Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 67




Diệp Chi Châu bị một quả bom nguyên tử nện cho ý tưởng gì cũng bị mất ráo, vội phân phó tiểu hắc bay về dãy núi bên ngoài Lan thành.

Theo miêu tả của kịch bản mới, nhân vật chính sẽ lạc ở trong núi sâu một canh giờ, sau đó khi đang uống nước thì thấy một sủng vật của thôn dân nên đi theo nó vượt qua thác nước vào thôn nhỏ, sau đó được thôn dân đơn thuần mời đến nhà ăn uống no say một trận. Sau khi say rượu cũng không đi ngủ, mà lại đi dạo xung quanh thôn, sau đó vô tình gặp được tộc trưởng mỹ nữ đang ngủ trong đình, rồi …… làm tình….

Cậu tắt màn ảnh, thay đoản bào võ giả trên người bằng một trường bào rộng lớn, vò rối tóc xả quần áo, nuốt vào viên thuốc thay đổi giọng nói, xoa dịch dung đan —— một vị thiếu nữ đáng thương xui xẻo bị người khi nhục đã ra lò.

Tiểu thú bị động tác của cậu làm tỉnh lại, mê mang ngẩng đầu nhìn nhìn, sau đó hoảng sợ ngao ô một tiếng muốn nhảy ra ngoài, nhảy được một nửa thì nghi hoặc dừng lại, nhìn kỹ cậu, sáp lại gần ngửi ngửi, nghiêng đầu, “Ba ba?Ma ma?”

“….. Ngươi vẫn nên tiếp tục ngủ đi.” Cậu nghẹn lời nhét nó vào trong ngực, chờ tới gần thác nước thì để tiểu hắc đáp xuống, đi nhanh vài bước cúi đầu vọt vào cánh cửa đằng sau thác nước.

Suy tính thời gian, nhân vật chính lúc này hẳn là đã bắt đầu lắc lư dạo quanh thôn. Cậu nới lỏng cổ áo, vừa chạy tới cuối thôn vừa lo lắng tìm kiếm tiểu đình – nơi mà nhân vật chính cùng tộc trưởng làm tình. Nhưng trời quá tối, nhà cửa trong thôn trang lại xây rải rác, khiến người ta căn bản không thể phân biệt đâu là đầu thôn đâu là cuối thôn.

Lại tìm thêm năm phút, vẫn không có kết quả, cậu nhíu mày nghĩ nghĩ, dứt khoát dừng bước hô to lên, “Cứu mạng! Có hái hoa tặc! Có ai không!”

Thôn trang an tĩnh lập tức ồn ào hẳn lên, các thôn dân vội vội vàng vàng từ trong nhà đi ra, vừa chạy vừa hỏi nhau chuyện gì, còn mang theo vũ khí muốn bắt hái hoa tặc.

“Vị đại thúc này.” Diệp Chi Châu bắt lấy một thôn dân tới nhanh nhất, vội vàng hỏi, “Xin hỏi có phải có một vị nam tử trẻ tuổi mặc đoản bào màu đen tới đây vào giờ ngọ không?”

Đại thúc thấy quần áo cậu lộn xộn thần tình hoảng loạn, nhìn mặt cậu, nhíu mày lo lắng hỏi, “Cô nương gặp khó khăn gì sao, sao lại có dáng vẻ này? Quả thật buổi chiều có một vị khách như vậy đến thôn, được lão Lý mời về nhà uống rượu, vì sao cô nương lại hỏi như vậy?”

“Hỏng rồi!” Cậu nặn ra một vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, muốn nói lại thôi, “Người nọ, người nọ là một tên hái hoa tặc đó! Ngươi xem ta ….. Ai nha, không thể buông tha người kia được, hồi nãy ta mơ hồ nhìn thấy một nam tử rất giống hắn đang đi về phía tiểu đình cuối thôn, ta …..”

“Tiểu đình cuối thôn?” Sắc mặt đại thúc đại biến, vội xoay người hô to với các thôn dân đang lục tục tới, “Đi tiểu đình! Tộc trưởng đang ở đó, mau! Tộc trưởng vừa mới tiến giai, là thời điểm suy yếu, ngàn vạn lần không thể để cho kẻ xấu đả thương ngài!”

Các thôn dân nghe vậy thì kinh hãi, vẻ mặt nghiêm túc vội vàng chạy tới tiểu đình.

Thì ra là ở hướng khác, khó trách vẫn không thể tìm được! Diệp Chi Châu ở trong lòng phỉ nhổ cảm giác phương hướng của mình, kéo trường bào đi theo phía sau bọn họ.

Nhân vật chính lần thứ hai y quan không chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt mọi người, cách đó hai bước là một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm trong đình, ngoại bào đã bị thoát ra, lộ ra trung y tuyết trắng bên trong.

Các thôn dân kinh hãi, tiếp đó giận dữ, Diệp Chi Châu thì vội vàng tiến lên giúp thiếu nữ mặc quần áo.

