Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 30




Dám nói những lời này trước mặt cảnh sát, Ngự Hàn không sợ bị xem như phần tử khung b0 mà gô cổ lại à?

Tạ Tư Hành nhìn chằm chằm bóng lưng cao gầy cứng cỏi của y, bây giờ mới thật sự cảm nhận rõ sự ngạo nghễ ngông cuồng trên người Ngự Hàn.

Dường như cơn cuồng ngạo không đặt ai vào mắt kia có thể khiến đôi mắt chói lóa phát đau.

Ngự Hàn đang lấy lời khai, không để ý Tạ Tư Hành đã tới.

Mà phó cục trưởng sở cảnh sát dẫn Tạ Tư Hành tới cũng giải thích lý do gọi hắn đến.

Ngự Hàn nói bắt được một tên cuồng giam giữ trái phép, cảnh sát rất xem trọng, ngay lập tức chạy tới hiện trường, sau đó phát hiện kẻ bi3n thái phạm pháp y nói là cậu chủ tập đoàn nhà họ Phong, Phong Cảnh Dư.

Không chỉ như thế, khi bọn họ đuổi tới thì Phong Cảnh Dư đang định bỏ chạy, bị Ngự Hàn trở tay khống chế, hai người cãi nhau nháo nhào trước mặt cảnh sát.

Theo miêu tả của cảnh sát, tình hình lúc đó ngập ngụa khói thuốc súng, Phong Cảnh Dư gân cổ kêu gào đòi Ngự Hàn trả giá đắt.

Mà Ngự Hàn chỉ cười khẩy, giật lấy còng tay từ chỗ cảnh sát, Phong Cảnh Dư chưa kịp giãy dụa đã bị Ngự Hàn còng tay.

Cảnh sát nhìn Ngự Hàn ra chiêu tới ngơ ngẩn, chỉ có thể đưa hết bọn họ về đồn.

“Qua điều tra của chúng tôi, có khả năng cậu Phong liên quan đến án giam giữ trái phép, nhưng cậu Phong vẫn luôn khẳng định mình vô tội, là người yêu của người bị hại, đồng thời đòi mời luật sư biện hộ… Chuyện này khá phức tạp, cho nên chỉ có thể mời cậu tới một chuyến. Ý cậu Tạ thế nào?”

Cảnh sát đã quen mặt Phong Cảnh Dư, tất nhiên cũng sẽ biết Tạ Tư Hành, bọn họ không dám mập mờ việc liên quan tới hai tập đoàn lớn, cho nên chỉ có thể mời Tạ Tư Hành đến.

Nghe thấy cái tên Phong Cảnh Dư, đôi mắt đen như mực của Tạ Tư Hành hiện lên tia bất ngờ.

Hắn không ngờ gặp được Phong Cảnh Dư vào lúc này.

“Cậu ta đâu?”

Biết Tạ Tư Hành đang nhắc đến Phong Cảnh Dư, phó cục trưởng đau đầu nói: “Đang lấy lời khai trong phòng khác.”

Phong Cảnh Dư cứ thấy Ngự Hàn là nổi điên, không thể cho hai người chung một chỗ, chỉ có thể tách ra.

Mà Phong Cảnh Dư lại tỏ ra không hề hợp tác, la hét đòi bọn họ thả hắn khiến họ cũng rất bực.

Tạ Tư Hành gật đầu, thản nhiên nói: “Chuyện này các anh cứ xử lý theo pháp luật là được, những chuyện còn lại để tôi giải quyết.”

Nguyên nhân cảnh sát khó xử cũng là vì liên quan đến địa vị không nhỏ của đôi bên, một bên là vợ Tạ Tư Hành đứng đầu quốc nội, một bên là cậu chủ Phong Cảnh Dư của tập đoàn họ Phong, bọn họ xử lý mà sợ hãi trong lòng, không biết nên bàn giao thế nào.

Nhưng ý của Tạ Tư Hành chính là, dù kết quả thế nào hắn đều sẽ theo tới cùng, bao gồm cả giải quyết tập đoàn họ Phong.

Phó cục trưởng thở phào: “Vậy thì được.”

Có câu này của Tạ Tư Hành, bọn họ có thể yên tâm xử lý.

Ngự Hàn ở nơi khác đã lấy lời khai xong, cảnh sát bảo y có thể đi, về sau nếu còn cần y hợp tác sẽ gọi lại.

Ngự Hàn đứng dậy, quay lại liền phát hiện Tạ Tư Hành đang đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn mình.

“Sao anh tới đây?”

Ngự Hàn chau mày.

