Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 1 - Chương 23: Chúa tể của các vị thần




“Bệ hạ đang nhắc tới người ngài từng thích?”

“Là vợ của ta. Thế nhưng nàng đã qua đời từ rất lâu rồi.” Shujin mỉm cười, trong ánh mắt là màu tuyết long lanh như ngọc: “Cô bé à, phải tin tưởng vào người mình thích”, sau đó hắn đứng lên, định quay về cung điện.

Đúng lúc này, có tiếng hai người đang cãi nhau vọng lại từ bờ sông bên kia, xuyên qua rừng cây rậm rạp.

“Tôi nói lại lần nữa, anh đã có gia đình rồi, lại không phải người tộc Vanir, đừng lại gần tôi nữa”, tiếng giày cao gót dồn dập vang lên, là Shia: “Buông tay ra! Thor, buông tay ra!”.

Shujin dừng bước.

“Không, em đừng đi. Em mới là vợ của anh, trước đây chúng ta vốn đã là một đôi! Chỉ cần em đồng ý về với anh, anh có thể từ bỏ tất cả, cả thị tộc, gia đình, cả địa vị bây giờ, cái gì cũng bỏ…”, giọng một người đàn ông trẻ tuổi, nhưng nói bằng tiếng của tộc Aesir.

Nghe câu đó xong, Shujin chỉ cười nhạt, sau đó bỏ đi.

“Tôi không phải là Sif. Anh nhìn cho rõ đi, tôi không phải là chủ thần nào cả, tôi là Shia.”

“Được được, em không phải Sif. Em là ai cũng được, người anh yêu chỉ có mình em thôi, anh không cần ai nữa.”

“Cút ngay… A, cút… a… ư…”

Đúng là được mở rộng tầm mắt, cái gã Thor lằng nhằng như đàn bà ấy lại có lúc mạnh mẽ quyết liệt thế này. Thêm nữa, tôi thật không ngờ, Shia mà cũng có ngày nhũn như con chi chi, mềm lòng như thế… Nếu là trước đây, gã Thor đã sớm ăn một cái bạt tai bay răng cửa rồi. Tiếp đó, tiếng khóc nức nở của Shia vọng ra từ trong rừng.

Có lẽ, từ trước tới nay tôi đã quá ích kỷ.

Về tới cung điện, tôi thấy nhiều người mệt mỏi vì đứng lâu, vài người đã rời đi. Hoder hình như tửu lượng không được cao lắm, đang cuộn mình trong một góc, mái tóc đen bóng xõa tung trên chiếc gối dựa đằng sau, làm nổi bật gương mặt mềm mại trắng trẻo, hết sức thanh tú. Thật lòng mà nói, nếu không phải thường ngày hắn cứ đeo cái bộ dạng đằng đằng sát khí như muốn đập chết người ta tại chỗ như thế, gương mặt thanh tú của hắn thực sự sẽ khiến rất nhiều người điên đảo. Đúng lúc này, Freyr bước tới, vỗ vỗ mặt hắn cho hắn tỉnh, nhìn thì có vẻ dùng sức không nhẹ chút nào. Hoder ngẩng đầu lên, dùng con mắt in hằn tơ máu, không hề có tiêu cự mà nhìn Freyr trừng trừng, sau đó đứng dậy, đi lướt qua Freyr.

Ít khi thấy Freyr bày ra bộ mặt lạnh lùng tàn bạo như thế. Hai người này có thù oán gì với nhau không biết? Hay là Hoder vốn là một phần tử hận đời, với ai cũng sát khí đằng đằng như có thù giết cha giết mẹ?

“Ena.”

Nghe tiếng gọi, tôi lập tức quay đầu lại. Loki đang nhìn tôi bằng ánh mắt thật dịu dàng: “Tối nay anh có chút việc bận, em về trước đi, ngày mai anh lại tới tìm em”.

“A… được, bây giờ em về được chưa?”

“Em muốn về lúc nào cũng được, nói với Freyr một tiếng, cậu ta sẽ phái người hộ tống em.”

Tôi gật đầu, Loki nhẹ nhàng hôn lên má tôi một cái, sau đó rời đi.

Tôi cũng thấy mệt lắm rồi, nên sang cung điện bên cạnh tìm Shia, định về cùng cô ấy. Kết quả lại bắt gặp Shia đang ngồi trên bậc thang, ôm chặt hai chân, vùi mặt vào đầu gối. Tôi bước tới, ôm lấy vai cô nàng: “Chúng ta về nhà thôi”.

