Lòng Bàn Tay Sủng Ái

Chương 14




Đà Nẵng, 05/04/20

Editor: Xiao He

"Không cần." Dịch Thần Hi từ chối, đưa áo khoác lại cho anh, vẻ mặt lạnh nhạt: "Anh vào bệnh viện đi, em trở về trường học."

Nghe vậy, Hạ Xuyên khẽ cong khóe miệng, cười như không cười nhìn cô: "Một mình em trở về trường học?"

"Ừm."

"Không cần anh đưa về sao?"

"Ừm."

Truyệ

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Hạ Xuyên gật đầu: "Được thôi." Anh vẫy chiếc xe vừa mới bước xuống: "Anh đưa em về trước, sau đó sẽ đến bệnh viện." Đối với ánh mắt không đồng ý của Dịch Thần Hi, Hạ Xuyên không hề để ý chút nào: "Hoặc là đợi lát nữa anh đưa em về, hoặc là bây giờ."

Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm Dịch Thần Hi, nói từng câu từng chữ: "Để em về một mình, anh không yên tâm."

Hai người giằng co, ai cũng không muốn nhận thua.

Dịch Thần Hi bị gió thổi, cả người đều trở nên lạnh lẽo. Cô im lặng thật lâu, sau đó mới xoay người đi về hướng bệnh viện, cho dù có tức giận đến mấy, cô cũng không nỡ nhìn Hạ Xuyên... Không đi xử lý vết thương của anh.

Tìm được bác sĩ, bác sĩ liền xử lý vết thương cho Hạ Xuyên, hỏi anh còn chỗ nào bị thương nữa hay không, Hạ Xuyên cởi áo thun ra, toàn bộ phía sau lưng, bởi vì cọ xát với sàn nhà, đều đang rỉ máu, nhìn qua rất dọa người. Mà chỗ vết thương trên cánh tay, càng không cần phải nói, da bị rách toạt, máu vẫn không ngừng chảy ra, còn có những hạt cát nhỏ lưu lại trên cánh tay.

Dịch Thần Hi ngơ ngẩn nhìn những vết thương đó, nhắm mắt, không đành lòng nhìn tiếp. Bác sĩ dùng nước muối để rửa sạch miệng vết thương cho Hạ Xuyên, khi nước muối chạm vào vết thương, Dịch Thần hi có thể cảm nhận được sự đau đớn đó, thế nhưng, Hạ Xuyên như mất cảm giác vậy, vẻ mặt tự nhiên nhìn vết thương đang được làm sạch, sau đó thoa thuốc, lại mặc áo vào.

Truyệ

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Bác sĩ đưa đơn thuốc cho anh, dặn dò: "Mỗi ngày thoa ba lần, buổi tối tắm xong thì thoa thêm một lần nữa, ý chí của cậu nhóc này khá nhỉ, vết thương nghiêm trọng như vậy mà cũng không rên một tiếng."

Hạ Xuyên hơi mỉm cười: "Vết thương này không là gì đâu ạ."

Dịch Thần Hi ở phía sau hừ lạnh, không nói lời nào. Ở bệnh viện một lúc lâu, chờ tới khi hai người đi ra, đã là mười giờ tối, gió lạnh run.

"Đưa em về trường thôi."

Dịch Thần Hi không nói một lời, lạnh mặt bước lên xe. Từ bệnh viện về trường học không xa lắm, khi xe dừng trước cổng trường, Dịch Thần Hi cũng mặc kệ người phía sau lưng, lập tức xuống xe bước về cổng trường học, mới vừa đi không lâu, cánh tay liền bị người khác nắm chặt, cả người cô bị kéo một cái, Hạ Xuyên lại ôm cô một lần nữa.

Dịch Thần Hi giãy dụa, tay đấm chân đá muốn Hạ Xuyên buông mình ra.

"Anh buông em ra!" Giọng nói của cô vô cùng hung hăng, âm thanh của cô nghẹn ngào, cô vẫn luôn cố gắng áp chế cảm xúc của mình, không muốn mình gục ngã trước mặt Hạ Xuyên.

Truyệ

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Tay Hạ Xuyên nắm lấy tay cô, để cô tùy ý đánh mình, chờ một hồi sau cô không còn sức lực nữa mới nói: "Thực xin lỗi." Anh cúi đầu nhìn Dịch Thần Hi: "Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng với tình huống như vậy." Anh không thể nào không đi cứu người.

Hạ Xuyên nhìn cô chăm chú, nói từng câu từng chữ: "Anh là một quân nhân."

