Mặc Thanh nhìn bộ dáng y không được tự nhiên, nhịn không được khẽ cong khóe môi, cắn lên cằm y một ngụm: “Nhìn ta!”
“Ân?” Mặc Viêm khó hiểu nhìn về phía Mặc Thanh, hắn đã khi dễ y đến mức này rồi, còn muốn làm gì nữa chứ?
“Nhìn cho kỹ là ai đang yêu ngươi, yêu như thế nào.” Mặc Thanh biểu tình rất nghiêm túc, hắn sao có thể không biết Mặc Viêm đang trốn tránh cùng phủ nhận điều gì chứ. Muốn biến tất cả mọi việc đều là giấc mộng ư? Hắn lại càng muốn y nhìn cho rõ ràng.
Mặc Viêm bị đôi mắt kim sắc thâm trầm của hắn làm cho có chút kích động, ngây ngốc nhìn chăm chú vào hắn. Mặc Thanh chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng mút vào hầu kết ở cổ y: “Da thịt Viêm nhi vừa trơn lại vừa mềm, đã thế còn co dãn cực tốt, thật làm cho ta sờ bao nhiêu cũng không đủ a…”
Mặt Mặc Viêm lập tức nóng lên, hắn… hắn… hắn sao có thể nói ra những lời như vậy, trong trí nhớ của y Mặc Thanh là nam nhân vừa kiêu ngạo lại lạnh lùng, chưa bao giờ nghĩ đến tình hình thực tế lại có thể nghe hắn thốt ra những câu dụ hoặc nhân tâm đến mức đó.
Đôi môi Mặc Thanh tiếp tục dời xuống phía dưới, đến hai khỏa anh đào trước ngực, dùng đầu lưỡi tinh tế hấp duyện, chẳng mấy chốc điểm nhỏ đó không tự chủ được mà dựng thẳng lên, Mặc Thanh cười tà nói: “Viêm nhi thật là mẫn cảm nha…”
“Phụ thân, van người, đừng nói mà!” Mặc Viêm cảm thấy bản thân xấu hổ muốn chết rồi, vốn bị hắn đặt dưới thân mà làm chuyện như vậy cũng đã không thể chịu nổi, hắn thế nhưng còn muốn nhất nhất nói ra.
“Ta càng muốn nói, ta muốn cho ngươi biết, trừ ta ra, ai cũng không thể chạm vào ngươi.”
Ngón tay Mặc Thanh đặt lên hông y, ám muội mà ma sát, đầu ngón tay như có như không vuốt ve thắt lưng mẫn cảm của y.
“Eo Viêm nhi thật là nhỏ, mấy lần khiến phụ thân nghĩ, có khi nào cứ thế mà gãy mất không…”
Nói xong còn theo đường cong trên hông, dùng môi và lưỡi âu yếm một trận. Thân mình Mặc Viêm vì lời nói của hắn mà bị khiêu khích càng thêm dục hỏa đốt người, làm cho y không kìm chế được mà run rẩy, đôi môi mấy lần khó nhịn mà bật ra tiếng rên rỉ kiều mỵ.
Môi Mặc Thanh tiếp tục dời xuống, đến rốn thì dừng lại, vươn đầu lưỡi khẽ liếm lộng xung quanh, cơ thể Mặc Viêm run rẩy một chút, sau đó kéo căng lên, tựa hồ như đang cực lực chống cự, lại như bị kích thích cùng hấp dẫn: “Viêm nhi không thích như vậy sao?” Mặc Thanh cũng không ngẩng đầu lên, vừa liếm vừa hỏi.
Đầu lưỡi tiếp tục tiến xuống, dọc theo bụng dưới của y, một bên lưu lại dấu hôn, một bên lưu lại vết cắn: “Viêm nhi thích như vậy không?” Nói xong, liền vươn tay nắm lấy bộ phận đã sớm run rẩy mà đứng thẳng của Mặc Viêm, chất lỏng ướt át trào ra khiến cho tay Mặc Thanh càng dễ dàng cao thấp di động, Mặc Viêm cuối cùng không nhịn được rên thành tiếng: “Đừng… A…”
“Ngoan, nói ngươi muốn ta”. Mặc Thanh dùng bộ vị sớm đã sưng tấy lên của mình mà đẩy đẩy tiểu cúc huyệt của y. Cố gắng nhẫn nại, kiên quyết muốn nghe Mặc Viêm nói ra câu kia mới thôi.
