Bởi vì trong lòng suy nghĩ dến thân phận của người yêu, nên buổi tối cậu ngủ không yên ổn, mơ mơ hồ hồ mơ thấy ác mộng. Tiểu thú cùng tiểu hắc nhận thấy được tâm tình của cậu, một con kêu ô ô ở ngoài cửa phòng, một con kêu ô ô ở trên giường, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
“Ta không sao, các ngươi ngoan nào.” Cậu dứt khoát không ngủ nữa, đứng dậy mở cửa để tiểu hắc đi vào, sau đó xoay người ngồi ở trên giường, vươn tay xoa xoa hai con thú, lại ôm tiểu thú đến trước mặt, xoa nắn lỗ tai nó, trong mắt có chút lo lắng, “Ngươi bị như vậy có phải là do lúc trước bị thương rất nặng hay không? Đáng tiếc Thông Thiên không kiểm tra ra vấn đề của ngươi, ta không dám cho ngươi uống thuốc bậy …… Cơ Hoài Cẩn, nếu ngươi nghe hiểu được lời ta nói, thì hãy ra gặp ta đi, ta rất lo lắng.”
Tiểu hắc phụ họa ngao ô một tiếng.
Tiểu thú động động lỗ tai, ánh mắt vẫn ngây thơ như cũ, vui vẻ quấn đuôi lên cổ tay của cậu, dụi đầu vào ngực cậu.
“Gia hỏa vô tư tới vô tâm.” Cậu ôm chặt tiểu thú cúi đầu hôn hôn, ngửa ra sau nằm vật ở trên giường, “Chẳng lẽ đời này phải xem người yêu như là con hoặc là sủng vật mà nuôi lớn sao …..”
Trên người đột nhiên trầm xuống, suối tóc bạch ngân lướt qua mặt, cậu vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một mỹ nam tóc trắng mặt không đổi sắc ngồi ở trên lưng cậu, thân thể trần truồng, mở miệng liền phóng độc, “Tiểu Uyên, ngươi còn quá nhỏ, không thích hợp để giao phối.”
Cái quỷ gì chứ!
Cậu đứng lên bổ nhào vào trong lòng ngực của y, nhéo lỗ tai trên đầu y, “Ngươi còn biết xuất hiện hả!”
“Ta đồng ý làm người yêu của ngươi.” Cơ Hoài Cẩn ôm lấy cậu, cúi đầu mặc cậu nhéo lỗ tai, cái đuôi cuốn đến trước người ngăn trở bộ vị quan trọng, “Phía sau lưng của ta, linh hồn của ta, chỉ thuộc về ngươi.”
Cậu nghi hoặc, “Phía sau lưng?”
“Chờ ta khôi phục, khi ngươi xuất hành không cần cưỡi Phệ Hồn nữa. Khí âm sát trên người nó quá nặng, không thích hợp để tọa kỵ.”
Tiểu hắc ủy khuất ngao ô một tiếng, sáp lại củng củng y.
Cơ Hoài Cẩn trấn an sờ sờ nó, bắn qua một tia căn nguyên lực. Tiểu hắc như nhặt được chí bảo liền hấp thu, sau đó thức thời chạy ra khỏi phòng nằm úp sấp ở phòng khách tiêu hóa.
Diệp Chi Châu nghi hoặc quay đầu nhìn, “Ngươi cho nó cái gì thế? Nhìn nó rất cao hứng.”
“Một chút quà thưởng.” Cơ Hoài Cẩn xoay đầu cậu về, hơi hơi nhíu mày nhìn kỹ cậu, hỏi, “Ngươi đang đối phó với Liên gia sao?”