Shia ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nhưng chẳng có giọt nước mắt nào. Cô nàng đăm đăm nhìn tôi một lúc, đột nhiên cười khẽ: “Sao, tưởng tớ đang khóc à?”.

“Ừ.”

“Nếu khóc thì phấn trang điểm sẽ nhòe nhoẹt ra mất. Về nhà rồi khóc sau.”

“…”

Tôi bảo Shia đứng chờ ở cửa trước, một mình phóng như bay về chỗ Loki, định thay lễ phục. Thế nhưng mới đi được một đoạn, lại bắt gặp bóng của hai người đàn ông đứng trên dãy hành lang uốn lượn. Không biết đêm nay có chuyện gì, đi tới chỗ nào cũng nghe được người ta tâm tình.

Chỉ có điều, lần này là Shujin và Loki, nội dung nói chuyện của hai người họ cũng khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ.

“Anh, anh đừng bám theo nàng nữa”, giọng nói của Loki rất bình tĩnh, nhưng trong đó lại phảng phất một tia hèn mọn, thậm chí là khẩn khoản cầu xin: “Anh đã cướp đi Frigg rồi, đừng cướp thêm Ena nữa”.

Anh? Frigg?

Lời này có ý gì?

“Ngươi lại nghĩ nhiều rồi, Loki. Việc ta đình chiến chẳng liên quan gì đến vị hôn thê của ngươi cả. Chỉ là vì ngươi cũng đã thức tỉnh rồi, nếu đánh tiếp chỉ khiến hai tộc cùng thê thảm thôi.”

“Nói láo”, Loki lạnh lùng nói, “Khi ta thức tỉnh, ngươi vẫn không có ý ngừng chiến, là sau khi Thor nhìn thấy Ena, ngươi mới thay đổi ý định”.

“Ngươi thích nghĩ thế nào cũng được, ngày mai ta sẽ đi. Không cần lo lắng lung tung.”

Im lặng thật lâu sau đó Loki nói: “Vì sao ngươi không thức tỉnh?”.

“Vì không cần thiết.”

Câu nói vừa dứt, tiếng bước chân tiến lại gần, Shujin hình như định quay lại cung điện. Tôi vội lui lại phía sau, ngay cả mục đích ban đầu cũng quên sạch, lập tức cùng Shia cưỡi Dodo phóng về nhà, không thèm nói với Freyr một tiếng.

Ngẫm nghĩ mãi đoạn đối thoại của họ, tôi đột nhiên phát hiện, hình như mình đã biết được một bí mật kinh người: Anh trai của Loki, người mà Frigg yêu say đắm, vị chủ thần mãi chưa thức tỉnh… Người thỏa mãn tất cả các điều kiện trên chỉ có một.

Lại ngẫm nghĩ sâu xa hơn, lúc này ở hai tộc, những chủ thần đã thức tỉnh gồm có Loki, Balder, Freyr, Hoder, Thor, Heimdall, Freyja, Bragi. Những chủ thần chưa thức tỉnh chỉ còn Sif, Tyr, Frigg và Odin.

Sif chắc đến chín phần chính là Shia. Trong ba chủ thần còn lại, có một người đã tan biến vĩnh viễn. Nếu như người đó không phải là Odin, vậy thì khả năng rất lớn Shujin chính là Odin. Thế nhưng người giết chúa tể các vị thần chính là Loki, nếu Shujin là Odin, vậy tại sao lại muốn đình chiến?

Lúc này Shia đã tẩy trang, đang ngơ ngác ngồi trên sô pha.

Tuy có khả năng sẽ mất người bạn này vĩnh viễn, nhưng nhìn bộ dạng thẫn thờ của Shia suốt mấy ngày qua, quả thực tôi không thể giấu cô nàng thêm nữa. Tôi ngồi xuống cạnh cô nàng: “Shia, có chuyện này tớ nghĩ cậu nên biết”.

“Chuyện gì?”, Shia lau nước mắt.

“Có lẽ cậu chính là Sif.”

Shia phì cười, rõ ràng không tin lời tôi nói.

“Là Loki nói cho tớ biết. Hắn nói giữa các chủ thần có mối liên hệ cảm ứng lẫn nhau”, tôi suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Thế nên, nếu thật sự cậu yêu Thor nhiều đến thế… Cậu có thể đi cùng hắn. Tuy chúng ta đã hòa đàm với tộc Aesir, nhưng không biết cái hiệp định này có thể kéo dài được bao lâu, thế nên, tớ không hy vọng sau này gặp cậu trên chiến trường”.