Vì anh là một quân nhân, thế nên khi tình huống như vậy xảy ra, anh không thể nào trơ mắt đứng nhìn.

Cho dù biết việc cứu người hôm nay có khả năng nguy hiểm rất cao, Hạ Xuyên vẫn phải đi. Từ khi anh lựa chọn thi vào trường quân đội, từ khi bọn họ lựa chọn trở thành quân nhân, bọn họ liền biết sứ mệnh của bản thân là gì. Lúc trước bọn họ lập lời thề, vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí mình.

Cho dù là bao lâu đi nữa, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đều sẽ không thay đổi, cũng sẽ không bao giờ quên.

Cứu người vốn là trách nhiệm của quân nhân!

Truyệ

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Từ cổng trường đến ký túc xá, có hai đường đi vào, một đường lớn, một đường nhỏ. Đường nhỏ sẽ tương đối gần hơn, nhưng lại đen như mực. Bởi vì Dịch Thần Hi có chút sốt ruột, nên chọn con đường này, bây giờ hai người đang đứng dưới một cây cổ thụ lớn, im lặng đối diện nhau.

Ánh đèn trong rừng cây nhỏ lúc sáng lúc tối, đèn đường vẫn chập chờn như vậy.

Gió buổi tối làm những tán cây rung sào sạt, tiếng động có chút rợn người. Dịch Thần Hi nhìn Hạ Xuyên, đối diện với anh. Biểu cảm anh vô cùng nghiêm túc, toàn bộ đều rơi vào đáy mắt cô.

Nghiêm túc, tập trung, những lời anh nói ra cũng rất có trọng lượng, cô đều biết.

Dịch Thần Hi đứng quá lâu, cũng không muốn nhìn anh nữa. Cô không biết mình nên nói gì, cô biết điều Hạ Xuyên làm là đúng, là chuyện vốn dĩ anh sẽ làm, nhưng cô không thể nào yên lòng, cũng không nhịn được mà giận dỗi, loại cảm giác tức giận này, cô không trách Hạ Xuyên, cô chỉ tức bản thân mình. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu tối nay cô không đi tới nơi ấy, có phải chuyện đó sẽ không xảy ra hay không? Cũng có thể, nếu cô không đi toilet, có phải Hạ Xuyên sẽ không chạy lên ấy hay không?

Truyệ

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Nhưng tất cả chỉ là giả thiết. Có đôi khi vận mệnh chính là kỳ diệu như vậy, có thể bây giờ không gặp được, nhưng lần sau Hạ Xuyên lại gặp chuyện như vậy, nhất định anh vẫn sẽ chọn cách chủ động cứu người.

Dịch Thần Hi cắn môi, trong mắt luông trực trào nước mắt, tưởng chừng như sắp tuôn rơi. Không ai biết rằng thời điểm cô nhìn thấy Hạ Xuyên rơi nửa người ra ngoài sân thượng, loại cảm giác tim treo giữa không trung ấy, cảm giác không có chút tin tức gì, thật sự không thể nào chấp nhận được. Thời khắc ấy trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần Hạ Xuyên không có chuyện gì, thì cái gì cô cũng có thể làm.

Thậm chí, Dịch Thần Hi còn nghĩ cô sẽ nguyện ý để Dịch Ngưng Phù bắt nạt mình, chỉ cần Hạ Xuyên không sao.

Cô đúng thật là rất thích anh rồi, thích đến điên rồi.

Rõ ràng hai người chưa gặp nhau nhiều lần, rõ ràng mối quan hệ này vẫn chưa đi đến đâu, nhưng lại thích anh đến vậy. Tình cảm thời niên thiếu ấy, luôn không thể nào hiểu được, nhưng lại vô cùng nhiệt huyết.

Ánh mắt Hạ Xuyên khóa chặt cô, "Em có lạnh không?"

Dịch Thần Hi cắn môi, trầm mặc thật lâu mới đẩy Hạ Xuyên ra: "Hạ Xuyên." Giọng cô khàn khàn, nghẹn ngào nói: "Em muốn về nghỉ ngơi trước."

Nghe vậy, Hạ Xuyên bất ngờ, nhìn chằm chằm cô thật lâu, sau đó mới ừ một tiếng, cảm xúc cô đang bất ổn, Hạ Xuyên cũng không nói thêm nữa. Chỉ có thể cho cô thời gian.

"Anh đưa em về ký túc xá." Anh cho Dịch Thần Hi một đường lui: "Đừng từ chối anh, nếu không anh không thể nào yên tâm được."

