Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 26: Tưởng niệm (tam)




Lam Khải Nhân mím môi, trừng mắt nhìn Lam Mặc Đình. Đám lão nhân nhìn nhau rồi lại nhìn Lam Hi Thần mà lời to tiếng nhỏ bàn tán.

"Nói như vậy thì Hi Thần có cả thảy ba tội, so với tội tin theo tà đạo của Vong Cơ lại còn nặng hơn".

"Nhu nhược, yếu đuối, thiếu tài trí...Thật không xứng với trách nhiệm làm tông chủ Lam gia".

"Ta đã bảo từ đầu để Vĩnh Thuận làm tông chủ đi có phải tốt hơn không? So với Hi Thần, Vĩnh Thuận mới thực là có khả năng quản thúc người khác".

"Thì đó, bằng không chuyện thế này đã chẳng xảy ra rồi".

Lam Hi Thần có điểm rối loạn, nhưng rồi lại cảm thấy nếu như bọn họ xem y không xứng, đem chức tông chủ này giao cho người khác, đối với y cũng không phải là không tốt. Ít nhất, không làm tông chủ thì y cũng một vài sự tự do.

Lam Mặc Đình lay cổ tay Lam Khải Nhân, thấp giọng "Khải Nhân, tội đã bị vạch như vậy, giờ phút này cho dù ngươi xót hắn nhưng cũng không thể làm. Tông chủ làm sai, thì đáng bị đánh gấp đôi. Lấy tám lần còn lại của Vong Cơ làm mốc đi. Bị đánh vài roi, vẫn tốt hơn để hắn bị phế truất".


Lam Khải Nhân mãnh liệt rút tay ra, hai mắt không chớp nhìn Lam Mặc Đình, hơi thở càng thêm hỗn loạn không biết vì tức giận hay vì lo lắng. Mà Lam Mặc Đình chỉ khẽ cong khóe môi cười như không cười, ung dung nhìn ngược lại Lam Khải Nhân.

Lam Hi Thần sợ thúc phụ khó xử trước mặt các trưởng bối, liền nói "Không sao đâu thúc phụ, Hi Thần tình nguyện chịu phạt".

Lam Khải Nhân biết lúc này có nói gì cũng khó thay đổi tình hình, đành kêu người kéo Lam Vong Cơ qua một bên, sau đó nhắm chặt mắt, nói nặng nề như người đang muốn trút hơi thở cuối cùng "Đánh!".

Tiếng va đập giữa kim loại và da thịt bắt đâu vang lên giòn tan. Từng roi lại từng roi giáng xuống, Lam Hi Thần rất nhanh như bị chày sắt đập vào mình, không nghĩ tới lại đau đến như vậy, lại càng khâm phục sức chịu đựng của Lam Vong Cơ. Chưa đầy nửa khắc, sau lưng Lam Hi Thần cũng đã thấm đẫm máu như Lam Vong Cơ. Trời lúc này vừa hay đúng lúc chính ngọ, nắng nóng bức người, khiến mồ hôi chảy lên miệng vết thương càng thêm đau rát, chính là loại đau rát không cách gì tả nổi.


Không biết đã là roi thứ mấy, đầu óc quay cuồng muốn ngất đi, bên tai bắt đầu thấy ong ong. Lam Hi Thần cảm thấy cả người dần trở nên ê ẩm, từ lưng xuống mũi chân dần dần tê râm ran như máu bị ứ đọng. Giữa ban trưa nóng bức như vậy, nhưng ánh mặt trời nóng rực kia sao chiếu xuống lại khiến y rét run đến thế này?

Lam Khải Nhân trông thấy y sắp lả đi, đỏ cả hai mắt, vội nói "Đã đánh đến sắp chết rồi, hay là bỏ qua đi, muốn gì thì bắt hắn bế quan chép phạt là được. Vong Cơ đã như thế, Hi Thần sợ là....".

Lam Mặc Đình đạm mạc cắt ngang "Biểu đệ sao lại cuống cuồng như vậy? Vong Cơ chịu qua hai mươi lăm roi mới bị ngất, Hi Thần có mười sáu roi thì đã là gì? Huống hồ chỉ mới bị đánh có bảy roi mà thôi, thêm chín roi nữa cũng không chết được".

Lam Khải Nhân giậm chân "Biết là vậy, nhưng ngươi đừng quên Hi Thần thể chất rất yếu, muốn trừng phạt ngoài dùng roi giới tiên ra còn thiếu gì cách?".