“Cư nhiên là hái hoa tặc thật! Nhất định phải trói hắn lại rồi đưa vào tộc đường thụ hình!”

“Uổng cho chúng ta dùng chân tâm khoản đãi ngươi, nhất định phải thụ hình!”

“Biết người biết mặt không biết lòng, dáng vẻ cũng là nhân mô cẩu dạng, sao nhân phẩm lại xấu xa như thế!”

…..

Đủ loại thanh âm mắng chửi vang lên, làm cho người nghe thấy ong ong tai. Liên Dực Chính bị đánh gãy chuyện tốt, còn bị thôn dân mắng chửi như vậy, tâm tình vô cùng phiền não, võ hồn không tự giác lan ra, quát, “Ai hiếm lạ khoản đãi của các ngươi! Chẳng qua là một đám người thường không có thức tỉnh võ hồn thôi, còn dám rảnh rỗi tới quản chuyện của ta?”

Các thôn dân nghe vậy giận quá, nhưng lại bị võ hồn áp chế, không có cách nào tiến lên.

“Ai dám làm càn ở Đào Nguyên thôn!” Một tiếng gầm già nua vang lên cùng năng lượng hỗn loạn cuồng bạo từ sau đám người truyền đến, trên mặt các thôn dân vui vẻ, vội tránh ra, sôi nổi tiếp đón, “Trưởng lão đến rồi! Trưởng lão, chính là người này muốn khi nhục tộc trưởng!”

Một vị lão giả râu tóc bạc trắng chống quải trượng đi lên phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Liên Dực Chính, quải trượng nhẹ nhàng gõ trên mặt đất, dễ dàng đánh tan võ hồn đang kiềm chế thôn dân, hừ lạnh, “Chỉ có một chút da lông mà dám kiêu ngạo đến thế, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi nếm thử giáo huấn!”

Liên Dực Chính bị lão giả phản áp đứng yên một chỗ không thể động đậy, sắc mặt đổi lại đổi, rốt cục chịu thua, ôm quyền hành lễ giải thích, “Đều là hiểu lầm, ta cũng không có khi nhục tộc trưởng các ngươi, trong đình ……”

“A ——!”

Thiếu nữ xấu hổ và giận dữ thét lên đánh gãy lời hắn nói, Diệp Chi Châu đang nâng Vương Liên dậy nghe hắn nói thế thì tức đến mặt đỏ bừng, nhìn về phía Liên Dực Chính, cả giận nói, “Ngươi còn muốn nói xạo, ngoại bào của Vương Liên tỷ đều bị ngươi thoát ra hết mà ngươi còn muốn dối trá sao?”

Vương Liên nắm chặt áo cổ áo, khuôn mặt mỹ lệ bởi vì tức giận càng thêm xinh đẹp, quát, “Đăng đồ tử! Dám khi nhục Vương Liên ta, ta muốn ngươi chết không được tử tế!”

[Tỷ lệ yêu nhau của Vương Liên cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Thật thích em gái tính tình nóng nảy này!

Diệp Chi Châu tiếp tục châm ngòi thổi gió, “Người này khi đi qua Lan thành còn vọng tưởng muốn phi lễ một đôi hoa tỷ muội, sau đó bị người phát hiện đánh đuổi đi, sau đó hắn lại muốn đối với ta …… Không thể buông tha hắn được, nếu thả hắn đi, không biết tương lai sẽ có bao nhiêu cô nương bị hại nữa!”

Liên Dực Chính nghe vậy xoay người nhìn cậu, tức giận dựng thẳng lông mày, “Con nhóc này từ đâu chui ra đấy, ở đâu ra ta sẽ cảm thấy hứng thú với cọng giá như ngươi hả? Phi! Cũng không đi soi gương nhìn xem ngươi có xứng không!”

[Tỷ lệ yêu nhau của Vương Liên cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kì thứ hai, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Vương Liên kéo Diệp Chi Châu bảo hộ phía sau, tức giận không thèm nói nữa, trực tiếp rút nhuyễn tiên bên hông bắt đầu đấu võ! Liên Dực Chính thấy thế muốn rút đao ngăn cản, lại bị một tiếng quát nhẹ chứa kình khí của trưởng lão ép tới không có sức phản kháng.

Chát!

Thanh âm roi da quất vào da thịt vang lên thanh thúy, Diệp Chi Châu nghe thấy vô cùng sảng khoái! Có trưởng lão che chở, trận đấu của Vương Liên cùng Liên Dực Chính biến thành một người đánh nhau, không bao lâu sau Liên Dực Chính cả người đầy vết máu hôn mê bất tỉnh. Vương Liên thấy thế trực tiếp dùng roi cuốn lấy một chân của Liên Dực Chính kéo người đi đến cửa thôn, nhanh chóng lưu loát ném ra ngoài!

Diệp Chi Châu nhìn mà trợn mắt há mồm, ở trong lòng điên cuồng vỗ tay. Làm tốt lắm! Đối đãi với tra nam chính là phải như vậy!