“Vợ tôi tặng tôi món quà thật bất ngờ.” Tạ Tư Hành cười nhạt, nói: “Trải nghiệm vào đồn thế nào hả?”

“Yên tâm, không làm anh mất mặt.” Ngự Hàn ngáp dài, lười biếng nói: “Tôi thắng.”

Tạ Tư Hành: “…”

Ngự Hàn không nhìn thấy biểu cảm kỳ quặc trên mặt Tạ Tư Hành, y đang nghĩ chuyện hệ thống vừa nói cho mình biết.

Thì ra tên bi3n thái phạm pháp vừa rồi là công chính Phong Cảnh Dư, bản thân đánh bậy đánh bạ lại thấy được cảnh hắn bám lấy thụ chính Ngôn Sở.

Trong nguyên tác, Ngôn Sở không chịu nổi lòng độc chiếm b3nh hoạn của Phong Cảnh Dư đối với mình nên hôm nay đã đòi chia tay hắn, nhưng Phong Cảnh Dư lại phát điên vì Ngôn Sở không cảm nhận được chân tình, cho rằng Ngôn Sở đang cố ý gây sự, cho nên bọn họ mới cãi vã dữ dội.

Nếu Ngự Hàn không xuất hiện, sau khi Ngôn Sở chạy ra khỏi căn phòng kia vẫn sẽ bị Phong Cảnh Dư bắt lấy, lần nữa mang về nhà họ Phong, diễn kịch bản cậy mạnh bức hiếp không phù hợp với trẻ em.

Mà bây giờ có Ngự Hàn “vô tình” tham gia, cho nên công thụ chính đều đang phải lấy lời khai trong đồn cảnh sát, không thể diễn nổi cảnh người lớn được nữa.

Nếu hỏi Ngự Hàn cảm thấy như thế nào, thế thì chỉ có một chữ thôi: Sướng!

Công chính cái gì, y thấy có mà là một tên ngu đần bị tình yêu ăn mất não.

Thân là phó hội trưởng thương hội, vắng mặt trong trường hợp quan trọng như vậy chỉ để ép bức thụ chính, heo thấy cũng phải chê.

Người làm việc lớn chưa bao giờ câu nệ tình cảm, Ngự Hàn nghĩ lần này mình ra tay hẳn đã cho công chính một bài học sâu sắc.

Hi vọng hắn sẽ biết quý trọng.

Ngự Hàn một tay đút túi, ung dung đi tới trước mặt Tạ Tư Hành, nâng mắt nói: “Đi thôi, không phải tới đón tôi à?”

Tạ Tư Hành không phủ nhận, chỉ nhìn y thật sâu.

Ngự Hàn luôn mang lại rất nhiều bất ngờ cho hắn.

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không hề bài xích những bất ngờ ấy.

“Đi thôi.”

Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn một lát rồi bật cười, không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng không khó để thấy tâm trạng rất tốt.

Ngự Hàn sóng vai với hắn đi ra khỏi sở cảnh sát, sau lưng bỗng có tiếng nam sinh lí nhí: “Cái đó…”

Ngự Hàn dừng lại, quay đầu nhìn sang, phát hiện là Ngôn Sở thì thấy rất bất ngờ.

Ngôn Sở đứng phía sau bọn họ, không khỏi căng thẳng: “Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, phiền anh quá, xin lỗi anh rất nhiều!”

Nói xong, cậu ta cúi gập đầu chín mươi độ với Ngự Hàn.

“Tôi đã nói với cảnh sát rồi, quả thật Phong Cảnh Dư giam giữ tôi trái phép, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để anh chịu bất cứ hậu quả nào!” Ngôn Sở cúi đầu, sau khi ngẩng dậy vẫn không dám nhìn vào mắt Ngự Hàn: “Nói chung là cảm ơn anh rất nhiều vì đêm nay đã giúp đỡ…”

“Chuyện nhỏ, tiện tay thôi.” Ngự Hàn không hề để bụng chuyện này.

Ngôn Sở lắc đầu, chân thành nói: “Không, anh là người đầu tiên giúp tôi.”

Kể từ sau khi Ngôn Sở hẹn hò với Phong Cảnh Dư, người bên cạnh hệt như trúng độc, bất kể Phong Cảnh Dư làm gì quá đáng với cậu ta, bọn họ đều sẽ cho rằng chỉ là do Phong Cảnh Dư quá yêu mình.

Ai cũng khuyên Ngôn Sở và Phong Cảnh Dư làm hòa, dùng ánh mắt chúc phúc nhìn bọn họ, lại chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cậu ta sau lưng như Ngự Hàn.

