Trên lầu,
phòng riêng cửa Lục Tranh Vanh vẫn khép chặt, trước sự khiêu khích của
Trầm lão gia tử nó cũng chẳng có động tĩnh gì. Bà Lục vừa mới tan sở về
thấy ông Thẩm tới liền sững sốt, ngay sau đó liền đứng dậy đón tiếp:
“Chú Thẩm tới rồi, Thiếu Phàm sao con không gọi mẹ, dì Mai mau pha trà”
Lục Thiếu
Phàm đứng dậy đi tới, gương mặt anh tuấn trước sau vẫn cười ôn hòa. Mẫn
Nhu nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Chân Ni liền mời Chân Ni và Thẩm Tấn
Hàm vào.
“Gia gia vẫn còn ở trong phòng sách, để cháu đi báo với gia gia”
Lục Thiếu
Phàm khiêm nhường nói, nụ cười đúng mực, lúc nào cũng duy trí hình tượng công tử ôn văn nhĩ nhã, ung dung có độ không mất đi trật tự tôn ti. Một người đàn ông như vậy quả thật là lựa chọn hàng đầu của các cô gái.
“Được rồi không cần làm phiền cháu đâu, để ông tự lên”
Ông Thẩm vui mừng phất tay, kéo Lục Thiếu Phàm đang chuẩn bị đi lên lầu lại, sau đó
ông cầm lấy hai giỏ xách từ tay Thẩm Tấn Hàm nghênh ngang đi lên lầu.
Xem ra tối
nay Ông Thẩm không khoe khoang với Lục Tranh Vanh về đứa cháu dâu của
mình thì sợ rằng ngủ không yên, còn Lục Tranh Vanh nghe Ông Thẩm nói
xong chắc cả đêm cũng không chợp mắt ngủ.
Đối với cuộc sống ở Lục gia, Mẫn Nhu cũng tương đối hiểu hai ông lão oan gia này,
một người là tham mưu trưởng thành phố A, người kia là chính ủy, cũng vì một câu nói khi làm trong quân đội “Tất cả mọi việc đều nghe theo chỉ
huy” mà khiến cho Lục Tranh Vanh suốt ngày phải đi so cao thấp với Ông
Thẩm, lấy nó làm niềm vui của mình.
“Tiểu Nhu!! Cô gái này chính là bạn con Chân Ni sao?”
Mẫn Nhu nhìn theo ánh mắt ám chỉ của bà Lục, lập tức nở nụ cười lúm đồng tiền, đưa mắt nhìn hai người đứng ngoài cửa.
“Chân Ni, Tấn Hàm hai người mau vào đi, đừng đứng nữa”
Chân Ni tính mở miệng nói gì đó, nhưng ánh mắt đảo quanh một vòng sau đó không nói
nữa, sau đó dùng vẻ không cam chịu nhìn chăm chú Mẫn Nhu. Mẫn Nhu cũng
cảm thấy khó hiểu, còn Thẩm Tấn Hàm cầm rổ bánh kẹo để xuống, một mặt
lấy lòng rồi đưa Chân Ni vào trong.
“Mọi người cứ trò chuyện đi, để mẹ lên chăm Đậu Đậu”
Bà Lục cũng
thấy Chân Ni không được tự nhiên!! Cũng hiểu, bản thân nếu tiếp tục ngồi ở đây chỉ làm cho không khí trở nên căng ra, liền viện cớ bỏ đi.
“Ni Ni, em mau vào trong ngồi đi, nếu để em đứng mệt gia gia sẽ đánh anh chết mất”
Thẩm Tấn Hàm chỉ trong một tháng đã biến hóa rất nhiều, tuy mặt vẫn cười giảo hoạt
nhưng ánh mắt nhìn Chân Ni lại đầy yêu thương không hề có hư tình giả ý
lừa gạt.
Mẫn Nhu vui
mừng cười, kéo tay Lục Thiếu Phàm!! Nhìn đôi vợ chồng son ngoài cửa liếc mắt đưa tình, tuy tỏ ra bí mất mang theo chút không tự nhiên nhưng cũng không khó nhận ra Chân Ni đã tiếp nhận Thẩm Tấn Hàm.
“Ai thích thì cứ đánh chết đi, đỡ phải suốt ngày ở trước mặt tôi lắc lư”
Chân Ni
phiền não hất tay Thẩm Tấn Hàm để bên má ra , phần lớn cử chỉ đều mang
theo vẻ mềm mại mà trước đây Chân Ni chưa từng có. Chân Ni có yêu Thẩm
Tấn Hàm hay không, đáp án có lẽ ngay cả Chân Ni cũng không rõ?
Chân Ni
không hoàn toàn quên A Nham nhưng Mẫn Nhu tin việc Thẩm Tấn Hàm chiếm
được trái tim Chân Ni chỉ là chuyện sớm muộn, còn thời gian cụ thể thì
phải đợi xem Chân Ni khi nào nguyện ý chấp nhận việc mình yêu Thẩm Tấn
Hàm.
