Ma Tồn

Quyển 2 - Chương 36




Hoa Lan nhỏ cảm thấy hình như mình đã nằm mơ.

Trong mơ nàng gặp phải Ma Tôn thượng cổ vô cùng hung ác.

Hắn hủy cơ thể nàng, ức hiếp linh hồn nàng, sau đó lợi dụng nàng, lừa gạt nàng. Nàng mơ thấy mình và đại ma đầu kia cùng nhau gặp rất nhiều người kỳ quái, trải qua vô số chuyện kỳ quái. Nàng bắt đầu tin hắn, hơn nữa không thể khống chế mà dựa dẫm vào hắn, nàng tưởng tuy đại ma đầu đó sắc mặt lạnh lùng, nhưng lúc nguy cấp vẫn luôn cứu mạng nàng.

Đến cuối cùng hắn lại dùng một kết giới màu đỏ, khiến nàng suýt chút hồn phi phách tán.

Ánh sáng đỏ đó quấn lấy nàng, muốn xé nàng thành từng mảnh.

Nàng cảm thấy giấc mơ này thật sự quá đáng sợ. Chờ nàng tỉnh lại, nàng nhất định phải khóc lóc kể lể với chủ nhân, chủ nhân nhất định sẽ dịu giọng an ủi nàng, dịu dàng tưới nước cho nàng, tỉ mỉ dọn cỏ trong chậu cho nàng, sau đó ôm nàng ra sân phơi nắng...

Một tia nắng chói mắt chiếu vào bóng tối.

Hoa Lan nhỏ thích ứng một lúc mới dần dần mở mắt.

Bên ngoài, bóng chiều chênh chếch về Tây, ánh sáng soi nghiêng xuyên qua cửa sổ vào phòng, vừa khéo rơi trên mặt nàng, khiến đường nét trên mặt nàng càng trở nên góc cạnh. Nàng đang nằm trên một chiếc giường gỗ cứng, chỉ nhìn thấy xà nhà trên đỉnh đầu.

Nàng muốn xoay cổ, nhưng lại phát hiện cổ cứng đờ.

Khoảnh khắc này, nàng tưởng mình dường như thật sự vẫn là Hoa Lan không thể tự mình di chuyển, được trồng trong chậu ở tiểu viện của Ty Mệnh tinh quân Thiên giới. Nàng đảo mắt, nhìn thấy một bóng đen đứng bên cạnh mình: “Chủ nhân?”

“Ha.”

Tiếng cười lạnh tựa như ngân châm cắm vào huyệt Thái dương đánh thức thần trí nàng, Hoa Lan nhỏ cảm thấy cả đầu nổ tung, lập tức sực tỉnh, mộng cảnh ảo ảnh gì cũng tan biến trong phút chốc.

“Đông Phương Thanh Thương!”

Hoa Lan nhỏ nghiến răng nói bốn chữ này.

Đông Phương Thanh Thương tiến tới một bước, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rơi trên mặt hắn, nhưng hắn không hề thất vọng như Hoa Lan nhỏ mong muốn được thấy. Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường ngày, chỉ là đôi mắt đen tỏa hàn quang lạnh lẽo hơn thường ngày mấy phần.

Nhưng nàng có gì phải sợ chứ. Hoa Lan nhỏ nghĩ, nàng đã chiếm được cơ thể này thì không có gì phải sợ nữa.

Đông Phương Thanh Thương đưa tay gõ lên đầu Hoa Lan nhỏ mấy cái: “Ra đây.”

Hoa Lan nhỏ muốn tránh, nhưng cơ thể thật sự quá cứng, khiến ngay cả động tác ngồi dậy nàng cũng không làm được, đành đờ người, giận dữ nhìn hắn: “Ngươi mơ đi!”, nàng nói: “Đây là cơ thể của ta! Tên khốn kiếp ngươi đừng hòng bắt ta ra!”

Đông Phương Thanh Thương nheo mắt.

Hoa Lan nhỏ nhìn thấy mặt hắn là không khỏi nghĩ tới dáng vẻ trước đó hắn thi pháp cho mình, lập tức nổi giận, nghiêm giọng chỉ trích: “Đông Phương Thanh Thương, ngươi là tên bịp bợm nói không giữ lời! Nói nặn cho ta cơ thể gì đó, ngay từ đầu người đã có mưu đồ bất chính, lòng dạ xấu xa! Lúc nào ngươi cũng muốn ta hòn phi phách tán thành tro bụi! Khốn kiếp!”

Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan nhỏ, hơi thở thoáng nặng nề, hắn nhẫn nhịn cảm xúc, trầm giọng: “Bổn tọa chưa bao giờ muốn ngươi hồn phi phách tán.”

“Không gọi là muốn ta hồn phi phách tán thì gọi là gì hả? Cho ta cơ hội tự diệt vong à?” Hoa Lan nhỏ hậm hực nói: “Bụng ngươi toàn ý đồ xấu xa! Tìm được cơ hội là giở trò với ta, ta không bao giờ tin ngươi nữa đâu.”