“Vẫn là đóng cửa động lại đi, chỉ mới mở vài ngày liền xảy ra loại chuyện này.” Trưởng lão đột nhiên mở miệng, sau đó nhìn về phía Diệp Chi Châu, đưa qua một cái túi, hòa ái nói, “Chuyện hôm nay rất cám ơn, một chút tạ lễ mong cô nương đừng ghét bỏ.”

Này có cái gì mà ghét bỏ chứ, ngược lại cậu còn muốn tặng cho những thôn dân đáng yêu một ít lễ vật đấy. Sau khi tiếp nhận tạ lễ cậu thức thời cáo từ, các thôn dân lo lắng buổi tối cậu độc hành nguy hiểm, muốn phái người tiễn cậu, bị cậu uyển chuyển từ chối, chỉ nói bên ngoài có yêu thú cấp cao do người nhà phái tới bảo hộ, không có việc gì. Trưởng lão lo lắng cùng cậu đi ra nhìn, khi nhìn thấy tiểu hắc ngồi xổm ở cửa động cách đó không xa thì sắc mặt biến đổi, bỏ lại quải trượng rồi lắc đầu thở dài rời đi, “Thiên hạ này lại muốn loạn rồi ……”

Diệp Chi Châu nhặt quải trượng lên đuổi theo, lại phát hiện lão nhân thoạt nhìn đi đường có vẻ thong thả cư nhiên lại có tốc độ rất nhanh, không đến vài bước liền biến mất ở sau thác nước, khi đuổi theo tới thì chỉ thấy vách núi đá bóng loáng, chẳng tìm được cửa vào Đào Nguyên thôn.

“Lão nhân kỳ quái …..” Đoán không được ý nghĩa câu nói cuối cùng của trưởng lão, cậu bỏ quải trượng vào không gian, nghiêng đầu nhìn về phía nhân vật chính một thân bị thương nằm ở trên cỏ, hắc hắc cười gian, “Cuối cùng cũng rơi vào tay ta, thật muốn trực tiếp băm ngươi ra …..”

[Lực lượng từ bên ngoài giết chết nhân vật chính sẽ khiến cho thế giới sụp đổ, mong kí chủ bình tĩnh.]

“Được được, biết rồi.” Thu hồi đao về, cậu lấy ra một ống bệnh độc tang thi đã thay đổi vô số lần, híp mắt, chịu đựng ghê tởm bơm vào dưới ba tấc hạ khố của nhân vật chính.

“Tiện nghi cho ngươi! Hiệu quả của thuốc này chỉ có tác dụng ở một phần nhất định!” Cái này là lúc trước do Trọng Thu nhàm chán đùa ngịch nghiên cứu ra. Công cụ gây án của ngươi đã thối rữa, để xem về sau ngươi làm sao đạp hư con gái người ta!

[Tỷ lệ yêu nhau của Cơ Mộng Tuyết, Hồng Âm, Ngao Phượng, Liên Hoa cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Vừa lòng thu hồi ống tiêm, cậu do dự một chút, cuối cùng từ bỏ ý nghĩ “giúp” nhân vật chính thăng thiên, bò lên lưng tiểu hắc, cũng không quay đầu lại rời khỏi mảnh rừng này, bay về phía Thương Châu.

Nhân vật chính bên này tạm thời không cần lo lắng, đây là thời điểm tìm nhóm nữ chủ thổi gió đốt lửa.

Tiểu thú tránh ở trong lòng ngực của cậu lặng lẽ duỗi đầu nhìn Đào Nguyên thôn, nghi hoặc ngửi ngửi hình xăm không gian ở cổ tay cậu, ô ô hai tiếng, nhắm mắt lại ngủ.

Thương Châu có.nhiều núi nhiều yêu thú, võ hồn nồng đậm, là một trong những thành thị thích hợp tu luyện nhất của Hoa quốc.

Trong mấy ngày Diệp Chi Châu đi đường đã bổ sung thêm ít tri thức của thế giới này, nhận ra được tiểu hắc đặc biệt, cậu không dám ngang nhiên cưỡi nó nữa, liền tìm Thông Thiên muốn một lá bùa ngụy trang đeo trên cổ nó, biến nó thành một yêu thú lanh lợi để cưỡi bình thường.

“Thông Thiên, tao quả thực không dám tưởng tượng nếu không có mày thì nhiệm vụ sẽ ra sao nữa, vừa có đan dược vừa có bùa chú, tựa như tiên nhân không gì không làm được, vô luận tao muốn cái gì mày đều có thể biến ra.”

[Kí chủ khen nhầm, ngàn lần không dám nhận là tiên nhân, tại hạ chỉ là một tiểu tiểu #* mà thôi.]

“… Thông Thiên, đoạn mã loạn xạ kia là xảy ra chuyện gì thế?”