Lông mi Dịch Thần Hi run rẩy, gật đầu: "Được."

Truy

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Hai người một trước một sau đi về hướng ký túc xá nữ, cho tới khi nhìn thấy cô đi vào bên trong, Hạ Xuyên mới xoay người rời đi. Lúc anh quay người lại, Dịch Thần Hi liền bước ra khỏi nơi trốn, bước ra ngoài, nhìn Hạ Xuyên cho dù bị thương, nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp như cũ, chớp chớp mắt, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.

Kiên cường cả một đêm, ở thời điểm chỉ còn lại một mình, cô mới buông lỏng bản thân, không thể nào nín được.

- --------------

Từ sau ngày hôm đó, Dịch Thần Hi không hề nhắc tới Hạ Xuyên, rốt cuộc cô cũng không chủ động liên lạc với Hạ Xuyên.

Cứ như vậy, trong chớp mắt liền tới cuối tuần. Chạng vạng chiều thứ sáu, trong ký túc xá chỉ còn lại Noãn Noãn và Dịch Thần Hi, hai người chuẩn bị ngày mai đi dạo phố sau đó về nhà, chiều này không muốn ra đường để chen chút với các bạn học lắm.

Noãn Noãn cẩn thận quan sát nét mặt của cô, ho khẽ, giọng Dịch Thần Hi liền vang lên: "Noãn Noãn."

"A?"

"Cậu muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

Noãn Noãn trầm mặc, kéo một cái ghế dựa qua, cúi đầu nhìn Dịch Thần Hi đang viết nhật ký, nhướng mày: "Hai ngày này cậu không liên lạc với Hạ Xuyên sao?"

"Không có."

Noãn Noãn nga một tiếng, ký ức về buổi tối sau khi Dịch Thần Hi trở về vẫn còn đọng trong ký ức cô, đôi mắt sưng húp như hạch đào, toàn bộ đều màu hồng, cô muốn hỏi, nhưng Dịch Thần Hi chỉ nói một câu liền khiến cô không thể nào hỏi nổi.

Cô nói: Chờ mình bình tĩnh lại hãy hỏi.

Cho nên mấy ngày nay Noãn Noãn vẫn luôn bức bí trong lòng, cũng không thể chủ động hỏi chuyện giữa cô với Hạ Xuyên, lúc ấy là do bị từ chối nên khóc hay là có nguyên nhân khác. Nhưng nghĩ đến việc Dịch Thần Hi khóc nức nở như vậy, Noãn Noãn liền cảm thấy đau lòng.

"Cậu tỏ tình với Hạ Xuyên rồi?"

"Vẫn chưa." Chỉ hai chữ nhưng lời ít ý nhiều.

Noãn Noãn nhìn chăm chú vào cô: "Vậy tối đó hai người làm sao vậy, mấy ngày nay còn không liên lạc với nhau, còn khóc thành như vậy?"

Nghe vậy, Dịch Thần Hi xoay cây bút trong tay, vừa định cầm một món đồ nào đó nhưng lại quên mất, cũng không đặt bút xuống nổi nữa. Cô suy nghĩ một lát, nhìn Noãn Noãn hỏi: "Noãn Noãn, nếu người cậu thích không màng tính mạng đi làm một chuyện, tựa như cứu người, cậu sẽ thế nào?"

Noãn Noãn suy nghĩ thật lâu, đôi mắt ngập ngừng nhìn cô: "Vì vậy nên cậu nổi giận với Hạ Xuyên?"

"Không phải nổi giận." Dịch Thần Hi cũng không biết nên nói như thế nào, cô không giận Hạ Xuyên, cô chỉ giận chính mình.

Truy

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Suy nghĩ, cô nói lại toàn bộ sự việc hôm đó với Noãn Noãn, sau khi nghe xong Noãn Noãn trầm mặc thật lâu, mới hỏi lại cô: "Nếu là cậu, cậu sẽ đi cứu người sao?"

Dịch Thần Hi: "Sẽ."

Cô biết rất rõ đáp án của mình, cũng biết điều Hạ Xuyên làm là đúng đắn, cho nên mới giận bản thân.

Noãn Noãn bật cười, vỗ vỗ an ủi bả vai cô: "Chính cậu cũng đã có đáp án của mình, vậy còn giận dỗi gì chứ?"

Dịch Thần Hi ừ một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mình chỉ lo lắng thôi."

"Mình biết cậu lo lắng, nhưng công việc của Hạ Xuyên vốn dĩ gắn liền với hiểm nguy." Noãn Noãn dựa vào bàn, nhìn chằm chằm cô: "Thần Hi, nếu cậu vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này, vậy cậu cần phải chấp nhận những chuyện như vậy có thể xảy ra."