Gân xanh trên trán Ma Tôn đại nhân giật giật: “Bổn tọa sẽ tìm cho ngươi một cơ thể, cơ thể này không được.”

Hoa Lan nhỏ nhắm mắt không buồn nhìn Ma Tôn gì đó nữa: “Vậy ta sẽ ở trong cơ thể này, chờ ngươi nặn được một cơ thể khác rồi tính.”

Tưởng nàng ngốc à?

Hoa Lan nhỏ thầm nghĩ, Tức nhưỡng hết rồi, nếu Ma Tôn xấu xa này thật sự còn cách khác để nặn một cơ thể, vậy ngay từ đầu hắn đã không cần phí công chạy tới núi Thiên Ẩn quỷ quái này.

“Ngươi ra ngoài đi, hiện giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Vừa dứt lời, mặt Hoa Lan nhỏ bị bóp lại, Đông Phương Thanh Thương bẻ cổ nàng, kéo đầu nàng lại.

Hoa Lan nhỏ trợn mắt, nhìn gương mặt gần trong gan tấc của hắn, cuối cùng cũng thấy hắn để lộ cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt tối tăm: “Tiểu hoa yêu, ngươi thật sự cho là hiện giờ bổn tọa không làm gì được ngươi sao?”

Hoa Lan nhỏ vẫn luôn sợ hãi dáng vẻ này của Đông Phương Thanh Thương, mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy nàng đều không nhịn được rùng mình ớn lạnh, chỉ chê gối mình nhũn ra không đủ nhanh. Nhưng hôm nay không biết làm sao, Hoa Lan nhỏ cảm thấy có một cục tức dồn ở ngực, lên không được xuống không xong, ngay cả khi Đông Phương Thanh Thương hù dọa cũng không khiến nàng nuốt cục tức này xuống được.

Nàng buột miệng: “Được thôi, ngươi muốn hủy cơ thể này thì cứ hủy đi.” Hoa Lan nhỏ nói tiếp: “Dù sao ta cũng lấy cơ thể này làm bình phong, nếu ngươi không coi trọng cơ thể này thì nó không thể trở thành bình phong của ta. Nếu như ngươi coi trọng cơ thể này, đương nhiên bất luận thế nào cũng không làm tổn hại nó. Ta có cầu xin ngươi hay không, có sợ ngươi hay không trong lòng ngươi tự có tính toán. Vậy thôi ta chẳng cầu xin, cũng không sợ nữa, ta phải làm một đóa Hoa Lan có cốt khí, không để chủ nhân ta mất mặt! Ngươi cứ tùy tiện xử trí ta đi. Cùng lắm ta hồn phi phách tán, Xích Địa nữ tử mà ngươi muốn hồi sinh cũng không còn chỗ trú chân trên thế gian này đâu!”

Vừa dứt lời, trong phòng lại thoáng im lặng.

Hoa Lan nhỏ cứ như bị lời nói của mình dọa đến ngây người.

Đông Phương Thanh Thương khẽ nheo mắt, lực đạo trên tay cũng nhẹ đi.

Hoa Lan nhỏ nghiến răng, nhắm mắt, chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Câu cuối cùng giống như đang ăn giấm chua vậy, sao nàng lại nói ra chứ...

Trong lúc hai người đang căng thẳng, ngoài viện bỗng truyền tới tiếng bước chân người.

Hoa Lan nhỏ lập tức mở mắt, mắt nàng sáng lên, Thiên Ẩn lang quân tới, tuy đối với nàng y không phải là người tốt, nhưng đối với Ma Tôn chắc chắn là kẻ địch. Hơn nữa Thiên Ẩn lang quân coi nàng như “bảo vật” cho dù không biết bảo vật y nói rốt cuộc là bảo vật gì, nhưng nếu so với Đông Phương Thanh Thương, Thiên Ẩn lang quân nhất định sẽ bảo vệ nàng.

Y tới đấu với Đông Phương Thanh Thương còn hơn hiện giờ người “nằm liệt giường” như nàng đấu với đại ma đầu này.

Ai biết với tính tình của đại ma đầu này có thật sự hủy cơ thể của nàng trong lúc giận dữ không chứ...

Tuy vừa rồi nói rất quyết đoán, nhưng dù sao nàng vẫn muốn sống về gặp chủ nhân...

Đương nhiên Đông Phương Thanh Thương cũng nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt hắn khẽ sầm xuống, buông cằm Hoa Lan nhỏ ra, dùng vải trắng bọc cơ thể Hoa Lan nhỏ lại, ném nàng lên giường rồi lấy chăn đắp lên. Vừa khéo tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc ấy.

Không chờ được Đông Phương Thanh Thương nói hai chữ “Vào đi”, đã có người đẩy cửa phòng. Thiên Ẩn lang quân bước vào, vẻ mặt y tuy không có gì khác thường ngày, nhưng từ hành động này cho thấy y đang nôn nóng.