Vốn dĩ Lam Hi Thần sớm đã quên mất, cơ địa của mình không giống Lam Vong Cơ. Y từ nhỏ đã yếu ớt vì không được nuôi bằng sữa mẹ cho nên bệnh tật triền miên, lại khó đến mức không chịu được sữa của bất kỳ nhũ mẫu nào thậm chí cả sữa dê sữa cừu, uống vào bao nhiêu cũng bị ọc sữa. Lam phu nhân lúc đó hay tin, dở sống dở chết đòi đem y về chăm sóc, dẫu cho Lam Khải Nhân miễn cưỡng đồng ý nhưng một đứa trẻ từ lúc sinh ra đã không nếm qua sữa mẹ thì không thể nào trong lúc nhất thời có thể uống quen được, cuối cùng Lam phu nhân chỉ có thể dùng nước cháo nấu nhừ mà đúc cho Lam Hi Thần uống, trầy trật lắm mới nuôi y đến một tuổi.

Những chuyện đó đều là Lam Nhu Thủy sau này kể lại, nàng còn nói từng chứng kiến cả ba đệ đệ thân tộc lớn lên, duy chỉ có Lam Hi Thần là khó nuôi. Cộng thêm khi lớn hơn một chút thúc công và thúc phụ không thường để y ra ngoài tiếp xúc với nắng gió, thậm chí luyện kiếm cũng phải đến tám tuổi mới bắt đầu học vài chiêu cơ bản vì sợ y sơ xuất có thể bị thương, cũng bởi vậy nên cơ thể Lam Hi Thần không hề cường tráng, dẫn đến khi còn ở bên ngoài chạy nạn mà không có Kim Quang Dao giúp, sợ là y không còn mạng trở về nhà. Hiện tại nếu thực sự thêm vài roi nữa, y thực sự không thể chịu được tiếp rồi.
Thế nhưng Lam Mặc Đình vẫn không bỏ qua, ngữ khí cất lên vô cùng thong dong "Vậy sao? Nhưng ta thấy Hi Thần vẫn còn chịu được. Vả lại đã là tông chủ của Lam gia, một chút đau đớn cũng không chịu được thì làm sao có thể làm tốt chuyện khác? Nói không chừng một năm trước trong lúc chạy nạn, Hi Thần còn chịu qua không biết bao nhiêu đau đớn vất vả gì rồi, mấy đòn roi này hẳn là không đáng kể".

Hai chữ "chạy nạn" cất lên như thể một nhát búa đánh vào tai mọi người. Lam gia có quy tắc: Thà chết chứ không bỏ chạy. Dù năm đó là chủ ý của Thanh Hành Quân vì để toàn mạng cho y và bí mật của trân phổ, nhưng đám trưởng bối vẫn không sao ngấm được, luôn xem đó là một sự mất mặt. Giờ phút này nhắc đến lại khiến bọn họ vừa có ý muốn bỏ qua đã ngay lập tức tắt hẳn, thế là không ai lên tiếng kêu dừng lại.
Khi Lam Hi Thần sắp chống đỡ hết nổi, đột nhiên có một cục tròn tròn trắng trắng nhào đến trước ngực, ôm chầm lấy y hét lớn "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa mà!".

Hai môn sinh cầm gậy nhất thời dừng lại, vì ngại có đứa nhỏ này hai tay ở sau lưng Lam Hi Thần ôm lấy, sợ giáng gậy xuống sẽ làm gãy hai tay nó nên nhất thời đứng trân mắt nhìn nhau.

Lam Hi Thần hơi nâng mắt, kinh ngạc thở gấp, mãi mới thều thào nói "Cảnh Nghi, ngươi làm gì ở đây? Mau.....Mau đi chỗ khác".

Lam Cảnh Nghi lắc đầu nguầy nguậy, la hét ầm ĩ "Ta không đi! Ta không đi đâu hết!".

Lam Mặc Đình nhíu mày "Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy? Còn không mau kéo nó đi? Lam tông chủ đang lãnh phạt, không thể có người chen vào".

Có ngươi tiến đến muốn kéo Lam Cảnh Nghi ra, cậu ta hất tay người đó ra, khóc nháo nói "Đi chỗ khác đi!". Hai tay cậu ta càng siết chặt lấy người Lam Hi Thần, bất chấp hai cánh tay bé nhỏ rất khó khăn để ôm lấy một thân nam tử trưởng thành. Bởi vì đứa nhỏ vô ý, lực đạo áp lên vết thương càng khiến Lam Hi Thần đau đến chết đi sống lại.
Lam Mặc Đình tặc lưỡi "Đúng là tiểu tử không biết lễ giáo, hay ngươi cũng muốn bị đánh đòn?"

Lam Hi Thần định nói đây là ngoại tôn của ngươi đấy biểu bá, thế nhưng có vài tiếng gậy chạm lên đất cộc cộc tiến đến, sau đó là một giọng nói khàn khàn "Gấp gáp cái gì?".

Lam Khải Nhân mừng rỡ tột cùng, gọi lớn "Thúc phụ!".