Đêm nay Ngự Hàn đã cho cậu ta nguồn dũng khí khổng lồ, cuối cùng giúp cậu ta khai ra những chuyện Phong Cảnh Dư đã từng làm với mình cho cảnh sát biết, vì vậy dù Phong Cảnh Dư lấy thân phận cậu chủ tập đoàn họ Phong, chỉ e trong thời gian ngắn cũng không thoát nổi.

Ngự Hàn đã giúp cậu ta, cậu ta không thể để Phong Cảnh Dư tổn thương y.

“Cho tôi biết tên anh được không?” Ngôn Sở cẩn thận ngẩng đầu từng li từng tí, lấy hết can đảm nhìn vào mắt Ngự Hàn.

Mới liếc một cái, cậu ta lập tức bị tia sáng trong đôi mắt kia thu hút.

Có lẽ bản thân Ngự Hàn không phát hiện, nhưng người ngoài lại có thể dễ dàng chú ý, chìm sâu vào trong đó.

Không phải ánh sáng mượn từ người khác mà của chính y, mãi mãi là tia sáng chói lọi.

“Ngự Hàn. Tên tôi.”

Ngự Hàn đứng trước mặt cậu ta, bình thản nói.

Ngôn Sở nhìn y chằm chằm, nghe y cất tiếng mới giật mình nhớ ra cứ nhìn người ta mãi thế rất bất lịch sự, lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt.

“Tôi, tôi tên Ngôn Sở.”

Ngự Hàn gật đầu: “Tôi biết.”

Ngôn Sở xấu hổ cười cười, còn định nói gì đó, Tạ Tư Hành đứng bên cạnh đã cướp lời: “Nói xong chưa, đi thôi.”

Lúc này Ngôn Sở mới để ý tới người đàn ông đứng cạnh Ngự Hàn.

Khuôn mặt hắn sắc sảo, khí chất lại cực kỳ lạnh lẽo, ban đầu còn có thể kiên nhẫn chờ bọn họ nói chuyện, nhưng có lẽ là vì thấy quá câu giờ, ánh mắt nhìn Ngôn Sở mang theo chút ác ý.

Ngôn Sở bị ánh mắt lạnh như băng quét qua lập tức rợn cả người, nỗi sợ hãi chợt ùa lên.

Hệt như mình sẽ chết trong tay hắn bất cứ lúc nào, là nỗi sợ mất đi tính mạng.

“Xong, xong rồi…”

Dưới sự đè ép ấy, Ngôn Sở không dám nói thêm gì nữa, sợ sệt lắc đầu.

Ngự Hàn nhướng mày, không biết Tạ Tư Hành đào đâu ra nhiều thù hằn với người mới gặp như vậy.

Chẳng phải Tạ Tư Hành rất hứng thú với thụ chính ư?

Hệ thống: [Ký chủ, anh chưa chết mà…]

Dù Tạ Tư Hành hứng thú với Ngôn Sở cũng là sau khi hắn xem Lâm Hàn như ánh trăng sáng, bây giờ y còn sống khỏe, sao Tạ Tư Hành có thể hứng thú với người ngoài được.

“Được thôi.” Ngự Hàn hừ một tiếng: “Cậu đừng có dạy đời tôi.”

Hệ thống: […]

Chẳng qua trước khi đi, Ngự Hàn vẫn có lời muốn nói với Ngôn Sở.

“Hôm nay tôi làm chứng giúp cậu, nói không chừng Phong Cảnh Dư sẽ trút giận lên cậu.” Ngự Hàn bình thản nói: “Nếu cậu không muốn bị cậu ta bám lấy, tôi đề nghị cậu nên rời khỏi cậu ta sớm đi.”

Trong nguyên tác, Phong Cảnh Dư vừa gặp Ngôn Sở đã yêu, không thèm quan tâm suy nghĩ của Ngôn Sở mà biến cậu ta thành chim hoàng yến, còn ngược đãi từ thân xác đến linh hồn, ngược đến mức Ngôn Sở thoi thóp gần chết.

Mà quá trình Phong Cảnh Dư cua lại vợ cũ chỉ mất một tháng ngắn ngủi, nhờ có sự ồn ào tác hợp từ người ngoài mà ôm Ngôn Sở về, có thể nói không hề có thành ý.

Ngự Hàn biết mình không có lập trường nói như vậy, nhưng giúp thì giúp đến cùng, cho nên y mới nói nhiều thêm vài câu.

Ngôn Sở nghe xong cũng nghiêm túc gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, cảm ơn anh!”

Ngự Hàn khẽ gật đầu, không nói gì nữa, quay người rời đi.

Ngôn Sở nhìn bóng lưng y, ánh sáng trong mắt lay động.

Tối nay Tạ Tư Hành đích thân lái xe đến.