“Ngươi biết?” Cậu kinh ngạc, sau đó biểu tình biến thành kỳ quái, “Không phải lúc ngươi biến thành tiểu thú thì trí tuệ rất thấp ….. Ách, rất ngây thơ chất phác đáng yêu sao?” Một bộ dáng ngốc ngốc cái gì cũng không biết ……
“Biết, nhưng không thể khống chế thân thể, chỉ có thể giao cho bản năng.” Cơ Hoài Cẩn xoay người ôm cậu ngồi vào trên người y, sờ tóc cậu, “Tiểu Uyên, trên người Liên Dực Chính có cổ quái, ngươi đừng đến hắn quá gần, đợi ta khôi phục, ta giúp ngươi giải quyết hắn.”
“Có cổ quái? Ở phương diện nào?” Diệp Chi Châu nhớ tới lời của Cơ Mộng Tuyết, lại vội hỏi, “Ngươi là người của Cơ gia ở Hoàng thành đúng không? Gia tộc đó luôn xuất hiện thiên thánh giả.”
“Cũng không hẳn là vậy.” Cơ Hoài Cẩn nhíu mày, “Ta thuộc chủ mạch, bên Hoàng thành thuộc chi mạch, lúc trước Cơ Tuyền ám toán ta là vì tranh đoạt địa vị cùng tài nguyên gia tộc. Về phần Liên Dực Chính cổ quái chỗ nào ….. Ta ngửi được trên người của hắn có khí tức của Cơ Tuyền, nhưng Cơ Tuyền đã chết hơn trăm năm, hắn đã sớm luân hồi đầu thai mới đúng. Tình huống cụ thể như thế nào còn phải chờ ta khôi phục hoàn toàn rồi mới tìm tòi tra cứu được, nhưng trước đó, Tiểu Uyên, ngươi không cần vọng động, thực lực bây giờ của ta chỉ mới khôi phục được ba tầng, không thể bảo vệ ngươi được.”
Diệp Chi Châu ở trong đầu lật tư liệu qua một lần rồi lại một lần, đột nhiên nhớ tới địa điểm nhân vật chính đạt được công pháp thánh giai, vội vàng hỏi, “Vậy ngươi biết Hắc Liên Phong không? Công pháp của Liên Dực Chính là lấy từ đó.”
“Hắc Liên Phong?” Làm như nghĩ tới điều gì, sắc mặt Cơ Hoài Cẩn mãnh liệt trầm xuống, trên người ẩn ẩn truyền ra một cảm giác cường đại áp bách, “Nơi đó có một cấm trận đã bị phá hủy từ thời thượng cổ truyền xuống, nghe nói là nơi giúp người chết sống lại, còn phương pháp thực hiện cụ thể thì khó mà làm được. Lúc trước Cơ Tuyền bị ta đánh trọng thương liền trốn về hướng đó. Nếu hắn cưỡng chế sử dụng cấm trận ….. Trận kia cần dùng 18 tánh mạng của người cùng huyết thống để hiến tế mới có thể khởi động được, hay cho một Cơ Tuyền! Quả nhiên là phát rồ mất trí, không có nhân tính!”
Diệp Chi Châu vội trấn an ôm lấy y, trong lòng cũng nặng nề. Công pháp của Liên Dực Chính xác thực cổ quái, cậu suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không tìm ra manh mối, nếu bản công pháp tu luyện kia là để trợ giúp Cơ Tuyền chết đi sống lại ……
“Tiểu Uyên, tạm biệt.” Cơ Hoài Cẩn đột nhiên cúi đầu hôn trán của cậu, tiếp đó là một trận kim quang, dưới người Diệp Chi Châu không còn chỗ dựa nên cậu liền ngã ngồi trên giường, cúi đầu nhìn thì chỉ thấy ánh mắt ngây thơ của tiểu thú đang ghé vào trên giường ngây ngốc nhìn cậu, sau đó ngao ô một tiếng, lại vui vẻ nhào tới dụi vào ngực cậu, “Ba ba!”