Những người khác so với Lam Diệp đều nhỏ tuổi hơn, lại nể lão là người có quyền lực nhất Lam thị cho nên đều ôm quyền chào hỏi. Tất cả môn sinh đều đồng cúi đầu hô "Lam lão thái gia".

Lam Diệp nhìn qua một lượt, ánh mắt cuối cùng đặt trên người Lam Mặc Đình, hờ hững nói "Ngươi vội gì chứ? Roi tiên giới chứ không phải roi thường, bị đánh chết lúc nào cũng không biết đâu. Hơn nữa, người bị đánh là tông chủ Lam thị. Nếu hắn bị đánh chết, mấy người các ngươi nghĩ ai sẽ ngồi vào vị trí này? Mặc Đình, ngươi hành động như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ nói Lam gia chắc là đang diễn một tuồng hài kịch ném đá giấu tay, lấy gia phong ra để phô trương quyền hành. Người khác trong nội tộc mà biết sẽ nói ngươi dấu trên lừa dưới, mượn công trả tư, trong lòng đang rất muốn Hi Thần chết sớm, Vong Cơ dù sống qua hôm nay thì cũng đã mất tư cách kế vị, và rồi cái ghế tông chủ kia không phải sẽ thuộc về con trai của ngươi sao?".
Lam Mặc Đình mím môi, cúi đầu nói "Biểu thúc xin đừng nói vậy. Mặc Đình sao lại có ý đó cho được?".

Lam Hi Thần run rẩy xoa lưng Lam Cảnh Nghi, cố gắng cất tiếng đầy mệt mỏi "Thúc công ngươi đừng trách biểu bá, chẳng qua lúc nãy biểu bá thực sự sợ đứa nhỏ này bị thương thôi".

Lam Diệp hừ một tiếng, nói "Cũng phải. Dù gì cũng là ngoại tôn của hắn, huyết thống tương liên có thể không sợ sao?".

Lam Mặc Đình trợn mắt nhìn Lam Diệp "Biểu thúc, ý ngươi là gì?".

Đừng nói là hắn, ngay cả Lam Khải Nhân và những người khác đều không rời mắt khỏi đứa nhỏ trong lòng Lam Hi Thần. Lam Cảnh Nghi cũng phát giác có nhiều người đang nhìn mình, liền rúc sâu vào ngực y, thỏ thẻ hỏi "Đại biểu cữu ngươi có đau không? Có bị làm sao không?".

Lam Diệp cười mỉa "Ngươi nhìn cặp mắt đứa nhỏ mà không thấy giống ai sao? À! Ta quên mất, từ lúc tới nó đã bám lấy Hi Thần rồi, đâu có cần để ý ai khác?", rồi lại gọi to "Cảnh Nghi!".
Nghe thấy gia gia gọi tên, Lam Cảnh Nghi từ trong lòng Lam Hi Thần ló đầu ra, chớp chớp cặp mắt nhìn xung quanh. Bấy giờ Lam Mặc Đình mới nhìn rõ, thất thần hồi lâu liền bất chợt kêu lớn "Ý Nghi".

Mà Lam Cảnh Nghi nghe thấy, liền nói "Đó là tiểu tự mẫu thân ta, chỉ có ta với phụ thân ta mới được gọi. Ông là ai? Làm sao biết tên ấy mà gọi?".

Lam Mặc Đình cứng người một lúc lâu mới bồi hồi tiến lại gần Lam Cảnh Nghi, toan muốn kéo cậu ta vào lòng, thế nhưng Lam Cảnh Nghi kịch liệt nói "Không muốn!" rồi ôm chặt lấy Lam Hi Thần, còn kéo hai vạt áo choàng của y phủ lại, cho rằng đó sẽ là tấm vách ngăn Lam Mặc Đình chạm vào cậu ta.

Người xung quanh trông thấy một màn này, có người thấy đau lòng thay hắn, có người lại muốn cười thầm Lam Mặc Đình. Bản thân vừa mới nãy còn đòi đánh, bây giờ lại muốn ôm, dĩ nhiên có là cháu ngoại cũng cảm thấy không thích nên không muốn cho hắn chạm vào. Lại còn có người thầm cảm thấy đứa nhỏ này đúng là hiểu chuyện.
Lam Mặc Đình đành thu tay về, trên mặt đen lại, khi ánh mắt khẽ lướt qua Lam Hi Thần, y chỉ cảm thấy một trận mồ hôi lạnh đầy đầu.

Tuy rằng bọn họ đều là người nhà, nhưng Lam Mặc Đình và Lam Vĩnh Thuận không giống Lam Nhu Thủy vui vẻ thân thiện. Hình như đối với bọn họ, Lam Hi Thần là một cái gì đó rất chướng mắt.

Lam Diệp nhìn phớt qua Lam Vong Cơ, nói "Đưa Lam nhị công tử về bôi dược đi".