Ngự Hàn ngồi lên xe, một tay hắn đặt trên tay lái, đảo mắt nhìn qua.

“Định tham gia thương hội của Phong Cảnh Dư?”

“Không có ý này.” Ngự Hàn thản nhiên nói: “Bây giờ càng không có.”

Y đi tham dự cũng chỉ vì để tìm hiểu công chính Phong Cảnh Dư, bây giờ y tiễn Phong Cảnh Dư vào đồn, cho nên càng không thể tham gia.

Ánh sáng trong xe mờ ảo, không thấy rõ vẻ mặt Tạ Tư Hành, chỉ có thể thấy đôi môi mỏng thoáng cong lên.

Nhờ Tạ Tư Hành nhắc nhở, Ngự Hàn mới nhớ ra phải nói với Nhan Hoài Bạch rằng y không có ý tham gia thương hội.

Ngự Hàn gọi điện cho Nhan Hoài Bạch.

Lúc Nhan Hoài Bạch nghe Ngự Hàn nói không có ý tham dự cũng không hỏi nhiều, chỉ nói mình sẽ báo lại với hội trưởng Hàn.

“Đúng rồi, nghe nói cậu chủ tập đoàn họ Phong bị đánh trong khách sạn, cậu biết chuyện này không?” Nhan Hoài Bạch rất ngạc nhiên: “Cũng không biết thần thánh phương nào đánh cậu ta nữa.”

Ngự Hàn: “Không biết, người đánh cậu ta chắc chắn rất giỏi.”

Tạ Tư Hành đang lái xe, nghe vậy quay qua nhìn y.

Nhan Hoài Bạch cười nói: “Quả là rất giỏi, không biết ai đây. Cậu ổn chứ?”

“Ổn, đang trên đường đi.”

“Ừ, vậy cậu đi đường cẩn thận.”

Cúp điện thoại, âm thanh lành lạnh của Tạ Tư Hành vọng tới: “Quan hệ hợp tác, nhắn tin liên lạc?”

Ngự Hàn bình tĩnh cất điện thoại: “Làm sao?”

Tạ Tư Hành gần như bị thái độ ung dung của Ngự Hàn chọc giận phát cười.

Cũng là quan hệ hợp tác, Ngự Hàn có thể tặng chữ cho Nhan Hoài Bạch, còn có thể gọi điện với anh ta, hắn lại chỉ có thể nằm trong danh sách đen của Ngự Hàn, đây là logic gì?

Tạ Tư Hành nhớ lại hôm nay Phó Nhàn nói hắn bắt nạt người ta quá đáng, trong lòng không khỏi hoang mang.

Hắn thầm nói, hắn còn chưa thật sự bắt nạt ai bao giờ.

Tạ Tư Hành: “Kéo tôi ra khỏi danh sách đen.”

Ngự Hàn hỏi: “Lý do?”

“…” Ngón tay Tạ Tư Hành nắm vô lăng chặt thêm.

Một giây sau, hắn đánh xe đỗ ở ven đường.

Ngự Hàn lập tức cảnh giác: “Anh định làm gì?”

“Danh sách đen, kéo ra.” Tạ Tư Hành lời ít ý nhiều: “Tôi hi vọng về sau không phải nhờ người khác báo cho tôi những chuyện như vậy.”

Ngự Hàn: “Sao hả, tôi tự báo cho anh để anh chạy đến đánh vài đòn hay gì?”

Ngự Hàn thử nghĩ tới cảnh ấy, khá là vui.

Tạ Tư Hành: “…”

Mặt Tạ Tư Hành vô cảm: “Đúng vậy, chỉ cần em gọi cho tôi.”

Ngự Hàn cười: “Sao không nói sớm, nếu đã vậy, chúng ta cũng xem như đồng minh.”

Y rất khoan dung với kẻ thù quay đầu thành bạn, huống hồ tội Tạ Tư Hành không đến mức như thế.

Y lấy di động ra, kéo số của Tạ Tư Hành ra khỏi danh sách đen.

“A á á á là sao?” Tạ Tư Hành thấy cái tên này, lông mày nhăn chặt.

“Không thích à?” Ngự Hàn cưng chiều nói: “Anh đây đổi cho anh tên khác.”

Y tiện tay đổi từ “A á á á” thành “Z á á á”.

Tạ Tư Hành cảm nhận huyệt thái dương của mình đang đập thình thịch.

Hắn nhìn chằm chằm Ngự Hàn vài giây, đôi mắt lập lòe tia u ám.

Một lát sau, hắn lại khởi động xe.

Thôi được, Tạ Tư Hành nghĩ, ít ra không phải hắc mã hoàng tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.