Shia e dè nói: “Cậu nói thật?”.

“Ừ. Ngày mai hắn đã đi rồi. Cậu suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định đi.”

Shia ngơ ngác nhìn tôi một lúc lâu. Sau đó, cô nàng bật dậy, lao ra cửa, không hề quay đầu lại.

Tôi ngồi yên tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Tuy tôi đã sớm lường trước mọi chuyện sẽ thế này, nhưng đến lúc nó xảy ra thật, vẫn thấy thật khó chấp nhận. Tôi lăn lộn trên sô pha, thay đổi vô số thế ngồi, cuối cùng quyết định nằm ngửa ra, cả đêm mất ngủ.

Ngày mai chuẩn bị ít quà, nói lời tạm biệt với Shia vậy.

Bầu trời đêm thuần một màu xanh thẳm, vô số vì tinh tú như những hạt cát màu bạc, rơi lả tả khắp vòm trời. Đêm đó không có trăng, nhưng dưới ánh sáng của ngàn vạn ngôi sao, mặt cỏ vẫn bị ánh sáng lấp lánh nhuộm một màu vàng chói lọi. Vô số những cánh bướm hoàng kim bay lượn trên mặt cỏ, ngưng tụ những tia sáng đẹp đẽ nhất, mỹ lệ nhất thế gian, kỳ lạ mà huyền ảo.

Tôi chạy xuống khỏi bậc thang, ngồi trên thảm cỏ bao la, nhắm mắt, thốt lên trong hạnh phúc: “Chàng biết không, em đã quyết định mình nên chết thế nào rồi, em sẽ biến thành vô số cánh bướm hoàng kim, từng giây từng phút bay lượn bên chàng, khiến chàng cả đời không quên được”.

“Không có chuyện đó đâu”, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, sau đó chàng bước tới, ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi quay đầu lại, liếc chàng một cái sắc lẹm, không quên nhăn nhó mặt mày: “Chàng đúng là đồ củ cải ruột hoa[1], có phải chàng đang tính sớm quăng em sang một bên để tìm cô nào khác không?”.

[1] Nguyên văn là “Hoa tâm đại la bặc”, cụm từ này thường được dùng để chỉ những kẻ đa tình. Có hai cách giải thích: Khi củ cải trắng già đi, thân củ cải vốn rất mọng nước sẽ chỉ còn lại những sợi sơ như hoa, hàm ý chỉ hai người yêu nhau sâu đậm nhưng sau một thời gian thì tình yêu cũng phai nhạt; Còn có cách gọi khác là “Hồng tâm la bặc”, nghĩa là củ cải ruột hồng, khá phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc. Bên ngoài củ cải trắng tinh, phải cắn vài miếng mới thấy được ruột hồng, ý chỉ một người bên ngoài nhìn thì có vẻ trong sạch, thế nhưng rất đa tình.

“Nếu em chết, chắc chắn ta sẽ lập tức tìm một người khác thế chỗ em, hai ngày sau sẽ không nhớ một chút gì về em nữa.”

“Không thèm để ý tới chàng nữa”, tôi xoay người qua chỗ khác.

Chàng dùng một tay ôm lấy vai tôi, hơi thở nóng rực phả vào bên cổ. Giọng nói trầm thấp của chàng lặng lẽ vang lên: “Lại không để ý tới ta nữa?”.

“Không thèm.”

“Haizzz, vậy sao”, chàng đứng lên, ra vẻ phải đi, “Ta còn muốn nói, phải nuôi một ít bướm hoàng kim trong cung điện của em, nếu em đã không thích thì thôi không nuôi nữa”.

“Chờ đã, Odin”, tôi vội vàng đứng bật dậy, đuổi theo chàng, “Bướm hoàng kim đâu có nuôi được?”.

“Trên lý thuyết là thế.”

Ngay lập tức hiểu ra, tôi cười rạng rỡ, ôm lấy thắt lưng Odin, dựa vào lòng chàng: “Yêu chàng nhất trên đời”.

“Sau này còn nói mấy câu muốn chết muốn sống đấy nữa không?”

“Không nói, không nói nữa”, tôi cười ngọt ngào, “Không bao giờ nói nữa, em muốn ở cạnh chàng cả đời, vĩnh viễn không đi đâu cả”.

“Hừ, nói ngọt cũng không ích gì đâu.”