Mấy môn sinh tíu tít đi tới, cẩn trọng đỡ Lam Vong Cơ rời khỏi. Lúc này Lam Mặc Đình tím mặt, nói "Biểu thúc, còn về Hi Thần.....".

Lam Diệp nói "Sao? Ngươi vẫn muốn tiếp tục phạt?".

Lam Mặc Đình nói "Không phải thế. Ta chỉ muốn nói vẫn còn Hi Thần chưa có đưa đi".

Một lão nhân nói "Đợi đã! Diệp huynh, bọn ta nể ngươi là người có uy nhất trong nhà, nhưng không thể lấy đó để thiên vị. Đã là tông chủ, làm sai thì phải bị phạt".
Lam Diệp lạnh lùng "Được thôi. Dù sao Vong Cơ cũng đang là một mảnh hơi tàn, sống tiếp thì cũng chẳng có tư cách kế nhiệm. Hi Thần tiếp thêm vài roi nữa thì cũng không sống được. Vậy thì tiếc gì mà không đem ra đánh chết hết một lượt, không cần để đứa nào  sống nữa? Khi đó theo ý các ngươi từ trước đến giờ, đưa Lam Vĩnh Thuận ngồi vào cái ghế tông chủ là xong".

Chẳng qua ngày đó Lam Hi Thần làm tông chủ là phán quyết của Lam Diệp, những trưởng bối trong nhà đều nói tính cách y không phù hợp, rằng y là trưởng tử dòng đích quen được nuông chiều sủng nịch nên khó tránh khỏi có chút yếu đuối mỏng manh, hơn hết còn là con của một nữ nhân không rõ lai lịch đã làm ô uế Thanh Hành Quân sinh ra, ngồi vào ghế tông chủ thật không xứng. Lúc đó phải nói là rất nhiều cãi vã xảy ra. Cuối cùng là do Lam Mặc Đình nói Lam Vĩnh Thuận chỉ là thứ xuất, đích thứ tôn ti phải có khác biệt, mà tài mạo đều không so được với Lam Hi Thần, vậy nên để y làm tông chủ là hợp lẽ. Lam Mặc Đình đã nói như vậy thì cũng không còn gì để bàn cãi.
Người ngoài nhìn vào đều tưởng rằng Trạch Vu Quân làm gia chủ có hậu thuẫn của trưởng bối sau lưng thật là may mắn, không giống như Nhiếp Minh Quyết khi xưa và Giang Trừng hiện tại phải gian nan dựa vào sức mình. Thế nhưng có ai biết nếu không có Lam Diệp, cái danh tông chủ của Lam Hi Thần sớm đã là hữu danh vô thực.

Đôi khi Lam Hi Thần cảm thấy, chẳng thà giống như Nhiếp Minh Quyết bị trưởng bối bỏ mặc muốn làm gì thì làm, hoặc như Giang Trừng không người chống lưng, hay sau này nhìn đến Kim Lăng phải căng mình đối diện với nghịch ý của trưởng bối thì vẫn tốt hơn so với y rất nhiều. Bao giờ ngoài mặt cũng là chấp thuận ý kiến nhưng bên trong là sóng ngầm bác bỏ, bất cứ khi nào cũng có thể nổi bão. Không phải y bất kính nhưng khi nghĩ tới cảnh nếu Lam Diệp không còn trên đời, cái ghế tông chủ này của y liệu có còn ngồi vững được hay không, và ngồi được bao lâu?
Thật ra Lam Hi Thần không phải là không thừa nhận, Lam Vĩnh Thuận kia có bản lĩnh nhiều hơn mình, nhất là về sự quyết đoán trong cách giải quyết vấn đề. Đệ tử nội tộc đích xuất chỉ có Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, còn thứ xuất nhiều vô số mà trong đó Lam Vĩnh Thuận lại cực kỳ nổi trội, có thể bằng cả huynh đệ Lam Hi Thần gộp lại. Nhưng khi ấy Lam Diệp đã ra quyết định và đích thân Lam Mặc Đình thừa nhận, ai muốn lên tiếng cũng không được. Hơn hết, Lam Hi Thần làm tông chủ còn là vì tâm nguyện mà Thanh Hành Quân từng gửi gắm ở y: Phải thay phụ thân gánh vác tốt gia tộc.