Hệ thống an tĩnh một hồi mới hiện ra màn ảnh lần nữa, [Quyền hạn của kí chủ không đủ, nên không thể biểu hiện toàn bộ.]

“Tao làm nhiều nhiệm vụ như thế, quyền hạn cũng không tăng lên chút nào sao?”

Màn ảnh biến mất, biến thành một thanh tiến độ chỉ đi được một phần ba.

[Xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

“……” Tiến độ sao lại tăng chậm như vậy!

[Muốn học luyện đan sao? Muốn học chế phù sao? Muốn trở thành người không gì không làm được sao? 《Tử Hư công pháp, công pháp tốt nhất, cậu tuyệt đối cần phải có.]

“….. Thông Thiên, mày không phải là người bán thuốc, nên đổi sang bán sách XX đi?”

[Có học hay không, một câu thôi.]

Diệp Chi Châu rất có cốt khí gẩy gẩy cái gương nhỏ, lắc đầu, “Không học không phải là người! Làm ơn đưa cho tao một phần!” Luyện đan chế phù có thể sử dụng thực tế, phải học! Nhất định phải học!

Cái gương nhỏ ở trong tay cậu xoay xoay, hiện màn ảnh, [Quyền hạn không đủ, không thể lấy ra công pháp, xin kí chủ tiếp tục cố gắng làm nhiệm vụ.]

“…….” Hỗn đản! Thì ra chỉ là vẽ cho cậu một ổ bánh lớn để nhìn thôi!

Học viện Hiền Vũ là nơi mà toàn bộ võ giả Hoa Quốc đều hướng tới, miễn là có đủ thiên phú hoặc là có thực lực đạt tiêu chuẩn, cửa học viện luôn luôn vì ngươi rộng mở, tài nguyên vô tận bên trong cũng tùy ngươi lấy dùng —— chỉ cần ngươi kiếm đủ điểm cống hiến cho trường học.

Diệp Chi Châu đứng ở trước đại môn khí phách của học viện Hiền Vũ, nhìn các học sinh qua lại tản mát ra các loại khí tức cường giả, tự tin bước vào đại môn, một tiếng sau, lại nghẹn khuất đi ra. Cậu nghi hoặc nhìn nhìn bàn tay, lại dùng lực đè tiểu hỏa cầu ở vùng đan điền, nhíu mày ngồi bên bồn hoa trước cửa, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Sao lại không kiểm tra ra tư chất, vật kiểm tra kia có phải bị hư rồi không? Tẩy tủy đan hiệu quả cường đại như vậy, tiểu hỏa cầu ở vùng đan điền cũng không phải là giả, sao thân thể này vẫn là tư chất người thường?

Tiểu thú ở trong ngực của cậu lười biếng lăn một vòng, sung sướng hừ hừ vài tiếng.

Mắt thấy học sinh đến báo danh một nhóm rồi lại một nhóm, vẻ mặt của cậu càng ngày càng đau khổ, ánh mắt cũng càng ngày càng mờ mịt. Không vào được trường học thì làm sao lấy hồn kỳ đây, nhân vật chính cùng mấy vị nữ chủ còn lại đều ở trong học viện …..

Trong lơ đãng ánh mắt cậu đảo qua các quầy hàng rong nhỏ rải rác phía trước, nhãn tình sáng lên, vội lục tung không gian, lấy ra một đống lớn trang sức thu thập được khi làm Vương phi, chọn vài cái, rốt cục chỉ chọn vài vật nho nhỏ.

Nữ sinh phần lớn thích cái gì? Quần áo đồ trang điểm trang sức túi xách! Em gái ở thế giới võ giả tuy rằng cũng không rất chú trọng quần áo, cũng không xài túi xách, đồ trang điểm cũng thô sơ, nhưng trang sức chắc chắn phải có một ít đúng không? Cho dù bình thường phải luyện võ không tiện mang theo, nhưng thỉnh thoảng xuất môn đi dạo phố kết bạn chẳng lẽ không cần ăn diện sao? Chỉ cần lợi dụng cho tốt, đống trang sức trong không gian này sẽ không còn là đồ bỏ nữa, và cũng là cầu nối giúp cậu quen biết với nhóm nữ chủ!

Nghĩ xong liền làm! Cậu từ trong không gian lấy ra một tấm thảm mỏng trải trên đất, lại lấy ra một ít bông tai tương đối khéo léo tinh xảo đặt trên thảm, sau đó lấy một cái đèn nhỏ bảy màu đặt ở góc thảm, chuẩn bị tâm tình, căng cổ họng hô lên, “Lại đây nhìn một cái thôi, bông tai nữ sinh dùng để đánh nhau, cam đoan giết địch trong nháy mắt!”

Ngôn từ quảng cáo quá mức bưu hãn, nữ sinh đi ngang qua liền có vài vị ngừng lại, sau đó bị cái đèn bảy màu của cậu hấp dẫn, tò mò đi tới.

