Lưu Manh Hoàng Phi

Quyển 1 - Chương 16




Hai ngày tiếp đó, mọi người đều tập trung chuẩn bị cho việc Nhị hoàng tử của Bắc Phiên sẽ tới, còn Đan Hoành thì phải vô cùng vất vả mới cắt đuôi được đám cung nữ và thái giám.

Khỉ! Từ ngày tin Hoàng thượng tấn phong hắn làm quý phi bị truyền ra ngoài, các phi tần đều tìm tới chỗ hắn hòng lôi kéo tình cảm, nhưng phiền toái nhất là đám cung nhân, suốt ngày nhắc nhở hắn rằng sau khi được phong làm quý phi thì mọi chuyện sẽ không giống như trước. Hôm nay Đan Hoành mượn cớ trong người khó chịu để ở một mình rồi nhảy từ cửa sổ chuồn ra ngoài.

Đan Hoành biết thị vệ trong cung có kém cỏi cũng không để hắn chuồn ra khỏi cung, vậy nên Đan Hoành đành tìm tên hỗn đản Ninh Bình nói cho ra lẽ. Đan Hoành đoán rằng, nhất định Ninh Bình đã nói gì đó trước mặt Hoàng thượng, nếu không hắn đã không xui xẻo bị tấn phong làm quý phi.

Đan Hoành đứng chờ trên hành lang dẫn tới Ngự thư phòng, hắn biết rằng đêm nào Ninh Bình cũng tớ Ngự thư phòng để báo cáo công việc với Hoàng thượng. Quả nhiên lúc sau, Đan Hoành thấy Ninh Bình đi ra, vẻ mặt tràn đầy tâm sự. Đan Hoành liền xông ra trước mặt Ninh Bình, vung chân đạp một cước vào thắt lưng Ninh Bình.

Ninh Bình thấy vậy vội đưa tay lên đỡ lấy quyền cước của Đan Hoành.

“Nương nương, sao nương nương lại ở đây?”

Ninh Bình nhìn Đan Hoành, rồi cảm thấy giữ chân Đan Hoành như vậy là không hợp lễ nên thả xuống.

“ Ta tới đây để tính sổ với ngươi!”

Chưa nói được mấy câu, Đan Hoành chân vừa được thả xuống lại vung lên, nhằm bao tử Ninh Bình mà đạp một cái. Lần này Ninh Bình không hề né tránh, nên đã bị trúng một cước vào bụng, liền đưa tay ôm bụng nói:

“Nương nương, nương nương ít nhất cũng phải cho thần biết thần đã làm sai chuyện gì?”

“Ngươi đã nói với Hoàng thượng những gì?”

“Thần nói, nương nương vì lo lắng tới an nguy của Hoàng thượng, nên đã dùng chính mình làm mồi nhử thích khách, tấm lòng của nương nương dành cho bệ hạ thật hiếm thấy, Hoàng thượng đã rất cảm động, chẳng phải đã tấn phong nương nương làm quý phi rồi đó sao?”

“Chính là chuyện này, hừ, ai cho ngươi lắm mồm xen vào, hại chết ta!” Đan Hoành tức giận đấm một quyền vào tảng đá cạnh đó, rồi hầm hầm bỏ đi.

Đáng ghét! Thật tức chết đi, tính tìm Ninh Bình trút giận, mà hắn lại không biết mình sai ở nơi nào, vậy có đánh hắn thì cũng được tích sự gì?

Ninh Bình nhìn bóng lưng của Đan Hoành ngày một xa dần, nhỏ giọng thì thầm:

“ Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, với tính tình của ngươi, nếu không có một thân phận cao cao một chút thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hại, ta vì ngươi mà nói với Hoàng thượng, cũng chỉ vì mục đích này”.

Đan Hoành tức giận mấy ngày liền. Ân! Mọi người có tò mò muốn biết tại sao Đan Hoành tức giận không? Hừ, cứ nhắc tới lại càng thêm bực mình.