Tuy rằng Lam Diệp không la không quát, song giọng nói mang đầy uy nghiêm khí lực khiến người khác không dám cãi lại, càng không dám có thêm ý kiến gì. Dù chỉ thỉnh thoảng mới ra mặt giải quyết vài việc nhưng những lần ra mặt ấy đều khiến người ta nhất mực phải tuân theo. Lão giống như một thanh kiếm nằm trong vỏ đã lâu, tuy lưỡi kiếm đã mất đi những làn khí lạnh nhưng lại chưa hề han gỉ và cùn đi chút nào, làm người ta không khỏi có điểm rét run kính sợ.
Lam Mặc Đình thở sâu, nói "Biểu thúc nói vậy thật tội cho nhi tử của ta, nó từ nhỏ đã không có hứng thú với chuyện làm chủ gia tộc gì cả. Mà hiện tại không phải đang ở bên ngoài tìm tòi y thuật sao? Như thế nào lại làm gia chủ?".

Lam Diệp trầm giọng mà nhấn mạnh "Nếu như hắn thật sự không có lòng như vậy, ta cũng sẽ chấp nhận bị chỉ trích là gieo tiếng oan. Chỉ hy vọng, thật sự chỉ là "tiếng oan" mà thôi. Ngươi cũng đừng quên chính ngươi đã từng nói: Đích thứ tôn ti phải có khác biệt. Còn nữa, đích trưởng tử dù có làm sai thì vẫn là đích trưởng tử, không thể thay đổi".

Lam Mặc Đình càng cúi thấp đầu, lặng thinh không nói gì, mấy ngón tay của ông ta đang siết chặt trong ống tay áo.

Lam Khải Nhân thấy tình hình như vậy, lại có Lam Diệp mở miệng trước, vì thế lúc này cuống quít nói "Mau, mau đưa Trạch Vu Quân về Hàn Thất, lấy cả dược tốt nhất đến nữa".
Lam Hi Thần lớp đau lớp mệt đến nói cũng không nổi, cả người mềm nhũn mặc ý để hai môn sinh dìu về Hàn Thất thì ngất đi. Đợi khi y tỉnh lại đã thấy chính mình nằm sấp, bên giường đã thấy Lam Cảnh Nghi vắt khăn lau trán cho y.

Trông thấy Lam Hi Thần tỉnh lại, Lam Cảnh Nghi liền la lên "Đại biểu cữu tỉnh rồi?".

Lam Hi Thần cảm thấy miệng khô lưỡi cứng, rất khó khăn để nói. Mà Lam Cảnh Nghi như ý thức được hoặc là đã được dặn trước, hấp tấp đi rót một ly trà nóng đổ vào miệng y, nhờ thế y mới cất được giọng, nói "Cảnh Nghi, gia quy không cho phép la hét".

Lam Cảnh Nghi nói "Gia quy gì chứ? Ngươi vừa tỉnh lại ta liền vui chết đi được! Lam tiên sinh vừa giúp ngươi bôi thuốc, hắn vừa đi ngươi liền tỉnh. Để ta đi thông báo".

Lam Hi Thần kéo tay cậu ta lại, nói "Không cần đâu".
Thúc phụ chắc hẳn đã đi thăm Vong Cơ rồi! Dù sao, so với y, vết thương của Vong Cơ nặng hơn nhiều. Bị đánh tới như vậy, không biết bao lâu mới có thể xuống giường được.

Lam Cảnh Nghi nói "Đại biểu cữu, vì sao ngươi lại chịu phạt thay nhị biểu cữu vậy? Ban đầu lỗi vốn đâu phải của ngươi? Đáng lý ra ngươi không nên chen vào, để bị mấy ông già kia đánh lây".

Lam Hi Thần cười khổ "Không được bất kính như vậy, ngươi phải gọi là các vị trưởng bối. Ta chịu phạt thay nhị biểu cữu là vì hắn là đệ đệ của ta".

Im lặng một lúc, y liền nói "Cảnh Nghi, ngươi giúp ta một việc được không?".

Lam Cảnh Nghi mở to mắt như thể muốn hỏi là việc gì mà lại nhờ vả mình?

Lam Hi Thần trầm ngâm một chút, nói "Sau này nếu ngươi gặp nhị biểu cữu, đừng nói chuyện ta thay hắn lãnh phạt, được không?".
Lam Cảnh Nghi không hiểu "Vì sao chứ?".

Lam Hi Thần nói "Đừng tò mò! Ngươi chỉ cần giúp ta là được, xem như đại biểu cữu xin ngươi đi".

Lam Cảnh Nghi gãi trán, sau đó gật đầu.

Lam Hi Thần nói "Đúng rồi, vì sao ngươi biết ta chịu phạt thay hắn? Khi ấy ngươi đâu có ở đó?".

Lam Cảnh Nghi nói "Ta muốn đi tìm đại biểu cữu, ngươi không phải đã hứa sẽ dắt ta xuống Thải Y trấn chơi sao? Thế nhưng tìm được ngươi lại thấy một màn kia, ta liền chạy đi tìm Lam gia gia".

Thảo nào thúc công lại đường đột tới, bởi vì tất cả môn sinh đều tụ tập hết trước Lan thất, còn ai có thể có thời gian rảnh đi thông báo cho Lam Diệp?