Trong mắt Mặc Viêm hơi nước lượn lờ, nhưng vẫn còn chút ý thức, y lúc này mới hiểu được tại sao vừa rồi Mặc Thanh rõ ràng đã có thể tiến vào, nhưng lại nhẫn nại rút ra, chỉ chậm rãi khiêu khích y. Hắn muốn chính y mở miệng yêu cầu, chứ không phải cưỡng chế ép buộc y. Trong tâm Mặc Viêm chợt thấy ấm áp hẳn lên.
Y dùng đôi chân thon dài quấn lấy thắt lưng Mặc Thanh, sau đó nghiêng đầu, có chút ngượng ngùng cắn cắn môi. “Phụ thân, Viêm nhi muốn người.” Nói ra rồi! Y thật sự đã nói rồi! Mặc Viêm càng lúc càng cảm thấy xấu hổ, thậm chí mỗi một tấc da thịt trên cơ thể cũng đỏ bừng theo.
Mặc Thanh sớm đã không thể nhịn được nữa, cuối cùng không kiêng nể gì mà tiến vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt, sau đó kiềm chặt thắt lưng y, bắt đầu điên cuồng rong ruổi.
“Nơi này của Viêm nhi vừa nóng lại ướt, thật sự là muốn lấy mạng ta mà!”
Mặc Viêm càng đỏ mặt hơn, xấu hổ muốn ngăn cản Mặc Thanh đừng nói nữa, “Không… được nói!”
Mặc Thanh hừ một tiếng, Viêm nhi không ngờ lại dùng tiểu huyệt cắn chặt lấy hắn, đúng là khiêu khích trí mạng mà. Dường như y càng xấu hổ lại càng hưng phấn, ngay cả chỗ đó cũng co rút nhanh hơn bình thường.
“Ngươi muốn cắn đứt chỗ kia của ta sao? Ngao, cắn thật chặt a!” Mặc Thanh chẳng những không im miệng, ngược lại càng nói càng vui vẻ. “Viêm nhi muốn xem không? Nhìn xem phụ thân tiến vào bên trong ngươi như thế nào?”
Vừa nói xong đã bế bổng cả người Mặc Viêm lên, hạ thân trước sau vẫn gắt gao dán cùng một chỗ, đem hai chân của y tách ra, để Mặc Viêm trực tiếp ngồi trên đùi hắn, cả người Mặc Viêm lúc này đều dán trên người Mặc Thanh, còn bị kẻ xấu xa kia ép cúi đầu xuống nhìn nơi hai người đang giao hợp.
Thứ cứng rắn lại hùng vĩ kia trừu sáp ra vào trong tiểu huyệt, từ giữa bộ vị tư mật còn đang không ngừng chảy xuống d*m thủy. Mặc Viêm lại càng mắc cỡ, tiểu huyệt vô thức mà cắn chặt hơn, Mặc Thanh hít mạnh một hơi, ôm chặt lấy y: “Chặt như vậy, ngươi muốn siết chết ta sao”.
Mặc Viêm bị hắn điên cuồng rút ra đâm vào, trừu sáp mãnh liệt, chỉ đành bất lực ôm chặt lấy cơ thể Mặc Thanh, sau đó tựa vào trên người hắn mà rên rỉ, trầm thấp, đè nén, còn mang theo một tia kiều mị, khiến cho Mặc Thanh nghe được càng thêm huyết mạch tuôn trào.
“Viêm nhi, thích phụ thân làm thế này với ngươi không?” Mặc Thanh tiến nhập càng sâu, như muốn đâm xuyên qua y vậy.
Hai tay Mặc Viêm nhịn không được mà cào lên lưng hắn, nhưng vẫn gắt gao cắn chặt khớp hàm, không muốn phát ra âm thanh.
Mặc Thanh có chút bất mãn: “Viêm nhi không thích? Như vậy sau này phụ thân tìm người khác làm nhé?” Hắn cố ý xấu xa nói ra những lời này, nhưng không biết rơi vào tai Mặc Viêm lại như tiếng sấm giữa trời quang.
Hắn muốn đi tìm người khác… Mặc Viêm cứng người, sau đó ôm chặt lấy Mặc Thanh. Dùng giọng nói đã sớm bị làm cho khàn khàn mà hét lên: “Ta không cho phép! Không thể!”
“Thế nhưng… Viêm nhi lại không thích.” Mặc Thanh cố ý tỏ vẻ khó xử nói.
Mặc Viêm càng chôn đầu thấp hơn vào vai Mặc Thanh, ai nói y không thích, y chỉ là có chút thẹn thùng mà thôi. Có trời mới biết để có thể gần bên Mặc Thanh như vậy, y đã phải đợi bao lâu. “Ta thích mà…”
Cuối cùng cũng nghe được câu nói đó, trong đôi mắt ám kim của Mặc Thanh hiện lên ánh nhìn khoái trá khi gian kế được thực hiện: “Viêm nhi yêu phụ thân sao?”