Có sinh ý tới cửa, cậu vội bắt đầu nhiệt tình tiếp đón, hoàn toàn vứt bỏ da mặt, cầm trang sức ba hoa chích choè một trận, sau đó lấy tiểu thú buồn ngủ mông lung ra, giơ lên nói rằng, “Kính nhờ các vị tiểu thư tỷ muội giúp ta tuyên truyền trong học viện với, mỗi ngày ta đều tới nơi này mở sạp, ngươi xem đi, đây là yêu thú ta nuôi, nó ăn rất rất nhiều! Ta phải kiếm đồ ăn cho nó a.”

Tiểu thú phẫn nộ phun ra một ngụm khí, quay đầu cắn cậu.

Các nữ sinh bị cậu chọc cười, lại bị tiểu thú manh sát, sôi nổi mua bông tai cùng cam đoan sẽ giúp cậu tuyên truyền.

Hàng hóa bày ra không bao lâu liền bán hết, chỉ trừ bỏ mấy vật đặc biệt xinh đẹp nhưng lại đặc biệt quý, Diệp Chi Châu đối với việc này hết sức hài lòng, từ nay về sau mỗi ngày cậu đều đặc biệt đặt mấy đôi bông tai giá trên trời ở chỗ dễ thấy nhất.

Ba ngày sau, nhân vật chính nhập học, thời gian báo danh ở Hiền Vũ đã chấm dứt. Cậu thu hồi sạp, kiểm lại tiền bán bông tai cùng tiền mấy ngày nay đi khu bán đấu giá nặc danh bán trang sức, hào khí mua một cửa hàng mặt tiền hai tầng cách học viện Hiền Vũ một con đường, bắt đầu bán trang sức số lượng hạn chế.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Một tháng sau, một trong những nữ chủ – Hồng Âm đưa lên cửa đầu tiên.

Hồng Âm, võ giả địa giai bát cấp, là lão sư mới đến nhận chức của học viện Hiền Vũ năm nay, diện mạo bình thường nhưng vóc người nóng bỏng, được thiết lập theo kiểu ngự tỷ.

Trong đầu lướt qua tư liệu, Diệp Chi Châu mỉm cười ra đón, hô, “Cô nương muốn mua gì? Loại hình trang sức gì ta cũng có, cam đoan ngài có thể vừa lòng!”

“A?” Hồng Âm mắt mang ý cười liếc cậu một cái, đưa tay làm thủ thế móc mắt, “Gần đây có một học sinh mỗi ngày đều dính lấy ta, rất phiền phức, có loại ám khí nào mang bộ dáng trang sức không? Tốt nhất là cái loại có thể giết người nhưng sẽ không bị phát hiện ấy.”

Lão sư, ý tưởng của ngài rất nguy hiểm đó.

Có lẽ đoán được vị học sinh kia là ai, tinh thần cậu phấn chấn hẳn lên, dùng sức gật đầu, “Ám khí dạng trang sức, đương nhiên là có! Nhưng phong cách tương đối thiên về lạnh lùng cứng rắn, cô nương có để ý không?” Ám khí dạng trang sức đều là cậu vơ vét từ thương khố của Tử Kim Vệ, toàn bộ đều là trân phẩm, có thể vô hình giết người! Nếu vị nữ chủ này sau khi mua về dùng những đồ chơi nhỏ nọ không cẩn thận giết chết nhân vật chính …… Hình ảnh này quá đẹp, nhịn không được muốn chảy nước miếng a!

“Có thật sao.” Hồng Âm nhíu mày, đột nhiên nhìn cậu một cái, thở dài, “Thua cược rồi, ai, xem ra trang sức này không mua cũng phải mua.”

Diệp Chi Châu từ trong ảo tưởng tốt đẹp lấy lại tinh thần, nghi hoặc chớp mắt mấy cái.

“Tiểu lão bản ngươi đừng để ý, học trò của ta cùng ta đánh cược nói ngươi bán đầy đủ mọi loại trang sức hết, muốn dạng gì cũng đều có. Ta không tin, liền cùng nàng đánh cuộc, còn đáp ứng nếu thua sẽ mua trang sức cho nàng, ngươi xem, ta hiện tại thua rồi.” Hồng Âm cười đến bất đắc dĩ, trong mắt lại mang theo tia sủng nịnh, nói xong quay đầu hướng bên ngoài cao giọng hô, “Được rồi, đừng có núp nữa, tiến vào chọn đi, thích cái gì ta mua cho ngươi.”

“Âm Âm là tốt nhất.” Một vị thiếu nữ cao gầy tóc dài buộc một nửa cười đi vào trong cửa hàng, thân mật kéo chặt cánh tay cô, hướng Diệp Chi Châu phất phất tay, “Tiểu lão bản hảo, ta nghe nói ngươi có mấy bộ trang sức giá trên trời, ta có thể xem không?”