Nhớ tới một chuyện, Lam Hi Thần thở dài, hỏi "Cảnh Nghi, sao lúc nãy ngươi không để ngoại công ngươi ôm? Ngươi né tránh như vậy, sẽ làm ngoại công ngươi đau lòng lắm đó!".
Lam Cảnh Nghĩ suy nghĩ một chút, đáp "Nhưng Lam gia gia nói ta chỉ cần biết đến đại biểu cữu, nhị biểu cữu và Lam Khải Nhân tiên sinh là đủ rồi, không cần biết đến người nào khác".

Cậu ta cúi đầu, nhỏ giọng "Vả lại, ta cũng không thích người gọi là ngoại công đó cho lắm!".

Lam Hi Thần nghe vậy thật không hiểu vì sao thúc công lại dạy cho đứa nhỏ điều đó. Nếu nó mang tư tưởng này đến lớn, chỉ sợ sẽ cùng ngoại công và cữu cữu ruột của nó tuy gần mà xa.

Mặc dù y rất thắc mắc, lại nghĩ đến thúc công trước giờ đều làm việc có lý do của mình, thế nên không nghĩ đến nhiều nữa.

Phải mất hơn năm ngày Lam Hi Thần mới dần khỏe lại. Tuy rằng chịu qua không tới mười sáu roi tiên giới, nhưng sau lưng để lại vài vết sẹo là không tránh khỏi. Lam Hi Thần cũng không quan tâm lắm, dù sao y cũng là nam nhân, mà nam nhân nào lại không có một vết sẹo trong đời?
Lam Vong Cơ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Từ sau hôm đưa hắn về từ Di Lăng, toàn Tu Chân giới đều muốn quét sạch Loạn Táng Cương, diệt trừ tận gốc Di Lăng lão tổ và tàn dư Ôn thị. Kim, Giang hai nhà dẫn đầu. Nhiếp, Lam đi sau phụ trợ. Lam Khải Nhân đã đi từ sớm, sự vụ liền giao hết lại vào người Lam Hi Thần.

Lam Mặc Đình từ sau khi biết rõ lai lịch, vẫn luôn muốn được gần gũi với Lam Cảnh Nghi, luôn tìm cơ hội tiếp cận cháu ngoại, còn thường xuyên xuống Thải Y Trấn mua thật nhiều món ngon lấy lòng nhưng cậu ta chưa một lần chịu tiếp xúc với ngoại công. Đã có lúc Lam Mặc Đình muốn đón hẳn cậu ta về nuôi bên người, thế nhưng Lam Diệp không đồng ý, Lam Cảnh Nghi lại càng không chịu. Mỗi khi cậu ta nhìn thấy Lam Mặc Đình, hoặc là làm như không thấy, hoặc là cố tình né tránh, hoặc đi vòng sang phía khác. Giả như có chạm mặt, đại để chỉ chào cho có lệ rồi chạy vụt đi.
Có những buổi chiều Lam Hi Thần trông thấy Lam Mặc Đình đứng trước Hàn Thất của y, trên tay cầm một dĩa toàn là bánh ngon vẫy vẫy tay gọi Lam Cảnh Nghi. Ai mà ngờ, Lam Cảnh Nghi nấp sau cánh cửa nhìn cái dĩa bánh hấp dẫn kia thì sớm đã không nhịn được, đầy háo hức chạy tới. Nhưng sau khi nhận được dĩa bánh, cậu ta liền chạy biến vào trong, quên mất cả nói cảm ơn với ngoại công của mình. Khi ấy Lam Mặc Đình chỉ có thể nở một nụ cười ảm đạm, ánh dương chiều tà chiếu lên khuôn mặt của ông ta càng làm tăng thêm sự sầu não. Rồi có lẽ là vì đau lòng, sau này Lam Mặc Đình không còn đến trước Hàn Thất của Lam Hi Thần hay đến gần Lam Cảnh Nghi nữa. Hai người kể từ đó có gặp nhau, chỉ là xem như trưởng bối và hậu bối, dẫu Lam Mặc Đình luôn âm thầm quan tâm đến đứa cháu. Lam Cảnh Nghi không quan tâm gì nhiều, ngay cả khi Lam Hi Thần từng hỏi cậu ta có tò mò về vị cữu cữu ruột chưa từng thấy mặt hay không, cậu ta cũng vô tư đáp "Không", lại nói xuất hiện thêm một người mới cũng không khiến cho cậu ta thấy bớt chán ngắt, bởi vì Lam Khải Nhân đã để mắt thăm chừng đến cậu ta nên Lam Hi Thần không thể tiếp tục dung túng như trước, dần uốn nắn cậu ta phải đi theo khuôn phép.
Mấy ngày liền mây mù u ám. Lam Khải Nhân sau hơn mười ngày rời nhà cuối cùng cũng trở về, mặt mày lão không có tí gì là niềm vui hay buồn bã, chỉ có sự khắc kỷ thường thấy. Nghe mấy môn sinh nói với nhau rằng toàn bộ những người mang họ Ôn đều đã huyết

nhuộm Loạn Táng Cương; rằng Di Lăng lão tổ một thời oai phong chấn động như vậy đến cuối cùng cũng phải bỏ mình trước mũi kiếm của sư đệ, hồn phi phách tán, không ngày trở về thế gian.