“Yêu, ta đã sớm yêu người đến điên rồi!” Nào ngượng ngùng, nào thẹn thùng, giờ phút này Mặc Viêm đã không còn chú ý tới nữa, y muốn ôm chặt lấy Mặc Thanh, những câu nói vẫn luôn chôn chặt trong quá khứ, giờ lại nói ra hết sức dễ dàng.
Trên môi Mặc Thanh nở nụ cười đắc ý, hắn chỉ biết chắc chắn Viêm nhi cũng giống mình, đã sớm yêu đến không thể tự kiềm chế.
“Ngoan, phụ thân cũng yêu ngươi.” Mặc Thanh nghiêng người hôn lên môi y, đôi môi hai người chỉ vừa chạm đã có cảm giác như điện giật, xẹt qua thân thể cả hai. Hơi thở gấp gáp, vội vã trao đổi nước bọt từ miệng đối phương, Mặc Viêm mê muội nghĩ, phụ thân nói thương y.
Động tác của Mặc Thanh càng lúc càng nhanh, một chút lại một chút, tốc độ đã mau đến mức khiến Mặc Viêm không theo kịp, y ôm lấy bả vai Mặc Thanh cầu xin tha thứ: “Phụ thân…điểm…chậm a…” Mặc Thanh chẳng những không chậm lại mà còn tăng tốc hơn, khiến cho Mặc Viêm ngay cả nói cũng không được, chỉ có thể dồn dập rên rỉ.
“Viêm nhi…” Mặc Thanh cuối cùng cũng đạt tới cực hạn, sau đó đâm thật mạnh vào, đem tinh hoa phun đến chỗ sâu nhất trong cơ thể y.
Hắn ôm lấy thân thể đã sớm xụi lơ của Mặc Viêm, để y tựa vào ngực mình thở gấp. Mặc Thanh vươn tay bắt lấy thứ mềm nhũn giữa hai chân y, quan sát bộ vị vừa mới phóng thích cùng lúc với hắn, vật nhỏ đáng thương kia hiện tại chỉ có thể phun ra dịch loãng, chỉ mới một lần, nó đã không thể khống chế mà bắn liên tục.
“Viêm nhi, xem ra phụ thân phải cẩn thận bồi bổ cho ngươi.” Mặc Thanh suy tư nói, sau đó hai tay lại lưu luyến trên cơ thể Mặc Viêm mà sờ soạng, Mặc Viêm khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy con ngươi Mặc Thanh lại trở nên thâm trầm.
Y vừa mới hiểu được thì thân mình đã bị Mặc Thanh lật ngược lại, lưng tựa vào vòm ngực rộng lớn của hắn, Mặc Thanh kéo một chân y lên, sau đó lại dùng sức giữ chặt phần eo, động thân một cái liền tiến vào sâu trong tiểu huyệt mềm mại kia.
“Phụ thân… Đừng…” Mặc Viêm chỉ kịp nói ra hai chữ, động tác của Mặc Thanh đã bắt đầu rồi. Y chỉ có thể lập tức nắm chặt đệm chăn, rồi dần nghênh hợp theo cử động của hắn.
Mặc Thanh vừa hôn lên tấm lưng trơn bóng của y vừa dùng sức ở hạ thân, đâm vào càng sâu: “Viêm nhi, phụ thân đói bụng đã lâu rồi…”
Những lời này khiến cho sắc mặt Mặc Viêm trở nên tái nhợt, điều này có nghĩa là ngày hôm nay y đừng mong xuống được giường.
Thế nhưng nhìn thấy Mặc Thanh vì mình mà lộ ta bộ dáng điên cuồng, không cần biết cơ thể đau xót vô lực ra sao, y vẫn cảm thấy thật thỏa mãn. Nghĩ như vậy, y cũng ngừng chống cự, thuận theo cử động của hắn mà đem tiểu huyệt của mình kẹp chặt lại.
“Viêm nhi… Ngươi…” Mặc Thanh đột nhiên bị y cắn chặt thiếu chút nữa không nhịn được mà bắn ra. Thoáng bình phục cảm xúc kích động của bản thân, xấu xa tiến đến bên tai Mặc Viêm thì thầm. “Viêm nhi muốn đùa sao, phụ thân đùa với ngươi…”
Mặc Viêm đang muốn mở miệng cầu xin tha thứ, không ngờ Mặc Thanh lại đột nhiên gia tăng tốc độ, trong lúc nhất thời, y trừ bỏ không ngừng lắc đầu rên rỉ ra thì căn bản không thể nói được bất cứ điều gì, ý thức cũng theo đó mà dần trở nên mơ hồ.