Cao gầy, thích cười, vô cùng có tiền, mặc trang phục võ ám kim, dung mạo không tầm thường, học ban sơ cấp của học viện Hiền Vũ, là hoa khôi của lớp kiêm nữ thần của học viện, một trong những nữ chủ, trưởng tôn nữ của thế gia đứng đầu Hoàng thành – Cơ gia – Cơ Mộng Tuyết.

Rất tốt, một lần liền triệu hồi được hai vị nữ chủ.

Cậu gật gật đầu, từ sau quầy lấy ra vài cái hộp cùng hai miếng tinh thạch đã chế tác, cười nói, “Trang sức ở trong này, hai vị từ từ xem. Mặt khác, cứ cách bảy ngày bổn điếm sẽ cử hành một tụ hội kể chuyện, hội viên có tinh thạch này sẽ được vào cửa miễn phí, đây là thẻ hội viên, hy vọng đến lúc đó hai vị có thể nể mặt quang lâm.”

Lực chú ý của Cơ Mộng Tuyết đều đặt trên trang sức, căn bản không chú ý tới mảnh tinh thạch bên cạnh, ngược lại là Hồng Âm vô cùng cảm thấy hứng thú cầm lấy tinh thạch nhìn nhìn, hỏi, “Tụ hội kể chuyện? Chuyện gì thế?”

“Chuyện gì cũng đều có, Không chừng sẽ có chuyện ngài thích.”

“Có chuyện kinh dị không? Đến lúc ta đó mang bạn gái tới nghe, ngươi hiểu mà ……”

“….. Có.” Lão sư, ta đã hiểu. (Có ai hiểu ko =)))

“Được rồi, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến!”

Cơ Mộng Tuyết nhanh chóng chọn được trang sức, Hồng Âm thấy thế vội hướng cậu làm động tác giữ bí mật, sau khi trả tiền thì cầm tinh thạch cùng hộp trang sức tay trong tay với Cơ Mộng Tuyết rời đi.

Diệp Chi Châu cất kỹ tiền, có chút nghi hoặc cào cào tóc, trong lòng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng rốt cuộc là ở chỗ nào nhỉ ….. Ánh mắt đảo qua bản tuyên truyền đặc biệt chế tác cho tụ hội kể chuyện, linh quang cậu chợt lóe, kinh hô ra tiếng, “Mang theo bạn gái?!” Hồng Âm là một nữ hài tử thì mang theo bạn gái gì chứ?! Đây rốt cuộc là nói lộn hay là …… Vừa rồi Cơ Mộng Tuyết cùng Hồng Âm quả thật rất thân mật …… Không đúng không đúng, có lẽ là tình cảm khuê mật với nhau thì sao? Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Khương Nguyệt cùng Khương Vân, cậu vuốt mặt, không muốn tiếp tục đoán nữa.

Nếu thật như vậy ….. Cho nên nhân vật chính ở thế giới này thích thu thập hoa bách hợp xinh đẹp sao?

Sau một tuần, Hồng Âm cùng Cơ Mộng Tuyết xuất hiện, hai vị nữ chủ khác là Liên Hoa cùng Ngao Phượng rốt cục cũng lộ mặt, Diệp Chi Châu nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ thẻ hội viên cho hai người cùng tụ hội kể chuyện. Lại một tuần sau, nhân vật chính đã bị phế đi “phụ tùng” mang theo một đám em gái quang lâm đến cửa hàng trang sức của cậu, cậu cũng tặng thẻ hội viên như cũ, ở trong lòng thì mong chờ em gái bên người vật chính có thể sớm ngày tỉnh ngộ rời đi.

Lại bảy ngày trôi qua, Diệp Chi Châu chỉnh lý xong bản thảo, nhìn bốn vị nữ chủ đã xuất hiện đầy đủ cùng Liên Dực Chính đang bồi em gái ở góc phòng, tự tin sờ sờ gương mặt đã ngụy trang, vỗ vỗ kinh đường mộc [1] tự chế, mỉm cười, “Hôm nay, chúng ta không kể về võ thánh bá đạo yêu ai, cũng không kể chuyện mười năm ngược luyến cuối cùng lại đoàn viên, đương nhiên, cũng không kể chuyện trở về quá khứ làm bá chủ …… mọi người cứ an tâm chớ nóng nảy, hôm nay chúng ta kể một câu chuyện mới tương đối thiên về thực tế, tên là ngược chết tra nam, hy vọng mọi người sẽ thích.”

[1] Kinh đường mộc: là khối gỗ thường được quan viên xét xử dập xuống bàn khi tra hỏi hay phán tội phạm nhân.

Nhóm nữ chủ sôi nổi hai mắt phát sáng, nhân vật chính thì yên lặng nhíu mi.

Diệp Chi Châu dùng dư quang liếc hắn một cái, cười lạnh một tiếng, tổ chức ngôn ngữ một hồi liền bắt đầu kể chuyện.