Lam Hi Thần không biết có thật là như vậy không, chỉ biết nếu Lam Vong Cơ tỉnh dậy mà hay tin, sợ rằng hắn cũng muốn chết theo Ngụy Vô Tiện. Tuy rằng lần trước có trỗi một chút hận ý, nhưng Lam Hi Thần thật sự không muốn Ngụy Vô Tiện chết. Hơn ai hết, y biết rằng nếu Ngụy Vô Tiện có mệnh hệ nào, Lam Vong Cơ cũng không sống nổi. Bây giờ việc đã đến nước này, thật sự khiến y càng thêm lo lắng. Y từng hỏi Lam Vong Cơ liều mình vì một người như vậy có đáng không, hắn không cần suy nghĩ đã trả lời "Đáng!".
Sau này phải đích thân nếm trải thì Lam Hi Thần mới hiểu được, cái gọi là "Đáng" kia kỳ thực rất mãnh liệt, có thể khiến bản thân vì người mình yêu sẽ bất chấp lấy mạng mình ra làm liều dù biết sẽ nhận một cái giá rất đắt, dù biết người kia sẽ không để ý đến, thế nhưng vẫn thấy rất đáng.

Ròng rã qua năm tháng, Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng dần hồi phục lại. Trông thấy ánh mắt vô hồn chan chứa đau khổ của hắn, thân làm huynh trưởng như Lam Hi Thần thấy đệ đệ mình như vậy, trong lòng rất xót xa, càng không dám nói cho hắn biết chuyện vừa xảy ra ở Loạn Táng Cương.

Tròn một năm sau Lam Vong Cơ mới xuống giường được, Lam Hi Thần rất vui mừng, thế nhưng ngay sau đó lại hoảng sợ khi nghe môn sinh thông báo: Hàm Quang Quân ngự kiếm đến Loạn Táng Cương. Kỳ là lạ, Lam Khải Nhân sau khi nghe tin, không nói một lời, cứ như vậy để hắn đi.
Có lẽ: Giấu được một lúc, nhưng không giấu được suốt đời.

Một buổi sáng đẹp trời, Lam Hi Thần nắm tay Lam Cảnh Nghi dắt cậu ta xuống trấn mua kẹo hồ lô, bắt gặp Lam Vong Cơ một thân đầy bùn đất, ánh mắt hắn gắt gao như đang kìm hãm một dòng cảm xúc nào đó. Tám chín phần y đoán được, Lam Vong Cơ đã biết sự thật.

Trên tay hắn là một đứa bé đang nhắm mắt, trông nó nhỏ bé, gầy gò, tầm bốn năm tuổi.

Lam Cảnh Nghi hơi siết tay Lam Hi Thần, khẽ gọi "Đại biểu cữu, nhị biểu cữu làm sao vậy?".

Lam Hi Thần giơ ngón tay lên môi ra hiệu cho nó im lặng, nhìn Lam Vong Cơ bước đến, khẽ gọi "Vong Cơ à, đứa bé này là ai thế?".

Lam Vong Cơ cúi thấp đầu, thần sắc không đổi, nhưng nơi đáy mắt đã hiện ra sự đau đớn, còn mơ hồ có chút thủy quang, nhỏ giọng hỏi y "Hắn thực sự bị gϊếŧ rồi sao?".
Lam Hi Thần khẽ hít một ngụm khí lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, đáp "Phải".

Lam Vong Cơ ngẩn mặt, đôi mắt lưu ly kia giờ đã sóng sánh nước, một tay bấu chặt lấy vai Lam Hi Thần, gần như hét lên "Tại sao lại gϊếŧ hắn? Tại sao lại không để ta gặp hắn lần cuối? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao.....".

Rất nhiều cái "tại sao" chưa kịp thốt thành lời đã bị cơn thống khổ nuốt lấy. Giống như trách y sao không bảo vệ Ngụy Vô Tiện, giống như trách những người khác sao lại có thể tàn nhẫn tới mức đó? Ai cũng được, hiện tại trong mắt Lam Vong Cơ sợ rằng không thể phân rõ trắng đen được nữa rồi!