Bên vai tăng thêm lực, Mẫn Nhu ăn ý ngước đầu liền thấy ánh mắt quan tâm của Lục
Thiếu Phàm nhìn cô, cô kéo môi nở nụ cười! Anh và cô đều nghĩ giống nhau sao?
Trong cuộc
đời luôn có một lần hạnh phúc nhưng phải ngộ chứ không thể cầu, nếu đã
gặp được thì đừng do dự, phải giữ lấy nó thật chắt, hai chữ hối hận viết rất dễ nhưng cũng là hai từ đau khổ nhất trong cuộc sống.
“Anh bị đánh chết, em thành quả phụ, con chúng ta thành cô nhi, em nhẫn tâm vậy sao?”
“Tôi sẽ tái giá, anh cứ yên tâm đi”
Thẩm Tấn Hàm biết cãi nữa cũng không vui đành ngậm miệng!! Bất kể thế nào cũng không buông Chân Ni, thấy Chân Ni đi vào phòng khách vội vàng làm tùy tùng
đi theo hầu hạ khác hẳn vẻ thong thả, bồng bột.
Nghe hai
người đấu khẩu Mẫn Nhu lại cảm thấy rất vui, Chân Ni với ai cũng như con mèo hoang nhỏ, giương nanh múa vuốt với đám đàn ông thích lấy lòng. Nay gặp Thẩm Tấn Hàm thì thu bớt móng vuốt sắc của mình, nguyên do một
phần…
Mẫn Nhu cũng hơi phất tay qua bụng, vẻ mặt nở nụ cười hạnh phúc, nếu thật như vậy, cha mẹ Chân Ni xem ra cũng rất vội.
“Chúng ta qua đi”
Nhìn theo
Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm, Mẫn Nhu cười bất đắc dĩ, Lục Thiếu Phàm lại giữ lấy tay cô, cúi đầu nói một câu rồi cùng cô vào phòng khách.
“Xem ra tuần trăng mật của họ có bạn đồng hành rồi”
Câu nói Lục
Thiếu Phàm ý tứ sâu xa, Mẫn Nhu nhìn hai người đang ầm ĩ trên sô pha,
đau đầu than nhẹ!! Mâu thuẫn trong cuộc sống vợ chồng là không thể
tránh!! Kế hoạch đi tuần trăng mật này cũng phải cẩn thận
“Thẩm Tấn Hàm, anh là tên lừa gạ!! Anh..”
Mẫn Nhu và
Lục Thiếu Phàm vừa tới cạnh ghế thì thấy Chân Ni cầm gối dựa đánh vào
người Thẩm Tấn Hàm, càng đánh càng mạnh, Thẩm Tấn Hàm cũng không đánh
trẻ, chỉ dùng chút sức lực xin tha.
“Ni Ni, em bình tĩnh lại đi đừng để động tới thai khí, ảnh hưởng đến con thật sự sẽ không tốt”
Thì ra là mang thai thật!
Mặt Mẫn Nhu
đen lại, lông mày Lục Thiếu Phàm thì nhúc nhích, xem ra kỷ xảo Thẩm Tấn
Hàm theo đuổi Chân Ni không phải tới nhờ Lục Thiếu Phàm chỉ dạy, chỉ là
dùng phương pháp của bản thân mà không nghĩ hậu quả.
“Anh nói xem sáng hôm đó anh đã cho tôi uống thuốc gì”
Thẩm Tấn Hàm bị đánh ngã khỏi ghế, nhưng không hề đánh lại, còn cẩn thận đỡ Chân Ni tránh để cô ngã xuống!! Mặt cười cầu hòa:
“Ni
Ni, em nghe anh giải thích, anh không nghĩ nhà thuốc đó lại bán thuốc
tránh thai kém chất lượng như vậy, dù sao anh cũng là người bị hại mà!”
“Nói như vậy anh không hề muốn hai mẹ con tôi? Thẩm Tấn Hàm anh là đồ chết tiệt”
Lời Lục
Thiếu Phàm Mẫn Nhu giơ hai tay tán thành!! Hai ngón tay xoa xoa huyệt
thái dương, nhìn cảnh huyên náo gà bay trứng vỡ trong phòng khách, cảm
thấy không khí nơi này liền trở nên vẩn đục. Cô kéo tay Lục Thiếu Phàm,
xoay người hướng về phía cầu thanh, trước khi đi Lục Thiếu Phàm không
nói:
“Không quấy rầy hai người tương thân tương ái nữa, thương lượng xong ngày kết hôn rồi nhớ nói chúng tôi biết”
“Lão đại”
Thẩm Tấn Hàm dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lục Thiếu Phàm, anh lại xem như không thấy,
ôm lấy tay Mẫn Nhu, dáng vẻ hờ hững ung dung, môi cong lên tiếc lộ sự hả hệ trong lòng, nhìn Thẩm Tấn Hàm bị đánh trong lòng Lục Thiếu Phàm xem
ra cũng rất cao hứng.