Chuyện nói về nhân vật chính vô dụng, một ngày nọ mỗ ta đột nhiên có được một quyển tà công nên biến thành thiên tài, sau khi thực lực tăng vọt, việc đầu tiên hắn làm là hủy dung mạo của vị hôn thê, tiếp đó chiếm đoạt trong sạch của một đôi hoa tỷ muội. Sau khi thi đậu vào học viện cao cấp lại không chuyên tâm học hành, ngược lại bên này thì chọc ghẹo hoa khôi của lớp, bên kia thì quyến rũ lão sư, lúc rảnh rỗi thì đi trêu chọc các cô gái khác, tay trái ôm đại tiểu thư, tay phải dắt mỹ nhân lạnh lùng, cuộc sống vui vẻ biết bao. Bởi vì công pháp nghịch thiên kia nên tất cả em gái đều đối với hắn khăng khăng một mực, không thèm để ý cùng người khác chia sẻ nam nhân.

Các nữ sinh nghe đến đó đều nổi giận, sôi nổi nguyền rủa tra nam chết không được tử tế, mấy em gái bị lừa thì quá ngốc! Nhân vật chính lúc nghe được ngầm vui vẻ trong lòng, lần đầu tiên cho Diệp Chi Châu tiền thưởng.

Hồng Âm cùng Cơ Mộng Tuyết đã từng tiếp xúc với nhân vật chính cân nhắc nội dung câu chuyện thì liếc nhau, dư quang nhìn về Liên Dực Chính ở trong góc, ý vị sâu xa ho hai tiếng, cúi đầu uống trà.

Sau khi ra hiệu bảo mọi người an tâm đừng nóng vội, Diệp Chi Châu dừng một chút mới tiếp tục nói, “Đương nhiên, cái mà nhờ ngoại lực mới có được tình yêu viên mãn nhất định sẽ không bền vững được, các cô nương, tình yêu là không thể chia sẻ, nhất sinh nhất thế nhất đôi ở tương lai, lại có ai không hướng tới đâu chứ?”

Ánh mắt của thánh nữ Liên Hoa đội khăn che mặt ngồi ở trong góc lập tức hoảng hốt, sau đó dần dần kiên định, “Đúng vậy, nam nhân dựa vào cái gì mà có thể cưới nhiều thê tử như thế, mà nữ nhân lại không thể phản kháng được? Thậm chí có nữ nhân cả đời đều bị thân phận trói buộc, ngay cả tình yêu cũng không thể nếm trải! Cái này không công bằng! Những giáo điều kia đều là độc dược! Đang từng chút ăn mòn tự do cùng linh hồn của chúng ta!”

[Tỷ lệ yêu nhau của Liên Hoa cùng nhân vật chính giảm còn 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Hồng Âm đặt chén trà xuống, liếc mắt nhìn Liên Dực Chính đen mặt ngồi trong góc phòng, lạnh lùng nói, “Đúng vậy, đặc biệt là những tên hoa tâm tự cho là đúng đi chọc ghẹo khắp nơi, các cô nương không vạch mặt hắn thì hắn còn tự cho mình là tiêu sái, thật ghê tởm.”

“Thật không có nhân đạo mà ……” Cơ Mộng Tuyết nhỏ tiếng bổ sung, rước lấy một ánh nhìn mang theo ý cười của Hồng Âm.

[Tỷ lệ yêu nhau của Hồng Âm, Cơ Mộng Tuyết cùng nhân vật chính giảm còn 20%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Mặt của Liên Dực Chính thoắt đỏ thoắt trắng, hết sức khó coi, nhưng nghĩ đến thân thể của mình đột nhiên xảy ra vấn đề, lại nghẹn khuất đè tức giận xuống.

“Trên đời còn có loại nam nhân như vậy sao?” Lông mày anh khí của Ngao Phượng nhướn lên, hừ cười, “Dù sao Ngao Phượng ta cũng chướng mắt loại phế vật kia! Cho dù đại tiểu thư trong câu chuyện mất đi trong sạch thì như thế nào, tự mình nuôi sống chính mình, thực lực cũng đủ dùng, đến lúc đó giết chết tra nam, sống cuộc sống tiêu dao của chính mình là được rồi.”

[Tỷ lệ yêu nhau của Ngao Phượng cùng nhân vật chính giảm còn 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Lần đầu tiên dùng ngôn ngữ ly gián liền nhận được hiệu quả tốt như vậy, Diệp Chi Châu hết sức hài lòng, vội nhẹ nhàng trấn an nhóm em gái đang nóng nảy, chờ các cô an tĩnh lại thì kể tiếp đoạn ngược tra nam phấn khích còn lại.

Câu chuyện viên mãn chấm dứt, các nữ sinh thì khí phách phấn chấn, Liên Dực Chính thì vẫn luôn bình tĩnh, trước khi đi còn âm trầm trầm nhìn Diệp Chi Châu một cái.

Diệp Chi Châu làm bộ không thấy được những chuyện đó, lúc Hồng Âm đi ngang qua thì giữ chặt cô nhỏ giọng nói, “Người mặc hắc bào kia là học sinh lớp ngươi đúng không? Có phải hắn tên là Liên Dực Chính?”