Thân phận chuyển hoán như thế này quả thật khiến người ta không phòng bị được ….. Ôm chặt tiểu thú nằm lên trên giường, cậu mở tư liệu hệ thống, không bỏ qua những cảnh H nữa, bắt đầu nhìn kỹ từng câu từng chữ. Đoạn yêu hoàng cắn chết con của nhân vật chính vẫn luôn làm cậu cảm thấy khó hiểu, hiện giờ biết yêu hoàng kỳ thật là Cơ Hoài Cẩn, mà Cơ Hoài Cẩn cùng Cơ Tuyền lại có chuyện xưa, công pháp của nhân vật chính lại có khả năng đến từ chính cấm trận cùng Cơ Tuyền …..
Nếu coi những việc nhân vật chính đã làm sau trọng sinh tất cả đều là vì muốn Cơ Tuyền sống lại, như vậy nhân vật chính đã làm được gì đâu chứ? Đầu tiên là báo thù, hãm hại vị hôn thê đã hủy bỏ hôn ước; tiếp đó gia tăng thể diện, đạt được sự chú ý của gia đình; sau đó muốn nổi danh tứ phương, đi học ở ngôi trường tốt nhất, sau đó chính là không ngừng ngủ với mấy em gái ….. Sau khi ngủ với 6 người, hắn mới bắt đầu chuyên tâm tu luyện, vài năm sau hắn từ địa giai bước vào thánh giai, nhóm nữ chủ cũng nhanh chóng tiến vào thánh giai, sau đó trong cùng một năm, nhóm nữ chủ đều sinh hài tử cho hắn ……
Trong đầu hiện lên một tia ý tưởng, cậu vội vàng sắp xếp tư chất của nhóm nữ chủ trước khi gặp được nhân vật chính, sau khi phân tích một phen thì nhíu mày. Lúc nhóm nữ chủ gặp được nhân vật chính thì thực lực cách nhau rất lớn, Hồng Âm là mạnh nhất, chỉ mới là địa giai bát cấp, đang cố gắng lên thiên giai, mà yếu nhất là hai tỷ muội Khương Vân Khương Nguyệt mới chỉ là huyền cửu giai, nhưng các cô đều không ngoại lệ, tất cả đều là người thừa kế võ học chính thống, thực lực đều là do tự mình tu luyện từng chút một, hoàn toàn khác với phương pháp tu luyện của nhân vật chính phải thông qua song tu mới có thể gia tăng một lượng lớn thực lực. Quan trọng nhất là, tất cả các cô đều là cấp bậc thiên giai!
Sau khi đọc xong kịch bản, cậu cẩn thận sắp xếp tình huống thăng cấp của mấy vị nữ chủ sau khi gặp nhân vật chính, sau đó mặt triệt để đen lại. Khi nhân vật chính đang cùng Hồng Âm phát sinh quan hệ thì rất là mê luyến cô, mỗi ngày đều quấn lấy cô, vắng vẻ hai tỷ muội Khương Vân Khương Nguyệt. Cũng chính trong khoảng thời gian này, thực lực nhân vật chính bắt đầu đột nhiên tăng mạnh, mà Hồng Âm vốn có dấu hiệu đột phá lại đột nhiên bị đình trệ, bất luận cố gắng tu luyện như thế nào cũng không tăng thêm nữa, mãi đến khi nhân vật chính chuyển nhiệt tình sang Cơ Mộng Tuyết thì mới chậm rãi khôi phục.
Mà hiện tượng sau khi cùng nhân vật chính phát sinh quan hệ thực lực liền đình trệ không chỉ xuất hiện một lần, sau khi Ngao Phượng, Liên Hoa cùng nhân vật chính phát sinh quan hệ cũng bị đình trệ, lúc ấy nhóm nữ chủ còn tưởng rằng là không cẩn thận mang thai cho nên mới như vậy …… Cho nên công pháp của nhân vật chính căn bản không phải là công pháp song tu gì cả, mà là công pháp thải bổ ghê tởm! Nguyên nhân khiến thực lực nhóm Hồng Âm các cô bị đình trệ là bởi vì võ hồn mà các cô cố gắng tu luyện ra đều bị nhân vật chính đoạt đi trong lúc XXX!