“Cơ thể... cơ thể A Lan đã chế tạo được chưa?”

Đông Phương Thanh Thương ngồi bên cạnh Hoa Lan nhỏ, nghiêm túc nhìn Thiên Ẩn lang quân tiến tới: “Được rồi, nhưng trước mắt tứ chi còn cứng, cần một thời gian thích ứng.”

Thiên Ẩn lang quân không nhìn hắn lấy một lần, ánh mắt dừng trên mặt Hoa Lan nhỏ, nhìn làn da trắng hơn tuyết, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt ươn ướt động lòng của nàng, y tựa như kinh ngạc đờ người, lẩm bẩm thành tiếng: “Thật sự... thành công rồi.”

Đông Phương Thanh Thương khẽ nheo mắt: “Ồ? Nghe ý ngươi là, ngươi dự tính chuyện này sẽ không thành công à?”

Sắc mặt Thiên Ẩn lang quân thoáng thất thần trong chớp mắt, lúc Đông Phương Thanh Thương nói hết câu này, y đã thu lại cảm xúc, mỉm cười ôn hòa như thường: “Không... chỉ là tại hạ quá kinh ngạc. Dù sao... chuyện nặn nhục thân thật sự quá sức hư ảo, từ xưa đến nay chưa từng nghe nói có ai thành công. Không ngờ Đông Phương Thanh Thương huynh lại có bản lĩnh này.”

Y ân cần hỏi han Hoa Lan nhỏ: “A Lan có cảm thấy trong người không khỏe chỗ nào không?”

Nhìn ánh mắt y, Hoa Lan nhỏ không biết tại sao có cảm giác lạnh người, cơn giận khi đối diện với Đông Phương Thanh Thương ban nãy trong phút chốc tắt lụi. Nhớ lại hai chữ “bảo vật” y nhẹ giọng thốt bên tai nàng mấy hôm trước, Hoa Lan nhỏ cảm thấy có một con rắn lạnh lẽo chui vào sống lưng nàng, bò lên cổ nàng, khiến nàng cảm thấy nguy cơ trùng trùng: “Không có... chỉ là tạm thời không cử động được thôi...”

Thiên Ẩn lang quân chau mày: “Vì hồn phách vẫn chưa thích ứng với cơ thể sao?”

“Chắc... là vậy.”

Thiên Ẩn lang quân gật đầu như đang suy nghĩ điều gì: “Nếu vậy ta sẽ ra lệnh cho người tới phòng A Lan sửa soạn giường nệm cho nàng, bố trí cho mềm mại thoải mái hơn.”

“Không cần đâu.”

Hoa Lan nhỏ còn chưa lên tiếng, Đông Phương Thanh Thương đã ngắt lời Thiên Ẩn lang quân trước: “Cô ta sẽ ngủ chỗ ta.”

“Hả?” Hoa Lan nhỏ sửng sốt: “Cái...”

Đông Phương Thanh Thương vốn chẳng buồn nghe kháng nghị của nàng, nói với Thiên Ẩn lang quân: “Ta cũng là lần đầu tiên thử nặn Tức nhưỡng thành nhục thân, không biết sau này còn có sự cố gì không, bởi vậy ta phải giữ cô ta bên cạnh để tiện quan sát mọi lúc. Hơn nữa giường quá mềm cũng không tốt cho cột sống, cô ta ngủ trên giường ta là được rồi.”

Lúc này ánh mắt Thiên Ẩn lang quân mới dừng trên người Đông Phương Thanh Thương: “Đông Phương huynh phải trông coi A Lan nhé, hiện giờ cô ấy là chí bảo của thế gian đó.”

Đông Phương Thanh Thương cũng nheo mắt cười: “Đương nhiên ta biết.”

Thiên Ẩn lang quân rời đi, Hoa Lan nhỏ co người trong chăn quan sát Đông Phương Thanh Thương: “Ngươi giữ ta ở đây không phải vẫn còn muốn kéo hồn phách ta ra khỏi cơ thể này, sau đó đổi Xích Địa nữ tử vào đó chứ?”

“Im miệng.” Hắn quát khẽ, sau đó nhắm mắt, tai động đậy, nghe thấy Thiên Ẩn lang quân đã đi ra khỏi viện, nhẹ giọng nói: “Tối mai hãy ra tay với người đó.”

Giọng y lạnh lẽo: “Hắn không dễ đối phó đâu, mọi chuyện cẩn thận.”

“Đại ma đầu?” Hoa Lan nhỏ lấy làm lạ nhìn Đông Phương Thanh Thương mở mắt, sau đó trên môi cong lên nụ cười quỷ quyệt gian tà.

Hoa Lan nhỏ chớp mắt lia lịa: “Quả nhiên ngươi vẫn muốn làm chuyện xấu với ta!”

Đông Phương Thanh Thương quay đầu nhìn nàng, cười vô cùng gian tà: “Ở đây không có ai muốn làm chuyện tốt với ngươi hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.