Chàng trai tóc đen vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, nhưng trong ánh mắt kia là vẻ rất đỗi dịu dàng. Ánh sáng trên cánh bướm hoàng kim chiếu vào mái tóc chàng, đến cả đường viền gương mặt cũng lấp lánh một tầng vàng kim nhàn nhạt.

Nắm tay chàng trở về nhà, tôi viết một đoạn lưu bút vào trong nhật ký:

Hôm nay chàng lại ngang nhiên uy hiếp em nữa rồi, thật ra em cũng có ý chọc chàng đâu cơ chứ (đáng tiếc là từ trước tới giờ chưa chọc cho chàng nổi điên lên được lần nào). Nếu em chết rồi, nhất định chàng sẽ cô đơn. Mà em lại không đành lòng nhìn chàng đau khổ. Nếu có một ngày chàng phải rời xa nhân thế, em nhất định sẽ dùnTôi giật mình tỉnh dậy, ngã lăn khỏi sô pha.

Bầu trời u ám như tích tụ đã lâu, từng đợt mưa lớn ào ào trút xuống mặt đất, không hề có tiết tấu, vội vã mà hung bạo, tựa như bầy sói hung tàn nuốt chửng vương đô. Nằm ngửa trên sô pha, tôi ngây người một lúc lâu mới hoàn hồn, thì ra tôi lại vừa nằm mơ.

Giấc mơ vẫn rất mông lung, nhưng đây là lần lâu nhất tôi nói chuyện với người đàn ông đó.

Trong giấc mơ, hình như tôi gọi hắn là… Odin?

Đột nhiên thấy đầu óc là một khối hỗn loạn, tôi nhìn đồng hồ, không ngờ đã hơn sáu giờ sáng, còn phải sang chào tạm biệt Shia nữa. Giờ này chắc chưa có cửa hàng nào mở, tôi đành lấy một chiếc vòng tay mình đã đeo rất nhiều năm ra làm lễ vật tặng cho Shia vậy.

Cầm ô chạy về phía hoàng cung Hoenir, vừa lúc gặp được Hoder đang điều chỉnh quân đội và bầy thú cưỡi tại cửa hoàng cung, tôi vội hỏi hắn xem Thor ở chỗ nào.

“Thor? Sáng nay Sif tới tìm hắn, hắn kích động như bị lên cơn, mặt trời vừa ló dạng đã mang nàng về Asgard rồi.”

Tôi ngẩn cả người, nói: “Sif… đi rồi sao?”.

“Đi rồi.”

Tôi cúi đầu, nhìn chiếc vòng tay mà mình đã mất bao công sức gói ghém, khẽ gật đầu với Hoder, nói một câu cảm ơn, sau đó rời đi.

Lúc này tôi chẳng còn hơi sức đâu mà đi trên không nữa, xuống tới phía dưới hoàng cung, tôi liền thong thả rảo bước trên còn đường quanh co để về nhà. Tôi đi chưa được mấy bước, cuồng phong cùng cơn mưa xối xả ào ào lao tới, thổi bay chiếc ô trên tay. Trong chớp mắt, cả người tôi ướt nhẹp.

Chiếc ô lăn mấy vòng trên đường, bị thổi bay ra tít đằng xa. Tôi chạy đuổi theo nó một đoạn dài, nhưng đuổi thế nào cũng không kịp, đành mặc kệ nó bị gió cuốn đi. Tôi vội vàng lau qua loa nước mưa trên mặt, trú dưới mái hiên bên cạnh, ôm cánh tay đứng đợi mưa ngớt một chút rồi về.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, con đường này lại hẹp, mưa lất phất rơi, trông thật tiêu điều. Khí trời rất lạnh, hai cánh tay và bờ môi tôi nhanh chóng mất đi cảm giác, hơn nữa mưa rơi nghiêng, thế nên có đứng dưới mái hiên cũng không tránh được.

Răng bắt đầu va vào nhau lập cập, tôi đang định đội mưa chạy về nhà, đột nhiên thấy có gì che phía trên. Ngẩng đầu, là một chiếc ô.

Tôi quay đầu lại, thấy Shujin đã đứng sau lưng tôi tự bao giờ.

Tôi phải ngẩng đầu hết cỡ mới thấy được gương mặt hắn.

Hắn có một gương mặt cực kỳ sắc nét, lại rất đỗi già nua, nhưng đôi mắt đen kia thì lại thâm thúy đến mê người, giống hệt như chàng trai trẻ tôi mơ hồ thấy trong những giấc mộng, dường như chưa từng thay đổi.