Diệp Chi Châu căm giận tắt màn ảnh, tức giận đến đầu muốn bốc khói! Khó trách nhân vật chính muốn cưới nhiều vợ như vậy, hắn là sợ chỉ có một người thải bổ sẽ làm đối phương bị thương, cho nên cần nhiều người để luân phiên đi? Đồ tra nam! Còn việc nhóm nữ chủ sau khi bước vào thánh giai liền khiến các cô sinh hài tử, chín mười phần là có liên quan đến cấm trận, quả thực ghê tởm!
Tiểu thú ngủ ở trong ngực cậu đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy đè thấp thân thể hướng ngoài cửa sổ phát ra một trận gầm nhẹ uy hiếp. Tiểu hắc nằm úp sấp ở trong phòng khách cũng nhanh chóng đứng dậy, sương mù trên người ẩn ẩn vờn quanh, cảnh giác che trước người cậu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cậu nhíu mày, cũng nhìn theo về phía ngoài cửa sổ.
Lúc này là thời điểm giữa đêm, ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen, cái gì cũng không thấy rõ được. Dùng tinh thần lực dò xét một vòng, cũng không phát hiện bất thường gì. Nhớ tới lúc buổi chiều Liên Dực Chính âm trầm rời đi, cậu đề cao cảnh giác, lặng yên không một tiếng động từ trong không gian lấy ra một trường đao nắm thật chặt ở trong tay.
Trong khoảng thời gian này thực lực của cậu tiến bộ rất nhanh, nhưng đối với việc khống chế võ hồn vẫn có chút xa lạ, nếu thật sự là nhân vật chính đến …… Hy vọng có sức lực đánh một trận.
“Quả nhiên là ngươi! Ngươi tới nơi này là muốn làm gì!”
“Đừng xen vào việc của người khác, cút ngay!”
“Hôm nay ta đã định là phải nhúng tay vào chuyện không liên quan rồi!”
[Tỷ lệ yêu nhau của Hồng Âm cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ tư, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Hồng Âm?
Cậu vội vàng nhét tiểu thú vào trong ngực, sau đó trấn an vỗ vỗ tiểu hắc, mở cửa sổ gian phòng trực tiếp nhảy xuống. Hai thanh âm vừa mới nói chuyện kia rõ ràng là của Hồng Âm cùng Liên Dực Chính, sao nửa đêm Hồng Âm lại xuất hiện ở đây?
Hồng Âm đang cùng Liên Dực Chính đánh nhau trong ngõ tối sau cửa hàng, hai người đều là địa giai, mặc dù thực lực Hồng Âm cao hơn một bậc, nhưng công pháp của nhân vật chính tương đối cổ quái, cô đánh không thể thoải mái được. Diệp Chi Châu sau khi đáp xuống liền không nói hai lời dùng tinh thần lực công kích nhân vật chính, đồng thời điều động tiểu hỏa cầu bên trong đan điền, có chút mới lạ tập trung lực lượng vào bàn tay, sau đó dẫn dắt lên trường đao, hướng phía nhân vật chính mạnh mẽ bổ tới.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
“Lại là một địa giai?” Liên Dực Chính bị giáp công, chật vật trốn tránh, nghiêng đầu thấy người đánh lén hắn cư nhiên lại là tiểu lão bản của cửa hàng trang sức, biểu tình lập tức vặn vẹo, “Không nghĩ tới ngươi cư nhiên là võ giả!”
Hồng Âm cũng kinh ngạc, lập tức vui vẻ hừ cười hai tiếng, nói rằng, “Tiểu lão bản ngụy trang thật tốt, ngay cả ta cũng không thấy được ngươi là võ giả. Tên cặn bã này lén vào đây muốn hại ngươi, bị ta vừa vặn bắt được, thế nào, thiến hắn được không?”
Như thế nào người người đều muốn thiến nhân vật chính thế? Ánh mắt Diệp Chi Châu lộ ra tia tiếu ý, nâng đao trong tay lên, cong môi, “Rất là vinh hạnh.” Tuy rằng đã bị thiến trước rồi.