“Đúng vậy.” Hồng Âm nhíu mày, trong mắt mang theo ghét bỏ, “Nhân phẩm học sinh này có chút vấn đề ….. Sao ngươi lại hỏi hắn?”

Diệp Chi Châu cẩn thận nhìn chung quanh, hạ giọng giải thích, “Thực không dám giấu diếm, câu chuyện hôm nay chính là dựa theo chuyện trên người của hắn. Ta có thân thích từ Hoàng thành tới đây thăm, có kể chút chuyện của hắn, hơn nữa chuyện trước đó ta kể ….. Ngươi cùng Mộng Tuyết cẩn thận một chút, ta cảm thấy hắn không phải hiền lành gì, vừa nãy ánh mắt hắn nhìn ta cũng rất đáng sợ.”

Hồng Âm kinh ngạc, “Vậy chuyện nhân vật chính hủy dung mạo vị hôn thê, chiếm đoạt trong sạch của đôi hoa tỷ muội cũng đã xảy ra thật sao, là Liên Dực Chính làm?”

“Đã từng xảy ra, nhưng lại không thành, đôi hoa tỷ muội kia trùng hợp được bạn tốt của ta cứu.” Cậu dừng một chút lại bổ sung, “Đôi hoa tỷ muội kia tên là Khương Nguyệt cùng Khương Vân, là nhân sĩ ở Liễu Châu, trong nhà xuất hiện một hiền thánh, nổi danh một vùng, chỉ cần ngươi nghe ngóng là có thể hỏi thăm được. Còn nữa, Liên Dực Chính từng có ý đồ chiếm tiện nghi của một nữ tộc trưởng trẻ tuổi, sau đó bị thôn dân phát hiện, dùng roi quất cho một trận rồi ném ra ngoài ….. Có phải khi hắn đến báo danh trên người có vết thương do roi gây ra đúng không?”

Hồng Âm trầm mặt, giận dữ vỗ bàn, “Buồn cười! Vốn tưởng rằng hắn chỉ hơi hoa tâm một chút thôi, không nghĩ tới lại xấu xa tới như vậy! Sao học viện lại thu nhận loại cặn bã như thế chứ, quan phủ cũng không quản loại đồ đệ kiêu ngạo này sao!”

Cơ Mộng Tuyết đang nhìn trang sức bên cạnh bị tức giận của cô kinh động đi tới, nghi hoặc hỏi, “Làm sao vậy? Sao lại sinh khí lớn như thế?”

“Lát nữa sẽ nói cho ngươi.” Hồng Âm dịu biểu tình sờ sờ tóc của cô, nhìn về phía Diệp Chi Châu tiếp tục hỏi, “Vậy mấy cô nương kia không có báo quan sao? Chỉ cần báo quan, ta có thể khiến học viện đuổi học hắn.”

“Sao báo quan được, không nhân chứng không chứng cớ, hơn nữa hắn lại là người của Liên gia …… Có bài học của Chi gia, ai dám đắc tội với Liên gia chứ? Huống chi Liên Dực Chính hiện giờ là tư chất thiên giai cộng thêm thân thể thuần võ, một thiên tài như vậy, người phía trên lựa chọn như thế nào dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, chỉ có thể tự mình cẩn thận thôi.” Diệp Chi Châu cố ý nói đến bất đắc dĩ, thở dài nói, “Hơn nữa ta cũng chỉ là nghe kể, các ngươi nên chú ý hơn một chút, hôm nay ta kể câu chuyện này, chính là muốn cho các nữ sinh có tâm cảnh giác nhiều hơn.”

“Ngươi có tâm rồi.” Hồng Âm nghe vậy cũng bất đắc dĩ, “Như thế nào lại cố tình là thân thể thuần võ, những lão già cổ hủ ở học viện kia ….. Ai …..”

Cơ Mộng Tuyết nhìn người này, lại nhìn người kia, nhịn không được cười một tuếng, “Này, các ngươi sầu cái gì thế, quên là nhà của ta làm gì sao, một Liên gia nho nhỏ mà thôi, nếu hắn thật sự phạm sai lầm, cho dù mười cái Liên gia cũng đừng nghĩ bao che cho hắn! Còn có cái gì thân thể thuần võ, loại tư chất này cũng có không ít đúng không, cũng không phải thiên thánh giả. Được rồi Âm Âm, đừng buồn nữa, ngươi như vậy làm ta đau lòng.”

[Tỷ lệ yêu nhau của Cơ Mộng Tuyết cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ ba, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu quay đầu nhìn cô, trong đầu suy nghĩ bay loạn xạ. Cơ gia, gia tộc siêu cấp lớn từ xa xưa của Hoa quốc, mỗi một đời đều xuất hiện một thiên thánh giả ….. Chẳng lẽ người yêu của mình là người của Cơ gia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.