"Mình biết." Thật ra Dịch Thần Hi biết rất rõ, việc thích Hạ Xuyên có ý nghĩa như thế nào. Nhưng chuyện tình cảm không ai có thể khống chế được.

Noãn Noãn cười: "Vậy khi nào cậu đi tìm Hạ Xuyên?"

Dịch Thần Hi vừa mới chuẩn bị trả lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đạp cửa, hai người liếc nhau, có chút kinh ngạc: "Ai vậy?"

Ngoài cửa truyền đến âm thanh quen thuộc, là Dịch Ngưng Phù: "Chị à, ba muốn chúng ta về nhà."

Dịch Thần Hi ngẩn ra, vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng ký túc xá, nhìn người đứng trước cửa, mà ở phía sau Dịch Thần Hi... còn có một người nữa, là thư ký của ba cô.

"Chú Âu Dương, sao chú lại tới đây?"

Âu Dương cười cười, nhìn cô: "Đứa nhóc này, bao lâu rồi cháu chưa về hả, chú tới đây để đón cháu về nhà."

Dịch Thần Hi nhấp môi, nếu chỉ mình Dịch Ngưng Phù tới nói, nhất định cô sẽ không quay về, nhưng... Tình huống bây giờ không giống vậy, chú Âu Dương đã tới rồi, vậy có nghĩa là tối nay cô nhất định phải về nhà.

"Vậy chú chờ con một chút, con đi thu dọn đồ đạc."

"Được, không cần vội."

Dịch Thần Hi đóng cửa lại, cùng dọn đồ đạc với Noãn Noãn, không lâu sau bọn họ cùng nhau xuống lầu, trước tiên đưa Noãn Noãn về nhà trước, sau đó Dịch Thần Hi mới cùng hai người bọn họ về nhà.

- -------

Gió chiều hôm nay khá mạnh, mùa đông tới rồi, thế nên trời tới rất nhanh. Mở cửa xe một chút, gió lạnh thổi vào, khiến Dịch Thần Hi cảm thấy lạnh bất ngờ.

Cô nhìn đèn đường dần sáng bên ngoài cửa sổ, ánh đèn lúc sáng lúc tối, dừng một chút, Dịch Thần Hi cúi đầu lấy điện thoại ra, bên phía Hạ Xuyên không có chút động tĩnh nào. Bẹp bẹp miệng, Dịch Thần Hi mở lại lịch sử trò chuyện của hai người, thật ra chỉ có mình cô nói, lần nào Hạ Xuyên cũng trả lời rất ngắn gọn, lạnh nhạt bình tĩnh.

Đột nhiên Dịch Thần Hi nhìn chằm chằm vào bốn chữ kia mà phát ngốc, là tin nhắn khi anh trở về.

"Anh tới tìm em.", chỉ bốn chữ này, bây giờ nhìn lại Dịch Thần Hi liền cảm thấy ngực ấm áp hẳn, tay cô dừng trên dòng chữ ấy, vừa định chủ động nhắn tin với Hạ Xuyên, Dịch Ngưng Phù đột nhiên nghiêng người qua: "Chị à?"

Dịch Thần Hi cả kinh, nhanh chóng cất điện thoại vào, ngược mắt nhìn cô: "Có việc gì?"

Dịch Ngưng Phù nhún vai: "Tối hôm bữa chị đi đâu vậy?"

"Hôm nào?"

"Là hôm kia đó." Dịch Ngưng Phù nhìn cô: "Em nghe bạn học nói hình như chị khóc, có phải chị đang yêu..." Lời chưa nói hết, đã bị Dịch Thần Hi đánh gãy.

Cô lạnh nhạt liếc nhìn Ngưng Phù một cái, cong khóe môi, không hề khách khí chút nào: "Liên quan đến cậu sao?"

"Thần Hi." Phía trước truyền đến một giọng trầm thấp.

Dịch Thần Hi bĩu môi, dạ một tiếng: "Chú Âu Dương, có thể cho chú xuống xe hay không, tối cháu sẽ về nhà sau." Cô cười tủm tỉm nói: "Trước mười giờ tối nay cháu sẽ trở về."

"Ba cháu đang chờ cháu ở nhà đấy."

"Tìm cháu có việc gì sao ạ?"

"Có."

Nghe vậy, Dịch Thần Hi trong nháy mắt an tĩnh lại: "Vậy được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.