Liên Dực Chính nghe bọn họ nói thiến đến thiến đi, thần kinh mẫn cảm bị chọt trúng liền giận dữ, không thu liễm thực lực nữa, liều mạng tấn công qua. Hồng Âm vội vàng tiến lên ngăn cản, Diệp Chi Châu cố kỵ mình tuy có thực lực nhưng lại không có chiêu thức, chỉ có động tác võ thuật đẹp mắt, liền đứng bên cạnh, thỉnh thoảng bổ thêm hai đao.
Liên Dực Chính liên tiếp bị đánh nhịn không được gầm lên, “Hai đánh một, đê tiện!”
Diệp Chi Châu liếc mắt xem thường, lại bổ thêm một đao.
Hồng Âm còn nhớ đối phương hiện tại vẫn là học sinh của học viện Hiền Vũ, lúc công kích cũng không gây thương tổn chỗ yếu hại của hắn, chỉ phế đi hành động rồi trói người lại, thuận tay đánh ngất xỉu, sau đó vén mái tóc hơi rối loạn, nhìn về phía Diệp Chi Châu nói, “Người này ta sẽ đưa tới phòng tạm giam ở trường học trước, sau đó mới nghĩ biện pháp đưa hắn lên quan hoặc là đuổi học.”
“Vất vả cho ngươi.” Diệp Chi Châu thu hồi trường đao, hướng nàng làm lễ võ giả, “Hôm nay đa tạ.”
“Khách khí rồi, ta chỉ là ngủ không được nhàm chán đi dạo thử vận khí, không nghĩ tới thật sự có thể bắt được tên cặn bã này.” Hồng Âm khoát tay, sau đó thở dài, “Mộng Tuyết nói nàng đã liên hệ với người nhà, nhưng ý tứ trong nhà nàng là muốn nàng bớt lo chuyện người khác, còn nói tên cặn bã này là thiếu niên thiên tài, tốt nhất là có thể kết giao ……. A, thiếu niên thiên tài, Mộng Tuyết tức giận gây sức ép cả đêm ….. Đều là do tên tra nam này gây ra!”
Nhịn không được nghĩ “gây sức ép cả đêm” theo hướng sai lệch, Diệp Chi Châu bị tư duy đáng khinh của mình làm cho cả kinh ho khan hai tiếng, khuyên nhủ, “Chuyện của Liên Dực Chính quả thật không tiện quản, gia gia võ thánh của hắn đặc biệt không nói đạo lý, ngươi đừng tự mình gây sức ép vướng vào. Yên tâm, sẽ có người thu thập hắn.” Về phần thái độ của Cơ gia ….. Hiện tại cậu vô cùng hoài nghi Cơ gia có liên hệ với Liên Dực Chính cùng Cơ Tuyền.
Tiểu thú ở trong ngực của cậu lắc lắc cái đuôi, nhắm hai mắt lại.
Tâm tình Hồng Âm vẫn tệ như cũ, không muốn nói thêm nữa, hướng cậu cáo biệt sau đó kéo Liên Dực Chính rời khỏi.
Diệp Chi Châu nhìn cô đã đi xa, lại nhìn Liên Dực Chính bị cô kéo đi, bắt đầu thâm trầm tự hỏi. Bệnh độc tang thi có thể làm cho công cụ của nhân vật chính biến thành một khối thịt chết, Hồng Âm kéo như vậy ….. Sẽ không trực tiếp làm đứt đi.
“Ba ba!”
Cậu cúi đầu, chạm đến ánh mắt hồn nhiên ngây thơ của tiểu thú, hơi chột dạ thu hồi suy nghĩ, ấn tiểu thú vào trong ngực.