Lầu dưới thì huyên náo, trên lầu cũng không khá hơn bao nhiêu. Khi hai người lên lầu liền nghe giọng nói giận dữ từ phòng sách truyền ra, là Ông Thẩm, giọng nói to lớn hỏa khí bốc ngùn ngụt càng thêm chấn động.
“Được lắm Lục Tranh Vanh, khó trách tôi tìm mãi không ra nghiên mực Đoan Khê, thì ra là ông bảo cháu mình đi ăn trộm”
“Cái gì mà trộm với không ăn trộm!! Ông nói vậy là sao? Thẩm lão đầu, ông
dám đổ tội miệt thị lên dân chứng nên bị kéo ra ngoài bắn chết”
Lục Thiếu
Phàm nhìn hai người cãi vả cũng thành quen, so với vẻ mặt Mẫn Nhu, Lục
Thiếu Phàm chỉ khẽ cong môi!! Không để ý tới hai người bên trong thư
phòng liền ôm lấy Mẫn Nhu đi về phòng ngủ.
Vừa mở cửa
phòng, Mẫn Nhu chưa kịp mở đèn, Lục Thiếu Phàm đã duỗi tay ôm cô vào
lòng, ngón tay dài nâng cằm cô lên, bôn môi chạm nhau, Mẫn Nhu run bắn
người. Phía sau, cửa phòng khép lại phát ra âm thanh chát chúa.
Nụ hôn kích động mà dịu dàng ập đến khiến Mẫn Nhu choáng váng. Căn phòng tối chỉ có tiếng hơi thở gấp gáp, môi nóng rực dừng trên vành tai cô, sau đó đến
cổ, khắp nơi đều là hơi thở nóng rực của Lục Thiếu Phàm.
“Hôm nay em gặp anh ta phải không?”
Giọng nói
khàn khàn đầy khẳng định, nụ hôn tùy ý trượt dọc theo gáy cô. Tim Mẫn
Nhu đập nhanh hơn, hai mắt đang mơ màng vì câu hỏi của Lục Thiếu Phàm mà thanh tỉnh không ít.
“Lúc tới phòng tranh đón em, anh thấy xe anh ta đỗ bên đường”
Kỷ Mạch Hằng vẫn không đi sao? Mẫn Nhu hơi nhíu mày, cũng vì Kỷ Mạch Hằng mà cô
phiền não không ít, cô lo Lục Thiếu Phàm liệu có hiểu lầm gì không?
Mẫn Nhu đưa
tay chuẩn xác giữ lấy hai má của Lục Thiếu Phàm, nụ hôn tham luyến rời
khỏi da thịt, không khí trong lành liền tràn qua khiến cô run rẩy mà
cũng tỉnh táo hơn. Cô nhìn vào đôi mắt đen như ngọc kia, ánh mắt kiên
định.
“Là chuyện của anh ta!! Một ngày nào đó, anh ta sẽ hiểu sự lựa chọn của em”
Trong bóng
tối, đôi mắt đen kia liền mất đi ánh sáng, anh nhắm mắt, chỉ dùng những
nụ hôn vội vàng đầy kích động tập kích lên mặt cô. Hôm nay, Lục Thiếu
Phàm mất tự chỉ, hằm răng trắng khẽ cắn cằm cô. Mẫn Nhu cảm thấy cả cơ
thể nhẹ hẫng, bị ai đó ôm lấy.
“Thiếu Phàm”
Cánh tay
thon dài lướt qua lưng cô, chạm vào eo nhỏ của cô, một tay đỡ mông cô
lên!! Khi cô gọi tên anh, anh lại dùng hành động đáp trả, đôi môi mỏng
áp lên cánh môi sưng mọng của cô.
Dịu dàng va chạm không thể ngăn được tiếng thở dốc và rên rỉ.
Khi Mẫn Nhu
bị Lục Thiếu Phàm đẩy lên giường, ý nghĩa đầu tiên không phải lo cho
bản thân mà làm thế nào để Lục Thiếu Phàm tin cô sẽ chung thủy với cuộc
hôn nhân này.
“Thiếu Phàm, dù Kỷ Mạch Hằng làm gì, em cũng không quay lại ăn tiếp cái cây mình đã bỏ”
Mẫn Nhu
trịnh trọng tuyên bố, Lục Thiếu Phàm lại chỉ cười khẽ!! Tiếng cười vui
vẻ đầy quyến rũ, kho anh cởi quần áo cô ra thì cô vẫn còn mãi quan tâm
đến cảm xúc của anh. Khi anh ăn cô vào bụng, Mẫn Nhu mới nghiệm ra một
vấn đề.. Lục Thiếu Phàm cố ý.
Anh cố ý lợi dụng Kỷ Mạch Hằng khiến cô áy náy, buông bỏ mọi cảnh giác của mình, sau đó!! Anh thuận lợi đem cô nuốt vào bụng, người đàn ông cũng có một mặt
điên cuồng này không chút áy náy ôm cô vào lòng, giọng nói lười biếng
đầy thỏa mãn?
“Bà xã à, ba tháng qua rồi, em cũng nên thông cảm cho chồng mình”