Odin, em muốn mãi mãi, mãi mãi ở bên chàng.

Trong giấc mơ, tôi đã nói lên câu đó bằng cả tấm lòng.

Lắc đầu quầy quậy, tôi cười với hắn: “Hôm nay bệ hạ phải trở về sao?”.

“Đúng. Ta đứng bên trên hoàng cung, thấy ô của cô bị gió hất văng đi, thế nên xuống đây xem sao.” Thái độ của hắn rất ôn hòa, nhưng lạnh lùng hơn trong giấc mơ của tôi nhiều, đó là thái độ chỉ dùng để nói với một người xa lạ: “Đi nào, ta đưa cô về”.

“Không cần đâu, tôi đứng đây cũng…”

“Đi thôi.”

Thái độ khiến người ta không tài nào từ chối được. Tôi đành nhắm mắt nhắm mũi sóng vai đi cùng hắn trên con đường trở về nhà.

Trên nền trời ảm đảm một màu tro xám, dực long và thiên lộc chẳng có mấy con, nhưng những con cự kình Ginnungagap vẫn rất cần mẫn, chậm rãi bay ngang, phía trên là vô số những tấm chắn ma pháp chống mưa cực dày. Bay trên lưng chúng trong những ngày mưa, người ta dễ có cảm giác như đang dạo chơi giữa đại dương mênh mông rộng lớn.

Ô của Shujin rất lớn, trên người tôi chẳng còn chỗ nào khô cả, nhưng hắn vẫn rất kiên trì che ô về phía tôi, để mặc một bên vai mình ướt đẫm. Tôi muốn nói câu gì đó, nhưng mỗi lần ngẩng mặt lên, thấy gương mặt nghiêng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đó, tôi chỉ nuốt mấy câu chực nói vào trong bụng.

Vượt qua hai con phố.

Trên đường rất ít người qua lại, nhưng bất cứ ai đi ngang qua chúng tôi đều phải quay lại liếc nhìn.

“Bệ hạ, đến bến đỗ cự kình là được rồi, tôi sẽ cưỡi cự kình về nhà”, tôi chỉ về phía trước.

“Được.”

Không có ai đứng chờ cự kình cả. Chúng tôi đứng ở trạm chờ ngay ngã tư đường cái, đợi chuyến tiếp theo. Những hạt mưa rơi xuống nóc trạm chờ làm bọt nước bắn tung lên.

Năm phút sau, một con cự kình từ từ hạ xuống, tôi bước lên phía trước hai bước, Shujin cũng bước theo, đưa ô cho tôi.

“Không cần đâu… Lên đó mưa không chạm vào người được.”

“Ta có thể di chuyển trong nháy mắt”, hắn rất kiên trì.

Tôi đành miễn cưỡng nhận lấy chiếc ô. Hắn vừa xoay người lại, tôi cuối cùng cũng không nhịn được, kêu lên: “Bệ hạ, tôi có một chuyện muốn hỏi ngài”.

Hắn quay lại, đứng dưới tán ô: “Chuyện gì?”.

Một bóng đen khổng lồ che lấp khoảng không trên đầu chúng tôi, rất nhanh, cự kình đã hạ cánh xuống trạm chờ.

“Ngài… có phải là Odin không?”

Trong mắt hắn thoáng vụt qua một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, hắn nở nụ cười: “Chuyện này có liên quan gì đến tiểu thư Ena đâu”.

“… Xin lỗi, là tôi thất lễ”, tôi có chút xấu hổ, cúi đầu: “Cảm ơn ngài, tôi về nhà đây… Hẹn gặp lại!”.

Tôi xoay người, bước lên cự kình.

Mặt đất bốn phía là từng đám bọt nước bắn tung, dường như không phải mưa đang rơi, mà là có ai đó đang đổ từng tảng nước khổng lồ xuống mảnh đất Vanaheim này vậy.

Vừa tới gần cự kình, tôi đã bị một người ôm chặt từ phía sau. Trong nháy mắt, cơ thể tôi cứng lại, không biết phải phản ứng thế nào. Tôi lại càng không dám động đậy mảy may, chỉ có thể để mặc cho bàn tay cầm ô trở nên lạnh lẽo.

“Bệ hạ…?”

“Em thật nhẫn tâm”, giọng nói của hắn khàn khàn, như chưa từng thay đổi, hòa vào tiếng nước mưa, lại thêm một phần tang thương và sầu muộn.