Đan Hoành tức giận với Ninh Bình, khi trở về nơi ở của mình, hắn định bụng tìm mấy thái giám đấu võ cho đỡ bực, thế nhưng bọn họ lại nói bây giờ không thể giống trước, bây giờ hắn đã là quý phi, nếu đấu võ với cung nhân thì sẽ không ra thể thống gì.

Vậy nên mặc cho Đan Hoành tìm mọi cách để dụ dỗ, dọa nạt, bọn họ vẫn quyết không động thủ.

Tối nay trong cung rất náo nhiệt, đó là bởi Nhị hoàng tử của Bắc Phiên đã tới. Tối hôm đó, có cung nhân tới thỉnh Đan Hoành tới tiền điện, bởi Nhị hoàng tử tới thăm, nên trong tiền điện sẽ có yến tiệc và các tiết mục biểu diễn hấp dẫn mà Hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị để mời hậu cung cùng khách quan thưởng ngoạn.

Đan Hoành nghĩ bụng, ngồi hậm hực ở đây cũng chả ích lợi gì, chi bằng đi xem xem Nhị hoàng tử Bắc Phiên bộ dạng ra sao. Tuy Đan Hoành trước đây ở biên cảnh, thường xuyên đấu với quân Bắc Phiên, nhưng lại không biết chủ nhân của chúng mặt mũi ra sao, vậy hôm nay có dịp gặp mặt thật là tốt, trên chiến trường có câu: ‘bắt giặc trước tiên phải bắt tướng’, bây giờ có dịp nhất định phải nhớ kĩ mặt mũi hoàng tử Bắc Phiên mới được, sau này nhất định có ích.

Đan Hoành cùng một vài phi tần được an bài ngồi cách long ỷ của Hoàng thượng không xa, quan viên hai bên ngồi thành hai dãy rất dài, đầu bên kia của dãy, đối diện với long ỷ của Hoàng thượng chính là nơi an tọa của Nhị hoàng tử Bắc Phiên.

Chính giữa tiền điện, một nữ nhân Bắc Phiên đang thách đấu, lát sau một thị vệ của bổn quốc liền bước lên đài, nhưng chỉ có mấy chiêu, người thị vệ kia đã thua. Đan Hoành cảm thấy rất kì quái, sao lại có thể như vậy? Theo nhận xét Đan Hoành, để thắng nữ nhân kia đâu có khó, tên thị vệ kia rõ ràng có cơ hộ để thắng, ấy vậy mà tại sao?

Tiếp đó, cũng có mấy người thị vệ của bổn quốc lên đài giao đấu với nữ nhân kia, nhưng rồi tất cả đều thất bại.

Lúc này, Tổng quản thái giám Tiểu Tuyền Tử không nhịn được bèn châm chọc Ninh Bình:

“Trữ tổng quản, thuộc hạ của ngươi thật đúng là lợi hại, chỉ có một nữ nhân Bắc Phiên mà các ngươi đấu không lại, vậy an nguy của Hoàng thượng có thể trông cậy vào các ngươi được sao?”

Ninh Bình nắm chặt tay lại, không biện giải gì, lúc này Hoàng đế mới nói:

“ Không phải là thị vệ của chúng ta không đánh lại được, mà là không dám đánh, nữ nhân kia chính là nàng phi thứ tư của Nhị hoàng tử Bắc Phiên, nếu đả thương nàng ta sẽ không biết ăn nói sao với Bắc Phiên, mà muốn khuất phục được nàng ta cũng rất khó,nếu đánh thắng nàng ta, bọn họ sẽ nói bổn quốc chúng ta cả hoàng triều hùa nhau khi dễ một nữ nhân, xem ra Nhị hoàng tử để phi tử của hắn xuất hiện tại đây là muốn làm khó bổn quốc chúng ta”.

“A? Hoàng thượng, vậy phải làm sao? Chẳng lẽ lại phải chịu thua?”

“Ai! Nếu không chịu thua vậy phải làm sao?”

