Khi Mẫn Nhu
và Lục Thiếu Phàm xuống ăn cơm, Lục gia và những người khác đang ăn
sáng, hai người Thẩm gia và Chân Ni cũng không thấy đâu.
“Hai đứa mau tới đây ăn đi, cơm canh cũng nguội cả rồi”
Bà Lục nhìn
Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu tay trong tay đi tới cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn hai người ngồi xuống dùng cơm, sau đó bảo dì Mai lấy bát canh chim
bồ câu còn nóng để bồi bổ cho Mẫn Nhu.
Đậu Đậu tự
mình ăn từng muỗng, đôi mắt lay động nhìn sang Mẫn Nhu và Lục Thiếu
Phàm, Mẫn Nhu lại như tên trộm chột dạ kéo chặt cổ áo sợ bị mọi người
xung quanh nhìn thấy gì đó.
“Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy!”
“Có sao??”
Mẫn Nhu tự
nhiên cũng thấy bà Lục và Lục Tranh Vanh nhìn sang mình, nhất thời bối
rối ho khan, đưa tay lên xoa xoa gương mặt của mình, dưới bàn dùng chân
đá nhẹ Lục Thiếu Phàm, ý bảo anh giải vây giúp cô.
“Mẹ, vừa nãy là cha ăn hiếp mẹ đúng không, lúc nãy con nghe tiếng mẹ khóc…”
Đậu Đậu
ngừng ăn cơm, đôi mắt trong veo nhìn Mẫn Nhu. Còn cô lại hận không thể
tìm cái lỗ chui xuống đất, sự quan tâm đó khiến cô xấu hổ không biết nên nói gì.
Đậu Đậu đồng ngôn vô kị (1), nhưng những người khác nghe đều hiểu, chỉ sợ sớm đã đoán ra lý do tại
sao Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm trễ như vậy mới xuống. Nhưng chuyện này bị bày ra trên bàn nói lại là chuyện khác, ngay cả người ung dung như Lục
Thiếu Phàm cũng ngượng ngập mở miệng, phát huy phẩm chất im lặng là
vàng.
“Mẹ, mặt mẹ đỏ như táo Đậu Đậu rất thích”
Đậu Đậu len
lén nhìn Mẫn Nhu, ngượng ngùng cong môi, không hề phát giác ra những lời mình nói lúc nãy có gì không phải, thậm chí còn a dua gắp miếng cà chua đưa cho Mẫn Nhu, tỏ vẻ ra oai: “An ủi mẹ khi bị cha khi dễ”
Gương mặt
Mẫn Nhu đen lại, khóe miệng co rút không dám nhìn bà Lục và Lục Tranh
Vanh, cô nhận miếng cà chua Đậu Đậu đưa tới rồi ngoan ngoãn cúi đầu ăn,
ngay cả cổ và tai cũng ửng hồng.
Mẫn Nhu chưa từng hi vọng bữa cơm này nhanh kết thúc như hôm nay, trong lúc này cô
không dám gắp đồ ăn, chỉ khiêm tốn ăn những thứ trước mặt mình. Lục
Thiếu Phàm vẫn tỏ ra chẳng ảnh hưởng gì tới mình, cái gì nên ăn cũng ăn, thỉnh thoảng còn gắp vài món cô thích sang.
“Ăn nhiều đậu sẽ có lợi cho sự phát triển của con”
Lục Thiếu
Phàm đem đậu bỏ vào chén cô, dịu dàng căn dặn, gương mặt đầy vẻ yêu
thương của người cha, sự mong chờ dành cho đứa con nhỏ chưa sinh của
mình.
Vì có Lục Thiếu Phàm chăm sóc, sự mất tự nhiên của Mẫn Nhu cũng mất dần, không ngờ bà Lục lại nói một câu khiến muốn bỏ chạy.
“Tiểu Nhu đang mang thai. Tuy đã qua thời kì nguy hiểm nhưng không phải chỉ
có mình bản thân, không thể như xưa. Con cũng nên tiết chế một tí, đừng
có cả ngày cứ quấn lấy Tiểu Nhu, biết chưa?”
Tay Lục
Thiếu Phàm khẽ khựng lại, gương mặt khôi phục như xưa, nở nụ cười ôn hòa khiêm tốn, trước lời nhắc của bà Lục anh khiêm tốn đón nhận:
“Con biết thưa mẹ”
Ăn cơm xong, sắc mặt Lục Tranh Vanh cũng không tốt lên quay gót trở về phòng sách.
Dù không nói rõ, nhưng ai cũng biết Lục Tranh Vanh đấu với Thẩm lão đầu
xem ra đã bại, mất cả thể diện, nếu thắng thì làm gì ăn bữa cơm yên tĩnh đến thế?