Tiếng mưa rơi, vừa như chất chứa điều gì bí ẩn, vừa đau đớn tang thương, kéo dài bất tận, như hàng ngàn hàng vạn sợi tơ vô tình vây quanh trái tim trong lồng ngực, như siết chặt, như bóp nghẹt, cắt không được, cởi cũng chẳng xong.

“Xin lỗi, tôi không hiểu ngài đang nói gì.”

Hắn vẫn cố sức siết chặt lấy tôi, thân thể tôi đau đớn như muốn vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh nhỏ.

“Bệ hạ, cự kình sắp đi rồi. Xin ngài buông tay ra.”

Hắn vẫn không có phản ứng gì. Tôi cắn răng, cố sức vùng khỏi vòng tay của hắn. Thế nhưng tôi vừa thoát được ra, hắn đã xoay người tôi lại.

Bờ môi lạnh như băng của hắn áp lên môi tôi.

Từng hạt mưa vỡ vụn trên thân thể, tiếng mưa rơi như một khúc nhạc dương cầm, vội vàng mà réo rắt. Chiếc ô lại một lần nữa rơi khỏi tay tôi, lăn dài trên con phố.

Thân thể khổng lồ của cự kình nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, từ từ bay lên, hướng về phía trời cao.

Tôi dùng sức đấm liên tiếp vào ngực hắn, nhưng sức lực chỉ như con muỗi vo ve, hai bờ môi chạm nhau trong chốc lát, hắn liền ôm lấy gương mặt tôi, không cho tôi bất cứ cơ hội phản kháng nào, hôn tôi đầy thô bạo.

Tôi cố sức giãy giụa, thời gian dường như dừng hẳn, chỉ còn cơn mưa vẫn đang hối hả rơi, lăn trên gò má, tựa như nước mắt. Về sau, ngày cả cơn mưa cũng như đông lại.

Ánh hoàng kim vạn trượng cấp tốc lan tràn khắp từng ngóc ngách của thế gian này, bầu trời ảm đạm như bị ánh sáng vàng nhuộm đẫm. Ánh sáng quá rực rỡ, quá chói lòa, tôi vô thức nhắm nghiền mắt lại.

Dần dần, cảm giác bị râu mép cọ vào hoàn toàn biến mất, thân thể đang áp sát ôi kia cũng trở nên cường tráng lạ kỳ. Sau một nụ hôn dài đê mê táo bạo, cuối cùng cũng có cơ hội vùng ra, tôi chặn miệng lại, sau đó dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra.

Tôi đẩy quá mạnh, nên lảo đảo vài bước mới đứng vững lại được. Vừa hoàn hồn đã ngơ ngẩn cả người trước cảnh tượng: Tất cả vạn vật trong trời đất, kể cả nhà cửa, đường xá, biển giao thông, kể cả những đám mây lơ lửng tận tầng trời cao vút trên kia… đều bị nhuộm một màu vàng thần thánh, tất cả những vật đang chuyển động đều như bị đóng băng, kể cả nước mưa cũng như bị một thế lực vô hình chặn lại, lơ lửng giữa không trung.

Mà người đứng trước mắt tôi, nào có phải là Shujin ngày trước.

Tôi cứ nghĩ mình bị ảo giác, nhắm nghiền mắt lại, lắc đầu quầy quậy một lúc lâu, sau đó mới hé mắt ra. Thế nhưng mọi chuyện vẫn y nguyên, người đứng trước mặt tôi, vẫn là một chàng trai trẻ mặc bộ áo choàng dài trắng như tuyết của Shujin, cao lớn mà anh tuấn đến khó tin.

Tôi đã thấy chàng rất nhiều lần, lần gần đây nhất, là trong giấc mơ lúc hừng đông. Thế nhưng, không lần nào giống như lúc này đây, tôi có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt ấy. Chàng không còn mờ ảo, cũng anh tuấn hơn, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn khác với vẻ ấm áp dịu dàng trong mộng.

“Chuyện gì đang xảy ra? Ngài là… Bệ hạ Shujin?”

“Là ta.” Giọng nói của hắn, ngoại trừ trẻ ra rất nhiều thì không có gì thay đổi.

“Vì sao… mọi thứ đều dừng lại?” Tôi nhìn xung quanh, lại nhìn Shujin, “Vì sao ngài lại biến thành thế này?”.

Shujin còn chưa đáp, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên sau lưng hắn: “Bởi vì chúa tể của các vị thần đã thức tỉnh”.

Loki – vẫn mặc trên người trang phục đính hôn – đứng ở góc cuối con đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.