Lam Cảnh Nghi mặc dù trước đây đã sợ sự lạnh lùng của hắn, nhưng giờ phút này hắn còn hơn trước gấp mười lần, dọa cậu ta sợ tới mức suýt nữa khóc thành tiếng, đứng sau chân Lam Hi Thần run rẩy, lí nhí hỏi "Nhị biểu cữu sao lại trách đại biểu cữu?".
Lam Vong Cơ không còn giữ được lý trí, nhìn Lam Cảnh Nghi, gắt "Ta không hỏi ngươi!".

Ngón tay hắn theo cơn giận mà như muốn xuyên thủng lớp vải, cắm sâu vào trong da thịt. Lam Hi Thần nén đau, cúi xuống vỗ về nói với Lam Cảnh Nghi "Ngươi mau vào trong đi. Hôm khác ta lại dẫn ngươi xuống núi".

Lam Cảnh Nghi lén dẩu môi nhìn Lam Vong Cơ, thế rồi vừa chạy đi vừa ấm ức la lớn "Nhị biểu cữu hung dữ! Nhị biểu cữu không thương trẻ con! Nhị biểu cữu mắng ta! Lam gia gia ơi, Lam tiên sinh ơi ra đây mà xem....".

Lam Hi Thần thở dài "Vong Cơ, ta biết ngươi đang đau khổ, ta cũng biết mình có lỗi, ta không biết hắn đối với ngươi lại quan trọng như vậy. Nhưng lúc đó, ta không thể thay ngươi mạo hiểm đứng về phía Ngụy công tử, không thể đem Lam gia chúng ta đối đầu với huyền môn bách gia được. Ngươi không phải không biết thúc phụ và những người khác vốn từ đầu đã không muốn dây dưa gì với Ngụy công tử. Một mình ta dù muốn cũng không thể nào giúp được hắn. Nếu ngươi muốn trách, vậy ta chỉ có thể để ngươi trách mà thôi, nhưng thực sự.....ta không thể làm được gì khác trong lúc đó".
Lam Vong Cơ im lặng, hai hàng thủy quang chảy từ mắt hắn trượt dài trên gò má, cắn môi không để tiếng khóc bật ra. Nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ kia. Nó hơi nhăn mặt, khẽ cựa quậy.

Hồi lâu, Lam Vong Cơ mới run rẩy nói "Huynh trưởng, xin lỗi. Là ta quá kích động!".

Lam Hi Thần thở dài lắc đầu, lấy từ trong tay áo một cái khăn lụa lau mặt cho hắn, an ủi "Không sao! Trong lúc đau khổ, không ai có thể giữ được bình tĩnh".

Lam Vong Cơ ôm chặt đứa bé trong lòng, do dự nói "Huynh trưởng, ta....muốn nhận nuôi đứa nhỏ này".

Lam Hi Thần giật mình "Gì?".

Lam Vong Cơ vẫn trầm tĩnh "Nó cần sự che chở của ta, và của Lam gia?".

Lam Hi Thần ngạc nhiên "Tại sao?".

Lam Vong Cơ vuốt nhẹ cái trán của đứa bé một cái, nói "Nó họ Ôn".

Lam Hi Thần liền minh bạch.

Tàn dư Ôn thị đã bị gϊếŧ không còn một người, mà những người bị gϊếŧ không phải phụ nhân chân yếu tay mềm, thì cũng là lão đầu tóc bạc lão bà lẩm cẩm. Đến những người đó còn không được tha, một đứa nhỏ có thể được bỏ qua sao? Hiện tại Kim Giang hai nhà là đầu mũi ngọn giáo, nhất là Kim thị chỉ cần nghe nói còn một người họ Ôn sẽ truy lùng diệt sạch. Nhiếp thị với tính nóng nảy của Nhiếp Minh Quyết và mối thù vĩnh viễn không quên với Ôn thị trước kia, tám chín phần đứa nhỏ cũng không có lợi. Sau tất cả, chỉ còn lại Lam thị là chỗ dựa tốt nhất.
Thế nhưng nó họ Ôn, làm thế nào Lam Khải Nhân có thể chấp nhận đây?

Lam Hi Thần có điểm lúng túng "Chuyện này......ta sợ thúc phụ sẽ không đồng ý đâu".

Lam Vong Cơ khẽ đẩy đứa nhỏ vào lòng Lam Hi Thần để y bế trên tay, hắn rất vững vàng nói "Vong Cơ sẽ trình bày với thúc phụ. Huynh trưởng, nhờ ngươi thay ta chăm sóc nó một thời gian".

Lam Hi Thần không thể làm gì khác ngoài việc trước mắt chấp nhận giúp đệ đệ. Hơn nữa y cũng nhìn thấy, đứa nhỏ này nếu Lam Vong Cơ đã đích thân mang về, nó nhất định có một phân lượng nào đó không thua kém Ngụy Vô Tiện ở trong lòng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.