“Đê tiện! Bọn chúng dùng nữ nhân, chúng ta cũng dùng nữ nhân ra đấu với bọn chúng.”

“Tiểu Tuyền Tử, bỏ đi, chỉ là tiết mục giải trí thôi, hà tất phải so đo vậy?”

“Bệ hạ, e rằng bọn chúng còn có mục đích khác”

“Nói trẫm nghe?”

“Nếu như thật sự những thông tin từ biên cảnh báo về là chính xác, Bắc Phiên định gây chiến với chúng ta, như vậy cuộc đấu võ ngày hôm nay, ai thắng, ai thua sẽ vô cùng quan trọng, nếu hôm nay bọn chúng chiến thắng, điều này sẽ cổ vũ tinh thần và sĩ khí quân lính Bắc Phiên, thị vệ cấm cung tuyển cả trăm người mới chọn được một người, là lực lượng tinh anh, ấy vậy mà đấu không lại một phi tử của hoàng tử Bắc Phiên, như vậy binh sĩ Bắc Phiên sẽ nghĩ binh sĩ nước ta mềm yếu, như vậy bọn họ sẽ tự tin, sĩ khí binh lính Bắc Phiên sẽ tăng lên vạn phần”.

“Ai! Trẫm cũng đã nghĩ tới chuyện này, thế nhưng….”

Hoàng đế còn chưa nói xong, hoàng tử Bắc Phiên đã cắt ngang:

“ Đại Đồng Hoàng đế bệ hạ, lẽ nào quý quốc không có cao thủ sao! Hay là muốn nhường phi tử của ta? Không cần phải như vậy đâu, nữ nhân của ta không phải chỉ biết thêu thùa khâu vá thôi đâu, ha ha, xem ra đêm nay tiểu vương phi của ta thắng rồi, Hoàng thượng đừng quên ban thưởng cho nàng nha”

Hoàng đế vừa định đáp lại thì Tiểu Tuyền Tử vì nhịn không được nên chen miệng vào

“ Nhị hoàng tử, nữ nhân nước ta cũng không phải chỉ biết may vá thêu thùa, chỉ sợ rằng tìm ra một người có khả năng đánh bại vương phi của hoàng tử, hoàng tử sẽ vì thế mà cảm thấy mất mặt”.

“Tiểu Tuyền Tử!” Hoàng thượng quát lớn.

Hoàng tử Bắc Phiên cười nhẹ, dáng vẻ vô cùng hứng thú nói:

“ Ồ, Đại Đồng cũng có nữ nhân tài năng vậy sao? Tiểu vương ta rất muốn gặp, thỉnh Hoàng đế quý quốc cho ta được toại ý”.

“Việc này…” Hoàng đế cảm thấy khó xử.

Hoàng tử Bắc Phiên vẻ mặt như vừa bị mất hứng:

“Ta nhất định muốn gặp vị nữ nhân mà công công quý quốc nhắc tới, bệ hạ nghĩ là tiểu vương phi của ta không đủ tư cách để giao đấu với nàng ấy? Hay là những lời nói kia chẳng qua là để gạt tiểu vương ta?”

“Nữ nhân kia tạm thời không ở trong cung” . Ninh Bình nói.

Ninh Bình nói vậy để nhằm lái câu chuyện sang hướng khác, thế nhưng Tiểu Tuyền Tử lại nghĩ đã đến nước này nhất định phải làm rõ.

“ Người đó là Quý phi nương nương của bổn quốc, thân phận vô cùng cao quý, không phải cứ muốn gặp là gặp được”.

“Ồ? Tiểu vương cung thỉnh bệ hạ mời nàng ấy ra, để tiểu vương có thể chiêm ngưỡng phong thái của nương nương ”.

Nhị hoàng tử Bắc Phiên đã nói như vậy, muốn thoái thác quả tình là không thể.

Hoàng đế nhìn Tiểu Tuyền Tử không hiểu chuyện gây ra sự, không tình nguyện hạ chỉ:

“ Tiểu Tuyền Tử, đi mời nương nương tới đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.