“Nếu Tấn Hàm tính kết hôn thì hai đưa xem rãnh ngày nào tới khu mua sắm chọn một món quà mang qua đi”
Bà Lục cũng
tránh chạm vào nỗi đau của Ông Lục, trước khi Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu
về phòng mới nói chuyện quà tặng, dù sao hôn lễ của Chân Ni và Thẩm Tấn
Hàm cũng dự định sẽ tổ chức vào cuối tháng này
Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm ăn ý nhìn nhau cười, đáp ứng chuyện đi mua quà sau đó quay về phòng mình.
“Em tính tham gia cuộc họp cổ đông của Mẫn thị sao?”
Khi Mẫn Nhu
tắm xong đi ra ngoài thì Lục Thiếu Phàm đã thanh tao lịch sự ngồi trên
ghế salon, bên trong phòng mở điều hòa rất ấm áp nên dù chỉ mặc bộ áo
ngủ mỏng manh cũng không thấy lạnh.
Mẫn Nhu đi
tới, tóc ướt đẫm. Lục Thiếu Phàm cầm sẵn trong tay máy sấy, giống như
bao nhiêu đêm, anh lại đứng sau lưng cô, dịu dàng giúp cô hong khô tóc.
“Ừ”
Tiếng máy
sấy cũng át đi tiếng trả lời. Mẫn Nhu lười biếng híp mắt, tựa vào người
Lục Thiếu Phàm, mặc cho mười ngón tay của anh xuyên qua tóc, lướt qua gò má cô, cảm nhận sự yêu thương của anh.
Cho dù cô
không trả lời Lục Thiếu Phàm cũng đoán được, anh sẽ không hỏi vấn đề
không nắm chắc, nếu đã hỏi thì đã dự liệu được kết quả.
“Hồng Lam bị cuốn vào vụ án tham ô, mấy ngày nữa bên viện kiểm sát sẽ thụ lí thẩm tra”
Tóc đen bay
bay dần dần tĩnh lại, tiếng máy ấy cũng hòa tan vào giọng nói của Lục
Thiếu Phàm. Mẫn Nhu tựa vào lồng ngực anh, mày nhíu lại. Khi anh ôm cô
vào lòng thì cô xoay người ôm cổ Lục Thiếu Phàm:
“Nếu như các cổ đông mẫn thị đều đồng ý khởi tố Hồng Lam thì chắc chắn sẽ
rất náo loạn, những người dính tơi đám quan chức tham nhũng cũng sẽ bị
liên lụy phải không?”
Mấy câu hỏi của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm cũng chỉ cười, anh giữ lấy cằm dưới của cô, dịu dàng thở dài.
“Quan chức tham nhũng chắc chắn sẽ bị đưa ra pháp luật, nhưng việc đó và việc anh được điều nhiệm lên chức là hai việc khác nhau”
Mẫn Nhu cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư. Cô bối rối, năm nay các quan viên ở thành Phố A đều sẽ được tiến cử, sau khi cô biết việc này, cô muốn dùng chút
sức lực non yếu của mình đã giúp đỡ con đường chính trị của Lục Thiếu
Phàm. Hôm nay Lục Thiếu Phàm nói vậy khiến cô không khỏi thất vọng.
“Hành động lần này đều do cậu em đề xướng, nếu anh lấy được công lao, họ cũng sẽ không chọn anh điều nhiệm lên tỉnh chính phủ”
Trước ánh mắt khó hiểu của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm ôn hòa ngắm nhìn gương mặt quan tâm của cô, xoa xoa mái tóc dài, nói tiếp:
“Chính trị rất phức tạp, chuyện các đảng phái tranh giành là không tránh khỏi. Nhất là khi thấy địa vị Lục gia càng cao, ở trên thương trường chắc
chắn không có ít đối thủ, họ làm sao có thể trơ mắt nhìn người Lục gia
lên chức sau đó ngồi chờ chết”
“Cậu em trước khi nhận chức bí thư tỉnh ủy cũng phải xuống ngựa, sau đó mới
ngồi lên được vị trí này.Nếu Thiếu Phong và Tư Tình còn sống, sợ rằng
cậu em và anh một trong hai người sẽ bị điều khỏi thành phố A. Đám quan
trên chắc chắn không để người Diệp gia và Lục gia ở gần kết thành một
thế lực lớn mạnh”
Bị Lục Thiếu Phàm nhắc nhở, Mẫn Nhu liền mở rộng tầm mắt. Có nghĩa sau khi công khai thân phận cô là cháu của Diệp gia, thì cậu và Lục Thiếu Phàm cũng mất
đi cơ hội thăng tiến, không những thế cậu và Lục Thiếu Phàm có thể bị
điều sang thành phố khác nhậm chức?
Chính trị
rất nhạy cảm, các đảng phái đấu đá với nhau ngày càng gay gắt. Ai cũng
hiểu nhìn bên ngoài thì thấy cục diện hòa bình giả tạo, đằng sau thì che giấu biết bao người chết kẻ sống.