Ngày hôm sau, tin tức nhân vật phong vân Liên Dực Chính mới nhập học giữa đêm đột nhập vào cửa hàng trang sức bị lão sư bắt được bị cấm túc trong phòng lan truyền khắp toàn bộ Hiền Vũ. Đối với nhân vật truyền kỳ từ hoàng giai biến thành thiên giai này, mọi người vừa tò mò vừa hâm mộ, hâm mộ rồi lại ghen tị, hiện giờ tin tức bát quái được phát ra, tất cả học sinh đều hưng trí bừng bừng bàn tán, trong lúc nhất thời lời đồn bên trong học viện bay đầy trời, cũng khiến cho cửa hàng của Diệp Chi Châu hot lên một phen.
Ba ngày sau, người của Liên gia cùng Cơ gia đều đến, lời đồn đãi bị nhanh chóng ngăn chặn và làm sáng tỏ, Liên Dực Chính được thả ra, Cơ Mộng Tuyết vài ngày không có đến trường, Hồng Âm thì bị trường học đình chỉ công tác dạy học. Diệp Chi Châu đối với việc này vô cùng lo lắng, nhưng lại không có biện pháp. Tiểu thú vẫn ở trong ngực của cậu vui vẻ phe phẩy cái đuôi, đồ đằng trên trán cũng không ngừng hiện lên một đạo ánh sáng mỏng manh.
Lại thêm một tụ hội kể chuyện, bốn vị nữ chủ đã lâu chưa tề tụ lần thứ hai xuất hiện, chẳng qua biểu tình đều khó coi.
Diệp Chi Châu nhìn các cô, vỗ vỗ kinh đường mộc, tiếp tục kể câu chuyện lần trước còn đang dang dở, sau đó sớm kết thúc lần tụ hội này. Bốn vị nữ chủ không ngoài sở liệu tất cả đều ở lại, không có ý rời đi.
“Các vị làm sao vậy?” Diệp Chi Châu đổi trà cho các cô, tùy ý hỏi. Nhờ hai cầu nối mua bán trang sức cùng tụ hội kể chuyện, cậu cùng với nhóm nữ chủ đã thành lập tình hữu nghị cách mạng thâm sâu, các nữ chủ cũng nhanh chóng trở thành bằng hữu với nhau, lúc nói chuyện mọi người đều rất tùy ý.
“Lão đầu tử nhà ta cư nhiên muốn ta định hôn với tên khốn kiếp Liên Dực Chính kia!” Ngao Phượng là người đầu tiên không nhịn được vỗ bàn, “Tên nọ có đức hạnh như thế nào ở trong học viện tùy tiện hỏi là có thể biết, không biết gia đình của ta nghĩ như thế nào nữa, nói hắn là thiếu niên thiên tài nên hành vi khó tránh khỏi không kềm chế được, kia gọi là không kềm chế được sao? Rõ ràng là bỉ ổi vô sỉ! Ta tuyệt đối không gả cho tên này!”
Hồng Âm cười lạnh, “Đám cổ hủ đầu óc có vấn đề trong học viện cư nhiên muốn ta đi xin lỗi Liên Dực Chính, không thì ta phải cút đi. Cút thì cút, rời khỏi Hiền Vũ ta sẽ sống không nổi nữa chắc?”
Cơ Mộng Tuyết lo lắng nhìn cô, trên mặt lần đầu tiên không nở nụ cười, cảm xúc rất là suy sụp, “Đều do ta làm liên lụy ngươi …..”
“Không liên quan đến ngươi, đừng nghĩ nhiều.” Hồng Âm vội trấn an nắm lấy tay cô, biểu tình dịu đi một ít.
“Các ngươi còn chưa nghe nói sao?” Liên Hoa tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt thanh lãnh mỹ lệ tràn đầy sương lạnh, “Trong thành Thương Châu đã có hai thiếu nữ bị người hút khô võ hồn cho đến chết, không nghĩ tới người phía trên lại đè tin tức xuống, ngay cả Cơ gia cùng Ngao gia cũng không hề biết chuyện.”
Vài vị nữ chủ cùng Diệp Chi Châu nhất tề cả kinh, sắc mặt đại biến, “Ngươi nói thật sao?”
