử nha." Doãn Mộ Tuyết dùng tay vén lung tung những sợi tóc rơi lòa xòa bên tai, mặt có chút nóng lên, khẽ cúi đầu không dám nhìn Mạt Ngôn, nói xong liền bật người đứng thẳng dậy xoay người đi đến bồn rửa chén bắt đầu làm việc.


Mạt Ngôn rõ ràng không có nghe được tiểu tử kia gọi nàng nàng, nhưng cũng phối hợp mà lớn tiếng nói vọng qua phòng khách: "A, đến đây." Mắt lại nhìn lướt qua bóng dáng Doãn Mộ Tuyết đang rửa chén, ôm lấy trái tim tưởng chừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà chạy qua phòng khách. Vừa vào phòng khách, Mạt Ngôn liền đặt mông thả người xuống sô pha, nàng thực lo lắng trái tim bé nhỏ yếu ớt của nàng có thể vì cường độ hoạt động quá nặng mà bãi công. Tiểu Tuyết nha Tiểu Tuyết, ngươi nói ta nên đối mặt với ngươi như thế nào đây? Nghĩ muốn thổ lộ với ngươi mong ngươi trở thành người yêu của ta, lại sợ sau khi thổ lộ thất bại đến làm bằng hữu bình thường cũng không được. A, quá rối rắm nha, nan đề này so với khi tìm cách ứng phó với mấy lão cáo già trên thương trường còn đau đầu hơn.


"Tiểu bất điểm, ngươi nói di di nên làm gì bây giờ đây?" Mạt Ngôn hai tay nâng cằm, bộ dạng đáng thương nhìn gương mặt Điểm Điểm không khác gì nhiều so với người bản thân đang tâm niệm mà lẩm bẩm.


Nói xong nửa ngày, thấy tiểu tử kia đến cả liếc mắt nhìn nàng cũng không thèm, không khỏi có chút mất mác, nhíu mày thở dài, lại quay đầu trầm tư nhìn về phía phòng bếp. Mạt Ngôn đang cho rằng Doãn Mộ Tuyết sắp sửa đi ra khỏi phòng bếp, lại nghe thấy giọng nói vang lên bên tai nàng: "Hướng đó có gì xinh đẹp sao? Muốn ăn cam hay ăn lê?" Doãn Mộ Tuyết bưng đĩa trái cây tao nhã đi vòng qua từ sau lưng sô pha sau lưng ra phía trước lại ngồi xuống bên người Mạt Ngôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.