Bên đầu bộ
phận tuyên truyền tìm cô làm người phát ngôn lý do chắc cũng không đơn
giản. Một ngôi sao có sức ảnh hưởng xã hội chỉ là mây trôi, thứ họ quan
tâm là thế lực sau lưng cô, Lục gia, Diệp gia còn cả Mẫn thị. Ba nhà gộp lại cùng cũng cố thế lực khiến cho biết bao nhiêu người thèm nhỏ dãi
muốn làm quen.
Nếu trước
kia cô vì lợi trước mắt mà đồng ý, thứ chờ đợi Lục Thiếu Phàm không phải là cơ hội thăng tiến mà là cuộc sống bão tố, lần này hành động chỉ sợ
khó có thể lo thân mình.
Mẫn Nhu nhìn thái độ của Lục Thiếu Phàm, nghĩ đến cuộc hôn nhân của hai người, không khỏi nói.
“Hôn nhân của chúng ta vẫn chưa được hạnh phúc mỹ mãn đúng không?”
Mẫn Nhu chăm chú nhìn vào mắt Lục Thiếu Phàm, không muốn bỏ lỡ từng thần sắc biến
hóa của anh. Vẻ nghiêm túc khiến Lục Thiếu Phàm cười khẽ, anh xoa nhẹ gò má cô, ôm cô vào lòng, nụ hôn như cánh bướm rớt lên trán.
“Ai
bảo Lục Thiếu Phàm vừa gặp Mẫn Nhu đã như người mất lý trí. Lúc đó, anh
chỉ có suy nghĩ là làm sao đem cô gái ngốc nghếch này lừa gạt về nhà,
anh chỉ noi theo gương theo Edward VIII (2) chỉ thích mỹ nhân không thích giang sơn”
“Em không muốn làm Simpson phu nhân, bà ấy gả cho rất nhiều người”
Mẫn Nhu làm
nũng rúc vào vai Lục Thiếu Phàm, trong lòng vừa cảm động vừa hạnh phúc
đến không lối thoát. Xem ra khi cô còn do dự thì Lục Thiếu Phàm đã hạ
quyết tâm sẽ cùng cô cả đời.
Cuộc hôn
nhân này nếu Lục Thiếu Phàm không kiên trì, có khi gặp sự ngăn trở của
bà Lục thì sẽ tuyên bố kết thúc. Khi đó, cô vẫn chìm trong nỗi đau quá
khứ, chưa tin tưởng Lục Thiếu Phàm, nếu như cô không yêu Lục Thiếu Phàm…
Mẫn Nhu nhìn hai mắt đen trong suốt của Lục Thiếu Phàm, đôi mắt cũng lóe ra tình ý,
một người đàn ông xuất sắc như thế làm sao có thể bỏ qua?
“Nếu em là con gái của một tội phạm tham ô, Lục Thiếu Phàm, anh sẽ làm gì?”
Lựa chọn
buông tay bo bo giữ mình, hay vì đạo nghĩa không hề chùn bước mà yêu,
sau đó đánh mất mọi thứ. Bên tai tiếng cười trầm thấp của anh vang lên,
Mẫn Nhu nhìn gương mặt tuấn tú đó, không hề có vẻ nghiêm túc như cô. Cô
xấu hổ nhéo tay Lục Thiếu Phàm, bất mãn nói:
“En đang hỏi anh đó, nghiêm túc một chút đi”
Lục Thiếu
Phàm cười yếu ớt, lông mày nhướng lên, đôi mắt khóa chặt gương mặt cô,
anh lật người đem cô đẩy xuống ghế sô pha, cười tủm tỉm thưởng thức vẻ
chống đối của cô, anh như con cáo giáo đắc ý vểnh đuôi, cuối người chặn
lại mọi sự chống đối của cô.
“Lục Thiếu Phàm, anh…”
Khi Mẫn Nhu
đỏ mặt thở dốc nhìn chằm chằm anh, thì gương mặt anh tuấn kia cũng đầy
vẻ dịu dàng che chở, anh ôm cô về giường, phủ chăn lên người, nhẹ giọng
thì thầm vào tai cô:
“Có
lẽ anh sẽ mang em đi trốn, đến một nơi không ai tìm thấy chúng ta, anh
sẽ không để em gặp bất cứ sự tổn thương nào, đó là chuyện đều tiên anh
muốn làm nhất”
Mẫn Nhu mỉm cười nhắm mắt, trong lòng vừa ngọt vừa chát, cô đưa tay vòng lấy thắt lưng anh, thỏa mãn nói:
“Có anh bên cạnh thật tốt, Thiếu Phàm”
Vụ án Hồng
Lam dù Lục Thiếu Phàm không giúp, Mẫn Nhu cũng không tính làm thánh mẫu. Công việc vẫn chưa xong, nên khi cô nhận được điện thoại họp đại hội cổ đông thì liền đồng ý, dù sao cô cũng là cổ đông lớn nhất,
Cúp điện thoại xong, Mẫn Nhu liền chìm trong suy nghĩ, quay về Mẫn thị cô phải làm gì đây…