“Thật, tuy rằng thánh nữ không có thực quyền gì, nhưng dễ hỏi thăm tin tức hơn.” Liên Hoa tự giễu mỉm cười, lấy ra một phong thư, “Đây là thư tín qua lại của Liên gia cùng thành chủ Thương Châu mà ta đã sao lại, các ngươi tự xem đi. Còn Liên Dực Chính ….. chính là một tên súc sinh!”
[Tỷ lệ yêu nhau của Liên Hoa cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ năm, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Ngao Phượng lấy thư xem qua một lần, sắc mặt âm trầm xuống, “Người nhà của ta vậy mà lại muốn ta gả cho hung thủ giết người! Có phải bọn họ hy vọng ta chết sớm một chút đúng không? Còn thành chủ Thương Châu nữa, ta còn tưởng rằng hắn là người tốt, không nghĩ tới ngay cả kẻ sát nhân hắn cũng bao che!”
[Tỷ lệ yêu nhau của Ngao Phượng cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ sáu, chúc mừng kí chủ. Đang kiểm tra tiến độ hoàn thành nhiệm vụ ….. Kiểm tra thất bại ….. Kiểm tra lần thứ hai ….. Cảnh báo, hồn kỳ thứ sáu đã khôi phục, dời tới linh hồn Hoa Nhan, mong kí chủ chú ý.]
Trong lòng Diệp Chi Châu trầm xuống, vội lấy thư nhìn thoáng qua, thở sâu áp chế kinh sợ, hỏi, “Các ngươi biết Hoa Nhan là ai không? Có khả năng nàng ta đang gặp nguy hiểm.” Lần này hồn kỳ trực tiếp khôi phục dời đi, ngay cả gợi ý về nội dung thay đổi cũng không có! Rất có khả năng nhân vật chính không chỉ đơn thuần là muốn chiếm tiện nghi của em gái Hoa Nhan đâu!
“Hoa Nhan?” Mặt Liên Hoa thay đổi, lập tức căng thẳng, “Nàng, nàng làm sao vậy? Nàng là tiểu nữ nhi của thành chủ Thương Châu, từ nhỏ thân thể không tốt, phong thư này là do nàng giúp ta lấy được.”
“Có phải nàng ta là cấp bậc thiên giai không?”
“Không phải.” Liên Hoa lắc đầu, “Nàng là thân thể thuần linh, vị trí thánh nữ vốn phải là của nàng ấy, chẳng qua thân thể không tốt, ta liền chủ động thế thân cho nàng …..” Nói đến một nửa đột nhiên nhớ tới nội dung trong thư, cô cả kinh trực tiếp đứng lên, “Chẳng lẽ Liên Dực Chính hắn muốn, muốn ……”
Diệp Chi Châu gật gật đầu, nhịn không được nắm chặt tay. Cậu còn một suy đoán đáng sợ nữa, nhân vật chính hiện giờ điên cuồng thực hiện hành vi thải bổ, có phải là vì muốn khôi phục công năng chỗ nào đó đã bị phế bỏ không ….. Tầm mắt đảo qua phong thư trên bàn, trong lòng cậu nổi lên một tia sát ý.
Hai mạng người, hai thiếu nữ vô tội, nhân vật chính ở thế giới này thật đáng chết! Nếu lúc trước cậu không thiến nhân vật chính, không chừng hai thiếu nữ kia cũng không …..
Tiểu thú đang ngủ trong góc đột nhiên bừng tỉnh, xoay người vội vàng vọt vào trong ngực cậu, cái đuôi cuốn lấy cổ tay của cậu, đầu lưỡi không ngừng liếm mặt cậu, tựa hồ muốn trấn an cậu. U ám trong lòng hơi giảm bớt, cậu ôm chặt tiểu thú, nhìn bốn vị nữ chủ biểu tình khó coi, rủ mắt xuống.
Bây giờ tất cả suy nghĩ đều là dư thừa, nhân vật chính ở thế giới này, nhất định phải chết!